Lột Xác

Chương 143: Chương 143: Chương 141.3




Mộc Lạp Lạp ôm ly sữa, trong khoảnh khắc vô cùng thấp thỏm. Rốt cuộc là cô đến làm cái gì, bàn luận nhân sinh lý tưởng, thi từ ca phú cùng Phó Cảnh Phi? Đừng nói giỡn!

Nói lời này ra ngay cả bản thân cô cũng không tin.

Mộc Lạp Lạp nhìn chung quanh, phát hiện phòng dành cho khách của Phó gia trang trí rất đơn giản, nhưng những đồ dùng này vừa nhìn đều không phải là đồ đạc bình thường.

Phó Cảnh Phi kéo lên cửa kiếng ban công, tựa vào cửa đánh giá tới lui Mộc Lạp Lạp, giọng nói mang theo chút ý cười: “Chẳng phải là muốn tới khuyên nhủ tôi ư, tại sao không nói chuyện?”

“Ừm, em đây là muốn nói với anh, con người đó mà, chỉ cần sống thật vui vẻ thì cái gì cũng tốt ạ, không nên tạo cho bản thân nhiều chuyện phiền toái, tự mình làm cho mình không thoải mái…” Nói nói, Mộc Lạp Lạp ước gì có thể tát cho mình hai cái, cô nói hồi lâu toàn là vớ vẩn, trong lòng thật sự rất không chắc chắn.

Với lại rất rõ ràng Phó Cảnh Phi cũng không cần cô khuyên nhủ. Người này bây giờ nhìn có vẻ vô cùng bình thường, thật không giống như Phó Cảnh Phi toàn thân đều tản ra hơi thở cô đơn mà Mộc Lạp Lạp thấy vừa rồi.

“Mộc Lạp Lạp, tối nay em đã uống rượu phải không?” Phó Cảnh Phi nhếch khoé môi lên, cố ý hỏi.

“Uống rượu? Không có ạ, em đã lâu rồi không uống rượu…” Mộc Lạp Lạp dưới ánh mắt mãnh liệt của Phó Cảnh Phi trong lòng thấp thỏm, suy nghĩ hỗn loạn, trả lời Phó Cảnh Phi cũng hoàn toàn không có suy nghĩ nhiều, dựa vào bản năng mà nói.

“Vậy sao tôi cảm thấy em đang nói mê, hơn nữa…” Tiếng nói không hoàn toàn hạ xuống, dừng lại giữa không trung, tiện thể treo lên trái tim của Mộc Lạp Lạp.

Mộc Lạp Lạp gấp gáp: “Hơn nữa cái gì?”

Cô nhìn sang Phó Cảnh Phi, không kiểm soát được lại lâm vào trong ánh mắt sâu xa của anh.

Mộc Lạp Lạp rất muốn nhắc nhở mình: trên đầu chữ sắc là một cây đao đó nha!

Nhưng dưới tình huống bình thường, ở trước sắc đẹp của Phó Cảnh Phi, tất cả lý trí đều không dùng được…

Phó Cảnh Phi từng bước từng bước tới gần Mộc Lạp Lạp. Bước chân trên sàn gỗ phát ra nhịp điệu âm thanh chấn động lòng Mộc Lạp Lạp, khiến cho tim cô cũng bắt đầu bang bang nhảy dựng lên.

“Hơn nữa…” Phó Cảnh Phi đi tới trước mặt Mộc Lạp Lạp. Lúc này cô ngồi ở bên giường, ôm cái ly sữa, mắt đầy thấp thỏm. Phó Cảnh Phi cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt phức tạp, vừa dịu dàng lại hài hước: “Em là bởi vì tới gần tôi nên mới khẩn trương ư, mặt đỏ như vậy?”

Giọng nói trầm thấp của Phó Cảnh Phi vang lên bên tai Mộc Lạp Lạp, anh ghé vào bên mặt cô, hơi thở ấm áp phun ở lỗ tai cô, khiến ánh mắt Mộc Lạp Lạp lại hơi hoảng loạn lần nữa.

Cô có chút muốn đứng dậy chạy trối chết, trong lòng không ngừng mắng mình tại sao vừa rồi mắc gió gì mà chạy tới đây? Đây không phải là thịt dê vào miệng sói sao, hơn nữa cô còn không tính là dê, nhiều nhất coi như là một con thỏ trắng bé nhỏ?

Hình dung như vậy, Mộc Lạp Lạp không nhịn được rùng mình một cái.

“Hửm? Tại sao không trả lời tôi?” Phó Cảnh Phi kiên nhẫn dẫn dắt, thật giống như những thợ săn thành công nhất.

