Lord Carew's Bride

Chương 2: Chương 2




Hartley Wade, Hầu tước Carew, ngắm nàng đang đi xa dần. Chàng vẫn đứng yên tại chỗ chàng đang đứng, bên cạnh dòng suối, rất lâu sau khi nàng đã đi khỏi.

Nàng là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà chàng từng gặp. Còn đẹp hơn cả những người xinh đẹp nhất. Nàng nhỏ nhắn, cân đối, duyên dáng, yêu kiều. Mái tóc nàng vàng như mật và được uốn thành những lọn nhỏ. Cái mũ của nàng không thể giấu được vẻ đẹp rực rỡ của mái tóc. Đôi mắt nàng xanh thăm thẳm, với hàng mi dài và sẫm màu hơn mái tóc. Khuôn mặt nàng xinh đẹp, tươi tắn, đầy sức sống và thông minh.

Chàng cười rầu rĩ với chính bản thân mình. Trong suốt hai mươi bảy năm của cuộc đời mình, chàng cư xử như một cậu học trò với bất cứ ai thoáng hiện ra từ thế giới phụ nữ. Có khả năng chàng sẽ yêu nàng mất.

Chàng xoay người đi lên con dốc giữa những hàng cây để về nhà. Bàn tay phải của chàng nhẹ nhàng xoa bóp phía trên bắp đùi. Tối nay chân chàng sẽ bị đau nhức vì đi bộ nhiều. Có lẽ là không đau lắm. Chàng đã không đi bộ nhiều lắm trong vài tháng qua, nhưng chàng vẫn luôn có những bài tập nhẹ nhàng. Chàng lại mỉm cười khi nhớ lại vẻ mặt của Jackson lúc chàng bước những bước chân đầu tiên vào một phòng đấu quyền Anh nổi tiếng ở London ba năm trước đây. Khi chàng bước vào, có phần khập khiễng, khi đó Jackson đã tự hào về chàng và sôi nổi giới thiệu chàng với những người khách khác của anh ta. Nhưng lúc này Hầu tước ở đây một mình và chỉ làm việc với người quản lý của chàng. Chàng không xuất hiện tại những nơi đông người.

Chàng đã gần đến đỉnh quả đồi mà lần đầu tiên chàng nhìn thấy nàng – tiểu thư Samantha Newman. Đúng, những cái cây phải bị chặt đi. Tầm nhìn sẽ trở nên thoáng và đẹp hơn.

Đột nhiên chàng không hề sợ hãi với việc nàng không nhận ra chàng là ai. Có lẽ cả Thornhill và phu nhân của anh đã mô tả về chàng với nàng. Họ là những người tử tế. Có lẽ họ không hề bắt đầu mô tả về chàng với những đặc điểm dễ nhận biết nhất. Có lẽ nàng không hề biết rằng Hầu tước Carew là một tên què. Chàng biết rằng đó là biệt danh của chàng, chàng hoàn toàn biết rõ điều đó, dù cho biệt danh đó không hẳn đã chính xác. Nếu nàng đã nghe về biệt danh đó, chắc chắn nàng sẽ nhận ra chàng là ai.

Chàng có phần nào miễn cưỡng khi giới thiệu tên mình với nàng. Nhưng thậm chí điều đó cũng không có nghĩa lý gì đối với nàng. Xin chào, Ngài Wade, nàng đã chào rất lịch sự. Chàng đã tìm kiếm sự thay đổi trong thái độ của nàng, nhưng chẳng có gì cả.

Sự cuốn hút không thể cưỡng lại được – sự cuốn hút không thể lý giải về phía nàng. Và, tất nhiên, nếu nàng không hề được mô tả về chàng trước đây và nếu cái tên không có tước hiệu của chàng không có ý nghĩa gì đối với nàng, thì không có lý do gì khiến cho nàng đoán được chàng là ai – thậm chí cả khi chàng đi lang thang trong vùng đất của chàng. Chàng phục trang rất thoải mái trong những bộ đồ đã cũ mà chàng vẫn giữ lại. Mới sáng nay, người đầy tớ của chàng đã phàn nàn với chàng là nếu vị Hầu tước của anh ta còn mang đôi giày ống này thêm một lần nào nữa sau ngày hôm nay, anh ta sẽ gửi một thông báo đến tất cả mọi tờ báo là anh ta không chịu trách nhiệm cho vẻ ngoài của ông chủ nữa.

Nhưng đôi giày ống này rất thoải mái, và những lời hăm doạ kiểu như vậy không có gì mới cả. Hargreaves đã gắn bó với chàng, và hăm doạ chàng trong mười một năm qua.

