Hai tháng sau, Ngọc Thư quay lại Anh. Bạn nam nhường công việc lại cho các bộ phận, theo bạn nữ qua Anh với lý do: '' bảo vệ két sắt''.
- Minh Thái, công việc bận rộn như thế theo em qua Anh làm gì. Đây đâu phải lần đầu tiên em bay qua đó.
- Ngọc Thư, 12 tiếng đồng hồ không gọi điện được cho em, em nói anh phải làm sao. Lỡ em qua đó rồi ở bên đó luôn anh sẽ trôi dạt về đâu đây.
Ngọc Thư bụm miệng cười. Minh Thái càng ngày càng trẻ con, nếu sau này hai người có con thì cô sẽ nuôi một lúc hai đứa trẻ sao.
- Thái, bên trường đại học em theo học có một chàng trai tên Jack, là đàn em khoá dưới hơn nữa còn là em trai của chị chủ nhà em từng ở. Cậu ấy nói sẽ lấy em làm vợ đấy
- Xem ra sức hút của em không chỉ mình anh bắt sóng được.
- Anh không thấy ghen sao. Một chút cũng không có.
- Hình như là vậy rồi.
- Hừm, không ghen, đợi mà xem em làm anh chết luôn.
- Lầm bầm gì vậy.
- Anh yêu em không biết trong tiếng Đức nói sao nhỉ.
- Ich liebe dich.
Ngọc Thư tròn xoe mắt.
- Anh biết tiếng Đức sao.
- Một số giao tiếp thông thường thôi.
- Minh Thái thật giỏi nha. Còn tiếng Pháp
- Je t'aime
Minh Thái nhìn sâu vào đôi mắt đang long lanh lên từng giây của cô.
- Tất cả đều có nghĩa là anh yêu em.
Hắn hôn nhẹ lên môi cô.
- Ngủ đi bé cưng còn sáu tiếng nữa chúng ta mới đến nơi.
- Ưm.
Bàn tay trắng nõn của cô đan vào những ngón dài của Minh Thái. Khẽ tựa đầu vào bờ vai vững chãi, Ngọc Thư dần chìm vào giấc ngủ.
Sáu tiếng sau, hai người đặt chân đến Anh quốc. Thật ra Ngọc Thư lấy bằng cũng chỉ là một phần, phần khác là hai người họ bồi đắp tình cảm, dắt tay nhau đi du lịch. Đưa vali đến khách sạn, Ngọc Thư đến nhà Rose, một người bạn của Vũ Khang, chị ấy giúp đỡ cô rất nhiều khi cô một mình nơi đất khách quê người. Và rất đúng lúc Jack đang có mặt tại nhà Rose. Khỏi phải nói anh chàng bất ngờ và vui như thế nào chạy lại ôm, hôn cô thắm thít. Minh Thái đứng bên cạnh mặt đen không thể đen hơn.
(Từ giờ là giao tiếp tiếng anh nha~~~ nhưng tớ dịch sang tiếng việt nha~~~
Các bạn cứ hiểu họ đang giao tiếp tiếng anh nha~~~)
- Anh ta là ai.
- Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy.
- Không đẹp trai bằng em, không trắng như em, không tóc vàng như em chỉ được cái cao bằng em. Chị thấy hắn ta đẹp ở chỗ nào mà chấp nhận hắn vậy hả Al- Mọi chỗ Jack ạ.
- Al ?
- Allison, đó là tên tiếng anh của em.
- Al, Jack đang làm bánh ngọt với chị Rose, vào nhà đi.
- Ok.
Ngọc Thư dễ dàng bước qua cửa bởi sự lịch thiệp của Jack trong khi Minh Thái thì ngược lại. Hắn bị Jack chặn ngay cửa, còn bị anh chàng đe doạ.
- Al yêu anh chỉ vì anh da vàng thôi. Đừng có mà tưởng bở.
- Al yêu tôi vì tôi đẹp trai hơn cậu. Đừng có tự tưởng tượng rằng mình đẹp trai nhất thế giới.
Minh Thái nhẹ nhàng buông câu nói với lực sát thương tác động mạnh mẽ đến Jack.
- Al, vệ sĩ của chị bắt nạt em.
- Hắn ta bắt nạt anh trước.
- Thôi nào hai người bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò trẻ con đó. Minh Thái lại đây để em giới thiệu anh với chị Rose.
- Chị Rose, đây là...
- Daniel, thật lâu rồi mới được gặp lại cậu.
- Chào Rose.
Ngọc Thư ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Daniel ?!
- Là tên tiếng anh của anh, đừng tưởng chỉ có mình em có tên tiếng anh nha. Bọn anh gặp nhau trong một cuộc họp của hai bên công ty.
- Ra vậy.
- Thì ra chàng trai hoàn hảo em hay kể cho chị nghe là Daniel sao.
