Chương 50
Edit: Bảo Uyên
Beta: Vũ
----------------------
Tới năm 93 này cả nhà Trịnh Hải Dương cũng xem như là tạm biệt quá khứ, Trịnh Bình hoàn toàn bỏ đi thân phận công nhân, trở thành ông chủ của Gà Rán Nhất Dương, mua được mấy chiếc xe hơi ở Thượng Hải, mua được nhà ở tỉnh thành, ở Thẩm Quyến mở được 2 cái chi nhánh, còn Trình Bảo Lệ hiện tại không còn là đồ ngốc, não không thông đi làm việc không nên làm, giờ sẽ biết trang điểm đi nói chuyện công việc, giúp đỡ đám đàn ông xử lý mấy việc của cửa hàng, còn dùng khả năng kinh doang trời phú của mình, đôi lúc đi hỏi thăm tình hình, tin tức hữu dụng.
Hai vị lớn tuổi nhà Trịnh cũng không như xưa nữa, ông Trịnh và bà Trịnh từ khi về hưu thì thân thể cũng tốt hơn, giúp đỡ không ít việc cho tiệm gà một đoạn thời gian, tháng 5 năm nay cả nước hủy bỏ phiếu gạo thì Trịnh Bình mở một lần mười mấy cái tiệm tập hóa, hai vợ chồng già bận rộn kinh doanh tâm tình vui vẻ.
Anh trai cả của Trịnh Bình ở quê thành ông chủ, lão tam hiện giờ theo lão nhị (Trịnh Bình) lăn lộn, trong nhà 2 đứa nhỏ Dương Dương lên tiểu học, con gái của lão đại cũng lên lớp chồi, nếu nói có chuyện gì khiến họ phiền lòng thì là chuyện cưới gả của lão tam, trước kia khi còn ở tỉnh thành cả nhà cũng không giục vì tuổi tác không lớn, chờ tới theo Trịnh Bình học xử lý buôn bán, kết quả là kéo dài đến bây giờ, hiện giờ cũng đã 25 rồi, hai vị lớn tuổi trong nhà có hơi sốt ruột.
Bà nội Trịnh lén lút tìm lão tam nói chuyện: "Tuổi của mày cũng có còn nhỏ đâu, cứ tìm thử đi, nếu ở tỉnh thành không có con gái nhà ai vừa mắt mày thì về quê tìm thử xem?"
Trình Bảo Lệ nghe xong không được vui: "Nhà mình có nghèo đến không kiếm được vợ đâu, ở tỉnh thành sao lại có đứa nào mắt mù chướng mắt lão tam nhà ta. Mẹ em cũng quá coi thường bản thân rồi, chúng ta bây giờ là người tỉnh thành."
Bà nội Trịnh nói vậy không phải là không có nguyên nhân, bà trước kia có nhờ người hỏi thăm về mấy cô gái trẻ trạc tuổi, kết quả người ta nói: "Con trai bà ở nông thôn, mấy cô gái ở tỉnh thành xem không vừa mắt, người ta muốn rất nhiều tài lễ." (kiểu sính lễ á mọi người)
Đầu năm nay rừng rậm nên chim gì mà chả có, Trịnh Bảo Lệ nghe xong cạn lời: "Đừng nghe bọn họ nói nhảm, lão bà kia không vừa mắt chúng ta nên mới nói như vậy. Con gái tỉnh thành liền hơn người à, từ khi nào mà có vụ này nữa vậy? Chắc bà lão kia chỉ bắt bẻ thôi. Trước kia có người nói với con là có người nhìn trúng lão tam, chỉ là nó không thích người ta thôi."
Bà nội Trịnh nghe xong trừng mắt nhìn Trịnh Khâu: "Có con gái nhìn trúng mày, mà mày còn chướng mắt người ta! Mày tưởng bản thân là vua chúa chắc?"
Trịnh Khâu bị mẹ cùng chị dâu oanh tạc, hai bên mỗi người một câu hắn bị kẹt ở giữa, chỉ có thể lung tung gật đầu: "Biết rồi khổ lắm nói mãi, con là không gặp được người thích hợp mà thôi? Gặp được người thích hợp con kết hôn liền."
Bà nội Trịnh vẫn không hài lòng: "Mày cái thằng này đừng nói xuông đó, đừng có để đến lúc bốn năm chục tuổi vẫn còn một thân một mình."
Trong nhà ai ai cũng có cuộc sống ấm no rực rỡ, Hàn Nhất được học cùng với Trịnh Hải Dương như ý nguyện, thế nhưng Trịnh Hải Dương từ khi bắt đầu học kỳ mới thì không được vui lắm, cứ luôn rầu rĩ không hăng hái. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Sinh hoạt tiểu học đối với cậu, một người trưởng thành, mà nói hoàn toàn không có khó khăn, ban đầu khi đi học cậu chỉ nghĩ là thể nghiệm sinh hoạt này một lần nữa thôi, làm lớp trưởng thì có hơi mới mẻ, vì trước kia cậu chỉ là một kẻ mờ nhạt, nhưng loại cảm giác mới mẻ này cũng không thể ngăn được một người trưởng thành cảm thấy nhàm chán.