Phó Cảnh Phi nhìn lỗ tai hoàn toàn đỏ lên của Mộc Lạp Lạp, nụ cười khoé môi phóng đại.

Mộc Lạp Lạp run giọng, nói: “ Em, em đâu có, đỏ mặt…”

Thật ra cho dù Phó Cảnh Phi không nói, cô cũng có thể cảm nhận được gương mặt mình giờ phút này nóng rực cỡ nào.

Cũng chỉ có Phó Cảnh Phi có bản lãnh này, khiến Mộc Lạp Lạp cảm thấy khó chịu nhưng lại không dám liều mạng phản kháng.

Dĩ nhiên cô không biết mình vào giây phút này ở trong mắt Phó Cảnh Phi là quyến rũ như thế nào, đơn giản khiến cho người ta muốn lập tức phân cô ra bỏ vào bụng.

Đổi thành những người đàn ông khác thấy dáng vẻ Mộc Lạp Lạp đỏ mặt, hai mắt ẩn tình, e là đều không khống chế được. Cũng chỉ Phó Cảnh Phi mới có định lực như vậy, có thể kịp thời kéo căng dây cương trong lòng, không vượt qua Lôi Trì.

Nhưng mà hôm nay tính chiếm hữu của Phó Cảnh Phi đối với Mộc Lạp Lạp đã sớm đến sát ranh giới không cách nào khống chế, chỉ cần bất kỳ trả lời gì của Mộc Lạp Lạp anh cũng đều không còn cách nào chịu đựng được ý nghĩ ăn cô không còn một mảnh, ước gì có thể vo cô lại nhồi toàn bộ vào trong thân thể mình, hít thở cùng anh, tất cả máu, xương đều hoà thành một thể, không hề có khe hở.

Cái ngọn lửa này thiêu cháy trong lòng Phó Cảnh Phi, đã không kịp chờ muốn trào ra…

Phó Cảnh Phi rốt cuộc vẫn thả Mộc Lạp Lạp, cho dù anh muốn Mộc Lạp Lạp, cũng không thể là ở chỗ này.

“Mau trở về ngủ đi, chẳng phải em đã đồng ý với ông cụ sáng sớm mai muốn dậy luyện Thái Cực cùng ông ấy?”

Mộc Lạp Lạp thấy được một đám sương mù màu đen ở trong mắt tối om của Phó Cảnh Phi, cô định thần giả vờ bình tĩnh đứng lên: “Biết rồi, em sẽ không ngủ nướng, yên tâm đi.”

Phó Cảnh Phi mặt mày trong trẻo cười một cái: “Ngủ ngon.”

Tiếp đó Mộc Lạp Lạp bị nụ cười kia giết chết, không kịp nói một tiếng ngủ ngon đã chạy trối chết trở về phòng của Phó Cảnh Phi trước kia.

Trong căn phòng này giống như vẫn lưu lại hơi thở của Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp cảm thấy an tâm một cách khó hiểu. Cái cảm giác lạ giường dẫn tới mất ngủ cũng không có xảy ra, đêm nay cô ngủ rất say.

Tuy nhiên cách một bức tường bên kia, Phó thiếu gia sau khi vọt vào tắm nước lạnh liên tiếp vài lần thì mới tản đi một ít khô nóng của ngày cuối thu… Miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.

Dĩ nhiên Mộc Lạp Lạp không biết những khốn đốn này của Phó Cảnh Phi, sáng sớm hôm sau cô rời giường, thật sự đi sân sau luyện Thái Cực cùng ông cụ.

Sân sau của Phó gia có hơi thở của những hộ lớn, loại cây cối trồng vốn thuộc về ngọn núi này, bởi vậy bộ dáng đều tươi tốt không bị gò bó, cũng không có ai chuyên cắt tỉa thành hình dáng xinh đẹp như nhiều nhà giàu. Đứng ở trong sân sau ngược lại có ảo giác như mình thật sự bước chân vào rừng rậm.

“Cô bé, trước đây cháu có từng luyện không?” Ông cụ mặc đồng phục Thái Cực màu trắng, cùng với mỗi cái múa tay đều có vẻ của cao nhân.

Mộc Lạp Lạp không dám khoe mẽ, thành thật trả lời: “Cũng chỉ học trong tiết thể dục ở đại học…”

Thời đại học rất nhiều môn thể dục tự chọn, hơn nữa mỗi học kỳ cũng không thể lặp lại, bởi vậy lúc ấy Mộc Lạp Lạp đều chọn những môn tennis, bơi lội, võ Thái Cực này một lần.

