Chương 46:
Edit: Bảo Uyên
Beta: Vũ
Từ Thượng Hải đến tỉnh thành cũng không xa lắm nhưng một trận sóng to gió lớn của thị trường cổ phiếu ở Thượng Hải lại không lan được đến tỉnh thành, ít nhất là lúc về tỉnh thành Trịnh Hải Dương lại khôi phục như cũ chứ không giống với lúc ở phòng đại gia làm người ta nhiệt huyết sôi trào.
Mà tình huống của thị trường chứng khoán Thượng Hải sau ngày 21 như thế nào Trịnh Hải Dương cũng không rõ cũng không quan tâm lắm, cậu chỉ nghe từ mấy cuộc điện thoại mà mẹ gọi rồi suy đoán ra, Hàn Đình Đình tuyệt đối là lời to, mà đầu tháng 6 thị trường như là đã trải qua một hồi ngã lên ngã xuống, bất quá có như vậy thì cũng không liên quan gì đến cậu, Hàn Đình Đình cũng đã từ Thượng Hải trở về với công việc. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Sau vụ phỏng vấn kia Hàn Nhất rầu rĩ suốt một tuần, cuối cùng thời gian chậm rãi trôi, nhóc lại quên mất bản thân mình buồn vì cái gì, mỗi ngày ăn ăn uống uống, ở cạnh Trịnh Hải Dương nên làm gì thì làm.
Tháng 6, Trịnh Hải Dương nghe nói Cao Thính Tuyền từ Hải Nam trở về, vừa vặn đưa cả nhà đi tỉnh thành chơi trước khi con gái vào học tiểu học.
Trịnh Bình cùng Hàn Trị Quân lúc ấy mua một chiếc xe, vẫn là Santana, ở đường cái thải ra một đống khí thải độc hại, Trịnh Bình tự mình lái sang đón một nhà Cao Thính Tuyền.
Vừa đưa đến là cả 3 nhà cùng châu đầu vào cười nói nháo nhiệt, giống như ở cái viện nhỏ Bắc Kinh năm nào nhưng hơn 2 năm đã trôi qua, có thể nói là cảnh mất người còn.
Vợ của Cao Thính Tuyền vẫn làm ở bưu cục đi làm đều mặc váy hoặc quần đen áo sơ mi trắng, tóc dùng dây thun cột lại đơn giản, nhưng hôm nay cô lại mặc một cái đầm tím mang vòng cổ và hoa tai trân châu, cực kì sành điệu; con gái cũng cao hơn không ít, ngũ quan cũng nảy nở, 2 năm nay luyện múa ba lê thành ra chân vừa dài vừa mảnh, dang người nhỏ nhắn lại đỉnh đạt, khí chất đặc biệt tốt. Cao Thính Tuyền bây giờ lại béo ra không ít, phúc hậu cực kỳ, cười lên chỉ thấy sự mãn nguyện.
Một nhà Cao Thính Tuyền đi vào nhà liền lập tức náo nhiệt lên, bọn họ mang theo rất nhiều trái cây từ Hải Nam, từng thùng từng thùng một, Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh vội vàng rót nước bày điểm tâm, mọi người gặp được nhau trong lòng vui sướng không thôi. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Cao Thính Tuyền nhìn thấy Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất ngạc nhiên: "Đều lớn đến vậy rồi à? Ai da thời gian trôi qua cũng thiệt là nhanh quá đi, lúc trước còn nhỏ xíu, giờ Hàn Nhất cũng lớn bằng Dương Dương hồi ở Bắc Kinh rồi."
Vợ Cao Thính Tuyền nói: "Người ta vẫn là ngôi sao lớn đó! Kỳ Kỳ nhà chị vừa mở Ti vi là muốn xem quảng cáo, nói như vậy có thể thấy đệ đệ rồi."