Sách giáo khoa chỉ có mấy chữ, đảo mắt một cái liền hết, đi thi cũng không có gì khó khăn, mỗi ngày đi học cũng không có gì mới mẻ, cùng một đám con nít hoàn toàn không cùng tư tưởng, chuyện bọn nó thấy thú vị thì cậu chỉ thấy nhàm chán, lúc tụi nó gây ra họa cậu mới thấy có chút thú vị.
Thật giống với một con sói sinh hoạt giữa bầy cừu, cừu con ngày ngày ăn cỏ, sói ban đầu còn thấy mới mẻ, nhưng dù có ở cùng nhau cả đời thì sói vẫn là sói, không thể ăn cỏ như cừu.
Như trên, Trịnh Hải Dương dù có trọng sinh lại thì vẫn là một người thành niên, vĩnh viễn cũng không có khả năng bị đồng hóa thành một đứa nhỏ.
Tuy rằng thời gian ba bốn năm nay cậu nuôi thằng nhỏ, nhưng trước sau hoàn toàn bất đồng, khi cậu mang theo Hàn Nhất cậu nghĩ theo hướng nuôi con trai, huống hồ khi đó người lớn phải bận rộn kiếm tiền, cậu một đứa trẻ 6 tuổi đâu giúp ích được gì, liền tự giác dắt theo thằng nhỏ, để mấy vị phụ huynh có nhiều thời gian và tinh lực hơn để tập trung vào sự nghiệp.
Nhưng hiện tại thì khác, bây giờ cậu học tiểu học, là bản thân thật sự trở thành một đứa nhỏ học lớp 1, cậu một người đã thành niên cứ ngốc chung với một đám nhóc thật sự là không có thời gian để nghĩ được cái gì.
Trịnh Hải Dương thời gian này đi học cứ uể oải ỉu xìu như cọng bún thiêu, lúc ở trường không tí sức sống.
Hàn Nhất có thể cảm nhận được trong khoảng thời gian này ca ca không đúng lắm, hỏi Trịnh Hải Dương làm sao vậy.
Trịnh Hải Dương thở dài, nghĩ thầm thằng nhóc như em thì sao mà hiểu được, lắc đầu không nói gì, tự mình nghĩ cách giải quyết nội tâm buồn khổ.
Nhưng mà vào tháng 5 có một thứ làm Trịnh Hải Dương hoàn toàn không chịu được nữa.
Vào giữa tháng 5, trường tiểu học sẽ nghỉ, trượng học cho nghỉ 4 ngày, lúc đó Trịnh Hải Dương và Hàn Nhất sẽ đi Bắc Kinh với cả nhà.
Đi Bắc Kinh là vì người lớn trong nhà muốn cho mấy đứa nhỏ thả lỏng, tiện đường ghé gặp Cao Thính Tuyền với Lâm Yến, cùng bọn họ tụ lại, thăm nhà mới trang hoàng ở Bắc Kinh.
Cái nhà được mua từ sau Á Vận Hội bây giờ đã được trang hoàng xong, so với căn nhà của họ ở tỉnh thành thì đẹp hơn nhiều. Sàn nhà được ốp gỗ, các đồ dùng trong nhà đều mới tinh, trên trần nhà treo toàn đèn pha lê lấp la lấp lánh, hai gian phòng ngủ đều có ban công hứng ánh mặt trời, Trịnh Hải Dương còn có một cái thư phòng nhỏ, giường cũng là loại giường đôi 1m5. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Bên ngoài hai nhà cạnh nhau, lên lầu hướng bên trái là nhà Trịnh Hải Dương, bên phải là nhà Hàn Nhất, hai bên trang trí hai phong cách hoàn toàn khác nhau, Hàn Trị Quân với Trần Linh Linh chọn phong cách Châu Âu sang trọng, Trình Bảo Lệ lại thích phong cách ấm áp giản lược, các chi tiết trong nhà luôn có thể thấy được người thiết kế đã rất dụng tâm.
Một điều thú vị là ban công hai nhà kế bên lại còn được thông nhau, nó được gắn một cái cửa ngăn có thể mở ra bằng dây xích, phòng của Hàn Nhất và Trịnh Hải Dương chỉ cách nhau có một bức tường, chỉ cần qua cái cảnh cửa nhỏ ngoài ban công là đến được phòng nhau.
Trịnh Bảo Lệ giật giật cái cửa nhỏ đó, gật gật đầu nói: "Cái cửa này làm cũng được quá đó chứ, về sau muốn qua lại cũng dễ."
Hàn Nhất hỏi ba nhóc: "Ba ơi, chúng ta không được sống với chú và dì nữa sao?"
Hàn Trị Quân: "Vẫn cùng nhau mà, có ban công kìa, vẫn xem như ở cùng nhau chứ."
Hàn Nhất nhấp miệng: "Con muốn ở cùng ca ca."
Hàn Trị Quân: "Cho con một cái phòng lớn, ca ca ở cách vách mà."