Hầu tước tiếp tục đi lên đỉnh đồi và ngồi trên tảng đá mà chàng đã ngồi cùng tiểu thư Newman trước đó. Nàng chuyện trò thoải mái và lắng nghe với vẻ thích thú thật sự. Nàng đã ngồi bên cạnh chàng và hoàn toàn im lặng trong mười lăm phút, sự im lặng hết sức dễ chịu. Nàng không cảm thấy sự cần thiết phải phá vỡ sự yên lặng hay cần phải nhắc chàng mở lời.

Nàng đã nói – nàng đã nói những lời gì nhỉ? Chàng ngẫm nghĩ thật kỹ. Tôi thích sự bầu bạn của Ngài và cảm thấy thoải mái bên Ngài. Giọng nói của nàng hoàn toàn thành thật. Những người phụ nữ khác đều đã nói phần đầu trong câu nói của nàng. Nhưng không có ai nói phần còn lại. Và không có ai thốt ra câu đó với sự thành thật cả.

Những ngày này chàng tránh sự bầu bạn với những người khác, mặc dù chàng không phải là một ẩn sĩ. Chàng tránh sự bầu bạn với phụ nữ bất cứ khi nào chàng có thể tránh. Nó trở nên quá xúc phạm, quá tổn thương khi chàng nhìn thấy sự thích thú và lòng tham loé lên trong đôi mắt phụ nữ ngay lúc chàng nhận được sự đồng cảm và bợ đỡ của họ tại những sự kiện xã hội đặc biệt. Chàng cho rằng tước vị của chàng là có giá trị, chàng là vị hầu tước thứ tám của gia đình. Và, tất nhiên, còn có những tài sản ở Yorkshire, và những cơ ngơi cũng lớn và phồn thịch như vậy ở Berkshire. Gia sản của chàng nhiều đến nỗi chàng không biết phải làm gì với chúng.

Có lẽ chàng nên sống chung với sự xu nịnh. Nhiều quý ông đã sống như vậy. Đó là cái kiểu của thế giới này. Nhưng cũng có sự xem thường mà đôi lúc khiến cho chàng ngạc nhiên hiện lên trong ánh mắt của phụ nữ với vẻ ngoài không hấp dẫn của chàng. Và đôi khi nó còn tệ hơn là xem thường nữa. Đôi lúc đó là sự chán ghét hay thậm chí là ghê tởm với dáng đi khập khiễng và bàn tay bị biến dạng của chàng. Chàng hiếm khi đi ra khỏi nhà mà bàn tay phải không mang găng.

Tất nhiên là dáng đi khập khiễng của Ngài Byron đã thành công trong việc khiến cho anh ta trở nên hấp dẫn hơn đối với phụ nữ. Nhưng hầu tước Carew không có vẻ ngoài hấp dẫn như Ngài Byron hay sự thu hút đối với phụ nữ của anh ta.

Chàng tự hỏi Samantha Newman sẽ phản ứng như thế nào nếu chàng giới thiệu đầy đủ họ tên. Liệu chàng có nhìn thấy ánh mắt thích thú tham lam như những người khác không? Nàng tự nhận là nàng đã hai mươi bốn tuổi. Nàng đã hơi quá lứa tuổi kết hôn thông thường. Tuy vậy chàng không thể hình dung ra lý do nào khiến cho nàng chưa lấy chồng, thậm chí là với cả việc không có hồi môn. Nàng quá xinh đẹp.

Người đẹp và quái thú, chàng nghĩ với vẻ rầu rĩ, đặt bàn tay trái lên bề mặt phiến đá bên cạnh chàng, nơi nàng đã ngồi.

Chàng không nhìn thấy sự ghê tởm trên khuôn mặt nàng. Chỉ có sự quan tâm khi nàng nghĩ là chàng đã tự làm tổn thương mình, và sự bối rối khi nàng nhận ra mình đã lỡ lời.

Nhưng có lẽ sẽ có sự ghê tởm trong ánh mắt nàng nếu nàng biết chàng là ai và nhận ra chàng cũng là một trong những kẻ muốn tán tỉnh nàng.

Không. Chàng nhắm mắt và ngẩng đầu nhìn lên trời. Chàng không muốn tin nàng sẽ làm như vậy. Chàng thích nàng. Không phải bởi vì khuôn mặt nàng, mặc dù từ cái nhìn đầu tiên nàng đã hoàn toàn cướp đi hơi thở của chàng. Chàng thích nàng.

Chao ôi, còn hơn thế nữa.

