Lớp Trưởng No.1

Chương 25: Chương 25




Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới, mặc dù không ai nói với cô Vân Anh nhưng việc Dương ngã trật khớp tay vẫn đến tai cô, tuy nhiên là không phải do lớp 12B để lộ. Lúc Dung đẩy nó xuống cầu thang, mặc dù là góc khuất hành lang nhưng vẫn bị một số người ở lớp 12C ngay bên cạnh nhìn thấy. Họ bàn ra tán vào, rồi cô Vân Anh nghe thấy khi đi qua lớp đó. Lâm biết Dương không muốn mọi thứ trở nên rắc rối nên liền ngay lập tức sang mong lớp 12C giữ im lặng, đừng để mọi chuyện bị đồn thổi thêm nữa. Bởi vì Lâm tâm sự rất nhiều, lại thêm câu chuyện chân tình của Dương mà những người bạn lớp kế bên thông cảm, không nói thêm nhiều nữa nên việc cũng không quá ầm ĩ lên, ban giám hiệu nhà trường vì thế cũng chưa biết đến.

Dĩ nhiên, cô Vân Anh rất khó xử, cô buộc phải dành thời gian để nói chuyện với cả lớp. Vì hôm ấy chủ yếu là những môn thể chất và tiết tự học, thế nên Dương xin nghỉ ở nhà để nghỉ ngơi. Cô Vân Anh vừa vào lớp, không khí lớp học lại trở nên căng thẳng. Điều đầu tiên cô nói là xác nhận tính chân thực của câu chuyện kia nhưng không phải từ lớp phó, mà là trực tiếp từ phía Dung.

- Dung này, em có thể giải thích cho cô về chuyện lần này hay không ? Cô biết thời gian qua lớp mình không mấy vui vẻ trước những chuyện xảy ra trong lớp, nhưng cô nghĩ hiện tại mọi thứ đang đi ngày một quá xa rồi em à.

Dung chỉ biết nhìn cô, nhỏ nên nói sao đây ? Bạn bè trong lớp bây giờ ai cũng đều cho rằng nhỏ cố tình đẩy Dương vì thấy ngứa mắt. Nhưng nhỏ không cố tình làm vậy. Mặc dù nhỏ biết Dương là người hiểu rõ câu chuyện, có lẽ nó sẽ nói ra, nhưng cớ sao nhỏ vẫn cố chấp và nhất quyết không muốn đề nghị nó cùng nói rõ ràng câu chuyện cho cô nghe. Phải chăng nhỏ vẫn chưa đủ dũng cảm để đứng trước mặt Dương, đề nghị nó nói chuyện với cô cùng mình ? Nhỏ cũng không biết nó đã nói chuyện với mọi người trong lớp hay chưa, chính Dung bây giờ cũng không hiểu tại sao bản thân luôn nghĩ tới việc muốn nó nói rõ mọi chuyện với mọi người trong lớp để giúp cho nhỏ không bị hiểu nhầm là cố ý đẩy ngã nó nữa. Trước giờ nhỏ chưa bao giờ sợ người khác hiểu nhầm mình giống như thế này.

- Em... 

- Sao vậy ?

Dung cắn răng, nhỏ không thể mở miệng. Từ lúc nào nhỏ trở nên bần thần, lo lắng khi đối diện với người khác như thế này. Rất khó khăn để nói chuyện với cô, với những thành viên trong lớp. Nhỏ cũng không thể hiểu nổi chính mình. Dường như Dung đang ngày càng có những sự thay đổi lớn trong suy nghĩ và hành động, vậy liệu đây là sự thay đổi tích cực, hay là tiêu cực đây ?

- Em có gì khó nói sao ? Tại sao không trả lời cô, hay lại đúng như những lời các bạn ấy nói, là em cố tình đẩy Dương xuống nên bây giờ em không thể nói gì vì cảm thấy có lỗi ?

Những người khác trong lớp nhìn cô. Không hiểu tại sao cô Vân Anh lại nghĩ một người như Dung sẽ cảm thấy có lỗi. Trước giờ có bao giờ Dung cảm thấy có lỗi đâu. Vì từ lúc Dương ngã tới giờ mới được hơn một ngày, mọi người lo nó suy nghĩ nhiều nên cũng không ai hỏi rõ nó chuyện hôm ấy là như thế nào, sao lại bị Dung đẩy xuống cầu thang, là nhỏ cố tình hay là vì sao. Sau câu nói “Tôi thực sự không cố ý” hôm trước của nhỏ, rất nhiều người phải suy nghĩ, họ cũng không còn tìm đến Dung mà gắt gao mắng mỏ nhỏ như hôm trước nữa, bởi chính trong lòng họ cũng cảm thấy mông lung, rối bời. Cũng có người bắt đầu suy nghĩ tới việc Dung thực sự không cố ý. Nhưng nghĩ thế nào, sự thay đổi trong cách ứng xử của Dung vẫn làm cho họ cảm thấy sốc, không tin vào những gì mình đã thấy và nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.