Trịnh Hải Dương trong lòng bi ai mà nghĩ, cái quảng cáo kia sao mà vẫn còn phát thế!!! Bộ tính phát tới thế kỷ 21 hay gì? KHÓC /(ㄒoㄒ)/~~
Người lớn uống trà nói chuyện cũ, rồi lại vòng về hiện tại.
Trịnh Bình hỏi Cao Thính Tuyền: "Dạo này sao rồi?"
Vào lúc này Cao Thính Tuyền lại rời Hải Nam khiến Trịnh Bình rất kinh ngạc, anh ta vốn cho rằng Cao Thính Tuyền sẽ ở lại Hải Nam chơi nhà, suy cho cùng thì địa phương đó cũng là tất đất tấc vàng, sao bây giờ lại bỏ để về đây?
Cao Thính Tuyền: "Không dám làm tiếp chứ sao. Năm ngoái lúc anh đá tôi thì giá phòng chung cư ven biển đã là ngàn rưỡi rồi, anh đoán xem hiện tại là bao nhiêu?"
Bao nhiêu? Trình Bảo Lệ bọn họ đều dừng một chút, hiện giờ giá nhà bên tỉnh thành cũng chỉ mới hơn một ngàn, có chỗ cũng chỉ hơn 800, Hải Nam có thể được bao nhiêu?
"3000?" Trịnh Bình nói.
Cao Thính Tuyền: "Không sai biệt lắm, có nơi xào lên tới 3500. Anh nghĩ xem Hải Nam có bao lớn chứ, mà nhà chung cư gần biển đã bị xào đến như vậy, người thường một tháng lương mới hơn 100, làm sao mà mua nổi cái nhà đắt như vậy! Giá như vậy là có người cố ý xào thành! Nhưng ngoại trừ mấy người đầu tư nhà đất chuyên xào giá nhà thì có ai thèm mua nữa?! Cũng may ngày trước mấy anh đá tỉnh tôi, làm tôi hiện tại không dám mua, thu tay lại kịp thời, kiếm được một khoản như vậy rồi năm nay về Bắc Kinh mở một cái công ty bất động sản."
Trần Linh Linh cười hỏi: "Còn tính đầu tư nhà ở đâu không?"
Cao Thính Tuyền: "Có kinh nghiệm rồi, bây giờ không chơi phòng thì thật sự không biết làm gì. Trước cứ thử xem sao, Bắc Kinh cùng Hải Nam không giống nhau, phải xem về sau có phát triển được không lại nói, nếu thật sự không được nữa thì lại về mở tiệm gà rán."
Đề tài Hải Nam dừng ở đây, mọi người đều nghe ra Cao Thính Tuyền đang làm ăn có lời như vậy mà lại phải dứt ra cũng không dễ dàng gì, bọn họ làm buôn bán đều hiểu rõ nhân tâm đối với tiền tài có bao nhiêu ham muốn thật sự là vô pháp áp chế, đi nhầm một bước liền rơi xuống vực sâu.
Mọi người đều tránh cái đề tài này, dù sao thì nước hướng nơi thấp mà chảy người hướng chỗ cao mà đi, Cao Thính Tuyền cũng đã tính toán ổn định làm công ty địa ốc, vẫn tốt hơn xào phòng ở Hải Nam nhà ở đó căn bản sẽ không ai mua để ở. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Kỳ Kỳ 2 năm nay đã không gặp bọn Trịnh Hải Dương. Dù lúc đó cũng chỉ mới có 6 tuổi trí nhớ non nớt, ít nhất còn nhận ra được 2 thằng đệ, Trịnh Hải Dương đương nhiên còn nhớ rõ, chỉ là Hàn Nhất đã hoàn toàn không nhớ vị Kỳ Kỳ tỷ tỷ này.
Bây giờ vóc dáng Cao Kỳ Kỳ còn cao hơn Trịnh Hải Dương một chút, cô bé đứng trước mặt Hàn Nhất nói: "Còn nhớ rõ chị là ai không?"