Chàng mở mắt và đứng dậy. Đã đến lúc phải về nhà. Rốt cuộc ngày hôm này chàng không nên ra hồ để cho những ý nghĩ của chàng thay đổi theo hướng tích cực hơn. Có lẽ ngày mai nàng sẽ ra đây với chàng và chàng có thể mơ về nàng và có thể lý giải những cảm nghĩ về nàng của chàng. Nếu thời tiết vẫn đẹp. Những đám mây đang kéo về hướng Đông trông thật ảm đạm. Chàng hy vọng là trời vẫn sẽ trong xanh. Chàng trông ngóng đến ngày mai hơn bất cứ ngày mai nào mà chàng từng trông ngóng trong suốt một thời gian dài.

Có lẽ ngày mai nàng sẽ tự khám phá ra chàng là ai. Nếu nàng mô tả về chàng với Thornhill hay với phu nhân của anh ta, họ sẽ nói cho nàng nghe ai là người mà nàng đã ở cùng suốt một giờ đồng hồ trưa nay. Hay có thể rất đơn giản là nàng sẽ không đến. Có lẽ buổi trưa hôm nay không có nhiều ý nghĩa đối với nàng như với chàng, và nàng sẽ không giữ lời. Chàng có nguy cơ nhìn thấy sự thay đổi thái độ của nàng. Nhưng trong khi chờ đợi chàng sẽ ra lệnh cho người hầu không được tiết lộ thông tin chàng đã bất ngờ trở về nhà hôm qua.

Chàng hy vọng ngày mai trời sẽ trong xanh.

Chàng mong là nàng sẽ đến.

Chao ôi, đúng vậy. Chàng mong mỏi điều đó còn hơn cả sự mong đợi về sắc đẹp của nàng. Còn hơn cả thực tế chàng thích nàng.

Chàng thật sự đang trải qua những cảm xúc của một cậu bé. Yêu nàng đến tuyệt vọng.

Người đẹp và quái thú, đúng vậy thật!

***

Trời mưa phùn suốt hai ngày bên ngoài cửa sổ Chalcote. Thậm chí cả những người đàn ông cũng không dám mạo hiểm đi ra ngoài, mặc cho bá tước Thornhill phàn nàn rằng anh cần phải đi xem xét vài chỗ.

Những đứa trẻ thì không yên, thậm chí còn dằn dỗi, và cô giữ trẻ không còn đủ kiên nhẫn để chơi với chúng. Và vì vậy mà bá tước, được sự cỗ vũ của quý ngài Albert Boyle, làm cho nàng choáng váng khi đặt lũ trẻ lên lưng và phi như ngựa khắp ngôi nhà – mặc dù lúc này nàng đã quá tuổi để cảm thấy bất ngờ với điều gì, nàng phải đồng ý với nhận xét của người quản gia ở dưới lầu là cách cư xử của Ngài Bá Tước trong năm năm qua đôi khi trở nên bất thường như bất cứ người cha nào. Phu nhân Boyle cũng bị choáng váng, và có phần thích thú, tham gia với những người còn lại trong trò chơi trốn – và – tìm, mà chỉ có nhà bếp và bên ngoài nhà là ngoài phạm vi trốn tìm. Thậm chí của quý bà Brill cũng bị cuốn hút vào trò chơi – mặc dù chỉ chơi có 1 lần, khi mà mọi người tìm bà trong hơn nửa tiếng đồng hồ và kết luận là bà đã tìm được một nơi ẩn nấp tuyệt vời mà tất cả mọi người vẫn chưa tìm ra, thì cuối cùng lại tìm thấy bà đang nằm dài trên giường của bà, ngủ ngon lành.

Trò chơi vẫn tiếp diễn, với những khoảng thời gian gián đoạn, trong hai ngày.

Có vài vị khách đến dùng bữa tối vào ngày thứ hai, đó là những người láng giềng nàng đã thăm viếng và đến thăm nàng trong suốt ba tháng qua. Có các quân bài, âm nhạc và những câu chuyện sau bữa tối. Thật là dễ chịu. Sau đấy nữ bá tước nói chỉ có chút ít đáng tiếc rằng hầu tước Carew chưa quay lại Highmoor Abbey. Thật là hay khi gặp gỡ một khuôn mặt khác để thay đổi không khí.

