Lớp Trưởng Và Tôi

Chương 2: Chương 2: Cuộc điện thoại nhầm chủ




“Bâng khuâng trong đêm thật dài ở nơi niềm vui đã xa tình mình như”

Mò mẫm cái di dộng trong ánh sáng lờ mờ của cái đèn ngủ. Nhạc chuông vẫn không ngừng kêu, nó phát bực lên nếu không phải bài nó thích nó đã đập quách cái di dộng dám ảnh hưởng tới giấc ngủ yên bình của nó rồi. Nó liếc mấy số đầu 012255....

-Alô. Đầu dây bên kia có vẻ bị giật mình ấp úng mãi mới nói đc

- Cậu chỉ cần im lặng để nghe tớ nói thôi

- Ờ, nó hồn nhiên trả lời

- Tớ biết cậu rất giận tớ nhưng mọi chuyện cậu thấy là hiểu nhầm rồi. Tớ gọi chỉ để nói vs cậu như vậy thôi. Còn điều này nữa tớ thích cậu. Xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của cậu mai gặp ở trường nha.

Điện thoại đã dập máy, nó đang trong trạng thái hết sức tỉnh táo

- Cái gì vừa mới xảy ra vậy. Tên này đúng là vừa điên vừa tỉnh. Gọi điện lúc 2h sáng để tỏ tình. Lần đầu mình thấy nhưng mà tội nghiệp quá lại đi tỏ tình nhầm người rồi. A cái tên điên gọi điện lúc này làm sao mà ngủ lại được đây. Chị mà biết ai gọi đến số chị giờ này chị xử đẹp luôn cho coi.

Tính nó là vậy một khi đã thức dậy là không thể nào ngủ lại được nữa.

- Tên này đúng là chán sống mà.

Sáng hôm sau.

- sao hôm nay con gái mẹ dậy sớm thế.- Mẹ con bé ngạc nhiên

- Có tên điên kia đánh thức con dậy lúc 2h sáng để nghe hắn tỏ tình. - Nó lầm bầm.

- Hả con nói gì vậy

- À con gái mẹ ngày nào chả dậy sớm. - Nó cười tươi rói.

- Bình minh của cô toàn là 9,10h sáng ko thôi.

- Mẹ này , không phải đâu đúng không ba

- Mẹ cô nói không đúng thì ai nói đúng đây. Ba nó vui vẻ chọc

- Ghét ba mẹ quá đi cứ chọc con suốt. Thôi con đi học đây.

- Đi cẩn thận nha con. Mẹ nó dặn dò

- Dạ con biết rồi. Con chào ba mẹ.

Hôm nay là ngày đầu tiên nó đến trường Diamond, một ngôi trường vô cùng nổi tiếng với nền giáo dục đứng đầu cả nước. Nó không phủ nhận nhà nó rất khá giả. Ba nó là chủ tịch công ty cung cấp thực phẩm toàn quốc, mẹ nó là đầu bếp nổi tiếng nhưng nó cũng như ba mẹ không muốn vào trường này bằng quyền lực và tiền bạc. Không phải khoe chứ nó học tốt lắm nhé, vượt qua mười người để giành học bổng toàn phần. Nói gì thì nói việc đầu tiên phải đi tìm phòng đã. Loay hoay một hồi đành phải nhờ thằng bạn thân chí cốt của nó.

- Alô, Thiên Duy cứu tao. - Giọng nó thảm thương.

- Trời ạ mới sáng ra làm gì gọi tao ghê vậy. - Thiên Duy, bạn thân nó, trả lời.

- Tình hình là tao bị lạc rồi

- Tao biết ngay mà đứng ở đâu thế chỉ đi tao ra liền.

- Cái chỗ gần sân thể dục ấy

- À rồi rồi tao ra liền chờ xíu nha.

- Okie

15 phút sau

- Mày, tao không hiểu tao ăn ở thế nào mà lại có đứa bạn thân như mày. Thà lạc một lần rồi thì đứng im đó cho người ta đi tìm đi, chạy lung ta lung tung

- Nè

- Chuyện gì. - Thiên Duy nóng giận quay lại

* Pupy face * - Bạn Duy đừng giận bạn Thư nữa mà. Bạn Thư cực kỳ cực kỳ cực kỳ yêu qúy bạn Duy ấy.

- Liên quan quá ha.

- Bạn Duy mà giận là mất hình tượng trong mắt bạn Thư lắm

- Tao trong mắt mày như thế nào

- Cực kỳ đẹp trai và tốt bụng nên đừng giận bạn Thư tội nghiệp mà.

- Tội nghiệp quá

- Ò thiệt mà.

- Thôi được rồi tạm tha cho mày đấy vào phòng học đi tao về lớp đây. Chiều nhớ chờ tao ở nhà xe

- ok. Bye

- Bye, học vui nha.

-------xuxumeomeo-------

Đôi lời của tác giả : xin chào các bạn, khi đọc xong chap này chắc hẳn bạn nào cũng

nghĩ rằng sao truyện này giống '' Tôi không phải là công chúa '' của Kawi thế nhỉ. Mình xin nói luôn đúng là chap này giống thật vì mình thực sự rất mê truyện đó với lại ban đầu tập tành viết và chẳng biết viết sao cả nên mình mới mượn chi tiết đó. Mình nhận được rất nhiều ý kiến về vấn đề này thế nên mình nói rõ luôn. Và nếu các bạn không thích hay cảm thấy khó chịu thì drop luôn nhé. Xin cảm ơn các bạn đã ủng hộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.