Lột Xác

Chương 156: Chương 156: Chương 147: Không cần nhìn, chính là cô




Mặc dù trong lòng rất kích động, nhưng bây giờ sẽ không lập tức vạch trần mọi thứ Mộc Diệp làm, nên vẫn phải tiếp tục kiên nhẫn đợi.

Hơn nữa có một chứng cứ cùng nhược điểm quan trọng như thế, Mộc Lạp Lạp càng thêm tự tin sớm muộn gì cô cũng sẽ khiến Mộc Diệp nếm được cảm thụ bị thế giới vứt bỏ…

Thu hồi cảm xúc sôi trào trong lòng, Mộc Lạp Lạp lại đi đài truyền hình một chuyến. Trong kế hoạch hợp tác còn có những phần khác, huống hồ ngày hôm qua tuy rằng thâu hình rất thuận lợi nhưng còn có những phần khác cần phải hoàn thành.

Lại gặp được Bạch Vũ. Lúc Mộc Lạp Lạp gặp anh ta thì chợt nhớ tới chương trình thâu ngày hôm qua. Người dẫn chương trình sân khấu không biết trêu chọc đạo diễn sân khấu thế nào, làm tổng đạo diễn Bạch Vũ lúc đó đang ngồi ở dưới sân khấu, mang ống nghe điện thoại rất chuyên tâm nhìn chằm chằm máy theo dõi tất cả động tĩnh của sân khấu, sau đó camera man bỗng nhiên nhắm ống kính ngay anh ta.

Gương mặt của Bạch Vũ xuất hiện trong màn ảnh thật đúng là rất dễ nhìn, rõ ràng đẹp trai không thua bất cứ một teen idol nam đang nổi tiếng gần đây, huống hồ trên người anh ta còn có luồng hơi thở nghệ thuật nhàn nhạt, rất hấp dẫn.

Lúc ấy Bạch Vũ hoàn toàn không kịp đề phòng, lập tức mang theo vài phần ngượng ngùng cúi đầu. Cái cúi đầu đó thật đúng là làm say mê rất nhiều khán giả nữ bấy giờ, lập tức mọi người chú ý đến anh ta còn mãnh liệt hơn tuyển thủ dự thi ở hiện trường.

“Đạo diễn.” Mộc Lạp Lạp thấy anh ta, liền chủ động chào hỏi.

Lúc làm việc Bạch Vũ luôn rất nghiêm túc, nhưng lúc bỏ công việc ra thì trên người anh ta vẫn còn có một vẻ học sinh. Có lẽ vì mới tốt nghiệp đại học không lâu, toàn thân còn chưa hoàn toàn tiêu tán hơi thở học đường.

Mộc Lạp Lạp đánh giá gương mặt tuấn tú của anh ta, trong lòng thầm tán thán, ngày nay ngay cả đạo diễn cũng đẹp như vậy, quả nhiên là một thế giới chỉ nhìn vào gương mặt.

Nhưng Đài truyền hình thành phố Long cũng rất nổi tiếng toàn quốc, người có thể vào làm việc ở đây tất nhiên đều là tài năng chuyên nghiệp xuất chúng, không phải có quan hệ là có thể vào được. Vì tất cả chương trình của đài truyền hình đều ra mắt khán giả toàn quốc, mục tiêu khán giả vô cùng rộng khắp, hơi bất cẩn một chút, bất kỳ sai lầm nào đều sẽ bị phóng đại vô cùng.

Lúc Mộc Lạp Lạp phụ trách kế hoạch hợp tác đã sớm lên mạng điều tra thân phận của Bạch Vũ. Tuy anh ta vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu nhưng bởi vì tốt nghiệp chuyên ngành đại học truyền thông đứng đầu trong nước và thời đại học đã tham gia quay phim rất nhiều chủ đề, phim ngắn tốt nghiệp của anh ta đạo diễn được vào chung kết trong một giải thưởng quốc tế vô cùng quan trọng.

