Lột Xác - Trang Buby

Chương 13: Chương 13




Khóc, tôi chẳng thể nào khóc được nữa..thay vì khóc, tôi ôm mình trong một nỗi sợ..người đàn ôg đứng trước mặt tôi lúc này dường như đã chẳnh kiểm soát được bản thân, anh ta giống như một con thú đói khát đang gầm lên để tìm kiếm một con mồi..con mồi đó không ai khác chính là tôi và đứa bé trong bụng..tôi lùi từng bước chân lại đằng sau..

- đừng..xin anh đừng tới đây.

- sao cô dám lừa dối tôi hả Quỳnh? Tại sao cô dám..tôi ghét nhất là bị ai qua mặt cô hiểu chưa?

- tôi không lừa anh..

- thêa đứa bé kia thì sao?

Tôi quả quyết nói:

- đứa bé là con anh.

- không đúng..

- Quân..nếu anh không tin tôi cũng được, nhưng anh có thể đợi đến khi đứa bé chào đời thì sẽ có câu trả lời..người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, anh đừng làm gì dại dột..nghiệp nặng lắm anh ơi..

Anh ta nhanh chóng tới bóp cổ tôi.

- xem ra cô cũng lý lẽ đấy nhỉ?

Tôi khó khăn nói từng chữ:

- tôi..thật..lòng..

Anh ta bất ngờ thả mạnh tôi xuống đất..tôi ho lên vài cái, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh...

- tôi cho cô cơ hội cuối cùng, đợi cái thai lớn lên tôi sẽ chọc ối xét nghiệm ADN. Nếu nó k phải con tôi, tôi cho cô sống k bằng chết..

Tôi vội vàng gật đầu..

- được..được..

Anh ta bước xuống tầng lái xe thẳng ra ngoài..tôi run sợ, từng giọt mô hôi lăn trên trán, hơi thở gấp gáp hòa cùng nhịp tim đập nhanh hơn bình thường..tôi cúi xuống ôm chiếc bụng đang có chút khó chịu của mình..

- việc của con là khỏe mạnh, cả thế giới cứ để mẹ lo..

Trong quần tôi bắt đầu có chất nhày chảy ra, tôi cảm nhận được,vội vàng vào buồng tắm xem và hốt hoảng khi có chất dịch nhầy màu hồng..tôi gọi lớn cô giúp việc.

Cô giúp việc chạy vội lên:

- sao phòng lại tan hoang thế này?

Tôi run run:

- cô ơi tính sau đi, cô gọi cho cháu chiếc taxi đến bệnh viện nhé.

- cháu k khỏe à.

- cháu khó chịu ở bụng lắm cô ơi.

Cô giúp việc vội vàng chạy ra đầu đường đón taxi cho tôi..

- cháu đi đi, việc dọn dẹp trong phòng cứ để cô lo.

Mắt tôi rưng rưng cảm động nhìn cô..

- cháu cảm ơn cô nhiều lắm..

Tại LonDon ( Anh)

Bảo đang cưỡi ngựa đi săn cùng vệ sỹ và vài người bạn..

Berain ( bạn Bảo)

- chúng ta về thôi đại thiếu gia, hôm nay săn cũng được kha khá.

Anh lạnh lùng nhếch môi một cái.

- vẫn chưa đã..tao muốn vào sâu bên trong.

Vệ sỹ:

- trong đó nhiều thú dữ khó thuần phục lắm thiếu gia..

Anh lặng yên k nói gì phi ngựa vào sâu bên trong, đi được đoạn đường khá xa anh bất ngờ bị một con thú dữ tấn công từ bên trái, chúg phi thẳng vào cánh tay anh khiến anh mất phương hướng..

- chết tiệt..

Anh lôi từ trên lưng ngựa thanh kiếm rồi dũng cảm tiến đến chém liên tiếp vào con mồi khiến anh cũng một phần bị thương tích..

