Lột Xác Sống Lại

Chương 4: Chương 4: Thay đổi suy nghĩ








Chương 4: Thay đổi suy nghĩ.

editor: Manh Manh

btea: Uyên

Trình Bảo Lệ đèo con trai về nhà trên chiếc xe đạp Phượng Hoàng, gió thổi khô những giọt nước của cô. Về tới khu nhà dành cho công nhân viên, liền thấy một đám phụ nữ trung niên đang tụ tập tán gẫu dưới lầu nhà bọn họ.

Các bà các cô khi ấy là đang bàn tán về một nhà Trần Linh Linh vừa mới chuyển tới, mấy người phụ nữ này đúng là chẳng sợ cái gì, đứng ngay ở dưới lầu nhà Trình Bảo Lệ mà bàn tán, mà nhà Trần Linh Linh lại ở sát nhà Trình Bảo Lệ chứ, ngay tầng hai lại có một cái hành lang lộ thiên, chỉ cần mở cửa sổ ra liền có thể nghe thấy rõ ràng ở dưới lầu đương nói cái gì, thực không chút cố kỵ nhà Trần Linh Linh có thể nghe được hay chăng.

Mấy người phụ nhân lúc đó chính là đang ba hoa về khuôn mặt cũng như ngoại hình của Trần Linh Linh, rồi nào là cô cái gì cũng không làm, không phải là cái đồ lười biếng thì là cái gì, còn nói cô không có công ăn việc làm, lại không phải là người của xí nghiệp nhà nước, thời điểm nói những câu kia, trên mặt các bà đều "cuồn cuộn chính khí", thật giống như Trần Linh Linh thực sự là một con hồ ly tinh chuyên gây họa nào đó cần bọn họ, những nhân sĩ trảm yêu diệt ma, phải tiêu diệt. Nước mắt Trình Bảo Lệ đã khô, mắt cũng hết đỏ, không ai nhận ra cô đã khóc, cô cùng đám người kia chào hỏi một chút, liền ôm con trai lên lầu mở cửa trở về nhà.

Đóng cửa, Trình Bảo Lệ ôm con ngồi trên sopha mà khóc rống lên. Cô cảm thấy oan ức, oan ức cực kỳ, nhà không phải là phân cho cô, cô chỉ giúp tỷ tỷ nói một câu mà thôi, vì cớ gì lại cho cô một bạt tai!!!! Lúc người ta đau lòng lại càng hay nhớ tới các chuyện không vui, Trình Bảo Lệ lúc này chỉ khó chịu một chút, cô lại nhớ tới từng chút từng chút uất ức mà từng phải chịu ngày xưa cô càng đau lòng, còn có những lời trách móc của bà ngoại Dương Dương, cô có lòng tốt trở về nhìn, kết quả bị người châm chích, nói cô đáng đời, ăn no rửng mỡ không ở nhà chăm sóc hài tử đi, lại còn trở về đây làm chi.

Trình Bảo Lệ vừa khóc vừa ôm nhi tử lẩm bẩm: "Tôi đúng là không có tự trọng, không có tự trọng!!!!"

Trịnh Hải Dương đau lòng mẹ cậu, đau lòng muốn chết, người phụ nữ cả đời làm lụng vất vả, không hưởng qua một chút phúc khí. Cậu liên tục nói: "Mẹ ơi, mẹ đừng khóc!" " Mẹ không khóc, không khóc" " Dương Dương sẽ bảo vệ mẹ mà" nhưng hoàn toàn vô dụng. Nỗi đau lòng của cô ngay một dâng lên, nước mắt rơi xuống như mưa.

Trịnh Hải Dương biết mẹ cậu cũng có vấn đề ,cô không phải là người có đầu óc đặc biệt nhạy bén cũng không quá hiểu biết về chuyện bên ngoài. Thậm chí, cũng không quá yêu thích nghe hội mấy lão thái thái ưa buôn chuyện dưới lầu kia bàn tán ra vào về người khác hay mấy câu chuyện giật gân mà các bà thường xuyên biến báo cô cũng không mấy để ý. Nhà bà ngoại cậu phân phòng, chỉ cần có chút đầu óc, đa số người ta sẽ nhất quyết không muốn dính vào. Nhưng mẹ cậu lại ở bên thiểu số đó, cũng bởi lẽ, cô từ nhỏ đã theo sau Trình Bảo Nhã, năm này thánh nọ cả một khoảng thời gian dài như vậy, cũng đã luyện ra "nô tính" đến nơi rồi. Mà thói quen là thứ khó bỏ nhất trên đời, nhưng Trịnh Hải Dương hiểu rõ nếu bây giờ mẹ cậu không bỏ cái "nô tính" đó đi, sau này sẽ rước vào thân một đống phiền phức. Nhớ đời trước cha cậu, Trịnh Bình chỉ nói một câu làm mích lòng gia đình nhà dì cậu, vậy mà Trình Bảo Nhã lại châm ngòi thổi gió khiêu khích mẹ cậu, làm đủ thứ hòng khiến mẹ cậu nháo ly hôn, mỗi lần gặp là một lần thổi gió, làm cho Trịnh gia náo loạn, gà chó không yên.

