Lớp Trưởng Lạnh Lùng Và Nhỏ Cá Biệt

Chương 11: Chương 11: Trốn học




“Ồn quá!”_Tên bên cạnh Trâm Anh bất chợt ngẩng mặt lên trợn mắt. Hình như nhỏ to tiếng quá thì phải. Mà bình thường cậu ta có quan tâm đến chuyện thế sự trong lớp đâu, nay tự nhiên lại xù lông, nhỏ muốn cạo, cạo hết lông, để xem ai thèm nhìn cái bản mặt cậu ta nữa không.

Nhật Huy bật cười, anh có thể nhìn thấu rõ ánh mắt của Trâm Anh như muốn ăn tươi nuốt sống Bảo Minh.

“Cái tên này...an phận mà đọc sách đi, nhìn nữa là tôi móc mắt cậu đem đi xào tỏi đó!”_Trâm Anh lườm lớp trưởng.

“Hahahaha!”_Nhật Huy cười chảy cả nước mắt, con nhỏ này ngôn từ mặn mà quá.

...

Giờ Văn...

Trâm Anh ngáp ngắn ngáp dài, 45’ mà dài như cả thế kỉ, nhỏ sắp phát điên vì phải ngồi im lắng nghe văn thơ từ miệng ông thầy có vầng trán tựa sân bay Nội Bài kia lắm rồi. Đúng thật không hổ danh là lớp chọn một của toàn trường, mắt thằng con nào cũng nhìn thẳng, đến cả liếc ngang liếc dọc cũng chả có, mà lớp trưởng của lớp này hay thật, lớp học là thư viện của cậu ta à, suốt ngày cắm mặt vào sách như thế không sợ lác sao? Cơ mà thời gian cậu ta dành cho sách vở học thường ngày hầu như là không có, sao có thể luôn đứng đầu toàn trường như vậy được nhỉ? Thiên tài là có thật à??

*Oáppppp*...lại ngáp...

Sao mà nhạt nhẽo thế này?

Có cần cho xí muối không ta???

Trâm Anh cười nham hiểm. Xích qua chỗ Bảo Minh, thì thầm:”Cậu có muốn ngắm cảnh bên ngoài ngay bây giờ không?”

“???”_Bảo Minh khựng lại nhìn qua đôi mắt to tròn của nhỏ, cậu linh tính sắp có điều gì xảy ra.

“Lớp trưởng cho phép tại hạ nha!”

“...”_Thế...muốn làm gì làm. Cậu cản được sao?

Trâm Anh khoái chí trong bụng, hít một hơi thật sâu, tia ánh nhìn đến Quốc Bảo, cậu bạn khờ khạo ít nói nhất trong lớp, hét lớn lên:”Cái thằng đầu hói kia sao cứ nói hoài vậy hả? Bớt khẩu nghiệp để tóc còn mọc biết chưa???”

*Quác..quác...*

Thầy Văn trố mắt nhìn nhỏ, cả lớp nhìn nhỏ, hầu như vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng chưa đến vài giây sau...

“Hahahahahaaaaaa!”

Cả lớp đồng loạt dậy lên một âm thanh kinh khủng, 30 đứa học sinh đang ngồi đó nhìn nhỏ cười nắc nẻ, không cười sao được khi nhỏ trực tiếp nói thẳng thừng trước mặt thầy giáo hói đầu như thế, từ trước đến nay chưa một ai, chưa một ai dám đối xử khơi gợi “nỗi buồn” của thầy Văn, đến cả Bảo Minh cũng phải bụm miệng không nhịn được.

Thầy Văn mặt đỏ bừng bừng đập bàn một cái thật lớn, lực đạo không hề nhỏ.

“TẤT CẢ RA NGOÀI SÂN CHỐNG ĐẨY CHO ĐẾN HẾT TIẾT CHO TÔI!”....

Cả lớp nín thing. Trâm Anh nhỏ giọng với cậu:”Tôi giỏi lắm đúng không??!”

“...”

....

Địa điểm thực thi là sân thể dục. Cảm ơn ông trời thương tình cho bớt nắng nên cả lớp mới không bị đày khổ sở. Nhưng một điều lạ là không ai dám to tiếng đổ lỗi cho nhỏ vì là nguyên nhân gây ra sự việc này, ngược lại còn được tôn vinh là “nữ hiệp giết quỷ!”

Chỗ nhỏ đang ở là giữa Bảo Minh và Nhật Huy. Huy lém lĩnh vuốt mồ hôi, cười:”Cậu gan thật đó, cậu không sợ rớt môn thầy Văn à?”

“Sợ gì, có lớp trưởng bảo kê mà lớp trưởng ha!”_Trâm Anh thở phì phèo nháy mắt tinh nghịch với Bảo Minh.

“Khụ..khụ..”_Bảo Minh ho, cậu bị lôi vô cùng phe với nhỏ từ khi nào vậy??

Nhật Huy nhìn qua Bảo Minh, ánh mắt đó dường như có muôn vàn cảm xúc, nó hoàn toàn không giống với những người bạn thông thường nhìn nhau. Trâm Anh nhận thấy điều đó, nhỏ nghĩ hai người này chắc hẳn phải có điều gì đó.