Hàn Nhất lắc đầu.
Cao Kỳ Kỳ bĩu môi: "Em không nhớ ư? Em trước đây còn lấy tiền của Dương Dương để mua nước có gas cho chị uống mà? Thế mà lại không nhớ chị sao? Em không phải nói là phải để dành tiền đế sau này còn cưới chị về nhà sao? Em còn nói là em thích chị Kỳ Kỳ mà? Còn thích hơn so với Dương Dương ca của em!!!"
Trịnh Hải Dương bị cái miệng thoán pháo của nha đầu làm cho choáng váng, cậu thấy cô bé một chút cũng không thay đổi, nói chuyện còn nhanh hơn so với trước kia.
Hàn Nhất nghĩ nghĩ, chắc là cũng bị hồi bắn pháo hoa của cô bé làm váng đầu, một lát sau mới bắt được trọng điểm, vì thế thập phần khẳng định nói: "Không có chuyện đó!! Em thích nhất là Dương Dương ca!!!"
Cao Kỳ Kỳ trộm nhìn Trịnh Hải Dương rồi chớp mắt mấy cái, lại lừa gạt: "Vậy em nói tích tiền cưới chị thì sao?"
Hàn Nhất lúc này còn chưa quên việc Lâm Yến lừa nhóc ở Thượng Hải, nghe xong lập tức trả lời: "Không có!!! Chị cùng tiểu Lâm ca ca giống nhau, gạt em!"
Trịnh Hải Dương phụt một cái, đứa nhỏ này bây giờ đã có thể phân biệt được đó chỉ là lời gạt nhóc, Cao Kỳ Kỳ lúc này mới cười hì hì sờ đầu Hàn Nhất, nói: "Đúng, gạt em đấy, vợ nhỏ của em không phải chị mà là Dương Dương ca của em!"
Hàn Trị Quân cùng Trịnh Bình vẫn đang rất bận, bọn họ gần đây tính mở thêm chi nhánh, quảng cáo ở đài Trung ương đúng là tốt thật, nhưng mà cũng mắc thật, Lâm Quân tính nhân cơ hội này thừa thắng xông lên chiếm thị trường của KFC với McDonald.
Vì thế Trần Bảo Lệ và Trần Linh Linh liền mang cả nhà Cao Thính Tuyền chơi ở tỉnh thành, leo núi đạp xe ngắm phong cảnh, buổi tối lại ra ngoài ăn uống chơi bời.
Hàn Nhất cùng Kỳ Kỳ đều chơi tới bến, Kỳ Kỳ bị đè nén đã lâu, mội ngày không phải đi học ba lê thì là đi học thư pháp, thiên tính của trẻ nhỏ bị áp chế (chơi đó mấy má xD), nhờ chuyến đi chơi này Kỳ Kỳ chơi thả ga sướng muốn điên rồi.
Hàn Nhất ngày xưa không thân với Kỳ Kỳ lắm, bởi vì Kỳ Kỳ chỉ thích chạy đi chơi mà Hàn Nhất thì lại cần có người chăm sóc từ lau nước mũi đến đút ăn, nhưng mà bây giờ không như xưa nữa 2 đứa chơi với nhau vui đến độ muốn quên mất Trịnh Hải Dương vì cậu là một cậu (người) bé (lớn) chẳng thể nào đùa giỡn hăng như mấy nhỏ. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Kỳ Kỳ mang theo Hàn Nhất xuống lầu chơi, một nha đầu hăng máu như đánh tiết gà dắt theo một thằng nhỏ cũng hăng không kém cùng đám nhỏ dưới lầu đi chơi, Trịnh Hải Dương ngày trước còn phải cho Hàn Nhất tiền tiêu vặt, bây giờ cùng không cần nữa vì tiền tiêu vặt của Kỳ Kỳ siêu nhiều, Cao Thính Tuyền ṃỗi lần cho con gái tiền tiêu vặt đều là 50, chưa bao giờ tiếc tiền với con gái, không giống với Trình Bảo Lệ, mỗi lần cho cậu tiền tiêu vặt đều chỉ có 5 tệ 10 tệ, đã vậy mẹ con 2 người còn phải cò kè mặc cả nửa ngày mới chốt được.