Trịnh Hải Dương từ trong lòng mẹ cậu chui ngoài, Trình Bảo Lệ liền nằm sấp lên trên sopha mà khóc, khoảng chừng cũng là khóc đến mệt mỏi, lát sau liền yên lặng xuống, chỉ là vai cô vẫn run run, tiếng tắc nghe vẫn truyền ra.

Trịnh Hải Dương đang lo lắng, không biết nên làm gì cho phải, bỗng nghe thấy vài tiếng bước chân trong hành lang, hình như là từ phòng cách vách. Đầu Trịnh Hải Dương lóe một cái, lập tức mở cửa nhấc chân chạy ra ngoài, quả nhiên thấy Trần Linh Linh cách vách đi ra.

***

Trần Linh Linh đã ngủ một giấc vào buổi trưa. Sau khi ngủ dậy, cô cảm thấy vô cùng không thoải mái, vốn là muốn đi xuống dưới lầu hóng mát một chút, kết quả vừa mới hé cửa lớn ra liền nghe thấy một đám các bà các dì dưới lầu đang bàn luận về cô.

Trần Linh Linh nghe được hai câu, là một người phụ nữ trung niên nói như vầy: "Hừ, đến từ thành phố lớn ở bên ngoài thì thế nào?! Còn không phải vẫn chả có công ăn việc làm, cả ngày ôm hài tử lang thang đi bộ ngoài đường đó sao!! Cũng thực đáng thương cho con trai bọn họ, nhà không có bối cảnh của quốc hữu xưởng, mai sau đi tìm việc làm cũng khó khăn!!"

Trần Linh Linh liền nhịn không được bật cười khúc khích sau cánh cửa, đơn giản không ra khỏi cửa, trực tiếp đem ghế ra ngồi trước cửa số mở hé ra một khe nhỏ, nghe một đám các cô dì không quen biết ở dưới lầu nghị luận chính mình, hoàn toàn coi là nghe kể chuyện miễn phí.

Kết quả, càng nghe cành khiến cho Trần Linh Linh bật cười càng vui vẻ, cái đám phụ nữ này đúng thật là có trí tưởng tượng phong phú. Chắc trong đám người này, may ra có vài người sáng sớm đi làm thấy mặt cô, vài người chỉ là nhìn thấy bóng cô ở đầu hẻm lúc cô tùy ý đi dạo ở phụ cận, thậm chí vài người còn chưa từng thấy cô bao giờ, một đám người như vậy mà có thể đem trước sau mười năm của cô nói như thật. Lại còn có thể vì cục cưng nhà cô mà bận tậm, lo lắng có một người mẹ hồ ly tinh như cô mai sau sẽ bị đàm tiếu ra sao.

Nếu như nói Trần Linh Linh ban đầu chỉ là nhàm chán mà nghe chuyện cười một chút, đến cuối cùng cô lại nghe ra mấy phần "ý thực sự" từ đám người này, cô từ tỉnh ngoài đến, lại là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, trong lúc vô tình đã khiến cho mấy người phụ nữ nhân viên xí nghiệp này ganh ghét. Đặc biệt thời điểm nhắc đến bé cưng nhà cô, khẩu khí kia y hệt như Quan Thế Âm hạ phàm liếc nhìn một kẻ đáng thương đang vẫy vùng trong vũng bùn.

Trần Linh Linh trực tiếp đứng lên, mở rộng cửa sổ, cửa sổ vừa mở, mấy nữ nhân khi nãy vẫn còn đang ồn ào ầm ĩ bỗng nhiên im bặc.

Trần Linh Linh trên người mặc một bộ áo ngủ màu tím bằng lụa, càng làm nổi bật làn da trắng nõn mượt mà của cô, mái tóc dài tùy ý buộc sau gáy, trên đầu buộc một chiếc nơ con bướm xinh xắn, trên cổ đeo một cái vòng bạc tinh tế. Cô bước ra, ánh mắt ngạo nghễ cụp xuống quét một vòng đám người dưới lầu, dựa vào ban công lộ thiên lạnh lùng nhìn đám nữ nhân ngồi vây quanh dưới lầu.

