Lột Xác

Chương 151: Chương 151: Chương 144.3




Cả người Mộc Lạp Lạp đều bối rối, làm sao Phó Cảnh Phi phát hiện ra cô!

Khó khăn lắm mới thu lại chân đã bước ra, Mộc Lạp Lạp cười khan hai tiếng: “Anh đang tắm à? Vậy em ra ngoài chờ anh là được.”

Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi biết rõ còn hỏi hay sao?

Trong phòng tắm, Phó Cảnh Phi lau nước trên mặt, khoé môi lộ ra nụ cười: “Tôi ra ngay đây.”

“Không cần! Anh từ từ tắm đi, em ra bên ngoài chờ anh là được!” Mộc Lạp Lạp không biết vì sao nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, ngay cả bản thân cô cũng không biết rốt cuộc mình đang khẩn trương cái gì.

Mà vào lúc Mộc Lạp Lạp muốn chạy trốn lần nữa, Phó Cảnh Phi đã mở cửa phòng tắm ra.

Mộc Lạp Lạp đơ lưng nhìn qua, lặng yên thở phào nhẹ nhõm. Cũng may Phó Cảnh Phi còn biết bọc áo choàng tắm đi ra… Nhưng giây kế tiếp tim Mộc Lạp Lạp lại tăng nhanh lần nữa

Bởi vì tuy Phó Cảnh Phi bọc áo choàng tắm, nhưng lồng ngực loã lồ lại khiến Mộc Lạp Lạp rất là… mặt đỏ tim đập dồn.

Cơ bụng sáu múi vô cùng đẹp, đường nét làn da vô cùng hấp dẫn. Vai rộng cùng hông gầy của Phó Cảnh Phi dưới ánh đèn như nhuộm sáng, càng tôn lên những giọt nước không lau hết vẫn còn lưu lại, nghịch ngợm lướt qua bụng dưới săn chắc của anh tiến vào áo choàng tắm… Phó Cảnh Phi như thế này khác với lạnh lẽo sắc bén ngày thường, gợi cảm đến kinh tâm động phách một cách khó hiểu.

Yêu nghiệt!

Mộc Lạp Lạp kêu rên một tiếng ở trong lòng, trên thế gian này sao có thể có yêu nghiệt như Phó Cảnh Phi vậy?

Che gò má đỏ bừng tự lừa dối mình, Mộc Lạp Lạp cười cợt nói: “Nhanh vậy anh đã tắm xong à, ha ha…”

Phó Cảnh Phi nheo mắt lại, ánh mắt tới lui trên gò má đỏ bừng của Mộc Lạp Lạp một hồi, từ từ lộ ra một nụ cười trầm ngâm: “Em đang khẩn trương cái gì?”

Đây không phải là biết rõ mà còn hỏi sao? Mộc Lạp Lạp quả thật khóc không ra nước mắt, đổi thành ai thấy Phó Cảnh Phi như vậy cũng đều nhịn không được khẩn trương đó, được không!

“Có sao? Em không hề.” Mộc Lạp Lạp vịt chết mạnh miệng, bảo cô thừa nhận mình bởi vì sắc đẹp của Phó Cảnh Phi mà khẩn trương tuyệt đối là chuyện làm nhục tự tôn của mình, cô mới sẽ không thừa nhận.

“Phải không.” Giọng của Phó Cảnh Phi bình tĩnh, trên người chợt tản ra áp lực mạnh mẽ. Anh từng bước một tới gần Mộc Lạp Lạp, trong nháy mắt liền dồn cô đến sát tường sau lưng.

Sau lưng Mộc Lạp Lạp chống đỡ tường, hai tay nhịn không được để ở trước người, ngăn Phó Cảnh Phi cách cô quá gần: “Phó Cảnh Phi, anh làm gì…”

“Em nhìn có vẻ rất khẩn trương.” Phó Cảnh Phi cười khẽ, cố ý nghiêng người về phía trước, lồng ngực gần như sắp dán vào thân thể Mộc Lạp Lạp.

Khoảng cách tiếp xúc giữa hai người khiến tim Mộc Lạp Lạp đều treo lên, cô run giọng cầu xin tha thứ: “Phó Cảnh Phi, anh cách xa em một chút trước rồi hãy nói!”

