Chương 8
Thầy hiệu trưởng đứng trên sân khấu nhà đa năng của trường phát biểu
- Lễ hội văn hóa lần thứ 20 của trường chinh thức bắt đầu, mời đại diện hội học sinh năm nay lên thay mặt cho toàn thể học sinh của trường phát biểu.
Thầy hiệu trưởng bước xuống, Tiểu Chi đi từ phía cánh gà đi ra, đứng trước micro phát biểu.
- Tôi là Mạc Tiểu Chi, đại diện cho hội học sinh của trường, thay mặt toàn thể học sinh, chúc cho lễ hội văn hóa năm nay diễn ra tốt đẹp.
Mạc Tiểu Chi cúi chào, cả trường đồng loạt vỗ tay, chỉ riêng Lâm Dương dùng cái khuôn mặt chán chê tỏ thái đổ mà vỗ tay, như một giác quan thứ 6, Tiểu Chi liếc mắt nhìn Lâm Dương.
Thấy đôi mắt sắc khí nhìn cậu nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Tiểu Chi và mọi người đang chuẩn bị bên trong cánh gà sân khấu cho buổi biểu diễn danh tài trợ của tập đoàn Bạch Thị. Đang loay hoay chuẩn bị thì một bạn Nam chạy Hồng học mồ hôi ướt đẫm từ bên ngoài bước vào nhanh chóng gọi tên Tiểu Chi: “ tiểu Chi à, không xong rồi,xảy ra chuyện lớn rồi tiết mục hát cùng guitar hai người biểu diễn tiết mục ấy,bạn nữ tai nạn, bạn nam là người yêu vì vậy lo lắng nên cũng ở trong bệnh viện rồi.”
Tiểu Chi vẫn bình tĩnh, suy nghĩ một hồi rồi hỏi bạn nam ấy: “ Hai người họ không sao chứ?”
- Bạn nữ chỉgãy chân thôi, không nguy hiểm đến tính mạng đâu. Nhưng đây đâu phải là lúc để lo cho chuyện này đâu.
- Các cậu yên tâm, mình có cách.
Tiểu Chi, bước lại chỗ Lâm Dương đang ngồi lau nhạc cụ, khẽ gọi tên cậu ấy.
- Lâm Dương à! Hôm bữa cậu nói muốn xem tôi biểu diễn phải không?
Lâm Dương ngước mặt lên nhìn Tiểu Chi rồi trả lời: _” Phải... những mà Tiểu Chi à, cậu lại có âm mưu gì vậy hả, làm gì thì tránh xa tôi ra nha“.
Không trả lời, cô nở nụ cười khẽ rồi giật lấy cây guitar trên tay cậu, một tay cầm guitar, tay còn lại nắm tay Lâm Dương lôi đi. Lâm Dương ngỡ ngàng, khoản khắc Tiểu Chi nắm lấy đôi tay cậu... định hồn lại thì cậu đã ở trên sân khấu rồi.
- Mạc Tiểu Chi... cậu định làm... g...ì?
- Im lặng và nghe lời tôi đi, xong chuyện tôi sẽ tặng cậu một món quà.
Nghe theo lời Tiểu Chi, cậu im lặng mà nghe cô nói.
- Lâm Dương, đánh guitar đi, bài lúc trước cậu đánh trong phòng đạo cụ ấy.
Không nói gì, cậu im lặng làm theo lời Tiểu Chi, tiếng đàn khẽ cất lên cùng tiếng hát vong lên khắp khán phòng. Giọng hát ngọt ngào ấy làm cả khán phòng im lặng, rồi đến điệp khúc, giọng ấm áp của Lâm Dương và Mạc Tiểu cùng vang lên. Tay cậu vừa đnahs guitar, miệng cất tiếng hát và đôi mắt luôn nhìn theo Tiểu Chi.
_” Thiên... thần... ư?”_
Suy nghĩ chợt thoáng ra trong đầu cậu. Bài hát rồi đến lúc kết thúc, hai người cúi chào rồi tiếng vỗ tay vội vang lên sân khấu, làm cả khán đài vỡ ồ bởi tài năng của họ. Hai người cùng nhau bước vào bên trong cánh gà, tiếng khen ngợi của mọi người không ngừng Tiểu Chi nhìn Lâm Dương rồi nhẹ nhàng nói: “ Cảm ơn cậu “.
- Không... không..có gì.!
Rồi Tiểu Chi bất cười.
- Cậu... cậu cười cái gì? Không được cười..
Lâm Dương bối rối rồi nói Tiểu Chi, cô vẫn lấy tay che miệng cười.
- Không... phải...tôi muốn cười... mà nhìn bộ dạng cậu rất buồn cười...
Vừa nói, Tiểu Chi vừa cười.
- Đã bảo là không được cười mà.
Lâm Dương trẻ con mà giận dỗi.
Đã bao lâu rồi... Tiểu Chi không cười chứ hả?