Này cũng thật bắt nạt người ta, bắt nạt đến tận cửa nhà!! Lầu trên lầu dưới so ra chưa được mấy mét khoảng cách, những nữ nhân này muốn nói xấu, không biết chọn chỗ cho xa một chút sao? Hồng phải chọn quả mềm mà nắm, cô không phản ứng gì liền coi cô là quả hồng nhũn thật! Còn có các người không phải đang nói vui lắm sao, sao không nói tiếp đi!!

Trần Linh Linh lười nhác tựa trên ban công, cánh tay chống lên đầu, đang muốn quay về phía đám bà tám nói cái gì, đột nhiên – nhóc con Dương Dương nhà cách vách chạy ra.

Trịnh Hải Dương thật không tiện, kéo kéo góc áo Trần Linh Linh, nghểnh cổ nhìn cô bằng ánh mắt tròn xoe nói: " A di, a di có thể theo con một chút không?"

"Dương Dương" Trần Linh Linh tạm thời đem đám bà tám kia quẳng ra sau đầu, khom người xuống hỏi: " Con làm sao rồi?"

" A di, a di đến, người đến..." Trịnh Hải Dương vừa nói vừa kéo Trần Linh Linh, Trần Linh Linh xỏ dép liền bị kéo hướng về phía cửa lớn nhà cậu.

Dưới lầu, mấy người phụ nữ len lút tiếc mắt nhìn lầu hai, trong tay hoặc cầm rổ rau đang nhặt hoặc đống len đang đan, nhìn theo Trần Linh Linh vào phòng rồi mau chóng tản đi.

Trần Linh Linh vào phòng, vừa vào cửa liền thấy Trình Bảo Lệ nằm trên sopha, vai run run, rõ rành chính là đã khóc.

Trần Linh Linh sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn Trịnh Hải Dương, Trịnh Hải Dương dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô, cô liền hiểu, cô sờ sờ đầu hài tử, ngồi xuống bên cạnh Trình Bảo Lệ trên ghế sopha: "Chị, chị à, chị làm sao? Sao mà khóc?!"

Nếu Trình Bảo Lệ là một nữ nhân mạnh mẽ, cô nhất định sẽ lau khô nước mắt, nói không sao, tôi tự lo được, nhưng hiển nhiên cô không phải, Trịnh Hải Dương cũng biết mẹ cậu không phải, liền nghĩ tới nhờ Trần Linh Linh đến an ủi, cậu hiện giờ quá nhỏ, coi như nói ra những đạo lý của người trưởng thành,nhưng thể xác mới ba tuổi mẹ cậu nghe mới lạ, chẳng nhận được nửa điểm an ủi. Lại nói chỉ nữ nhân hiểu rõ nữ nhân, nên nói như thế nào, nói cái gì, cậu cảm thấy Trần Linh Linh- một cô gái thông minh hẳn phải biết, lại nói coi như không an ủi được cũng không có vấn đề gì, chỉ cần có người lớn ở cùng cô lúc này, Trịnh Hải Dương đều cảm thấy an tâm.

Trình Bảo Lệ ban đầu cũng không thể nào nói ra chuyện xấu của nhà mình, nhưng Trần Linh Linh đúng là một cô gái rất thông minh, cô động viên tâm tình Trình Bảo Lệ, lại kể hai truyện cười, cuối cùng đem Trình Bảo Lệ chọc cười đến vui vẻ.

Trình Bảo Lệ cười ra tiếng, Trần Linh Linh liền từng bước từng bước dụ dỗ, Trình Bảo Lệ cũng không phải là người sống nội tâm, liền cùng cô nói chuyện nhà mẹ đẻ phân chia phòng ốc vừa rồi, cô nói không có cái gì là trọng điểm cũng không có tính logic, nhưng Trần Linh Linh vẫn rất kiên nhẫn, vừa nghe vừa gật đầu.

Trịnh Hải Dương trong thời gian này yên lặng ngồi một bên, thuận tiện cũng đem sự tình sắp xếp lại một lần, nghe xong mẹ cậu nói, quả nhiên cùng với những điều cậu biết không quá sai biệt, chỉ là có thêm chút chi tiết nhỏ có cũng được không có cũng được thôi.