Hàn Nhất: "Không muốn, con muốn ngủ cùng một giường với ca ca cơ."
Hàn Trị Quân sờ đầu con trai: "Đứa con trai như con dính người thế làm gì?"
Hàn Nhất hơi bực: "Không muốn có tường đâu, dỡ xuống, dỡ xuống."
Đi Bắc Kinh được một ngày, Trịnh Hải Dương gặp lại Lâm Yến, ngày đó cậu ta cùng người lớn đi chùa, ban đầu cứ tưởng là đi tham quan thôi, kết quả là tới nơi mới thấy chỗ đó không chỉ có thảm đỏ lại còn có nhiều phóng viên cầm máy quay lẫn máy ảnh theo, hiển nhiên đây là một cuộc họp báo xa hoa, cậu ta thậm chí còn thấy có vài người nước ngoài.
Lâm Yến hình như cao lên không ít, vẻ mặt quái khí, ăm mặc một thân tây trang màu trắng trên cổ áo còn có nơ con bướm, Trịnh Hải Dương hỏi cậu ta tới Bắc Kinh làm gì, cậu ta hai tay đút túi: "Ba anh đi mua xe, hôm nay tới chùa cúng xe."
Trịnh Hải Dương: "..........." Mợ, mua có cái xe mà đi hẳn ra chùa để cúng? Cậu không nghe lầm đi?
"Xe gì?"
Lâm Yến xả môi nói: "Ferrari," dừng một chút: "Chắc là em chưa nghe qua rồi, đây không phải Santana của Thượng Hải, là một hãng nổi tiếng. Nó là chiếc Ferrari đầu tiên của Trung Quốc."
Trịnh Hải Dương: "...................."
Ferrari!!!!!!!! Cậu không có nghe lầm đi? Thế mà lại là Ferrari? Chiếc Ferrari đầu tiên của Trung Quốc thế mà thuộc sở hữu của Lâm Quân!
Lâm Yến đối với vẻ mặt của Trịnh Hải Dương khá là vừa lòng, tiếp tục vẻ mặt thiếu đánh nói: "Cũng được thôi, kỳ thật cũng không có quý như vậy, có mười mấy vạn đô la Mỹ thôi à."
(Vũ: Không quý với ông anh nhưng với tui dư sức build nguyên dàn Pc gaming rồi đó!!!!!!!! (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻)
Trịnh Hải Dương trừng mắt: "Ba anh đi đua ngựa thua nhiều tiền như vậy, mà bây giờ còn tiền mua xe á?" Lâm Quân quả thực là một người ăn chơi trác táng. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Lâm Yến liếc mắt qua hướng ba cậu ta, chả ra sao nói: "Ông ta có phá sản thì còn anh mà! Anh hiện tại đang quay quảng cáo và hát một bài trên tv là có thể kiếm tiền, còn có phim truyền hình, có vài người bên đài Hồng Kông và Đài Loan cũng đang tìm anh."
Trịnh Hải Dương không lên tiếng, cậu không cảm thấy Lâm Yến đang khoác lác, cậu biết những gì Lâm Yến nói đều là sự thật--- Lâm Yến thành danh rất sớm, năm 5 tuổi quay một cái 'Tiếu Xảo' lập tức nổi lên thành sao nhí, về sau một đường quay chụp phim truyền hình cùng quảng cáo, đến tuổi 20 liền nổi như cồn.
Hôm nay tổ chức nghi thức cúng xe ở một ngôi đền rất xưa, có không ít nhân vật có tiếng tăm tới, Lâm Quân ăn mặc một thân đồ vest đứng trên thảm đỏ, nhận lấy chìa khóa xe từ tay người nước ngoài, mỉn cười đối mặt đèn flash camera.
Anh ta nghiêng người, phía sau là chiếc Ferrari 348 đỏ rực, biển số xe cũng đặc biệt không kém A11111.
Hàn Trị Quân cùng Trịnh Bình mang theo cả nhà, đứng ở khu khách quý nhìn qua, cũng có hơi hâm mộ, kỳ thật bọn họ nếu muốn mua thì cũng có thể, 14 vạn đô la Mỹ dựa theo tỷ lệ đô hoái thời đó có thể xem là một gánh nặng, bọn họ làm gì có cái dũng khí tiêu tiền như Lâm Quân, giơ tay một cái là tiền bay đi sạch.
Hàn Nhất ở bên cạnh lôi kéo ca ca nhóc hỏi: "Đó là xe của chú Lâm à?"
Trịnh Hải Dương nặng nề gật đầu.
Có không ít phòng viên tới hiện trường, có người trong tay cầm bút viết hỏi Lâm Quân: "Xin hỏi ông chủ Lâm, anh mua chiếc xe này có ngụ ý gì chăng?"
Lâm Quân cười cười, nói: "Tháng này là sinh nhật 10 tuổi của con trai tôi, tôi mua xe là để tặng nó, ai bảo tôi chỉ có một đứa con trai bảo bối chứ, ha ha ha."
Hàn Nhất ở bên cạnh nghe được, hâm mộ trong lòng, Tiểu Lâm ca ca có xe đẹp thế.