Nhỏ nảy ra ý kiến, khèo qua hai người bạn:”Lớp phó kỉ luật và lớp trưởng có muốn hư hỏng một bữa không?”

Cả hai đồng loạt nhìn vào nhỏ. Là không hiểu ý a.

“Ý mình là có muốn đưa nhau đi trốn không?”

...

Cả ba dần rời xa cổng trường, Bảo Minh lén lút lau đi những giọt mồ hôi, đây là lần đầu tiên cậu trốn học, lần đầu tiên leo một bức tường cao hơn 2m, nhưng điều đó dường như không còn là vấn đề xấu đối với cậu nữa, vì vốn dĩ đâu ai bận tâm cậu đã thành ra cái gì.

Chiều tà ánh mặt trời khuất dần sau những rặng núi, họ đi giữa những cánh đồng xanh mướt, từng đàn cò trắng chao nghiêng đôi cánh mượt mà, phía xa xa, luỹ tre làng rợp bóng xuống dòng sông, một vẻ đẹp mang đậm hồn quê. Đôi mắt Trâm Anh bất động trước khung cảnh phía trước, nhỏ dang hai tay reo lên:”Thoải mái quá, lâu lắm mới được tự do như thế này!”. Bảo Minh nhìn qua mà khoé miệng cong lên, cô gái này dễ cười đến thế à?

“Cậu hay trốn học như thế lắm à?”_Nhật Huy chép miệng hỏi.

“Ừ, lúc nào chán!”

“Ở Sài Gòn bộ nhà trường thả lỏng cho học sinh lắm hả?”

“Ở đâu cũng quản lí kỉ cương như nhau, nhưng đối với tớ hai từ nội quy không có trong từ điển!”_Trâm Anh liếc mắt.

Nhật Huy tròn mắt, cô bạn này thật sự quá đặc biệt.

Nhưng tất cả dẹp qua khi thấy Bảo Minh từ từ cởi bỏ cặp sách, áo khoát, tháo luôn cả vớ và giày, cậu còn gấp ống quần lên tới tận đầu gối. Trâm Anh khó hiểu:”Cậu tính làm gì đó?”

“Xuống đồng!”

...

Cánh đồng hiện lên với tất cả nét đẹp giản dị vốn có của nó trong ánh mặt trời. Hàng ngàn bông lúa vàng tươi, chắc nịch, cong oằn, ngả đầu vào nhau. Làn gió nhẹ thoảng qua, những bông lúa nhẹ nhàng mấp máy. Sóng lúa nhấp nhô như gợn sóng vỗ bờ. Mặt trời lên cao dần, ánh nắng óng ả lọt xuống lòng đất. Từng đàn bướm là là chao lượn trên ngọn lúa. Tất cả đượm một màu vàng trù phú, đầm ấm lạ lùng. Xa xa, thấp thoáng bóng người đi tháo nước, be bờ. Hơi thở của đất trời, hơi nước thơm thơm, man mác thật đặc trưng của đồng quê.

Trâm Anh lưng chừng trong muôn vàn cảm xúc, nhỏ chăm chú nhìn Bảo Minh và Nhật Huy đang tiến ra xa hơn, có thể nói họ thật may mắn vì được sinh ra ở đây, tuổi thơ của họ thật giản dị mà thanh thuần, không ồn ào, không xa hoa, không có bất cứ một tạp âm hiện đại nào làm ô nhiễm, thật tự do.

“Nè, có muốn cưỡi trâu không?”

Tiếng gọi Nhật Huy kéo nhỏ về thực tế. Trâm Anh tần ngần với lời đề nghị đó:”Cưỡi được sao?”

“Đương nhiên là được rồi!”

“Tớ..sợ ngã lắm!”_Nhỏ rụt cổ lại.

Huy cười đầy mê hoặc:”Không sao đâu, đừng lo!”

Sau một hồi thương lượng với bác nông dân, Nhật Huy đã mượn được một con trâu to béo bụng. Trâm Anh nhìn thêm một lần nữa, nhăn mặt e sợ:”Nó có đá không?”

“Đá chỉ có ngựa thôi, khờ!”_Bảo Minh đi lại chiêm vào.

“Được rồi!”_Trâm Anh lấy hết dũng khí trèo lên dưới sự giúp đỡ của hai anh chàng cùng lớp.

“Ô...tớ cưỡi được rồi nè!”_Nhỏ thích thú reo lên, cảm giác thật đã, không giống như ngồi vào mấy con vật robot trong trung tâm giải trí, con trâu chậm rãi tiến về phía trước.

Còn lại Huy và Minh, Huy định nói gì đó nhưng cậu lại phớt lờ và tiến ra phía bờ sông kia. Huy chua xót nhìn theo, tình trạng này còn kéo dài đến đâu.

“Aaaaaaa

Tiếng Trâm Anh hớt hãi rống lên, Huy và Minh giật mình, con trâu giẫm phải gì đó mà co hai chân phía trước lên, muốn quăng người trên lưng xuống dưới.

Ngay lập tức hai cậu bạn chạy như bay về phía Trâm Anh, tốc độ như một chú đà điểu đuổi theo con mồi và xem ai là người đến trước. Không một ai biết rằng cả trong cuộc đời về sau hai người sẽ luôn như vậy, luôn chạy về hướng có nụ cười tựa ánh mặt trời đó, bất chấp tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.