“Tại sao?” Phó Cảnh Phi nhướn mày, trên ngũ quan sâu sắc thêm vài phần ý cười sáng ngời.

Mộc Lạp Lạp nghẹn họng, câu hỏi này cô phải trả lời thế nào?

Trả lời Phó Cảnh Phi cô khẩn trương là bởi vì anh cách quá gần, hay là bởi vì anh tản ra hormone khiến cô sắp không khống chế được mình, hoặc là nếu anh còn quyết rũ cô như vậy thì cô nói không chừng thật sẽ giây tiếp theo nhào tới…

Người đàn ông này hoàn toàn là kẻ gây hoạ á!

Phó Cảnh Phi cười giễu, nhưng vẫn lui về sau một bước, chừa lại một khe hở cho Mộc Lạp Lạp có thể hít thở.

“Về hồi nào?” Phó Cảnh Phi hỏi.

“Vừa mới về liền lên đây.” Mộc Lạp Lạp rốt cuộc nhớ tới cô lên đây là làm cái gì, lập tức đổi vẻ mặt, hung dữ trừng Phó Cảnh Phi. “Diệp Ngữ Đồng sao lại ở đây?”

Phó Cảnh Phi khẽ nhíu mày: “Hôm nay ở công ty đụng phải cô ta.”

“Sau đó?”

“Cô ta đòi tới đây.” Phó Cảnh Phi lạnh lùng nói.

Mộc Lạp Lạp có phần không cách nào hình dung trong lòng là cảm tưởng gì, bĩu môi: “Cô ta bảo anh mang cô ta đến anh liền mang cô ta đến à?”

Sao cô không biết từ bao giờ Phó Cảnh Phi trở thành người không có nguyên tắc như thế…

Vẻ phức tạp trong mắt Phó Cảnh Phi thoáng qua rất nhanh, anh nói: “Chờ chút nữa tôi phái người đưa cô ta về.”

Mộc Lạp Lạp giả vờ không sao, nói: “Ồ.”

Phó Cảnh Phi như nghĩ tới điều gì, nhướn mày cười hớn hở: “Em không vui vì tôi mang cô ta về đây?”

Mộc Lạp Lạp bị nhìn ra tâm tư, cũng không tiếp tục khó chịu, gọn gàng dứt khoát nói: “Lúc về tới đột nhiên thấy cô ta xuất hiện, hơi bất ngờ.”

“Yên tâm đi, cô ta không ở đây lâu đâu.” Phó Cảnh Phi nắm cổ Mộc Lạp Lạp kéo đến bên cạnh mình, cúi đầu nhìn cô: “Tối nay đi đâu vậy?”

Lần thứ hai cách Phó Cảnh Phi rất gần, Mộc Lạp Lạp không khỏi tim đập rộn lên một chút, cố gắng khôi phục lòng bình tĩnh: “Em đi gặp Ngôn Viễn.”

Trong mắt Phó Cảnh Phi hiện lên ánh u ám, giọng nghe không ra hỉ nộ: “Y tìm em? Chuyện gì?”

“Sao anh biết là y tìm em chứ không phải em tìm y?” Mộc Lạp Lạp cố ý hỏi.

Phó Cảnh Phi lạnh lùng nhướn mày: “Vậy là em tìm y trước?”

Nghe ra trong lời nói của Phó Cảnh Phi có mùi vị nguy hiểm, Mộc Lạp Lạp vội nói: “Không có, đích thật là y tìm em trước.”

Phó Cảnh Phi vỗ vỗ đầu cô: “Sớm báo cho xong thù của em đi.”

Ngụ ý là báo thù càng sớm càng tốt, không cần tiếp tục dây dưa với những người đó nữa.

“Mộc Diệp không phải là người bình thường, chuyện báo thù không gấp được.”

“Tôi giúp em, ngày mai là có thể giải quyết ả.” Giọng Phó Cảnh Phi lạnh lẽo cứng rắn.

Mộc Lạp Lạp phì cười: “Anh giúp em, em sẽ không có cảm giác thành công. Mộc Diệp khiến em bây giờ thành đối tượng bị phỉ nhổ, thù này đương nhiên phải tự mình em báo mới có ý nghĩa.”