Buổi tối mọi người ăn cơm cùng nhau, Cao Thính Tuyền cũng mang vợ và con tới, Kỳ Kỳ rất thích Lâm Yến, mấy đứa con nít chơi cùng nhau, Kỳ Kỳ chỉ muốn nói chuyện cùng Lâm Yến, nhưng Lâm Yến không để ý đến cô nhóc, cô bé chỉ có thể buồn bã đi tìm Hàn Nhất chơi.
Trong khoảng thời gian này Trịnh Hải Dương đã đủ buồn, hôm nay được thấy cái 'nghi thức' cúng xe kia đã đánh một đòn nặng nề vào tâm lý cậu, cậu cảm thấy trọng sinh lâu như vậy rồi mà ngoại trừ chăm Hàn Nhất ra thì chính mình cái gì cũng chưa làm được, người khác dựa vào trọng sinh vượt thời đại đứng trên đỉnh cao, cậu lại tranh làm lớp trường lớp 1 với một đám con nít. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Đám nhỏ ăn xong liền nhảy khỏi bàn, Trịnh Hải Dương ngồi trên sô pha rầu rĩ không vui, Lâm Yến ở một bên cầm mấy cái xúc xắc chơi, một bên nói với Trịnh Hải Dương: "Em trai em năm nay học lớp 1, sao em vẫn còn ở đó chứ? Sao không nhảy lớp? Gần đây không phải thịnh hành việc nhảy lớp sao?"
Trịnh Hải Dương tựa lưng vào sô pha, giương mắt nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, thấy mấy cái bóng lờ mờ: "Em không muốn đi học."
Lâm Yến: "Anh cũng không muốn đi học, nếu không phải ba anh mỗi ngày bắt anh đi học thì anh cũng chẳng muốn đi. Nhưng mà hiện tại cũng không khác mấy, anh phải thường xuyên ra ngoài, một tháng đi học được có mấy ngày, lâu lâu lại đi thi mà thôi."
Trịnh Hải Dương: "Anh học lớp mấy?"
Lâm Yến: "Năm nay lớp 5, chuẩn bị báo lớp Thiếu Niên ( raw để là 小年班)."
Trịnh Hải Dương: "Lớp Thiếu Niên?"
Lâm Yến ném xúc xắc trong tay: "Đúng vậy, trại tập trung thần đồng, nhưng chắc là anh không đậu được, chỉ là tùy tiện đi thi thôi, anh tính là nếu thi không đậu thì ba anh để anh không đi học nữa, để đi đóng phim tòan thời gian lâu lâu lại phụ ông ta kinh doanh, tóm lại là anh không muốn đi học nữa."
Đột nhiên Trịnh Hải Dương đối với 'lớp Thiếu Niên' có hứng thú, cậu trước đây nghe không ít con nít nhảy lớp, trường cậu đang học mỗi năm cũng có kỳ thi cố định chỉ cần thi đậu là có thể nhảy lớp, thế nhưng cậu lại chưa từng nghe nói đến 'lớp Thiến Niên'.
Lâm Yến không chút để ý nói:: "Nếu nhảy được thì cứ nhảy đi, hiện tại có nhiều người nhảy lớp như vậy, tiểu học 6 năm, trung học cơ sở trung học phổ thông 6 năm nữa, đại học 4 năm, 16 năm sau thì cũng hai mươi mấy tuổi rồi."
Trịnh Hải Dương gần đây còn đang rầu rĩ nghe Lâm Yến nói như vậy lại được thông suốt rồi, đúng rồi, cậu việc gì phải làm từng bước từ tiểu học lên đại học chứ? Ai qui định nhất định phải làm như vậy? Đến Lâm yến còn biết phải nhân lúc còn nổi mà tranh thủ, cậu vậy mà lại ngồi chờ mấy năm qua, Chẳng lẽ phải chờ cha mẹ kiếm được tiền rồi cậu cứ thế hưởng thụ làm phú nhị đại?
Cậu trọng sinh làm thay đổi quỹ đạo nhân sinh cả nhà, chẳng lẽ là vì là nhà giàu sao? Lâm Quân mua được Ferrari, Lâm Yến làm ngôi sao nhí cũng có thể kiếm được tiền, thế mà cậu còn ngày ngày lên làm lớp trưởng lớp 1?!
Về sau khi về tỉnh thành, Trịnh Hải Dương tìm ba mẹ, bình tĩnh lý trí nói ra suy nghĩ của mình: "Con không muốn học tiểu học nữa, ba mẹ đưa con đi học lớp Thiếu Niên đi."
Trịnh Bình: ".........."
Trình Bải Lệ: ".........."
Hai vợ chống liếc nhau, Trình Bảo Lệ kéo con trai qua sờ trán, trong miệng nói: "Đứa nhỏ này, nói bậy bạ gì đó? Phát sốt nói sảng à?" Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Hải Dương cau mày tránh thoát: "Mẹ! Con nói thật! Một số trường đại học có lớp Thiếu Niên. Con có thể thi, mẹ cho con đi đi, Lâm Yến năm nay cũng đi đó."