Cô thật không ngờ trước đây học sơ sài một chút Thái Cực lại có thể phát huy tác dụng ở chỗ này.

Tuy rằng khi đó học mấy thứ ấy không sâu, thầy cũng chỉ dạy đại khái sơ lược, nhưng có những thứ này cũng có thể khiến Mộc Lạp Lạp cùng ông cụ luyện một hồi, tiện thể mang danh nghĩa học tập.

Thực tế, Mộc Lạp Lạp luyện Thái Cực cũng không được tốt, nhưng ít ra cô thật sự kiên trì luyện tập cùng ông cụ, không giống như mấy đứa cháu của Phó gia thuần tuý chỉ tham gia náo nhiệt, luyện mấy phút liền la hét mệt quá không muốn tiếp tục.

Về điều này, quan điểm của ông cụ đối với Mộc Lạp Lạp lại có biến hoá không nhỏ.

Mộc Lạp Lạp muốn đi theo nhịp điệu của ông cụ rất là vất vả, tốn không ít sức, đến khi ông cụ ngừng lại thì cô đã đầu đầy mồ hôi.

“Đi tắm rồi đi ăn điểm tâm.” Ông cụ vuốt vuốt râu, giọng nói không hề nghiêm khắc.

Mộc Lạp Lạp cười nói: “Được ạ.”

Cô mới vừa đi vào nhà liền thấy Phó Cảnh Phi đã đi tới, trong tay anh còn cầm khăn lông, vẻ mặt lạnh lùng.

Phó Cảnh Phi mặt không cảm xúc mở khăn lông ra, bọc ở trên đầu Mộc Lạp Lạp, động tác nhìn như thô bạo nhưng thật ra dịu dàng lau đi mồ hôi trên mặt cô, sau đó nói với ông cụ dẫn đầu đi vào nhà: “Ông nội, hôm nay luyện nhiều hơn mười phút so với bình thường.”

Ông cụ cố ý sừng sộ lên: “Sao, còn không cho ông rèn luyện nhiều?”

Phó Cảnh Phi im lặng thở dài: “Ông biết là cháu có ý gì.”

Ông cụ làm sao không biết, ông vừa nghe giọng điệu của Phó Cảnh Phi là biết đứa cháu nội ông yêu thương nhất này đang đau lòng người của nó đấy!

Ông cụ hừ lạnh một tiếng. Bị Phó Cảnh Phi nhìn ra ông hôm nay cố ý luyện nhiều hơn mười phút, anh cũng không tiện nói gì, nhưng ông cụ Phó quả thật hôm nay có ý muốn khảo nghiệm Mộc Lạp Lạp.

Nếu trong quá trình, Mộc Lạp Lạp bởi vì cảm thấy mệt không muốn tiếp tục, như vậy cho dù ông ta sẽ không nói cái gì nhưng trong lòng sẽ xếp Mộc Lạp Lạp vào loại khác.

Dù sao đây là thiếu phu nhân tương lai của Phó gia, thậm chí là gia chủ phu nhân… Không phải tuỳ tuỳ tiện tiện là có thể đảm nhiệm được.

Phó Cảnh Phi lau mồ hôi cho Mộc Lạp Lạp, vẻ hơi giận kéo Mộc Lạp Lạp đi lên lầu. Anh đương nhiên hiểu rõ tâm ý của ông cụ, nhưng anh vẫn không vui khi thấy người mình thương yêu đặt trên đầu quả tim bị mệt thành cái dạng này…

Mộc Lạp Lạp vùng vẫy khuôn mặt ra khỏi khăn lông, kề vào bên vai Phó Cảnh Phi: “Ối chao, anh đang tức giận hả?”

Phó Cảnh Phi mặt lạnh: “Không có.”

Mộc Lạp Lạp cười hì hì: “Thật ra em cũng không có mệt chết, anh đừng giận nhé, coi như hôm nay em vận động gấp đôi.”

Phó Cảnh Phi liếc xéo cô: “Sao tôi không thấy vui vẻ như vậy khi theo tôi vận động?”

“Đương nhiên không giống nhau mà.” Mộc Lạp Lạp giả ngu, vào thời điểm này cho dù mệt đi nữa cũng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể kiên trì chống đỡ.

Nhưng lúc vận động cùng Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp biết mình chỉ cần hô mệt một tiếng là anh sẽ bởi vì đau lòng cô mà dừng lại. Nói cho cùng, có lẽ bởi vì Mộc Lạp Lạp biết ai mới là người có thể khiến mình không chút kiêng kỵ… Phó Cảnh Phi cầm khăn lông giúp Mộc Lạp Lạp, dặn dò cô: “Bây giờ đi xuống ăn điểm tâm.”