“Em sẽ thích anh ta, Sam” nữ Bá tước nói “Anh ta là một quý ông rất dễ mến, nhưng dường như anh ta chưa bao giờ ở đây khi em đến đây thăm chị. Lần tới chúng ta phải lên kế hoạch cẩn thận hơn mới được”

“Samantha không cần phải tăng thêm số lượng những anh chàng tán tỉnh đâu” bá tước quả quyết nói “những người theo đuổi đã đông như một tiểu đoàn rồi. Thêm một người nữa có thể là cho cô ấy thay đổi suy nghĩ và trở nên kiêu ngạo” Anh nháy mắt với vợ mình khi anh biết Samantha đang nhìn anh.

Samantha đã gần như đề cập đến người làm vườn tại Highmoor – Ngài Wade. Xét cho cùng, chàng cũng là một quý ông. Điều này hoàn toàn dễ dàng nhận ra từ cách nói chuyện và cử chỉ của chàng. Nhưng có lẽ chàng sẽ cảm thấy không thoải mái khi ở nơi đông người như thế này, và có lẽ chàng không có những bộ trang phục thích hợp như Gabriel và Albert... Hơn nữa... ôi, hơn nữa trong khoảnh khắc này nàng muốn giữ chàng là người bạn bí mật của riêng nàng. Nàng không muốn nhìn thấy những người khác cư xử một cách quá lịch sự – dù cho cả Gabriel và Jenny sẽ cư xử lịch thiệp một cách hết sức thành thật – với một quý ông đã vượt lên trên hoàn cảnh của mình.

Nàng thích hai ngày vừa qua. Và nàng cảm thấy bực bội khi lại bị giam hãm ở trong nhà. Nàng cảm thấy vô cùng thất vọng khi bắt buộc phải từ bỏ một cuộc dạo chơi đầy thú vị tại Highmoor với Ngài Wade. Nàng rất thích sự bầu bạn của chàng. Đó là một điều hết sức mới mẻ, nàng đã nhận ra điều đó sau khi trở về Chalcote và ngẫm nghĩ về một giờ đồng hồ bầu bạn với chàng, được đối xử như một người có trí tuệ. Thường thì nàng không nhìn thấy điều gì khác ngoài sự ngưỡng mộ và vẻ ngoài lôi cuốn trong đôi mắt đàn ông. Tất nhiên, đó là những lời tâng bốc, nhưng nàng thường có cảm giác là nàng gây ấn tượng bởi khuôn mặt xinh đẹp chứ không phải bởi con người thật sự của nàng.

Ngài Wade không hề định quyến rũ nàng. Chỉ đơn thuần là chàng cảm thấy thích thú khi chia sẻ những quan điểm và sự hiểu biết với nàng. Và nàng tin là chàng cũng thích thú khi ở cùng nàng trong một khung cảnh nên thơ như thế. Có lẽ nàng thật ngu ngốc khi có cảm giác đó chỉ sau một lần gặp gỡ ngắn ngủi như vậy, nhưng nàng có cảm giác là nàng và Ngài Wade có thể trở thành những người bạn. Bạn bè. Nàng có rất ít bạn, mặc dù nàng rất may mắn khi quen biết được rất là nhiều người đáng mến. Chàng đã nói về điều đó như thế nào nhỉ? Nàng ngẫm nghĩ một cách cẩn trọng để nhớ lại chính xác những lời chàng đã nói: ... một người đồng hành đặc biệt, một người mà khi chúng ta trò chuyện hay im lặng đều cảm thấy dễ chịu như nhau.

Nàng lại cảm thấy cái cảm giác đã tìm ra đúng những lời cần diễn đạt khi những lời nói đó được thốt ra. Nàng không muốn yêu như những người phụ nữ khác. Một lần yêu ở tuổi mười tám làm cho nàng cảm thấy quá xấu hổ và vẫn còn đau đớn vô cùng. Nàng không bao giờ muốn trải qua cảm giác đó nữa. Những gì mà nàng thật sự muốn – và nàng không hề nhận ra điều đó cho đến khi chàng thốt thành lời với nàng – là một người bạn đặc biệt.

Nàng cảm thấy Ngài Wade có thể là một người bạn đặc biệt. Có lẽ cái ý nghĩ này thật quá buồn cười khi mà nàng chỉ mới gặp chàng có một lần. Có lẽ chàng đã quên mất nàng ngay khi chàng quay lưng lại với dòng suối trưa hôm đó. Có lẽ chàng sẽ không giữ lời ngay cả khi trời không mưa. Và có lẽ bây giờ nàng sẽ không bao giờ được gặp lại chàng nữa. Có lẽ là công việc của chàng ở Highmoor đã xong và chàng đã rời khỏi đây.

Nàng sẽ rất buồn nếu không được gặp lại chàng.