Từ sau khi Trịnh Hải Dương trở về từ Thượng Hải cậu liền sâu sắc cảm nhận được lợi thế của việc trọng sinh, nếu đổi thành 10 năm sau chắc chắn cậu sẽ không có cái vận may như vậy, vậy nên tâm trạng cậu sa sút rất nhiều, nhìn lại 3 năm này bản thân ngoại trừ một số thời khắc mấu chốt cậu phát huy tác dụng, còn lại bản chất lại không thay đổi chút nào, nếu thật lòng phải nói cống hiến lớn nhất của cậu trong 3 năm nay thì là.... ở nhà chăm con, chăm Hàn Nhất đến trằng trẻo mập mạp.
Cậu nhịn không được mà nghĩ nếu người được trọng sinh là Hàn Đình Đình, thì bây giờ cuộc sống của cô sẽ như thế nào? Trịnh Hải Dương tưởng tượng, liền thấy vô hạn thổn thức, người ta là sinh viên đại học Yale danh giá, trọng sinh còn được Lâm Quân đầu tư, cho đi học đi làm ăn, nhưng bản thân mình thì sao? Nếu cậu là Hàn Đình Đình thì sao, cậu có cái bản lĩnh cầm mấy trăm vạn đổ vào cái thị trường chứng khoán nay lên mai xuống không?! Không, đến cái biểu đồ đường cậu còn xem không hiểu kìa!!!
Nghĩ một hồi, Trịnh Hải Dương thở dài, giữa người với người sao lại chênh lệch đến như vậy, may mắn là vẫn chưa muộn, cậu mới 6 tuổi, có thời gian cho cậu quy hoạch lại nhân sinh.
Vì thế lúc Kỳ Kỳ mang Hàn Nhất đi chơi, Trịnh Hải Dương vào phòng Hàn Đình Đình tìm chút sách để đọc, cũng may Hàn Đình Đình là một người thích đọc sách, mua một đống sách xếp trên kệ nên cậu mới ở nhà lén xem ké được.
Có đôi lúc hai dứa nhỏ chơi mệt quá chạy lên uống nước hay đi vệ sinh thì lại thấy Trịnh Hải Dương đang ngồi đọc sách, nhóc nói: "Ca ca không thích chơi với bọn em sao?"
Kỳ Kỳ liền đi vào lôi kéo Hàn Nhất, nói: "Không có việc gì đâu, để ca ca của em đọc sách đi, ca ca em là tiểu thần đồng, ba chị nói về sau ca ca em chắc chắn sẽ thành công. Chúng ta đi chơi đi, để ca ca đọc sách."
Hàn Nhất theo Kỳ Kỳ xuống lầu, có chút không rõ, hỏi: "Ca ca, tại sao lại muốn đọc sách?"
Kỳ Kỳ mặc váy trắng, làn váy khẽ tung lên khi cô bé nhảy vội vài bậc thang, cô quay người lại khẽ cười, dáng người phá lệ tiêu sái: "Phải đọc sách thì sau này mới có bản lĩnh, cho nên chúng ta mới phải đi học, đi học là để học các thứ, học các thứ rồi về sau mới có bản lĩnh, có bản lĩnh là có thể kiếm được một đống tiền!" Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Hàn Nhất hít hít cái mũi, đi xuống bậc thang, nói: "Em cũng muốn đi học tiểu học."
Kỳ Kỳ: "Em cũng muốn học các thứ sao?"
Hàn Nhất: "Không muốn, em chỉ muốn ở cùng ca ca thôi."