“Em đó.” Phó Cảnh Phi luôn không biết làm sao với Mộc Lạp Lạp.

Mộc Lạp Lạp thừa cơ tránh thoát trói buộc của Phó Cảnh Phi, chạy ra ngoài: “Anh nhanh mặc quần áo đi ra, em ở dưới lầu chờ anh.”

Cũng tiện đường nhắc nhở Phó Cảnh Phi một chút, Diệp Ngữ Đồng vẫn còn ở dưới lầu đó.

Phó Cảnh Phi nhìn bóng lưng Mộc Lạp Lạp đi ra ngoài, ánh mắt vô cùng u ám.

Hôm nay là họp liên quốc gia theo thông lệ hàng tuần, cho nên cần phải chờ người phụ trách bên nước ngoài đều họp xong mới có thể tan tầm, Phó Cảnh Phi phải ở công ty đến gần tám giờ.

Nhưng lúc Phó Cảnh Phi chuẩn bị tan tầm thì Khương Nghị đến báo có người tìm anh.

“Ai?”

Khương Nghị cúi đầu, giọng có chút bất đắc dĩ: “Là cô Diệp Ngữ Đồng, tôi nói không có hẹn trước thì không thể gặp ngài, nhưng cô ta vẫn kiên trì không gặp ngài thì không được.”

Không khí lạnh như băng trong phòng làm việc, Phó Cảnh Phi đứng lên, dáng người cao ngất ánh lên trên cửa sổ sát đất, cao lớn kiên nghị.

“Nói với cô ta tôi đã rời đi.” Phó Cảnh Phi lạnh lùng nói, không chút tình cảm nào.

“Tôi đã nói, nhưng mà cô Diệp nói…”

“Nói cái gì?” Toàn thân Phó Cảnh Phi tản ra áp lực uy nghiêm.

Khương Nghị dừng một chút, vẫn truyền lại chi tiết lời của Diệp Ngữ Đồng: “Cô ta nói, nếu hôm nay ngài không gặp cô ta, nhất định sẽ hối hận.”

Trên thế giới này có mấy ai dám uy hiếp Phó Cảnh Phi không hề cố kỵ như thế?

Khương Nghị bảo đảm số lượng không vượt qua một bàn tay, mà những người này thông thường đều là to gan lớn mật không sợ chết.

Mà vừa vặn Diệp Ngữ Đồng là một trong đám người này.

Ở trong mắt Khương Nghị, Diệp Ngữ Đồng như là người điên, nhưng không may ông chủ của mình vẫn phải nhẫn nại sự tồn tại của cô ta.

Phó Cảnh Phi chậm rãi nheo mắt lại, con ngươi sắc bén bắn ra hai tia mãnh liệt.

Đầu Khương Nghị lại thấp hơn vài phần, trong nhất thời không dám thở mạnh, dù sao cậu ta cũng không hy vọng bị người khác liên luỵ.

Sau một hồi lâu, vẻ mặt của Phó Cảnh Phi khôi phục lãnh đạm trước sau như một, anh nói: “Để cho cô ta vào đi.”

Khương Nghị thở phào, lập tức nói: “Tôi lập tức đi.”

Rất nhanh, Diệp Ngữ Đồng đi vào văn phòng của Phó Cảnh Phi. Cô ta tha thướt đi tới, trên mặt là ý cười nhu nhược, đôi mắt ướt át, dịu dàng trong veo.

Nhưng Phó Cảnh Phi không có nhìn cô ta, anh chỉ đứng ở trước cửa sổ sát đất, tấm lưng rộng lộ ra hơi thở lạnh như băng.

Diệp Ngữ Đồng cắn cắn môi, trong mắt toát ra cố chấp điên cuồng: “Anh Cảnh Phi!”

“Cô tìm tôi làm gì?” Phó Cảnh Phi lạnh lùng hỏi. Diệp Ngữ Đồng tới gần anh, nhẹ giọng nói: “Anh Cảnh Phi, lúc ở Phó gia anh đều không để ý tới em… Lẽ nào anh thật sự bởi vì cái vị hôn thê kia mà không thích em?”

