“Chúng ta xa nhau đi...chia tay đi!”
Trâm Anh ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện gì:”Gì cơ?”
“Tớ không còn yêu cậu nữa!”
“Cậu nói vớ vẩn gì thế?”_Là nhỏ nghe lầm à?
“Chúng ta chấm dứt đi, cậu về được rồi!”
Bảo Minh xoay người quay vào thì nhận ngay một vòng tay ôm lấy từ đằng sau, nhỏ quấn lấy cậu, vùi mặt vào vai:”Đừng như vậy, làm ơn!”
Cậu nhắm mắt, trái tim mâu thuẫn không cho bản thân đáp án.
Gỡ nhẹ hai tay nhỏ, giọng lạnh lùng:”Tớ đã cố gắng suy nghĩ về mối quan hệ này rất nhiều, nhưng...xin lỗi, tình cảm của tớ đã thay đổi, nó không còn nghe theo lời tớ nữa!”
“Cậu lừa tớ!”_Nhỏ không tin, hoàn toàn không thể tin, mới ngày hôm qua họ vẫn còn bên nhau cơ mà. Nếu cậu thật sự không còn tình cảm, tại sao tối đó lại rớt nước mắt đau lòng trao nụ hôn cho nhỏ?
“Về đi, cho dù cậu không tin nhưng đó là sự thật, xin lỗi.”_Không dám nhìn gương mặt ai oán của nhỏ, cậu trở vào nhà, bước chân đoạn tuyệt.
Cảm giác ấm nóng lan dần trong vành mắt, từng giọt lặng lẽ mà rơi xuống, mặn chát, trái tim đau đớn bám vào tâm can. Nhỏ cười, một nụ cười mỉa mai và chua xót, hoá ra sự vướng bận của tình yêu tan vỡ là như thế này.
Trâm Anh xoay người đi, gạt dòng nước mắt, rút điện thoại gọi cho ai đó.
“Bố, con đồng ý, chuyện đi...du học!”
......
Trong đêm khuya, bóng dáng Bảo Minh ở công viên đập vào mắt Hải Yến.
“Bảo Minh?”_Thốt lên một tiếng kinh ngạc. Chưa bao giờ cô thấy cậu như thế này.
“Ngồi xuống đi!”_Có vẻ cậu tự nhiên hơn, xích mông qua đủ chỗ cho cô.
“Cậu không sao chứ?”
Cậu lắc đầu, ngước mặt nhìn gương mặt tuyệt mĩ kia, trong ánh mắt thể hiện rõ sự lo lắng và quan tâm.
“Cậu còn thích tớ không?”_Bảo Minh nói, lòng đau như cắt.
“Cậu điên rồi sao? Cậu nghĩ gì mà hỏi mình câu đó?”_Yến bỗng chốc nỗi giận, cậu ta không biết hay giả vờ không biết.
“Vậy sao?”_Cậu quay mặt chỗ khác, cười lên một nỗi bi ai đầy chua xót.
“Cậu quá đáng lắm. Cậu cũng biết rõ tình cảm của mình dành cho cậu mà, bao lâu rồi hả Bảo Minh, hơn cả cái khoảng cách quan hệ của chúng ta. Mình cố gắng từng ấy năm, cố gắng mọi thứ cũng chỉ vì để trong mắt cậu có mình, tồn tại mình, nhưng cậu xem đi, có bao giờ cậu quay lưng về phía sau để nhìn mình không? Nhìn cậu ngọt ngào ở bên người mình yêu, bao nhiêu yêu thuơng dành cho người đó, cậu không biết mình điên đảo tuyệt vọng như thế nào đâu? Nhưng làm sao được, mình cũng chỉ có thể đứng từ sau lặng lẽ, chúc phúc cho cậu. Rồi bây giờ cậu ngồi đây, hỏi rằng mình còn thích cậu không á? Mình là thích cậu đến mức chẳng còn giữ được cả lòng tự trọng!”
Cô khóc nức nở, vùi mặt vào lòng bàn tay, bao nhiêu tâm tư như nước sông Hoàng Hà mà tuôn trào, chảy ra.
“Tớ xin lỗi...!”_Cậu gỡ bàn tay cô ra, nắm nó thật chặt, đôi bàn tay này đã vì cậu mà làm bao nhiêu thứ, đôi bàn tay này vì cậu mà trở nên lạnh giá.
Cô ôm cậu, nói đây là lần cuối cùng cũng được, cô không muốn buông tay, người con trai này khiến cô trở nên ngu muội rồi.
“Hải Yến...Cậu vì sao chưa từng từ bỏ?”
Cô vẫn vùi mặt vào vai cậu:”Dù có ở phía sau cậu, mình vẫn can tâm tình nguyện. Thanh xuân này có cậu là đủ rồi!”
“Tớ vô tâm, vô cảm. Tớ không dám lấy cậu ra để đùa cợt, cậu xứng đáng có được thứ tốt hơn, tớ cũng chẳng thể cho cậu được cái gì, ngoài trái tim đã có lỗ hổng này, cho dù đến cuối cùng có khi cậu sẽ lại tổn thương, như vậy không sao chứ?”
Hải Yến dừng lại, nhìn đối diện vào cậu, không thể ngờ cậu lại có thể nói ra lời này với cô, Yến xúc động, mi mắt tràn ngập sự vỡ oà:”Không sao, không sao!”