Kỳ Kỳ khinh thường mà nhướn mày, giơ tay chụp cái đầu quả dưa của nhóc, nói: "Đi học mà không đi học các thứ, Dương Dương ca của em về sau sẽ là một người rất có bản lĩnh! Coi chừng sau này Dương Dương ghét bỏ em đấy!"
Hàn Nhất ghi tạc những lời Kỳ Kỳ nói trong đầu, tối lúc đi ngủ liền lôi kéo Trịnh Hải Dương hỏi: "Ca ca, nếu sau này em không có bản lĩnh thì anh sẽ ghét bỏ em sao?"
Trịnh Hải Dương nghĩ thầm thằng nhỏ này nói bừa cái gì không biết? Bọn họ đã có bậc cha chú tài giỏi như vậy, nhóc ta lại thông minh như vậy, sao lại không có bản lĩnh?! Bất quá giáo dục trẻ nhỏ phải có nguyên tắc nên là cậu nói: "Người thì đều phải có bản lĩnh, em xem tiểu Lâm ca ca bây giờ đang đi diễn về sau nhất định sẽ thành đại minh tinh, còn Kỳ Kỳ thì học ba lê và thư pháp, ca ca cũng sắp phải đi học tiểu học, khi còn nhỏ phải học thật nhiều thứ, không học thì về sau cái gì cũng không biết, sẽ bị người khác kinh thường, em cũng sẽ xem thường bản thân."
Hàn Nhất ngây thơ mờ mịt lại có chút minh bạch, trọng điểm là phải có bản lĩnh, bằng không sẽ bị xem thường, nhưng mà câu mấu chốt nhất nhóc lại không nghe thấy, có chút gấp: "Thế còn ca ca? Ca ca ghét bỏ em sao?"
Trịnh Hải Dương ôm thằng nhỏ, nói: "Ca ca đương nhiên không chê em, ca ca vĩnh viễn không ghét bỏ em."
Hàn Nhất lúc này mới an tâm. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Về sau mỗi lần Trịnh Hải Dương đọc sách, Hàn Nhất liền không làm phiền cậu nữa, nhóc từ nhỏ đã được Trịnh Hải Dương chỉ dạy, thiên tư lại thông tuệ, hiểu chuyện sớm hơn so với trẻ em nhà khác, đôi khi đi lên còn mang cho cậu quả táo.
Nhà Kỳ Kỳ mang rất nhiều trái cây từ Hải Nam về, Kỳ Kỳ đưa cho Hàn Nhất, nhưng bản thân Hàn Nhất lại không ăn mà mang cho Trịnh Hải Dương, ngay cả thanh long mà ngày trước nhóc từng rất say mê được Lâm Yến đút cho nhóc, Kỳ Kỳ mang qua nhóc cũng cho cậu hết.
Trịnh Hải Dương ban đầu còn chưa cảm thấy có gì đặc biệt, về sau lại cảm nhận tấm lòng của đứa nhỏ liền xách thằng nhỏ lại hỏi: "Sao bây giờ lại đối xử tốt với ca ca như vậy?"
Hàn Nhất không chịu trả lời, không lên tiếng, bị Trịnh Hải Dương chọt lét mới chịu không nổi: "Em sợ ca ca không học được các thứ, không có bản lĩnh."
Trịnh Hải Dương dừng một chút, "Tại sao lại sợ ca ca không học được bản lĩnh?"
Hàn Nhất cúi đầu, cào cào ngón tay, chậm rì rì nói: "Em sợ ca ca bị người ta xem thường."
Trịnh Hải Dương ngẩn người, một khắc đó trong lòng ấm áp vô cùng, ôm thằng nhỏ lên hôn cho mấy cái, kiên định nói: "Anh về sau nhất định sẽ có bản lĩnh, sẽ không để người khác xem thường!"