Phó Cảnh Phi trong cửa sổ sát đất nhíu mày, trầm giọng nói: “Không liên quan tới Mộc Lạp Lạp, tôi cho tới bây giờ chưa từng thích cô.”

“Anh nói sạo!” Mắt Diệp Ngữ Đồng rưng rưng. “Trước kia anh đối với em rõ ràng không phải lãnh đạm như vầy… Anh Cảnh Phi, anh rõ ràng là thích em!”

Trong mắt Phó Cảnh Phi một mảnh hờ hững: “Tôi luôn là thế này.”

Diệp Ngữ Đồng liều mạng lắc đầu: “Anh Cảnh Phi, anh và Mộc Lạp Lạp không phải là thật yêu nhau đúng không? Anh chỉ là bởi vì hôn ước nên mới bất đắc dĩ phải kết hôn với cô ta, em biết.”

“… Nếu cô không có chuyện gì khác thì về đi.” Phó Cảnh Phi lộ vẻ như đã rất mất kiên nhẫn.

Diệp Ngữ Đồng cắn môi, lau nước mắt, quật cường nói: “Anh Cảnh Phi, em không về, hôm nay là em cố ý tới tìm anh.”

Phó Cảnh Phi xoay người nhìn Diệp Ngữ Đồng, đầu chân mày cau chặt lại: “Diệp Ngữ Đồng, tôi không có thời gian với cô, cô về đi.”

Diệp Ngữ Đồng cố chấp nhìn chằm chằm Phó Cảnh Phi, bộ dáng như vậy thật dễ khiến lòng người yêu thương: “Anh Cảnh Phi!”

Rất tiếc là Phó Cảnh Phi từ trước đến nay không phải là người biết thương hương tiếc ngọc — ngoại trừ Mộc Lạp Lạp.

“Khương Nghị!” Phó Cảnh Phi nâng cao giọng. “Đưa Diệp tiểu thư về.”

Khương Nghị bất đắc dĩ đón lấy chuyện xui xẻo này: “Được ạ, boss… Diệp tiểu thư, bên này, tôi đưa cô về.”

Diệp Ngữ Đồng hung hăng trừng Khương Nghị một cái, sau đó nhìn Phó Cảnh Phi, khẽ cười một tiếng: “Anh Cảnh Phi, hôm nay em quyết ý tới tìm anh, anh không thể đuổi em về.”

“…” Phó Cảnh Phi không trả lời.

Diệp Ngữ Đồng thề son sắc cười: “Anh Cảnh Phi, anh nghĩ kỹ chưa, nếu như anh để em rời đi lúc này, vị hôn thê của anh sẽ nhanh chóng biết được chuyện kia… Anh nói xem, sau khi cô ta biết thì sẽ nghĩ như thế nào?”

Ánh mắt sắc như kiếm của Phó Cảnh Phi đâm vào trên người Diệp Ngữ Đồng, lạnh lùng nói: “Diệp Ngữ Đồng! Cô dám!”

“Em có cái gì không dám! Anh Cảnh Phi, dù sao thì bây giờ anh cũng không để ý tới em, vậy em liền nói ra hết những chuyện kia! Đến lúc đó anh còn chỉ có thể là em!” Trong mắt Diệp Ngữ Đồng lộ ra cố chấp quật cường. Vẻ mặt như vậy lại có chút hơi giống với ánh mắt của Mộc Lạp Lạp lúc đối mặt với Phó Cảnh Phi.

Phó Cảnh Phi nắm chặt hai quả đấm, gân xanh trên mu bàn bay nổi lên dữ dội, biểu hiện anh lúc này dùng lực như thế nào để kềm chế tức giận.

Khương Nghị ở bên cạnh nhìn thật sự kinh hồn bạt vía. Diệp Ngữ Đồng này không muốn sống nữa hay sao mà dám uy hiếp ông chủ của mình như thế!

Không khí chung quanh đều lâm vào trong yên tĩnh quỷ dị, sau sự yên lặng khiến người ta sợ hãi, Phó Cảnh Phi nhắm mắt lại, rốt cuộc mở miệng: “Cô muốn làm cái gì, nói đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.