Lớp Thiếu Niên này Trình Bảo Lệ không biết nhưng Trịnh Bình biết, hắn khi nói chuyện với Lâm Quân có nghe qua, Lâm Yến đúng là sắp thi, hơn nữa lớp Thiếu Niên này dành cho những thiếu niên thiên tài, năm nào cũng có người đi thi, tuy đậu không nhiều nhưng vẫn có chừng 30, 40 người trúng tuyển.
Trinh Bình kéo Trình Bảo Lệ lại: "Đừng hoảng, Dương Dương nhà ta không phải bình thường."
Trịnh Hải Dương từ nhỏ đến lớn có biểu hiện ra sao người lớn trong nhà đều thấy rõ như ban ngày, thông minh lanh lợi hiểu chuyện, đi học còn được làm lớp trưởng, trí lực cao hơn đứa nhỏ bình thường là chuyện mọi người đều thấy được.
Huống hồ có thể học lớp Thiếu Niên đều là hài tử có trí thông minh cao, nếu thi đậu chính là quang tông diệu tổ (*), Dương Dương nhà họ mà thi đậu thì vô cùng có mặt mũi.
(*) "Quang tông diệu tổ": là 1 thành ngữ ý chỉ con cháu công thành danh toại, thăng quan tiến chức, mang lại vinh quang cho tổ tiên dòng họ.
Đương nhiên việc có mặt mũi hay không đặt sang một bên, nếu con trai mình đã yêu cầu, Trịnh Bình cảm thấy mình vẫn nên đi hỏi thăm một chút.
Trình Bảo Lệ cảm thấy con trai chỉ đơn thuần là ghét học, nhưng Trịnh Bình lại không cho rằng như vậy, Trịnh Bình nghĩ Dương Dương sau này trưởng thành thành một nam nhân có gánh nặng trên vai, đàn ông có óc bản lĩnh kiếm tiền là quan trọng nhất, hiện tại đừng nói là đi thi, dù con trai có muốn bỏ học đi theo buôn bán với người nhà thì hắn cũng không có ý kiến.
Trịnh Bình nói với Trịnh Hải Dương: "Để ba đi hỏi một chút chuyện đã, để coi con có đi thi được không, nếu được thì cho con đi, có thi được hay không từ từ rồi nói, được không?"
Cha con hai người hoàn toàn nói chuyện theo kiểu thương lượng với nhau, Trịnh Hải Dương cảm thấy ổn, vì thế gật đầu chấp nhận.
Trịnh Bình đi hỏi thăm một vòng nghe được Đại học vừa vặn có một lớp thiếu niên, hỏi thăm một chút, đúng là có thể thi, nhưng phòng khảo thí vừa nghe người dự thi chỉ mới có 7 tuổi thì vô cùng ngạc nhiên, cho rằng Trịnh Bình là loại phụ huynh xem con mình là nhất, vì thế khuyên nhủ: "Bảy tuổi quá nhỏ, mới có lớp 1 phép nhân còn chưa học xong, chỗ chúng tôi chỉ nhận nhỏ nhất là 13 tuổi. Con anh nhỏ quá chờ lớp 6 rồi lại đến thi tiếp."
Trịnh Bình cũng không nói thêm cái gì, chỉ hỏi: "Thế tuổi tối đa cũng không có giới hạn đúng không? Không có thì tôi ghi danh, tháng 7 tới thi."
Vị giáo viên thấy Trịnh Bình ăn mặc như ông chủ lớn lại còn lái xe đến, liền cảm thấy người này quá tự cao: "Cũng không phải muốn thi là thi, bên trường của học sinh sẽ có một cái danh sách, những người trong danh sách này thi đậu rồi mới có thể qua đây thi tiếp. Anh đưa con trai anh về trường nó thi trước đi."
Trịnh Bình thế này là bị đuổi về, nhưng hắn cũng không giận lắm chỉ quay đầu về trường tiểu học, trường tiểu học quả thật có danh sách học sinh được thi, tháng 6 sẽ tổ chức, Trịnh Bình trực tiếp mang Trịnh Hải Dương đi báo danh.
Giáo viên nhìn đến Trịnh Hải Dương cũng hơi lăn tăn: "Nhỏ quá đó."
Làm một người cha, Trịnh Bình nghe xong không vui tí nào cái gì mà nhỏ với không nhỏ, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Thi một lần là biết ngay mà.
Trịnh Hải Dương lại đặc biệt bình tĩnh, nói với vị giáo viên kia: "Thầy cho con thi đi, con có thể thi mà."
Trịnh Hải Dương là học sinh của trường này đương nhiên được quyền thi, trường học cũng chưa từng có qui định học sinh lớp một không được thi, vì thế Trịnh Hải Dương được thi.
Hôm thi là thứ 7, tổng cộng chỉ có hơn một trăm học sinh đi thi, chiếm hết 3 cái phòng học, mỗi phòng có 4 giáo viên gác thi, một tiếng thi logic, một tiếng thi toán.