Tháng 7 thời tiết nóng nực, Cao Thính Tuyền phải về Bắc Kinh trước, để lại 2 mẹ con ở đây chơi.
Trịnh Hải Dương đã gặm xong mấy quyển sách về quản lý kia, gần đây đang đọc 'quản lý học', còn đang ngồi cảm thán quản lý kinh tế sao lại phức tạp như vậy, một cuốn sách dày như vậy mà mới chỉ đọc được vài trang thì Lâm Yến đột nhiên kéo hành lý xuất hiện trước mặt cậu.
Thằng nhóc Lâm Yến này mới có 9 tuổi mà lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, hoàn toàn không giống một đứa nhỏ, so với Trịnh Hải Dương còn có vẻ trưởng thành hơn, có thể là do còn nhỏ đã đi diễn còn trở thành ngôi sao nhí, vào đời sớm thành ra trưởng thành lại giỏi giang.
Cõng ba lô, kéo vali hành lý, trên tóc còn 1 ít keo xịt tóc, nhìn ngầu ngầu, vừa xuất hiện ở cửa nhà đã dọa cho Kỳ Kỳ kêu ra tiếng ngỗng luôn: "Á!!! Dương Dương, Dương Dương, đây không phải là ngôi sao nhí kia sao?"
Trịnh Hải Dương trừng mắt: "Cao Kỳ Kỳ, nói nhỏ một chút!!! Thôi câm miệng lại luôn đi!!!"
Trong nhà lại không có người lớn, mẹ Kỳ Kỳ bị Trình Bảo Lệ và Trần Linh Linh kéo đi tụ hội với các bà các mẹ trong khu rồi, vừa mới đi khỏi nhà.
Lâm Yến đối với nhà của cậu như quen cửa quen nẻo, vừa tiến vào liền kéo cái ghế ra ngồi, ngả lưng ra rồi búng tay một cái, nhìn Kỳ Kỳ một cái, lại nói với Trịnh Hải Dương: "Nhà mấy người bộ gấp lắm hả, chưa gì mà cưới được vợ cho thằng nhỏ rồi à."
Trịnh Hải Dương đang muốn mở miệng, Kỳ Kỳ đã nhanh nhảu nhảy lên, không sợ người lạ chút nào, nhưng lại lo Lâm Yến hiểu lầm, giải thích: "Tiểu Xảo, tiểu Xảo, em cùng Dương Dương, Nhất Nhất không có tí quan hệ nào!!"
Trịnh Hải Dương: "..........."
Lâm Yến "Á", hiển nhiên là bị đứa con gái tính cách hướng ngoại level max này dọa sợ, gật gật đầu, lúc này mới nhìn thẳng cô bé, nói: "A, chào em, anh không phải tiểu Xảo, anh tên Lâm Yến."
"A!! Tiểu Xảo nói chuyện với mình!!" Kỳ Kỳ thét lên một tiếng ngại ngùng rồi chạy vào phòng.
Hàn Nhất hiện giờ hoàn toàn không nhớ ân tình thanh long ở Thượng Hải, nhưng lại nhớ rõ tính tình Lâm Yến, nhóc nhìn chằm chằm cậu ta rồi quay quắc đầu đi.
Lầm Yến nhìn thằng nhỏ, cười nhẹ, hiển nhiên là lại chuẩn bị mở miệng chọc thằng nhỏ, nhưng nửa đường bị thằng nhỏ chặn lại, chỉ thấy Hàn Nhất quay đầu, thập phần đúng đắn nghiêm túc nói: "Anh không phải vợ em, không được nói em!!"
"Phốc", Lâm Yến cười một hơi, chỉ vào Hàn Nhất nói với Trịnh Hải Dương: "Em cho thằng nhỏ uống ít sữa chua thôi!! Xem thằng nhỏ trưởng thành sớm đến vậy rồi kìa!!!"