Có lẽ bởi vì anh ta có thật nhiều thành tích sáng ngời, mới có thể tốt nghiệp một cái liền vào Đài truyền hình thành phố Long, thậm chí đảm đương chức trách Tổng đạo diễn chương trình.

Đương nhiên, Mộc Lạp Lạp cũng nghe được điều kiện gia đình của Bạch Vũ tốt, cha mẹ đều có địa vị rất cao trong làng giải trí ở đây, nếu không anh ta cũng sẽ không vào Đài truyền hình thành phố Long làm đạo diễn chương trình thuận lợi như thế.

Đôi khi bất kể là bối cảnh gia đình hay là thực lực của bản thân, đều rất quan trọng, thiếu một thứ cũng không được.

Bạch Vũ cười một tiếng. Lúc anh ta cười lên có hai mộng thịt ở mi dưới, vẻ cười rất rung động lòng người: “Lạp Lạp, sau này đừng khách sáo như vậy, gọi thẳng tôi là Bạch Vũ được rồi.”

Bởi vì Mộc Lạp Lạp giúp Bạch Vũ giải quyết phiền phức về khán giả quần chúng, cho nên thái độ của Bạch Vũ đối với Mộc Lạp Lạp coi như không tệ, mang theo vài phần cảm kích.

Mộc Lạp Lạp thật ra là một người dễ hoà hợp, chỉ cần cô cảm thấy vừa mắt, cảm thấy đúng vị với tính tình của mình, người có thể làm bạn được đều sẽ không chút ngại ngùng kết bạn.

Đương nhiên, nếu cô không thích thì chắc chắn sẽ không lấy mắt nhìn, cho nên trước đây mới có thể gây thù chuốc oán vô số, đó là vì cô sống quá thẳng thắn trực tiếp.

Mộc Lạp Lạp trái lại từng nghĩ rằng, nếu mình sống ở cổ đại thì nhất định là nữ trung hào kiệt tinh thần chân chính, hông đeo một thanh bảo kiếm, tay cầm một cây quạt xếp, giả trai phóng khoáng phiêu bạt giang hồ; khi vui thì uống rượu từng ngụm lớn, không vui cũng uống rượu từng ngụm lớn, gặp phải kẻ xấu thì lập tức rút đao tương trợ, nghỉ ngơi ở một tửu điếm nhỏ nào đó, một lời không hợp có thể vung tay, tất cả mọi thứ phụ thuộc vào tâm trạng.

Thế nhưng rất tiếc là cô sống ở hiện đại. Xã hội hiện đại có tiêu chuẩn cùng khuôn phép của xã hội hiện đại, đa số mọi người đều sống theo quy tắc, trừ phi có thân phận địa vị giống như Phó Cảnh Phi vậy. Cho dù anh ngước cằm lạnh lùng nhìn bạn một cái, bạn đều sẽ cảm thấy anh đang coi trọng bạn, vô cùng cảm kích.

Mộc Lạp Lạp không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng không may ah, cô sống ở hiện đại, vì vậy khi cô đang sống rất bừa bãi thì đã gây ra kẻ thù. Những người này bình thường không ưa cô mới có thể vào lúc cô gặp rủi ro đã chọn thờ ơ nhìn, thậm chí bỏ đá xuống giếng.

Cô cũng không trách những người đó, dù sao chung quy không có quan hệ quá lớn gì với cuộc sống của cô, không tạo được bất cứ ảnh hưởng gì đối với cô bây giờ.

Mộc Lạp Lạp đã sớm thấy rõ ràng.

Sống lại một kiếp, cô xác thực thay đổi rất nhiều. Ít ra nhìn bề ngoài cô đã nhổ sạch sẽ gai góc, đối xử với mọi người đều khéo léo uyển chuyển rất nhiều.

Nhưng Mộc Lạp Lạp biết, nội tâm của cô thật ra không có bất kỳ thay đổi nào, chỉ càng biết nguỵ trang hơn mà thôi.