Hôm đó Trịnh Hải Dương là nhỏ nhất cũng là học sinh lớp 1 duy nhất ghi danh, nhiều bạn đi thi do giáo viên bảo đi thi, cũng có bạn do người lớn trong nhà bắt đi thi để chứng minh với người khác con mình là thần đồng.
Buổi sáng sau hai tiếng thi thì kết thúc, Trịnh Hải Dương ngồi ở bàn đầu làm xong đề, vị giáo viên trước mặt trồ mắt nhìn cậu, cậu càng làm thì hai mắt của vị đó sắp rớt ra đến nơi.
Lúc có điểm, Trịnh Hải Dương đương nhiên là đậu, tin tức trong trường truyền ra, Trịnh Hải Dương liền trở thành thiên tài trong mắt mọi người, giáo viên chiêu sinh của đại học S thậm chí còn đến trường cậu để xác nhận là tháng 7 cậu sẽ đến trường họ thi lớp Thiếu Niên.
Cả nhà đều vui muốn điên rồi, Hàn Nhất nhảy từ mẫu giáo lên lớp 1 là mọi người đã vui lắm rồi, ai có thể nghĩ đến Trịnh Hải Dương từ lớp 1 lại bỏ qua trung học trực tiếp nhảy lên lớp Thiêu Niên đâu?!
Trịnh Bình nắm vai con trai, vui vẻ mặt mày hớn hở: "Xem con cháu Trịnh gia thông minh cỡ nào! Dương Dương thế mà lại có thể trực tiếp học đại học."
Trình Bảo Lệ vui đến nước mắt ứa ra, ôm Trịnh Hải Dương nói: "Dương Dương à, nếu có thể thi đậu lớp Thiếu Niên thì con muốn gì mẹ cũng cho con."
Người duy nhất trong nhà không vui là Hàn Nhất, nhóc từ đầu không hiểu lớp Thiếu Niên có nghĩa là gì, chờ khi hiểu được, liền hiểu là ca ca phải học đại học, vào đại học thì bọn họ không thể học chung một trường nữa, không thể ngồi cùng bàn không thể cùng nhau tan học luôn.
Hàn Nhất hỏi Trịnh Hải Dương: "Ca ca, em cũng muốn thi lớp Thiếu Niên."
Trịnh Hải Dương nghĩ thầm nếu không phải cậu trọng sinh thì đừng nói vào lớp Thiếu Niên dù là lớp 1 cũng chưa chắc giỏi như Hàn Nhất, kỳ thật nếu xét về chỉ số thông minh thì cậu chỉ đáng xách dép cho Hàn Nhất, cậu nói: "Chờ em lớn hơn một chút là có thể thi rồi."
Hàn Nhất: "Thi xong là có thể học chung lớp ca ca sao? Ca Ca có thể đừng đi không?"
Trịnh Hải Dương xoa đầu nhóc, nghĩ thầm thằng bé vẫn là còn nhỏ quá, dính người.
Lâm Yến cũng chạy tới đại học S thi thử, nhưng cậu ta thi ở đại học A không đậu, đương nhiên là xin ba cho nghỉ học, Lâm Quân giận đến sôi máu, tự mình áp người đến tỉnh thành để thi.
Lâm Yến nhìn bộ dạng rầu rĩ không vui của Hàn Nhất thì biết thằng nhỏ này đang nghĩ cái gì, miệng tiện nhịn không được nói: "Em còn nói em không phải cỏ đuôi chó, không khác gì hết."
Hàn Nhất giương mắt, thế mà lại không xù lông lên bình tĩnh cãi lại: "Nhà giàu mới nổi!"
Lâm Yến: "Anh có là nhà giàu mới nổi thì cũng không phải cỏ đuôi chó, đồ cỏ đuôi chó."
Hàn Nhất: "Nhà! Giàu! Mới! Nổi!"
Lầm Yến với Trịnh Hải Dương cùng nhau đi thi, khi có kết quả thì người xin ba cho thôi học, bị ba cầm roi dí đánh, người thì trở thành đối tượng trọng điểm được trường học săn đón.
Kỳ thật khi Trịnh Hải Dương đi thi thành tích cũng khá là bình thường, kỳ thi ở trường tiểu học và ở lớp Thiếu Niên hoàn toàn khác nhau, tiểu học thi logic toán học mấy bài kiểu đó không làm khó được Trịnh Hải Dương, nhưng lớp Thiếu Niên lại thi theo IQ.
Trịnh Hải Dương dựa vào trí nhớ để thi mấy bài toán, nhưng dù có trọng sinh thì cũng không có cách nào thay đổi trí thông minh của cậu. Dù biết thế nhưng cậu vẫn đi thi, vì phương pháp thi bất đồng, kết quả đánh giá tự nhiên cũng khác theo.
Trịnh Hải Dương vẫn đang nằm trong hình hài mới có 7 tuổi, lấy trình độ của cậu đủ để người khác há mồm kinh ngạc, đại học S đương nhiên sẽ tung cành ôliu cho cậu (Ý là muốn hốt ẻm về á), nếu Trịnh Hải Dương nhập học thì cậu sẽ trở thành sinh viên trẻ nhất nơi này.