Vào ngày thứ ba thì trời hết mưa. Cả buổi sáng mây trên bầu trời tụ lại xám xịt, nhưng đến trưa chúng tan ra và mặt trời chiếu sáng xuyên qua những khe hở.

Bá tước, cùng bạn anh, đã cưỡi ngựa từ sáng sớm với người quản lý đi giải quyết một vài vấn đề với những người thuê đất gần đó. Nhưng họ trở về sau giữa trưa và thông báo rằng trưa hôm nay thật là hoàn hảo cho một chuyến cưỡi ngựa gia đình, khi mà những cuộc tản bộ chỉ làm ướt sũng những đôi giày ống và gấu váy.

“Rosie sẽ thích được nghỉ ngơi, phải không, tình yêu của anh?” quý ngài Albert nói, mỉm cười âu yếm với người vợ đang mang thai của anh “Emily sẽ hoàn toàn an toàn trên lưng con ngựa Pony mà Gabe đã chọn cho cô bé khi chúng ta đến đây lần đầu tiên, và Jane sẽ cưỡi ngựa chung với anh”

Phu nhân Boyle sợ ngựa và dường như rất vui vẻ rằng tình trạng thai nghén của cô giúp cô không phải từ chối lời mời tham gia vào cuộc cưỡi ngựa này.

“Anh phải yêu cầu Michael giữ con ngựa Pony của nó bước đi thong thả đấy Gabriel” nữ bá tước nói “Hay là Emily sẽ cảm thấy buộc phải đuổi kịp nó, và tim em sẽ đập mạnh vì lo lắng và Rosalie cũng sẽ lo lắng y như vậy khi cô ấy nghe được điều đó”

Bá tước nháy mắt và cười toe toét với vợ anh “Mary xin ngồi trước anh như là một người chỉ huy kỵ binh”

Nữ bá tước tặc lưỡi “thế thì tốt nhất em nên để cho con bé ngồi trước em vậy. Sam, em phải giúp chị giữ người điên rồ này trong vòng kiểm soát”

“Nếu chị không cho là nó thật sự kinh khủng, em nghĩ là em sẽ đi dạo” Sam nói.

“À, vậy thì kẻ điên rồ này sẽ làm cho cô ấy khiếp sợ” bá tước nói “Đó sẽ là một kỵ binh không có kiếm đấy Samatha yêu quý”

“Vậy thì đó sẽ là một vị chỉ huy không có kiếm” Sam nói, mỉm cười với bà tước “Ngài sẽ không phản đối nếu em đi dạo chứ?”

“Làm sao mà em có thể không muốn cưỡi ngựa với bốn tên lính chỉ điểm, một kỵ binh điên rồ, một người phụ nữ hay gắt gỏng và chỉ có một người là quý ông tỉnh táo?” anh hỏi nàng “Một vài người còn chưa quen. Dĩ nhiên là chúng tôi không phản đối, Samantha. Em có thể làm những gì khiến cho em cảm thấy thoải mái nhất. Đó là lý do em được mời đến đây”

“Ồ, em không phải là người phụ nữ hay gắt gỏng” nữ bá tước nói với vẻ phẫn nộ “và ngừng nháy mắt với em đi, Gabriel, nếu không em sẽ tin là có bụi trong mắt anh đấy. Sam này, chân và váy em sẽ ướt sũng. Nhưng ở đây, chị sẽ không phàn nàn gì. Và ngừng cười đi, Gabriel. Sam, chị phải chịu đựng điều này sáu năm qua đấy. Chị có phải là một thiên thần không?

“Anh là thiên thần Gabriel” bá tước nói.

Samantha bước đi khi chị họ của cô lại tặc lưỡi và rồi cười khúc khích với Albert và Rosalie. Nàng nhớ lại nàng và Jenny đã gọi Bá tước Thornhill là ác quỷ khi họ gặp anh lần đầu tiên, bởi vì ánh mắt đen như quỷ xa tăng của anh. Khi họ biết được tên anh, nó trở thành một sự châm biếm thật buồn cười, mặc dù chẳng có gì buồn cười vào lúc đó. Anh thật sự giống như ác quỷ khi cố tình phá huỷ hôn ước giữa Jenny và Lionel.

Samantha rùng mình. Nàng hiếm khi gợi lại cái tên này hay người đàn ông có tên này ra khỏi tiềm thức của nàng. Ác quỷ trong hình hài của một thiên thần. Người đàn ông duy nhất mà nàng đã yêu – hoặc từng yêu. Một lần đau đớn như vậy đã đủ cho cả cuộc đời.