“Cậu biết mà, cảm xúc của tớ vẫn không thay đổi, đây không phải tình yêu, nhưng tớ sẽ khiến nó trở thành tình yêu. Cậu có thể ở bên cạnh tớ tới lúc đó đó được không?”
Cô cắn môi, không nói nên lời, chỉ gật đầu rồi lại gật đầu, giọt lệ rơi xuống nóng hổi.
Cậu nắm tay cô, lí trí mù quáng không phân biệt đúng sai, chỉ biét lúc này, cậu muốn đóng cửa trái tim, không muốn nghĩ ngợi thêm. Bản thân hoàn toàn tê liệt.
...
Một tuần trước khi Trâm Anh rời khỏi miền Tây.
Quan hệ giữa Trâm Anh và Bảo Minh dần trở nên xa cách như đúng với cái tên sau khi chia tay. Minh đổi chỗ ngồi, cái bàn cuối đầy áp kỉ niệm ngọt ngào của cả hai bị cậu chối bỏ, riêng mình nhỏ ngồi đây khó thở với sự cô độc.
Không nhớ bắt đầu từ khi nào, nhỏ trở nen ít nói, ít cười, thu gọn bản thân vào lối sống khép kín, cứ như đã, trưởng thành hẳn lên.
“Khó chịu lắm đúng không?”_Nhật Huy đã cảm thấy nghi ngờ, trong buổi tan học, anh kéo nhỏ lại để hỏi han.
“Ý cậu là sao?”
“Phải gồng mình như vậy, không giống cậu chút nào!”
“Mình vẫn vậy mà, có gì đâu!”
Nhỏ cười giả tạo thế, rốt cuộc là để lừa ai chứ?
“Cậu và Bảo Minh...”
“Đừng có nhắc đến Bảo Minh...trước mặt tớ!”
Dứt lời, nhỏ xách balo đi thẳng.
...
Từ hôm phát hiện tần suất ở cùng nhau giữa Hải Yến và Bảo Minh trở nên nhiều lên, rất hạnh phúc, rất ngọt ngào. Có lẽ cậu đã nhận ra được cảm giác của mình, đối với Hải Yến, sự yêu thương, kiên trì của cô chạm vào trái tim cậu, nhưng nó cũng khiến linh hồn nhỏ đau đớn.
Ánh mắt cậu nhìn nhỏ càng lúc càng xa cách, nó mang cái nghĩa giữa hai người dưng vô tình lướt qua nhau.
Nhìn bọn họ tình thương thắm thiết, ánh mắt đung đưa hiểu ý nhau vô tận, trái tim nhỏ đau như có ai xát muối vào, đau đến mức không thể chịu đựng được, nỗi đau đặc sệt dường như tràn ra khỏi cuống họng, buộc nhỏ phải dùng thứ gì đó để nén xuống. Một nửa chai rựou của ông nội đã trôi xuống bụng.
“Cháu nghĩ gì trong đầu thế hả? Bây giờ nhìn cháu xem, soi gương xem cháu đã thành cái bộ dạng gì rồi?!”_Loan giật ngay chai rượu trên tay nhỏ.
“Cháu, cháu bị bỏ rơi rồi, buồn cười lắm đúng không? Người ta đi, một cách vô tình!”
“Có chuyện gì? Là ai? Ai bỏ cháu? Chẳng phải cháu mới chính là ngừoi bỏ cô, bỏ gia đình để đi du học hay sao?”
“Trước đây cháu thích một người, cứ tưởng là cả đời sẽ được ở bên người đó!”
“Tình yêu ấy mà, làm sao biết trước được điều gì!”
“Cháu vẫn còn thương rất nhiều, nhưng mà tại sao cậu ấy lại không thương cháu. Cháu không thay đổi, tại sao cậu ấy lại thay đổi.!”
“...”
“Cháu cứ tưởng thời gian trôi đi, thì cháu sẽ cảm thấy tốt hơn, nhưng mọi thứ ngày một nặng nề, đến mức cháu không thể chịu nổi nữa!”
“Người nào yêu nhiều hơn, sẽ thua!”_Bản thân cô cũng như vậy mà.
“Cháu làm sao để quên đây!”
“Khóc đi, nếu khóc hết nước mắt sẽ không thấy đau nữa!”
Trâm Anh đã khóc, nhỏ vùi mặt vào lòng Loan mà ào ra, cố gắng kìm nén bao lâu nay như được trãi lòng. Ngày mai sẽ khác thôi, ngày mai mọi thứ sẽ trở về đúng vị trí của nó. Như không có cái ngày về miền Tây, như không có cái ngày ngồi cùng bàn với cậu, và cũng không có cái ngày nhỏ ngốc nghếch trao tình cảm. Ừ, miền Tây đẹp lắm, nhất là nụ cười của cậu, nụ hôn đó, hãy xem là một giấc mơ, tỉnh dậy rồi, sẽ là Trâm Anh kiêu kì của lúc trước, sống một cuộc sống mạnh mẽ.
“Bảo Minh...thật may mắn được sánh vai cạnh cậu đến giờ phút này. Thật đáng tiếc, chúng ta đã chọn cách bỏ lỡ nhau!”
Tạm biệt....