Tháng 6 truyền ra Trịnh Hải Dương là truyền kỳ của trường tiểu học, thần đồng người người ngưỡng mộ, nhưng đang lúc mọi người nghĩ rằng cậu chắc chắn sẽ được đi đại học S, thì cuối tháng 7, nhà Trịnh lại ra quyết định khiến mọi người ngã ngửa--- cho Trịnh Hải Dương đi xuất ngoại du học.
Ra được cái quyết định là do hồi tháng 5 Hàn Đình Đình đã thôi việc ở Nhã Phương từ chối cơ hội thăng chức để ra nước ngoài đào tạo 2 năm, vì thế đề nghị đem Trịnh Hải Dương theo, dù sao thì hệ thống giáo dục ở nước ngoài tốt hơn, còn thế tiếp thu tiếng Anh trong lúc sống ở đó.
Trình Bảo Lệ cùng Trịnh Bình thương lượng với nhau mấy ngày, lại trưng cầu ý kiến con trai, cuối cùng Trịnh Bình quyết định: "Nếu không có vấn đề gì vậy định rồi, xuất ngoại!"
Từ khi thi ở trường tiểu học đến bây giờ đã qua mấy tháng, Hàn Nhất đã chậm rãi tiếp thu sự thật là ca ca phải rời đi, bạn đầu nhóc còn "Ca ca mà đi thì con cũng đi" linh ta linh tinh, giờ thì cũng không ồn ào không cho ca ca đi nữa.
Kỳ thật thì cũng không hẳn là tiếp thu, thật ra thì nhóc chỉ minh bạch là chính mình ầm ĩ cũng vô dụng thôi.
Nghỉ hè rồi thành ra là nhóc phải làm bài tập hè, Trịnh Hải Dương thì đương nhiên là không cần làm, nhưng cậu cũng làm xong cả rồi, nhóc lấy vở bài tài tập của Trịnh Hải Dương ra định chép đáp án.
Trịnh Hải Dương thấy được lấy tập lại, nói: "Lúc làm bài có chỗ nào không hiểu à?"
Hàn Nhất nắm bút chì giương mắt quật cường nhìn cậu, cãi lại: "Anh sáp phải đi rồi còn quan tâm em làm gì?"
Trịnh Hải Dương bị cãi lại đến nói không nên lời, nhìn một chút, đem hai trang đáp án xé đi, Hàn Nhất tức giận nhảy khỏi bàn tức tối chạy ra cửa.
Trịnh Hải Dương đuổi theo, phát hiện phòng khóa cửa, vì thế gõ cửa: "Ra làm bài tập đi!!"
Trong phòng không ai hé răng, Trịnh Hải Dương xoay xoay nắm cửa, vẫn không được, cậu tính đi tìm chìa khóa, cửa phòng lại mở, Hàn Nhất đôi mắt đỏ như mắt thỏ, bò lên bàn im lặng cầm bút, chỉ làm bài chứ không nói gì, quai hàm phồng lên, cứ như nghẹn một bụng uất ức.
Trịnh Hải Dương muốn đi an ủi thằng nhỏ nhưng ngẫm lại rồi nhịn xuống, Hàn Nhất là hy vọng mình không đi mất, nhưng đứa nhỏ này biết ầm ĩ vô dụng, vì thế trong lòng nghẹn một bụng tức, hiểu được người trong nhà sẽ không cho nhóc phản đối, dù có phản đối cũng không ai nghe.
Hàn Nhất hiểu rõ, cái gì cũng minh bạch.
Việc xuất ngoại không ai hiểu rõ nên chỉ có thể cho Hàn Đình Đình lo liệu, Trịnh Hải Dương trong khoảng thời gian này ăn không ngồi rồi, đọc sách xem TV, Hàn Nhất không quá để ý cậu, cậu cũng không đi trêu chọc Hàn Nhất, không thân thiết mấy thì thời điểm đi cũng không quá luyến tiếc, đứa nhỏ này sớm muộn gì cũng phải lớn lên trong độc lập, dán chính mình mãi cúng không phải là cách.
Tháng 8, Cao Kỳ Kỳ lại gọi điện tới mời Hàn Nhất cùng Trịnh Hải Dương đi Hải Nam chơi, Trịnh Hải Dương không đi, Hàn Nhất thế mà lại đồng ý, để mẹ nhóc dẫn nhóc đi Hải Nam.
Hàn Nhất trong khoảng thời gian này không cùng Trịnh Hải Dương thân cận mấy, hai thằng nhỏ không cùng nhau tắm rửa cũng không cùng nhau chơi game xem TV, người lớn trong nhà đều nhìn thấy nhưng mà không có cách nào, cảm thấy mấy đứa nhỏ lớn lên cùng nhau luyến tiếc là chuyện thường, qua nửa năm là tốt rồi, một đứa nhỏ làm sao mà có thể nhớ kỹ cảm tình như vậy chứ.