Nàng thay một cái áo dài cũ và mang vào đôi giày ống của nàng, mặc dù mùa đông trước nàng đã hy vọng là nàng sẽ không bao giờ phải mang chúng nữa. Nàng mang theo cái áo choàng, vì không khí ở bên ngoài hơi lạnh cho dù có ánh sáng mặt trời, và cột chặt dây ruy băng của cái mũ bên dưới cằm nàng.

Chàng sẽ không có ở đó, nàng nghĩ khi nàng rời khỏi ngôi nhà. Thậm chí nếu chàng còn ở lại Highmoor, chàng sẽ không nghĩ đến việc giữ một lời hứa cách đây hai ngày. Thêm vào đó, mặc dù thời tiết trưa hôm đó rất dễ chịu – dù trời rất lạnh và như thể có bão – cỏ dưới chân nàng vẫn sũng nước.

Chàng sẽ không đến đó, nhưng dù sao đi nữa nàng cũng thích đi dạo. Và chắc chắn là cái ghế dài bằng đá bên dưới cái vọng lâu trên đỉnh đồi ắt hẳn khô ráo và đủ khuất gió để nàng có thể ngồi đó ngắm cảnh và được yên tĩnh trong một lúc. Ngồi đó còn tốt hơn là cưỡi ngựa cùng mọi người và cảm thấy cô đơn.

Cô đơn, từ này vang lên trong đầu nàng, làm cho nàng ngạc nhiên. Nàng không cô đơn. Chưa bao giờ. Hầu như nàng luôn luôn có những người bầu bạn thích hợp. Cuộc đời của nàng giống như những gì nàng muốn. Tại sao đột nhiên nàng lại nghĩ nàng cô đơn?

Nàng bước qua tảng đá kê bước và đi lên đồi, không dừng lại lần nào để thở. Nàng nghĩ, không khí thật trong lành, thậm chí còn trong lành hơn ba ngày trước. Và bầu trời thật đẹp, những đám mây trắng lướt trên bầu trời trong xanh. Nàng leo đến đỉnh đồi, cố gắng không trông đợi là chàng sẽ đến, cố gắng tự thuyết phục bản thân nàng là nàng thích được một mình để có thể ngắm khung cảnh xung quanh mà không bị gián đoạn.

Nàng dừng lại khi cái vọng lâu trong tầm nhìn của nàng. Và cảm thấy sự sung sướng trào dâng, nàng không muốn dừng lại để phân tích vì sao nàng lại cảm thấy sung sướng. Nàng mỉm cười rạng rỡ và bước tiếp về phía trước.

***

Chàng đứng đó, mỉm cười với đôi mắt dán chặt vào nàng.

“Thật là cao” nàng nói “tôi đã tưởng là mình không bao giờ lấy lại được hơi thở”

“Làm ơn đừng có làm vậy. Tôi không chắc là mình sẽ thích khi mang một thi thể đi xuống một cái dốc dựng đứng như thế này đâu”

Những quý ông khác mà nàng quen biết sẽ vội vã bước lại và giúp nàng, lấy cớ để chạm vào nàng, để nắm lấy bàn tay nàng, thậm chí là có thể liều lĩnh vòng tay quanh eo lưng nàng. Sau đó sẽ là sự tán tỉnh. Ngài Wade chỉ ra hiệu đến cái cái ghế dài.

“Đến đây và ngồi xuống nào” chàng nói

Nàng cười và bước về phía chàng, những bước chân của nàng nhún nhẩy bất chấp hơi thở hổn hển.

Gò má và cả chóp mũi của nàng đều ửng đỏ vì không khí lạnh và gió. Những lọn tóc của nàng có phần rối tung bên dưới cái mũ. Gấu áo của cái áo dài đi dạo màu xanh lá cây và cái áo choàng màu xám của nàng trở nên sẫm màu vì nước. Đôi giày ống của nàng thì ướt sũng và bị cỏ bám đầy.

Thậm chí nàng còn xinh đẹp hơn những gì chàng nhớ.

Chàng đang tự thuyết phục mình rằng nàng sẽ không đến và chàng không cần suy nghĩ gì nếu nàng không đến. Thật sự thì chàng đang bận rộn với những ý tưởng sửa sang lại ngôi nhà ngay khi mùa xuân đến. Chàng có thể nghĩ và làm việc đó mà không hề bị gián đoạn nếu nàng không đến. Chàng tự nhủ với bản thân mình là chàng sẽ không đợi lâu khi chàng lên đến đỉnh đồi trước đó. Chỉ mười phút trước.