Trên thực tế, cô vẫn là cái người phân biệt rõ ràng yêu cùng ghét kia.

Hễ không lọt nổi mắt xanh của cô, cũng như nhau sẽ không tốn thời gian đi đối phó…

Mà vừa may, Bạch Vũ thuộc về người Mộc Lạp Lạp coi trọng. Cô thấy rằng người đàn ông này luôn rất có ý tứ, chung đụng với anh ta cũng không lao lực.

“Tốt, vậy về sau tôi liền gọi anh là Bạch Vũ.” Mộc Lạp Lạp sảng khoái đáp ứng.

Bạch Vũ lại nở nụ cười, có lẽ là bởi vì sự thẳng thắn của Mộc Lạp Lạp.

“Hôm nay còn có chương trình anh phụ trách cần thâu sao?” Mộc Lạp Lạp hỏi anh ta.

“Vốn không có, nhưng có một đồng nghiệp ngã bệnh, tôi đi giúp anh ta giám sát một cuộc phỏng vấn.” Bạch Vũ nói. “Đúng rồi, phỏng vấn chính là đại minh tinh Thẩm Thanh Nhượng rất hot gần đây, cô có hứng thú thì có thể cùng theo tôi đi xem.”

Mộc Lạp Lạp nghĩ dù sao lúc này còn chưa có chính thức thảo luận, liền dứt khoát cùng Bạch Vũ đi xem.

Thẩm Thanh Nhượng là một diễn viên, nhưng ban đầu debut là ca sĩ. Anh ta bởi vì vai nam chính trong một bộ phim truyền hình Điệp Chiến mà gần đây rất hot trong giới giải trí, nhất thời nổi vô cùng.

Hầu như mỗi ngày những blog phổ biến đều có đề cập đến cái tên Thẩm Thanh Nhượng này, chỉ cần mang tên Thẩm Thanh Nhượng, bất kể tin mới gì, số lần click đều sẽ tăng lên đều đều. Anh ta càng liên tiếp nhận nhiều lời tán dương, kiếm tiền dồi dào.

Đài truyền hình thành phố Long có thể mời được Thẩm Thanh Nhượng để phỏng vấn vào lúc này khiến Mộc Lạp Lạp hơi giật mình. Dù sao thì lịch trình gần đây của Thẩm Thanh Nhượng đều sắp xếp rất đầy.

Mộc Lạp Lạp thuần tuý mang theo lòng hiếu kỳ đi theo Bạch Vũ xem một chút. Mà khi cô và Bạch Vũ cùng đi vào phòng ghi hình thì coi như là thấy được một… minh tinh rất đặc biệt.

“Tôi nói, các người chắc chắn chiếc đèn này phải để ở đây sao? Như vậy sẽ chiếu tôi thành rất khó nhìn.”

“Vị nhiếp ảnh gia này, thật ra góc độ đẹp nhất của tôi là ở bên trái.”

“Câu hỏi hôm nay là ai nghĩ ra, không thể đổi câu thú vị một chút?”

Thẩm Thanh Nhượng lười biếng ngồi ở trên ghế, nhưng miệng vẫn không hề ngừng, không ngừng sai khiến đầu này đầu kia, quả thật phiền kinh khủng.

Người chung quanh đều phải cẩn thận hầu hạ vị tổ tông này, nhẫn nhục chịu khó, không dám có bất kỳ lời oán thán nào.

Dù sao đài truyền hình vất vả lắm mới hẹn được Thẩm Thanh Nhượng để phỏng vấn. Nếu như thực hiện được một chương trình, tỉ lệ người xem chắc chắn sẽ chiếm vị trí đầu tiên trong cùng khoảng thời gian đó, đến lúc ấy tiền thưởng của bọn họ cũng sẽ liên đới tăng lên.

Nói cho cùng, mặc kệ Thẩm Thanh Nhượng rốt cuộc làm khó cỡ nào, anh ta đều hoàn toàn không hổ là đại minh tinh hái ra tiền, chỉ cần có anh ta là không cần lo không ai xem. Người này căn bản là mang ánh hào quang, quả thật có thể soi sáng mười dặm tối tăm quanh mình.