Buổi tối trước khi đi Hải Nam, Hàn Nhất nằm trên giường, đưa lưng về phía Trịnh Hải Dương, Trịnh Hải Dương cầm máy chơi game xếp hình, tâm tình không yên, đến cấp 10 cũng không qua được, tức giận ném máy sang một bên.
Cậu quay đầu nhìn thằng nhỏ, chỉ thấy một cái ót đen, Hàn Nhất im lặng kháng nghị thật lâu, một tháng nay nhóc đều như vậy, trước khi ngủ cũng không cần Trịnh Hải Dương phải hát kể chuyện xưa, cũng không cần ôm Dương Dương đi vào giấc.
Trịnh Hải Dương nhìn nửa phút, mới giơ tay chụp bả vai thằng nhỏ, Hàn Nhất giật mình, nhưng không quay sang cũng không hé răng.
Trịnh Hải Dương mở miệng: "Đi Hải Nam thì đừng chạy loạn dưới nắng, sẽ bị cháy da đó, muỗi cắn thì đừng gãi, buổi tối đừng ăn vặt, ăn ít hải sản ăn nhiều trái cây."
Hàn Nhất vẫn là không nhúc nhích, lẳng lặng nằm, Trịnh Hải Dương đi tắt đèn, lại về giường, hôn hôn thằng nhỏ, ôm nhóc vào lòng ngủ.
Trần Linh Linh mang theo Hàn Nhất ngồi xe lửa từ Bắc Kinh đi Hải Nàm cùng Kỳ Kỳ, từ khi lên xe Hàn Nhất luôn ngồi trên ghế phát ngốc, nhìn ra cửa sổ không hé răng.
Trần Linh Linh đang lấy táo cho con trai ăn, đột nhiên nghe Hàn Nhất nói: "Mẹ ơi, có phải lúc con về thì ca ca cũng đi rồi không?"
Trần Linh Linh không biết trả lời con trai thế nào, bởi vì sự thật đúng là như vậy, Hàn Nhất đi Hải Nam hơn nửa tháng, Trịnh Hải Dương trong lúc này sẽ cùng Hàn Đình Đình xuất ngoại.
Trần Linh Linh "Ừ" một tiếng, nhét quả táo vào tay con trai, Hàn Nhất rũ mắt nhìn, lông mi dài che dấu cảm xúc khổ sở dưới đáy mắt lẩm bẩm: "Con đi trước như vậy ca ca sẽ buồn đúng không, như vậy sẽ không quên mất con."
Trần Linh Linh nghe xong lời của con trai trong lòng nghe vừa bất đắc dĩ lại chua xót, cảm tình của 2 anh em này thật là tốt, dù gì cũng là lớn lên cùng nhau. Trần Linh Linh trấn an nói: "Ca ca đi học thôi mà, không phải là không quay lại, được nghỉ liền về thăm con mà, chúng ta cũng có thể đi gặp ca ca."
Hàn Nhất không nói năng gì, đột nhiên ghé lên bàn khóc, Trần Linh Linh hoảng sợ, vội ôm con trai vào lồng ngực dỗ: "Sao lại khóc rồi? Ai ya, ca ca sẽ trở về mà, được nghỉ liền về thăm con."
Hàn Nhất hai tay che mặt không cho mẹ thấy bộ dạng mềm yếu của mình, thút thít đến run cả người: "Con sợ con sẽ quên mất ca ca." Sợ thời gian trôi qua sẽ quên ca ca, sẽ có bạn cùng bàn mới, lúc đó lại quên mất ca ca thì làm sao bây giờ?
Tháng 8 Trịnh Hải Dương phải theo Hàn Đình Đình đi Mỹ, tất cả mọi người trong nhà đều đến đưa, Trịnh Bảo Lệ lúc trên xe còn lải nha lải nhải, kết quả vừa đến sân bay liền khóc đến không ngừng, cả nhà phải an ủi ngược lại cho cô.
Trịnh Hải Dương tạm biệt người nhà, trên lưng cõng ba lô, phất tay tạm biệt mọi người.
Khi xoay người cậu thật luyến tiếc, cậu nghe được mẹ cậu ở phía sau run rẩy gọi "Dương Dương", cậu nhịn xuống không quay người lại, đôi mắt hồng thấu --- Trần Linh Linh lừa con trai, Trịnh Hải Dương học là một trường học khác người ở Mỹ áp dụng phương pháp giáo dục phong bế toàn ký túc tinh anh, trong suốt 4 năm hoàn toàn không có kỳ nghỉ nào, bằng không Trình Bảo Lệ cũng không khóc thành như vậy.
Hàn Đình Đình sau khi lên máy bay đeo một cái kính đen ngầu ngầu, dùng tư thế người từng trải nói với cậu: "Thiếu niên, con phải tàn nhẫn với bản thân một chút như vậy mới thành phiên bản tốt nhất của bản thân được. Hành trình mới bắt đầu, GOOD LUCK!"
_____end chương 50____
LỊCH ĐĂNG TRUYỆN ĐÃ CÓ TẠI FACEBOOK Ý VỊ NHÂN SINH.