Nàng đến vào những giây cuối của phút thứ mười lăm. Chàng hơi hoảng sợ khi nhận ra chàng chưa bao giờ hạnh phúc hơn thế trong cuộc đời chàng.

“Tốt hơn rồi chứ?” chàng hỏi sau khi nàng ngồi xuống bên cạnh chàng. Nàng có một mùi hương mà chàng đã nhận ra từ lần gặp trước. Mùi hoa violet chăng? Mùi hương không nồng mà rất nhẹ nhàng. Dường như đó là mùi hương của chính cơ thể nàng chứ không phải là một loại nước hoa.

“Tôi tin vậy” nàng nói, đặt một tay trên lồng ngực. Nàng lại cười, một âm thanh trong trẻo, sung sướng. “Tôi tin là bây giờ đã an toàn để tôi nói là mình còn sống”

“Tôi rất vui” chàng nói. Một lọn tóc quăn mềm mại và mượt mà quấn quanh một ngón tay chàng.

“Trời mưa cũng không hề đáng ghét chút nào phải không? Chúng tôi chơi trò trốn – và – tìm với lũ trẻ trong hai ngày và vờ như không tìm thấy chúng, thậm chí ngay cả khi hoàn toàn nhìn thấy chúng nấp sau tấm màn hay trốn dưới gầm bàn”

“Nàng chán ư?” chàng hỏi và hình ảnh nàng ẵm một đứa trẻ trên ngực nàng đột nhiên xuất hiện không đúng lúc trong đầu chàng.

“Không hẳn vậy. Đó là một trò chơi hoàn toàn thú vị. Tôi tin là từ sâu thẳm bên trong tôi vẫn còn là một đứa trẻ – một ý nghĩ làm tôi hơi hoang mang. Nhưng tôi thất vọng với chuyến đi dạo của chúng ta. Tôi nghĩ là có thể Ngài không còn ở Highmoor. Tôi đã nghĩ là có lẽ Ngài sẽ không nghĩ đến chuyện sẽ đến đây ngày hôm nay để thay thế cho cuộc hẹn hai hôm trước. Tôi không trông mong là sẽ gặp Ngài ở đây hôm nay, nhưng dù sao tôi cũng đến” Nàng cười với chàng “chỉ để phòng hờ”

Nàng thật sự muốn đến. Nàng cảm thấy chán nản khi trời mưa. Ngày hôm nay nàng đã lo lắng – lo lắng chàng sẽ không đến. Nhưng dù thế nào đi nữa nàng cũng đến. Chỉ để phòng hờ.

Chàng đã mường tượng ra cuộc gặp gỡ giữa họ – nếu nàng đến. Chàng dự định sẽ thành thật và nói với nàng là chàng rất hối hận vì đã lừa dối nàng vào lần trước. Chàng sẽ làm vậy, chàng sẽ nói, vì nàng nhìn có vẻ bối rối khi bị bắt gặp là một kẻ xâm nhập và chàng không muốn làm cho nàng khổ sở hơn nữa. Nhưng thật sự chàng còn hơn hẳn Hartley Wade. Chàng là Hầu tước Carew.

Đó là những gì mà chàng định làm. Nhưng nàng đã muốn gặp chàng. Hôm nay nàng đã đến mà không hề biết là chàng có đến hay không. Nàng muốn trải qua một buổi chiều cùng chàng ngay cả khi chàng là – một thằng què xuất hiện với diện mạo khó coi, thậm chí còn không có áo quần lộng lẫy để cải thiện vẻ ngoài.

Nàng muốn ở đây với Hartley Wade, một người làm vườn. Và nàng nhìn có vẻ hài lòng khi được ở đây với chàng.

Nàng sẽ phản ứng như thế nào khi biết được chàng thật sự là ai? Chàng có muốn biết điều đó không?

Chàng thích là Hartley Wade. Chàng chưa bao giờ thích điều gì hơn thế trong cuộc đời chàng. Chàng muốn tiếp tục chỉ là Hartley Wade – chỉ trưa nay thôi. Và khi kết thúc cuộc gặp gỡ, hay là lần tới nếu thật sự có lần tới, chàng sẽ nói với nàng sự thật. Nhưng không phải bây giờ.

“Tôi sẽ ở Highmoor trong một khoảng thời gian. Có một vài công việc phải làm và cần phải bàn bạc với Hầu tước khi Ngài trở về. Và cần phải giám sát những công việc đó nếu ông ấy chấp thuận và muốn tiến hành ngay lập tức. Và tôi cũng cảm thấy thất vọng. Và vì vậy hôm nay tôi đến đây, ngay khi mưa tạnh. Chỉ để phòng trường hợp nàng cũng sẽ đến đây”

Nàng mỉm cười rạng rỡ với chàng. Nàng có một hàm răng trắng và đều tăm tắp. Đôi môi của nàng cong lên đầy cuốn hút ngay khóe môi. Đó là đôi môi đáng hôn nhất mà chàng từng thấy.