Trịnh Hải Dương vui mừng nói: "Hàn Nhất nhà em từ lâu đã không uống cái mấy cái đó rồi, cái này gọi là thiên tư thông tuệ, cái gì mà trưởng thành sớm chứ?"
Lâm Yên giương mắt, cái miệng kia độc không kém gì ba cậu ta: "Ồ, thế mà biết cả thành ngữ? Em cũng uống nhiều sữa chua quá rồi chứ gì?"
Hàn Nhất gương mặt căm giận giương mắt nói với Lâm Yến: "Không được xem thường ca ca! Cũng không được xem thường sữa chua luôn!!"
Lâm Yến thiếu chút nữa là phun một ngụm nước khỏi mồm, nhìn về phía Trịnh Hải Dương chớp chớp mắt, nghĩ thầm thằng nhỏ nào cao tay thật sao mà lại nuôi được thế này!
Lâm Yến đột nhiên chạy sang đây khiến mọi người đều kinh ngạc, bởi vì Lâm Quân hoàn toàn không có gọi điện sang nói là con trai sắp qua đâu. Cách đây không lâu Trịnh Bình còn nói chuyện với Lâm Quân cũng không thấy anh ta nhắc đến chuyện này.
Nhưng thằng nhỏ tới, người trong nhà cũng đón tiếp như là khách thôi, dù sao cũng chỉ là đứa con nít tới thì tới thôi, một đứa cũng đã ở đây rồi thêm một đứa nữa cũng chả sao, vừa lúc mấy đứa nhỏ cùng nhau chơi.
Kỳ Kỳ cùng mẹ thuê một cái phòng trọ lịch sự sạch sẽ, mà Lâm Yến thì cực kỳ ngầu lòi, đem tiền của ba cậu ta ném vào cái khách sạn xa hoa nhất tỉnh thành, ở một đêm mà tốn đến hơn 100 tệ.
Trịnh Hải Dương nhìn cậu ta tiêu tiền như thế có chút chướng mắt, trong lòng nghĩ lỡ ở đây chơi 1 tháng thế không phải tiêu đến mấy ngàn à, không bằng sang đây ngủ dưới đất cậu cũng chỉ thu 1500. Đương nhiên nghĩ là nghĩ thế thôi, có cho nói cậu cũng không nói như vậy, nghe keo gần chết.
Trịnh Hải Dương hỏi cậu ta: "Ba anh đâu? Cô em ở Thượng Hải giúp ba anh kiếm nhiều tiền như thế mà ba anh vẫn ở Hải Nam đảo giá nhà á? Ba Kỳ Kỳ cũng trở về rồi kìa."
Lâm Yến cười lạnh: "Hải Nam? Ai nói cho em là ông ta đang ở Hải Nam?"
Trịnh Hải Dương hơi không rõ chớp chớp mắt, nghe thấy Lâm Yến tiếp tục nói: "Ông ta đi Hải Nam ngây người được 3 ngày, do đối tác không chịu làm (ba Kỳ Kỳ đó mn) nên ông ta chỉ cần đi phân tiền, phân tiền xong ông ta liền đi rồi."
Trịnh Hải Dương: "Vậy về sau ba anh đi đâu?"
Lâm Yến hững hờ nói: "Quảng Châu, đua ngựa, cá cược rồi." Dừng một chút: "Em đoán xem ông ta thua nhiều hay ít?"
Trịnh Hải Dương: "........."
Lâm Yến: "Ha ha, anh cũng không biết nữa. Cô em lần này giúp ổng kiếm lời nhiều như vậy, còn vụ đẩy giấy chứng nhận nữa, anh đoán ổng phải thua ít nhất mấy trăm vạn."
Trịnh Hải Dương: ".............Từ từ, ba anh bài bạc chưa chắc sẽ thua mà!"
Lâm Yến: "Ổng là trùm đánh bạc thua!"
Trịnh Hải Dương: ".........."