- Chàng trai hoàn hảo ?!
- Suỵt, đó là bí mật của chúng ta.
- Mọi người vứt em đi đâu rồi nhỉ. Em buồn đấy nha.
- Buồn việc của cậu không phải việc của chúng tôi.
- Anh im lặng đi, tôi nói anh à.
- Hai người dừng lại đi. Thái, nhường nhịn cậu ấy một chút.
- Là tôi nể Al. Không gây sự với anh.
- Đồ con nít to xác, lắm lời.
Thật là quá tai hại khi cô để Jack gần Thái mà. Hai người cứ như nước với lửa, đụng tí là cãi nhau. Một hôm vì lỡ lầm bảo vệ Jack, Ngọc Thư làm Minh Thái vô cùng tức giận.
- Thái, nói gì đi em xin lỗi mà. Em sai rồi.
Im lặng..., tiếng máy lạnh vẫn chạy đều đều, tiếng bút xột xoạt trên trang giấy không ngừng.
- Em thực sự sai rồi. Thái, anh đừng giận nữa. Em sẽ làm bất cứ điều gì anh nói, tha lỗi cho em đi.
Minh Thái đã im lặng được bốn tiếng đồng hồ kể từ khi về lại khách sạn. Trong bốn tiếng đó, Ngọc Thư cảm thấy vô cùng áy náy, xin lỗi Minh Thái không ngừng. Nhưng có người vẫn lạnh hơn đá, không thèm đoái hoài gì tới cô.
- Anh cứ làm việc đi, em ra ngoài mua cái gì cho anh nhé.
Cánh cửa khép lại, Minh Thái thả cây bút xuống, nằm dài lên giường. Thật là lâu lâu làm cao tí vậy thôi chớ Minh Thái mềm nhũn từ đời nào rồi. Cô cũng giỏi lắm, cứ thân thân thiết thiết với tên Jack, làm anh muốn xông vào đánh bầm dập thằng nhóc đó cho rồi. Tên Jack đó có gì tốt hơn anh chứ. Không đẹp trai bằng anh, không cơ bắp như anh, không có xe đẹp như của anh, còn rất rất nhiều cái không bằng anh vậy mà Ngọc Thư lại đứng ra bênh vực hắn. Thực khiến Minh Thái tức chết mà.
- Thái ơi, anh ăn bánh đi. Em mua về cho anh này.
Chưa thấy người đâu đã nghe thấy tiếng rồi.
- Eh, sao lại ngủ rồi. Chồng tương lai, anh vất vả quá.
Ngọc Thư đặt bánh lên bàn, nhẹ nhàng nằm bên cạnh Minh Thái, vòng tay qua ôm lấy hắn.
- Em xin lỗi, em yêu anh nhất ý. Jack chỉ là đàn em thôi mà. Cậu ấy sao có thể tuyệt vời như anh được.
- Thực sao.
- Ừm anh là số một.
- Trong lòng em anh đứng thứ mấy.
Cô không ngần ngại trả lời : 'thứ ba ạ'
Mặt Minh Thái xuất hiện vô số vạch đen.
- Tại sao lại đứng thứ ba.
- Đối với em gia đình là quan trọng nhất, đến bạn bè, rồi đến anh sau đó là bản thân em. Nhưng sau này anh sẽ là gia đình em, sẽ là số một trong trái tim em.
- Vậy sao.
Minh Thái xoay người, ánh mắt hắn nhìn vào mắt cô đầy mê hoặc.
- Em khiến anh rất tức giận, giờ thì đền bù đi.
- Eh,...
Ngọc Thư chưa kịp trả lời, môi Thái đã mạnh mẽ chiếm lấy môi cô. Đầu lưỡi hắn vờn đùa khoang miệng cô. Hai cơ thể triền miên, quấn lấy nhau.
Sau khi vui chơi ở Anh cả một tuần, hai người trở về cùng với Jack. Minh Thái vô cùng khó chịu khi tên đó bám chặt lấy vợ hắn không buông. Cái gai đó hắn nhất định phải loại bỏ,vừa đặt chân xuống sân bay, Thái liền gọi ngay cho cô em thân yêu, Phan Minh Chi.
- Anh có chuyện cần em giúp.
- Chuyện gì chứ.
- Bảo vệ chị dâu em.
- Hử?
Những ngày sau đó, Minh Chi liên tục bám theo Jack khiến cậu ta phát sợ. Chỉ nghe đến tên thôi là người Jack nổi hết da gà. Ở lại chưa đến một tháng Jack đã vội vã xách valy về nước.
- Thằng nhóc đó sao có thể là đối thủ của anh được.
- Anh thật là Jack bị Minh Chi doạ cho chết khiếp rồi.
Minh Thái nhấp một ngụm trà liền cười nhàn nhạt.