“Vậy còn anh?”

“Tôi đi gặp anh cả.”

“Vậy anh không ăn điểm tâm à?” Mộc Lạp Lạp nhịn không được nhíu mày. Phó Cảnh Phi là loại người nếu không ăn cũng không chết đói thì chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian đi ăn cơm, cho nên Mộc Lạp Lạp rất lo lắng sau khi anh nói chuyện xong thì sẽ quên ăn.

Đáy mắt PHó Cảnh Phi dâng lên ý cười: “Em nghĩ anh cả sẽ thiếu sót đối với anh?”

Phó gia không chỉ có một phòng ăn, ngay cả phòng của nhiều người đều là căn hộ, bên trong có đầy đủ thiết bị.

Mộc Lạp Lạp cau mũi một cái: “Vậy anh phải nhớ ăn nha.”

“Ừm.” Phó Cảnh Phi sờ sờ mặt Mộc Lạp Lạp, lòng bàn tay ấm áp dừng lại ngắn ngủi trên da cô rồi chợt rời đi.

Mộc Lạp Lạp tự mình đi xuống lầu ăn điểm tâm cùng ông cụ Phó. Lúc này những người khác của Phó gia cũng lục tục xuống tới, bao gồm chị ba khá có địch ý với Mộc Lạp Lạp, cùng với Diệp Ngữ Đồng.

Hôm qua Diệp Ngữ Đồng thể hiện ra ý tứ đối với Phó Cảnh Phi, khiến cái nhìn của Mộc Lạp Lạp đối với người này có thể nói là quay 180 độ. Chí ít lúc vừa nhìn thấy cô ta, Mộc Lạp Lạp còn tưởng rằng cái vị này là một nhân vật lợi hại, làm sao đi nữa cũng phải cùng cấp bậc với Mộc Diệp. Mà sau đó trong lúc đối thoại, kết luận của Mộc Lạp Lạp là Diệp Ngữ Đồng nhiều nhất chỉ có thể coi là cấp bậc tay mơ.

Thảo nào cho dù cô ta và Phó Cảnh Phi là thanh mai trúc mã, nhưng Phó Cảnh Phi cũng không lấy mắt nhìn cô ta. Vị Diệp mỹ nhân này ngoài khuôn mặt ra, những nơi khác thật sự ngu đến thảm thương.

Khặc… Tất nhiên Mộc Lạp Lạp không phủ nhận kiếp trước cô cũng giống vậy, ngoài gương mặt này ra thì hình như không có sở trường gì.

Nhưng ai biểu cô bây giờ sống lại chứ, đã không còn là cô của kiếp trước.

Mộc Lạp Lạp để xuống suy nghĩ trong lòng, khách sáo nói chào buổi sáng với Phó Cảnh Nhu và Diệp Ngữ Đồng.

Tuy rằng trong mắt Phó Cảnh Nhu mang theo khinh thường, nhưng cũng không có lên cơn ở ngay trước mặt ông cụ, nhàn nhạt đáp lại một tiếng. Cái thái độ tự phụ này thật đúng là cách làm trước sau như một của những con cháu quý tộc bọn họ.

Diệp Ngữ Đồng cắn môi trừng Mộc Lạp Lạp một cái, đáy mắt có oán giận cùng khó chịu, không nói gì nghiêng đầu sang chỗ khác.

Diệp Ngữ Đồng nhìn ông cụ Phó, ngay lập tức thay đổi vẻ mặt, hỏi han ân cần.

Bị đối đãi phân biệt Mộc Lạp Lạp lạnh mặt ăn, tựa như chuyện vừa rồi đều chưa từng xảy ra, tự mình ăn đồ ăn trước mặt mình.

“Ông nội, anh Cảnh Phi đâu? Sao anh ấy không tới ăn?” Nói cùng ông cụ không đến vài câu, mục đích của Diệp Ngữ Đồng đến đây bộc lộ, quả là không thể chờ đợi được.

Mộc Lạp Lạp không khỏi nghĩ, rốt cuộc là ai cho Diệp Ngữ Đồng tự tin để cô ta cho rằng chỉ cần quấn quít lấy Phó Cảnh Phi, nũng nịu giả bộ đáng thương một chút là có thể đạt được ưu ái của Phó Cảnh Phi.

Thậm chí hoàn toàn không để cô vào mắt?