Lâm Yến sau khi tới cũng không chạy xuống lầu chơi với mấy đứa con nít như Kỳ Kỳ, mà cậu ta lại như Trịnh Hải Dương, hành động không khác người trưởng thành lắm, tới đây rồi ở bên ngoài đi qua đi lại, đôi lúc lại sang chỗ Hàn Đình Đình lấy sách đọc như cậu.
Nhưng phần lớn cậu ta đều không đọc được, thế lại chỉ vào sách nói với Trịnh Hải Dương: "Anh cũng muốn đọc sách lắm, tiếc là đây không phải chuyên môn của anh, về sau anh cũng chỉ thành diễn viên thôi. Các em phải chăm chỉ học hành vào, tương lai còn phải thi đại học, rồi đi du học nước ngoài như cô em."
Hàn Nhất như là vẫn có chút mâu thuẫn với Lâm Yến, có thể là bởi vì khí chất trên người cậu ta không giống một đứa nhỏ lắm mà lại giống người lớn hơn, nên là Hàn Nhất có chút sợ hãi. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Có một lần Lâm Yến sang chơi làm trò giấu sách của Trịnh Hải Dương, Hàn Nhất liền nói với Lâm Yến: "Anh đừng có làm phiền ca ca đọc sách, ca ca phải đọc sách mà."
Lâm Yến chọt chọt quả đầu quả dưa của Hàn Nhất, cười nói: "Em còn nói anh á, người cả ngày vây quanh làm phiền Dương Dương đọc sách còn không phải em sao?"
Hàn Nhất căm giận: "Em không có!!!"
Lâm Yến liền xách thằng nhỏ xuống lầu, thả xuống chỗ một đám con nít đang chơi, nói: "Chơi đi, con nít tuổi em thì nên chơi mấy cái như đào bùn trộm trứng chim đi, đừng có suốt ngày bám lấy ca ca em như cỏ đuôi chó, tương lai em có bản lĩnh rồi lại khiến ca ca vây quanh em là được!"
Lời Lâm Yến tuy rằng khắc nghiệt nhưng đúng kiểu đơn giản lại thô bạo đó lại chọt trúng Hàn Nhất. Bây giờ Hàn Nhất chơi với đám nhỏ dưới nhà, Trịnh Hải Dương thong thả hơn nhiều, trước đây dù cậu không muốn thằng nhỏ dính mình như vậy nhưng mà thật không có cách nào, nhờ Kỳ Kỳ nói vài câu, Lâm Yến lại ở phía sau đá một chân, Hàn Nhất lại độc lập hơn nhiều rồi.
Vốn dĩ người lớn trong nhà không thể quản nổi con nít, Hàn Nhất hiện giờ là hoàn toàn nuôi thả, mỗi ngày ở ngoài chơi, cùng các bạn nhỏ khác chơi, chơi đến ngày càng rộng rãi, rộng rãi đến mức nhìn Lâm Yến cũng không thấy ghét như trước nữa. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Hải Dương vốn sợ đứa nhỏ này sẽ xa lạ với mình, nhưng cậu phát hiện không bị, mặc kệ ở bên ngoài Hàn Nhất chơi như thế nào, trở về vẫn sẽ ngọt ngào kêu cậu một tiếng ca ca, buổi tối ngủ cùng sẽ ôm ôm thân thân với cậu.
Có một hôm Hàn Nhất đột nhiên nói với Trịnh Hải Dương: "Ca ca, sau này em nhất định sẽ kiếm được thật nhiều tiền cho anh."
Trịnh Hải Dương trong lòng lệ tuôn rơi, nói: "Ừ, ca ca chờ."
=================
Tác giả có lời muốn nói: đêm qua nằm trên giường nghĩ sau này công thụ lớn lên sẽ tương tác với nhau như thế nào, mị bị bản thân làm moe muốn chết ~(≧▽≦)/~ mị muốn mau mau viết tiếp!!!!
_________end chương 46________