Một đoàn hộ tống anh phi ngựa tiến vào thấy cảnh con mồi hạ gục..

Berain vỗ tay:

- kỹ năng sát thú càng ngày càng lên cao.

Anh thả kiếm xuống rồi trèo lên lưng ngựa..

- về thôi.. mất cả hứng..

Linda từ cổng vào thấy trên người anh có vết thương..

Linda:

- anh không sao chứ?

Anh không trả lời đi thẳng vào trong buồng tắm, ngâm mình dưới bồn nước nóng..máu hòa cùng nước xót đến quặn lòng..anh từ từ nhắm mắt lại, buổi đi săn hôm nay không có thú vị gì hết, lòng anh rối bời cảm giác như đang thiếu thiếu một thứ gì đó..từng khúc ruột nóng lòng khiến anh mất tập trung trong mọi viêc..khả năng quan sát của anh vốn dĩ rất tốt nhưg hôm nay lại chẳng phát huy..anh cầm ly rượu trên tay, mở mắt ra và nhìn mọi thứ xung quanh..

- rốt cuộc là vì cái gì..

Tại bệnh viện.

Bác sỹ:

- cô bị động thai rồi, cần ăn uống và đi lại nhẹ nhàng, nghỉ ngơi đầy đủ.

- đứa bé nhất định ksao phải k bác sỹ?

- cái đó còn phụ thuộc vào cô..

Tôi cúi xuống xoa chiếc bụng mình.

- mẹ con mình cùng cố gắng con nhé..nhất định sẽ không sao đâu.

Bác sỹ:

- chồng cô đâu? Gọi vào đây tôi có vài điều dặn dò.

Tôi ngập ngừng:

- có gì bác sỹ cứ nói thẳng với em cũng được.

- tôi muốn dặn dò chồng cô trong chế độ ăn - ngủ - nghỉ của cô.. tôi nghĩ làm chồng nên biết..

Ánh mắt tôi cụp xuống, giọng nói nhỏ dần.

- chồng em đi công tác không có nhà.

Nói rồi bác sỹ dặn dò cẩn thận cho tôi việc nên làm và nên tránh..tôi trở về nhà với một tâm trạng đầy mệt mỏi..

Ngay lúc này, tôi chỉ xin trời phật hai chữ bình an dành tặng đứa bé này..mọi đau thương xin để tôi gánh chịu, chỉ cần con được phát triển khỏe mạnh mỗi ngày.. đứng trước ngôi nhà ấy như đứng trước một cánh cửa của địa ngục trần gian..

Mẹ chồng tôi từ xa quát vào:

- có thứ gì mẹ chồng vừa đi vắng cái là trốn đi chơi.mai tao ở xem mày còn đi đâu được.

- con đi khám thai.

- mày thừa tiền quá nhỉ, mới đi giờ lại đi.

- con bị đau bụng, bác sỹ nói bị động thai..

Bà giật kết quả trên tay tôi.

- đưa xem nào..thật bác sỹ nói hay tự mày nghĩ ra để trốn việc..mai vẫn làm việc như thường nhá.

- con xin phép mẹ cho con nghỉ ngơi 1 tuần.

- ối làng nước ơi, tôi rước con dâu về làm bà tướng à?

Tôi không nói gì đi thẳng lên phòng, so với tất cả việc giữ lại đứa bé quan trọng hơn hết..

Cô giúp việc:

- cô ấy đau bụng thật đấy bà chủ.

Mẹ chồng tôi lườm.

- để tôi gọi điện về quê xem bố mẹ nó nói gì..

Tôi lên phòng nằm vật xuống giường, lôi chiếc điện thoại từ trong túi xách ra,.bất giác tôi tìm lên bức ảnh người đàn ông mang tên Hoàng Gia Bảo..tự dưng tâm hồn tôi cảm thấy bình an lạ thường, một tay tôi xoa lên chiếc bụng..

- thế gian biển ng mênh mông, tìm bố của con ở nơi nào..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.