Người như Thẩm Thanh Nhượng trời sinh chính là thích hợp làm minh tinh.

Mộc Lạp Lạp đánh giá Thẩm Thanh Nhượng ngồi ở đàng kia. Không biết anh ta cằn nhằn cái gì, miệng không hề ngừng lại.

Nhưng cho dù mặt anh ta đầy không kiên nhẫn, gương mặt đó vẫn rất dễ nhìn.

Ngũ quan sâu sắc như người Âu Mỹ, con ngươi xanh biếc, vừa lẳng lơ lại quyến rũ, sống mũi thẳng tắp, bờ môi mỏng, tất cả ngũ quan của anh ta đều rất đẹp, hợp lại với nhau càng tản ra sức quyến rũ lớn lao.

Thẩm Thanh Nhượng là con lai Trung-Đức. Gương mặt đẹp trai cùng đôi mắt xanh biếc kia rất hiếm thấy trong giới giải trí, hơn nữa anh ta trời sinh khí chất thích hợp sinh tồn dưới ánh đèn, khiến anh ta vô cùng quyến rũ.

“Nếu mọi người đã chuẩn bị xong thì bắt đầu đi.” Tiếp nhận làm đạo diễn lâm thời lần phỏng vấn này, Bạch Vũ bình tĩnh ra lệnh.

Thật ra, tuy Thẩm Thanh Nhượng yêu cầu rất nhiều, nhưng yêu cầu đều không quá đáng, đều trong phạm vi hợp lý. Quả thật một câu nói trúng, người này rất rõ ưu thế lớn nhất của mình là ở đâu. Làm nghệ sĩ, biểu hiện của anh ta phiền phức nhưng thật ra biến thành chuyên nghiệp, dù sao anh ta cần phải làm chính là ở trước mặt khán giả cho thấy hình tượng mười phân vẹn mười.

Thẩm Thanh Nhượng không có yêu cầu nữa, chứng minh anh ta đồng ý bắt đầu phỏng vấn của hôm nay.

Thế nhưng phóng viên phụ trách phỏng vấn anh ta hôm nay xảy ra vấn đề. Người phóng viên này phỏng chừng cũng là fan của Thẩm Thanh Nhượng, vừa thấy được anh ta liền mặt đỏ tim đập dồn, ngay cả một câu hỏi cũng không nói ra được.

Thẩm Thanh Nhượng lại luôn dùng loại ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm người phóng viên kia, đối phương càng ruột gan rối bời.

Sau vài lần NG, Thẩm Thanh Nhượng hơi không kiên nhẫn, trong mắt hiện đầy vẻ không vui.

Dạo này thời gian của anh ta đều chật kín, một ngày phải chạy vài thành phố, dĩ nhiên là không có thời gian lãng phí ở nơi này.

Bạch Vũ cau mày, hôm nay người phóng viên này là ai sắp xếp tới, hoặc là tới nhờ quan hệ?

Anh ta định đổi người.

Nhưng tất cả kiên nhẫn của Thẩm Thanh Nhượng đều đã không còn, anh ta đưa tay phải ra, ngón tay với khớp xương rõ ràng vẫy vài vòng trên không trung, cuối cùng dừng lại, một tiếng nói vô cùng từ tính mang theo vài phần lơ đểnh: “Quên đi, đổi người khác đến đây đi, cô — là cô, không cần nghi ngờ, cô qua đây phỏng vấn tôi, lời thoại thật sự không được, câu hỏi phóng viên muốn hỏi các người dùng hậu kỳ phối âm đi, tôi không có thời gian lãng phí ở nơi này.”

Sau đó, Mộc Lạp Lạp bị ngón tay cao ngạo kia của Thẩm Thanh Nhượng chỉ vào, vẻ mặt buồn bực.

Ai có thể tới nói cho cô biết bây giờ xảy ra chuyện gì không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.