Thực tế, Mộc Lạp Lạp biết mình trong mắt người đời thua kém Diệp Ngữ Đồng. Cấp bậc của Diệp gia tuy rằng không tính là tối cao, nhưng vượt qua Mộc gia, không trách Diệp Ngữ Đồng lại cậy mình cao hơn Mộc Lạp Lạp một bậc.

Có lẽ ở trong mắt cô ta cũng chỉ có cô ta mới xứng đôi với Phó Cảnh Phi.

“Cảnh Phi không xuống ăn điểm tâm, theo anh cả của nó nói chuyện phiếm.”

Thái độ của ông cụ đối với Diệp Ngữ Đồng rất hoà ái. Hôm qua Mộc Lạp Lạp nhìn không hiểu, nhưng hôm nay đã biết hoà ái đối với Diệp Ngữ Đồng đó là hoà ái đối với Diệp gia ở phía sau Diệp Ngữ Đồng.

Mộc Lạp Lạp khẳng định, nếu như Phó Cảnh Phi không có biểu hiện thái độ cứng rắn không phải cô thì không cưới, có lẽ ông cụ thật sự nghĩ cách tác hợp Diệp Ngữ Đồng và Phó Cảnh Phi.

Tốt xấu gì giữa hai người này còn có một tầng thân phận thanh mai trúc mã đúng không?

Cũng không biết vì sao, lúc Mộc Lạp Lạp nghĩ đến quá khứ giữa Diệp Ngữ Đồng và Phó Cảnh Phi, tuy rằng không có mập mờ cùng tình cảm gì, nhưng nghĩ tới Diệp Ngữ Đồng có thể làm bạn lớn lên cùng Phó Cảnh Phi, loại trải nghiệm ngày vẫn thật khiến người khác ước ao một chút.

Diệp Ngữ Đồng hơi thất vọng: “Vậy à…”

Ông cụ Phó lơ đãng nhìn Mộc Lạp Lạp, nói: “Lạp Lạp, cháu đi hỏi Cảnh Phi xem, bảo nó xuống ăn điểm tâm.”

Ánh mắt ghen tỵ của Diệp Ngữ Đồng lập tức bắn vào người Mộc Lạp Lạp.

Mộc Lạp Lạp quả thật có nỗi khổ không nói được. Ông cụ này cố ý phải không? Ông ta muốn tiếp tục khảo nghiệm mình bao nhiêu, còn khơi lên mâu thuẫn của mình và Diệp Ngữ Đồng?

“Ông nội, Cảnh Phi đã nói muốn nói chuyện cùng anh cả, điểm tâm tất nhiên là ăn trong phòng của anh cả rồi.”

Đôi mắt đẹp của Diệp Ngữ Đồng trợn lên giận dữ nhìn: “Là cô không muốn anh Cảnh Phi xuống ăn chứ gì!”

Mộc Lạp Lạp híp mắt lại: “Tại sao tôi phải làm vậy?”

“Cô… Cô nhất định là không muốn anh Cảnh Phi gặp mặt tôi! Hôm qua anh Cảnh Phi cũng bởi vì cô mà không có cùng tôi…”

Chị ba ở bên cạnh châm dầu vào lửa: “Lạp Lạp, tuy rằng cô và Cảnh Phi đã là hôn phu hôn thê, nhưng bây giờ còn chưa đính hôn, không thể trói Cảnh Phi thật chặt, như vậy không tốt.”

Tốt hay không quan hệ gì với chị?

Mộc Lạp Lạp không nói ra, chỉ cười yếu ớt tiếp nhận “dạy dỗ” của chị ba, hơn nữa còn cười rất vui vẻ: “Chị ba, em biết rồi.”

Thái độ của cô khiến Phó Cảnh Nhu không bới ra được chút khuyết điểm nào, cũng không mượn được cơ hội phát huy, ánh mắt lập tức tối sầm vài phần.

Diệp Ngữ Đồng còn muốn nói điều gì, Mộc Lạp Lạp lại giành mở miệng trước cô ta: “Nhưng mà em nghĩ Cảnh Phi chắc là không có nói qua với chị ba…”

Mộc Lạp Lạp nói xong câu này liền không nói với Phó Cảnh Nhu nữa, quay qua ông cụ nói: “Ông nội, lần này trở về, cháu và Cảnh Phi thật ra muốn bàn bạc với ông một chút, về chuyện đính hôn của bọn cháu.”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt của Phó Cảnh Nhu và Diệp Ngữ Đồng đều có biến hoá kịch liệt. Trong mắt Phó Cảnh Nhu là khiếp sợ, trong mắt Diệp Ngữ Đồng lại là tràn đầy ghen ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.