Chúng ta họp đến đây thôi nhé, em nhớ phải hoàn thành thật tốt phần trình diễn của mình đó!
Cô giáo cười tưoi dặn dò Hải Yến lần cuối trước khi cô rời khỏi văn phòng.
Dạ vâng!
Yến cầm cặp sách lên, toan bước ra cửa nhưng rồi chợt ngoảnh đầu lại.
Cô, đã bảo với Trâm Anh chưa ạ?
À, vụ tiền quỹ hả? Rồi, cô đã nói với Trâm Anh rồi!
Vậy được rồi ạ, em chào cô!
Bây giờ Yến mới yên tâm rời đi, trong lòng phơi phới, sắp có chuyện vui rồi.
*tua lại...
Chậc, Hải Yến. Em xem có thể tìm một người giữ tiền quỹ giúp cô được không?
Mọi khi vẫn Bảo Minh mà cô!
Đúng, nhưng mà hoạt động lần này Bảo Minh còn có nhiều việc phải làm, cô không muốn mang thêm gánh nặng cho em ấy!
Thế...!! Yến suy nghĩ, rồi chợt thích thú với ý nghĩ đó.
Trâm Anh đó cô, bạn ấy ngồi cùng bàn với Bảo Minh, có thể nhờ Bảo Minh giúp đỡ, hơn nữa, giữ tiền quỹ sẽ giúp Trâm Anh có kỷ luật tốt hơn và cẩn thận hơn!
À, nghe em nói cũng có lí, thôi được, cứ vậy đi ha, cô sẽ nói chuyện với Trâm Anh!
Vâng!
Cô học trò mỉm cười, gào thét hứng thú trong lòng.
*kết thúc tua lại*
...
Danh sách lớp cậu cần đây!_Minh lấy trong balo một tờ giấy đưa cho nhỏ.
Khổ quá, dính vào tiền chỉ muốn liệt!_Trâm Anh nhăn nhó nhận lấy.
Minh cười, xoa đầu người yêu:Thôi, có tớ giúp cậu mà!
Cậu thì làm được gì hả?
Khinh thường à?
Có thu tiền giúp tớ được không mà to mồm?
Ờ, thế xem mà học hỏi nè!
Vừa dứt lời, Bảo Minh đứng dậy tiến lên bục giảng, nhắc to trước lớp:Các bạn nộp tiền quỹ để chuẩn bị ngày trung thu sắp tới cho Trâm Anh, hạn nộp kết thúc trong ba ngày, ai không nộp thì khỏi tham dự!
Chất giọng trầm, lạnh lẽo vốn có của cậu khiến cả lớp như mọi năm đều sợ hãi, ai dám không nộp nhanh, chỉ cần nhìn ánh mắt băng giá đó cũng thấy lạnh xương sống rồi. Người yêu của Trâm Anh trong mắt mọi người đáng sợ vậy đấy.
Cậu quay lại chỗ cũ, nhỏ giấu bàn tay núp dưới ngăn bàn rồi bật cho cậu ngón cái cảm tạ.
Đó là chuyện của Trâm Anh, việc gì cậu phải bận lòng như vậy?_Hải Yến tức hộc máu, nhìn thẳng Bảo Minh.
Ơ...con bánh bèo này muốn gây chuyện à?
Nè, không phải chuyện của Bảo Minh thì là chuyện của cậu chắc, bớt rảnh rỗi đi!_Quỳnh Chi ngồi trên lên tiếng thay bạn, nó cũng ghim Hải Yến lâu rồi.
Cậu.._Yến cứng miệng, càng nói thêm lời nào càng thêm nhục.
Đợi đấy, tụi bây nghĩ như thế tao sẽ bỏ qua à?
Mà khoan đã, không phải Bảo Minh dạo này rất kì lạ sao? Liên tục để tâm đến chuyện của Trâm Anh, cách mà hai người đó đùa giỡn trong lớp cũng thấy đáng nghi rồi, có thật là giữa họ không có chuyện gì?
...
Chiều tan học, Trâm Anh nói có hẹn với cô Loan nên cậu về cùng Nhật Huy.
Tớ có chuyện muốn nói với cậu!_Minh ngập ngừng, hôm nay nhất định cậu phải nói hết sự thật.
Hay là đừng nói, tớ không muốn nghe!_Giọng Huy có vẻ hơi buồn, anh cảm nhận được điều mà bạn thân sắp nói, đúng hơn là anh sợ, một tin dữ.
Cậu biết?
Tớ không biết, chỉ là, hôm nay tớ không muốn suy nghĩ!_Chơi với nhau bao lâu rồi chứ, chẳng lẽ anh không nhận ra sự khác biệt của Bảo Minh.
Tớ xin lỗi!
Sao lại xin lỗi?
Không muốn nghe tớ nói, thì hãy nhận lời xin lỗi!
Cậu đừng kì lạ như thế, cậu làm gì sai sao?
Phải!
Cậu mãi mãi là bạn thân tớ, ý tớ là, cho dù thế nào, tình bạn của chúng ta vẫn không thay đổi.
Minh lặng thinh, cậu cảm động đến phát khóc rồi, ôm chầm lấy cổ Nhật Huy mà ghì xuống:Nhật Huy, tớ thích cậu chết mất!
Á, bỏ ra...cậu bị biến thái à???
...
“Cháu tê chân quá!”_Trâm Anh vừa đi vừa la oai oái, có bao giờ đi bộ cả quãng đường dài thế này đâu, cái xe vô dụng, hư với chả hỏng hoài.
“Thôi đừng than nữa, cũng gần tới rồi đó!”
“Cả chục câu gần tới của cô rồi đó, sao hôm nay đường về nhà xa thế..hic...”
Vừa dứt lời, âm thanh rồ máy vang dội khắp ngõ vắng. Trâm Anh và Loan phút chốc rơi vào sững sốt, một chiếc xe môtô từ xa tới tiến thẳng vào cả hai. Nhưng mục tiêu hình như là...Trâm Anh.