Lớp Trưởng Lạnh Lùng!

Chương 6: Chương 6: Cháu chính là cháu của người!




Ánh mắt bén nhọn như có ngàn vạn mũi dao phóng tới chỗ Đặng Kiến Quốc và Lệ Chi, khiến hai người họ không khỏi rùng mình tránh né ánh mắt đó. Nhiệt độ trong phòng bệnh đã được chỉnh đến mức ấm áp, chẳng hiểu vì sao lúc này hai người dường như cảm giác được từng đợt, từng đợt lạnh lẽo thấu xương bao vây lấy người như vậy?

Nó cười khổ, lười biếng quay đầu rời khỏi bệnh viện.

Đường từ bệnh viện có con đường lớn đông đúc người, hiện tại là giờ cao điểm hẳn là đang đông kín không có chỗ để đi. Đành vậy, nó đi qua đường vòng, xa một chút lại không phải chen chúc đến nín thở cũng tốt.

Hai bên hàng cây, cây cối đung đưa tạo gió mát khiến mái tóc ngắn được xoã tự do của nó cũng tựa theo gió mà tung bay đẹp đẽ, bên gò má ửng hồng lại xuất hiện cái lúm đồng tiền nhìn vô cùng thuận mắt.

“Bịch..”

Đặng Khánh My đột nhiên dừng bước, mắt trợn to như không tin vào chính mình, hốc mắt cũng phủ lên một tầng nước mỏng. Nó nhìn bóng lưng người ở phía xa xa kia, trái tim đập cũng nhanh hơn bình thường gấp bội, đôi môi hồng nhuận mấp máy không nói nên lời.

Dường như xúc động quá lớn khiến cho giọng nói nó run run gọi, “Ông ngoại..?”

Ông ngoại? Hình dáng này thật giống ông ngoại nó, là ông ngoại thật sao? Nó vội lắc đầu xua tan cái ý nghĩ điên rồ vừa rồi.

Ngày trước khi hay tin mẹ nó tự sát qua đời, ông ngoại đau thương dồn tụ, tức giận quá độ đột quỵ mà chết, rời bỏ nó đi theo Liễu Hiền rồi.

Nhìn ông cụ trước mắt trạc tuổi ông ngoại nó, bóng lưng lại vô cùng giống Liễu Thành Tâm, lại khiến cho nơi đáy lòng nó dâng lên cảm giác thân thuộc, cái lạnh lùng vây quanh nó chớp mắt cái liền biến mất tăm, không nghĩ ngợi gì nó đi đến bên chỗ ông cụ đó.

“Ông ơi? Ông đang tìm gì thế?”

Thấy ông cụ trước mắt loay hoay vạch trong đám cỏ tìm kiếm thứ gì đó, bất giác môi nó cong lên vui vẻ hỏi giống như chỉ cần ông cụ trả lời nó sẽ lập tức tìm kiếm giúp ông.

Ông cụ cắm đầu ở đám cỏ lúc này mới ngước lên, gương mặt trẻ trung đã không còn, trên mặt phúc hậu xuất hiện nhiều nếp nhăn, dưới cằm râu phúng phính. Nét ngạc nhiên trên mặt ônh cụ không thể che giấu hết tia lo lắng, sau đó nhìn thấy nó lại cười cười đầy an tâm.

“Hiền Phượng là con sao? Mau, mau giúp ông kiếm cháu trai ông. Nó đi lạc mất rồi.”

Thần trí mơ hồ, ông cụ nhìn nó gọi ra cái tên lạ lẫm lại đầy sự quen thuộc với nó. Người khác không biết, nhưng nó biết “Hiền Phượng” là tên của mẹ nó. Ngày trước ông ngoại hay gọi mẹ nó là “Hiền Phượng” vì mẹ nó không thích tên Hiền lại yêu thích hoa phượng đỏ thắm kia, dứt khoát ông ngoại liền đặt cho mẹ nó là “Hiền Phượng” dùng ở nhà.

Lại nghe có người gọi mình bằng cái tên đó, khiến lòng nó như bị ngàn vạn mũi tên xuyên qua, đau đớn thấu tâm can.

“Ông biết mẹ cháu?”

“Mẹ nào? Con chính là Hiền Phượng!” Ông cụ vẫn kiên quyết nhìn nó khẳng định, trong mắt đều hiện lên ý cười.

“Ông à, con không phải là mẹ. Con là con của mẹ Phượng, ông biết mẹ con sao?”