“Tốt rồi. Tôi đã lấy lại được hơi thở, Ngài Wade. Ngài sẽ chỉ cho tôi cái hồ chứ? Nó có xa không? Và cụ thể hơn, có phải đều đi xuống dốc không?”

“Nhưng phải leo dốc khi chúng ta quay lại. Không, nó không xa lắm. Chàng đứng dậy nhưng không hề đưa tay để giúp nàng đứng dậy. Chàng e ngại khi chạm vào nàng. Thậm chí nếu chàng để nàng đi phía bên trái của chàng, nàng cũng sẽ nhận ra sự khập khiễng của chàng nếu nàng vịn vào cánh tay chàng. Và nàng sẽ bối rối hay ghê sợ. “Nàng sẽ thích nó. Đó là nơi hẻo lánh nhất và là nơi đẹp nhất của vùng đất này”

“Tôi tự hỏi liệu Hầu tước Carew có đánh giá đúng giá trị vùng đất của ông ấy, ông ấy luôn đi xa vì việc làm ăn đúng không? Nếu tôi sỡ hữu cả vùng đất xinh đẹp này, tôi không chắc là tôi có thể rời xa nó”

Nhưng phải đấu tranh với sự cô đơn khi sống một mình tại ngôi nhà, một sự cô đơn mà ngay cả những vị khách đến thăm cũng không thể hoàn toàn làm dịu đi. Mỗi khi chàng ở nhà, chàng luôn cảm thấy sự thiếu vắng của phụ nữ trong cuộc đời chàng. Và những đứa trẻ. Nhưng chàng đã mất hết hy vọng khi tìm kiếm một người phụ nữ sẽ yêu chàng vì chính bản thân chàng.

Không phải là chàng chưa bao giờ yêu người phụ nữ nào – mặc dù chàng đã có một cô nhân tình trong năm năm trước khi cô đột ngột chết cách đây một năm rưỡi, cô nhân tình duy nhất của chàng. Nhưng những cảm xúc của chàng với cô không sâu sắc, không phải là tình yêu thật sự.

Chàng nghi ngờ những cảm xúc của chàng với tiểu thư Samantha Newman có thể là loại cảm xúc sâu sắc đó, mặc dù lúc này chàng chỉ cảm thấy rất thích nàng.

“Ông ấy hiểu rõ giá trị của nó. Vì vậy mà ông ấy chuẩn bị chi rất nhiều tiền để làm cho nó trở nên đẹp hơn” chàng trả lời.

“Có lẽ vậy, khi làm cho từng chi tiết của ngôi nhà trông đẹp hơn. Nhưng như vậy cũng không đủ. Thứ lỗi cho tôi. Thậm chí tôi còn không hiểu những quý ông. Nhưng Jenny – chị họ tôi, nữ bá tước Thornhill – đã nói rằng ông ta là một quý ông rất dễ mến”

Cầu Chúa phù hộ cho bá tước phu nhân. Cô luôn cư xử với chàng với sự tử tế và nhã nhặn, dù cô là một trong những người phụ nữ xinh đẹp nhất.

“Chúng ta tới rồi. Cẩn thận bước chân của nàng. Con dốc hơi trơn. Tôi sẽ rất ghét khi nhìn thấy nàng trượt chân và rơi thẳng xuống nước”

“Như vậy những đánh giá của tôi về nơi này sẽ không bao giờ khách quan mà đầy định kiến” nàng nói với một tiếng cười.

Nhưng một lúc sau nàng không còn cười nữa. Nàng dừng lại khi họ vẫn còn đứng trên đỉnh dốc, khi cái hồ hiện ra trong tầm mắt, nép mình bên hông một quả đồi và phía bên kia là rừng cây. Nàng đứng im trong một chốc, không nói gì.

“Ôi” cuối cùng nàng cũng thốt nên lời, giọng nói như thì thầm “đây là nơi đẹp nhất trên đời này”

Đó chính là khoảnh khắc mà chàng biết là chàng không phải lòng nàng như một cậu bé yêu một người phụ nữ xinh đẹp.

Đó chính là khoảnh khắc mà chàng biết là, không hề nghi ngờ và bất chấp việc họ chỉ mới biết nhau, chàng yêu nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.