Trần Linh Linh là người ngoài cuộc nên rõ ràng, vừa nghe xong liền hiểu Trình Bảo Lệ hôm nay là bị chị gái đẩy ra làm bia ngắm, chuyện này căn bản cùng Trình Bảo Lệ nửa điểm quan hệ cũng không có, thẩm thẩm Dương Dương lúc đó chính là muốn có người đứng về phía cô ta, nếu như Trình Bảo Lệ hôm nay cái gì cũng không nói, cũng sẽ chẳng có vấn đề gì. Hơn nữa tự những chi tiết nhỏ, Trần Linh Linh hiểu được, ở nhà mẹ đẻ Trình Bảo Lệ hoàn toàn không có địa vị còn chị gái cô Trình Bảo Nhã là một nữ nhân lợi hại.

Trần Linh Linh quả nhiên không để Trịnh Hải Dương phải thất vọng, cô hiểu mình là người ngoài, không có lập trường để tỏ thái độ gì, liền hỏi ngược lại: "Cái kia, chị à, chị coi coi, chị thấy chuyện này chị nên quản sao?!"

Trình Bảo Lệ suy nghĩ một lúc, trong lòng nhảy ra một đáp án —— không can hệ, thế nhưng cô lại nghĩ đi nghĩ lại, tỷ tỷ cô muốn nhà a, nếu chị ấy không giành được nhà, ở Lam An huyện này liền thực sự một chốn dung thân cũng không có, nghĩ đến đây, cô liền do dự, nói: "Chị cảm thấy......không nên đi, nhưng mà...."

Trần Linh Linh hoàn toàn không đợi nội dung phía sau cái "thế nhưng" được nói ra, ngay lập tức nói: "Nếu như chị đã biết không can hệ, vậy chị còn nhúng tay vào làm cái gì?"

Trình Bảo Lệ suy nghĩ một chút, nói: "Có thể là........"

Trần Linh Linh nắm chặt tay Trình Bảo Lệ, con mắt mỹ lệ nhìn chăm chú Trình Bảo Lệ, động viên nói: "Không có thế nhưng đâu, chị biết mình cùng chuyện này không can hệ, nhưng vẫn do dự, cố thuyết phục bản thân đi quản, chị có từng nghĩ tới lý do không?"

Tại sao?? Trình Bảo Lệ trong đầu liền nghĩ ra đáp án —— tại sao? Đương nhiên là bởi vì trong đó một bên là tỷ tỷ cô nha, bởi vì tỷ tỷ cô, cô mới tỏ thái độ.

Trần Linh Linh nói: "Chị, em cũng không có hiểu nhiều đạo lý, nhưng nhà em thường xuyên cùng em nói, làm người a, đặc biệt là nữ nhân, phải lo cho bản thân mình sống tốt đã rồi hãy đi quản các chuyện khác. Em là người ngoài, cũng khó để nói gì về sự tình bên nhà mẹ của chị, nhưng em nghĩ, nếu cái việc phân nhà này không liên quan đến chị, chị chẳng bằng đừng quản nữa, ở nhà dạy Dương Dương đọc sách viết chữ, chị lấy thời gian tiêu vào những việc không liên quan, thời gian chị lo cho gia đình cho con trai cho chính bản thân mình liền ít đi a!"

Trần Linh Linh không nói nhiều, điểm một ít rồi thôi, động viên tâm tình Trình Bảo Lệ tốt hơn chút liền rời đi, suy cho cùng trong nhà có tiểu bảo bảo, cô không thể rời đi quá lâu.

Nhưng Trình Bảo Lệ sau nghe những lời nói này, dường như có một luồng gió mát phả vào, làm cho cô cảm nhận được những điều vô cùng mới mẻ, những điều mà chưa ai từng nói với cô: "Nữ nhân phải ưu tiên bản thân trước"; "dành quá nhiều thời gian cho những việc không liên quan thời gian cho bản thân liền ít đi"..... Quả thực như là một dòng nước mới mẻ dung nhập vào nhận thức của cô, làm cho nội tâm đã bị sinh hoạt cùng những công việc không tên ép cho khô cạn của cô được tắm mát, tựa như nắng hạn gặp mưa rào. Cả người dường như đã có chút thay đổi.

Trình Bảo Lệ bế nhi tử lên đùi ôm, Trịnh Hải Dương tận dụng mọi cơ hội nói: "Mẹ, chúng ta gần nhất không đi nhà bà ngoại nha, mẹ dạy con viết chữ nha!"

Trình Bảo Lệ ngây người quay đầu lại, nguyên bản trong lòng đang muốn bốc lên hai chữ "tỷ tỷ", lần này lại không biết tại sao, hai chữ kia vừa xuất hiện liền bị thứ gì đó ép xuống. Trình Bảo Lệ không chút do dự đồng ý: "Được, Dương Dương, mẹ dạy con viết chữ nhé!!"

~~

Vote this

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.