Đặng Khánh My cảm tạ trời đất vì đã gặp được cụ đây. Hiện giờ nó không biết rằng, trước kia mẹ nó rốt cuộc vì sao mà đau khổ tự sát. Gương mặt mong chờ nhìn ông cụ.

“Cái con bé này, con không phải Hiền Phượng vậy chẳng lẽ ông là Hiền Phượng? Đừng chê ông già thần trí không minh mẫn mà lừa gạt ông. Nói xem? Cha con sao rồi, lão ta vẫn còn đánh cờ kém cỏi sao?” Ông cụ ha hả cười một cái, cốc đầu nó nói tiếp.

“Ông ngoại cháu...” Nói đến đây, cuối cùng cũng khiến nó rơi lệ. Ngoài mẹ nó ra, ông ngoại là người thương yêu nó nhất. Hiện giờ cả hai người thương yêu nó nhất lại nhẫn tâm bỏ nó lại mà đi xa.

“Ông nội! Cuối cùng cũng tìm được người! Người cứ chạy lung tung làm người khác lo lắng..”

Không để nó kịp sướt mướt nói hết câu, âm thanh trầm thấp vang lên từ phía sau gọi tới khiến nó giật nảy người, quay đầu lại. Sao hắn ta lại ở đây? Ánh mắt Đặng Khánh My nhìn chàng trai kia không được tốt lắm! Dù sao trong lòng nó hắn ta rất đáng để.. lo ngại, cần phải đề phòng. Đối với nó.. những người có gương mặt càng đẹp thì càng nguy hiểm, nhất định không thể coi thường.

Dường như hắn cũng vừa mới nhìn thấy nó, ngạc nhiên trong mắt không giấu giếm, nghi hoặc nhìn nó chằm chằm.

Ông cụ nhìn người trước mặt, lắc đầu buồn bã nói, “Thiếu niên, ông đi tìm cháu trai không thấy rồi! Giúp ông tìm cháu trai đi..” Gương mặt già nua của ông nhăn lại, uỷ khuất.

Mặt người kia đen lại, tức giận chỉ thẳng mặt mình nói với ông cụ: “Ông nội, cháu chính là cháu trai của người. Người đừng chạy loạn nữa, đừng hại cháu lo lắng tìm ông khắp nơi nữa.. Chúng ta đi về thôi!”

Ông cụ ngạc nhiên nhìn hắn, bĩu môi, “Cháu là cháu trai ta? Cháu trai ta không lớn như vậy, cháu trai ta cũng không xấu xí như cháu. Hừ!”

Đặng Khánh My có chút buồn cười nhìn người nào đó bị chê xấu xí gương mặt hiện giờ đã đen như đít nồi. Lại nghĩ không biết hắn ta có thật là cháu trai ông cụ hay không?

Muốn bắt cóc người già? Nhưng bắt cóc cụ về rồi, chỉ tốn cơm thôi chứ có ích lợi gì? Bán cũng không được giá! Nội tạng còn dùng được không? Ngay lập tức trong đầu Đặng Khánh My xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng!

“Mày nhìn cái gì? Tao thật sự là cháu trai của ông ấy!” Người thanh niên nhìn nó đầy rực lửa tức giận, quát ầm lên.

Nó bĩu môi, nó có nói cái gì nghi ngờ hắn sao? Hoàn toàn không! Từ nảy đến giờ nó hoàn toàn im lặng! Hắn ta còn quát lớn thế làm gì? Thật là một con người kì lạ?

Đặng Khánh My nghe cách xưng hô kì quặc của hắn ta, trong lòng liền dâng lên xa cách không thèm để tâm. Miễn cưỡng coi như hắn ta thật sự là cháu trai đi. Hừ! Vậy thì sao? Ông cụ cũng không nhận hắn, hắn ở đây vênh mặt cái gì?

Lườm nguýt giữa hắn ta và Đặng Khánh My dâng lên tận trời. Dường như sắp lao vào đánh nhau, lại nghe tiếng ông cụ thở dài ra tiếng, cả hai không hẹn mà nhìn về phía ông, lại nhìn thấy gương mặt đứng tuổi của ông có chút trẻ con nhăn lại, nói:

“Thôi, thôi. Cho lão xin! Hai vợ chồng cứ liếc mắt đưa tình suốt? Quên mất lão già này rồi sao?”

-- o0o --

Nhân vật kêu ông cụ kia là ông nội và tranh cãi với Đặng Khánh My là? Đoán xem là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.