Dứt lời, Hứa An Chi như là tìm khẳng định cho bản thân, lần nữa thấp giọng lập lại một câu: “Tôi từng hối hận bao giờ chưa?”
Anh ta khinh thường cười, mang theo cặp tài liệu ra ngoài, thuận tiện phất tay nói tạm biệt với Phó Cảnh Phi: “Nhanh đi theo bồi Mộc Lạp Lạp của cậu đi, biết hôm nay cậu nói chuyện với tôi mà lòng cũng không yên.”
Chờ sau khi bóng dáng Hứa An Chi biến mất, Phó Cảnh Phi ngồi trên ghế mới bất đắc dĩ lắc đầu, nửa khuôn mặt của anh ẩn trong bóng tối, nhẹ giọng nói: “Hứa An Chi, cậu có…”
Nhưng mà anh cũng không có nói cho Hứa An Chi nghe.
Mộc Lạp Lạp vốn chuẩn bị ngủ, thế nhưng nghĩ đến chuyện đêm hôm trước bị Phó Cảnh Phi ôm vào phòng của anh, Mộc Lạp Lạp cảm thấy ngày mai mình chắc là không thức dậy ở cái giường này.
Cô ở trong phòng này đã lâu, sau khi tới đây luôn ở tại phòng này, mãi cho đến lần đó dưới sự giúp đỡ của Ngôn Viễn đã thoát đi, cuối cùng chết ở trong phòng của chính mình.
Bây giờ chuyện còn chưa diễn biến tới căng thẳng lúc đó, cho nên trong phòng còn chưa có bị chặn lại, bởi vậy cửa sổ còn có thể đẩy ra.
Đêm nay có mặt trăng khó thấy được, Mộc Lạp Lạp khoác áo ngủ đứng bên cửa sổ nhìn trăng. Tuy rằng lễ trung thu đã qua, nhưng mặt trăng tháng này vẫn rất tròn, còn rất sáng, trong phòng dù không bật đèn cũng có thể thấy một chút.
Mộc Lạp Lạp không biết mình đứng bên cửa sổ nghĩ cái gì, tóm lại là cảm thấy trăng quá đẹp, sau đó suy nghĩ vô thức phiêu tán, lại nghĩ tới kiếp trước, tới mình sau khi chết.
Sau khi cô chết, trong thời không kia đã xảy ra cái gì ư?
Thật ra cho tới bây giờ Mộc Lạp Lạp cũng không xác định được kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc chỉ là cô nằm mơ hay là thật sự đã xảy ra.
Cô nghĩ, có lẽ là mình tiên đoán được, sớm đã biết chuyện sẽ xảy ra sau đó, cho nên bây giờ mới phòng ngừa những chuyện kia phát sinh làm ra thay đổi tương ứng.
Nhưng những việc trải qua này lại thật không giống như là giả, suy cho cùng nếu chỉ là một giấc mộng hoặc là tiên đoán được, tại sao có thể có thể nghiệm chân thật như vậy?
Thậm chí mỗi một việc trải qua hãy còn ký ức mới mẻ, mỗi một chuyện từng làm, mỗi một lời từng nói nói đều là bản thân trải qua.
Cho nên Mộc Lạp Lạp càng nghiêng về chuyện đã xảy ra kiếp trước đều là thật.
Có điều vì chút nguyên nhân không giải thích được mà cô đã đạt được thời khắc sống lại.
Nhưng nếu nói vốn có thời khắc như thế, vậy quỹ đạo của người và sự việc lại phát triển như thế nào?
Cô chỉ nhớ rõ trước khi chết thấy được Phó Cảnh Ph tuyệt vọng như vậy, nhưng sau đó tất cả cũng không có ấn tượng, không nhớ rõ cái gì cả.
Mộc Lạp Lạp nhìn trăng trên bầu trời, hơi bất đắc dĩ nghĩ, cô vô thức rất sợ bên trong cái thời không kia. Bởi vì cô chết đi… Phó Cảnh Phi lại sẽ như thế nào đây?
Phó Cảnh Phi có thể bởi vì cô chết mà làm ra một ít chuyện càng cực đoan hay không?
Suy nghĩ một chút, ngay cả nhịp tim của Mộc Lạp Lạp cũng tăng nhanh.
Phó Cảnh Phi mở cửa, thấy chính là hình ảnh Mộc Lạp Lạp đứng đờ ra bên cửa sổ, bóng lưng của cô mỏng manh yếu đuối, dưới ánh trăng như nhuốm một vầng sáng nhàn nhạt.
Trong lòng anh căng thẳng một cách khó hiểu. Mộc Lạp Lạp như vậy luôn khiến anh không có cảm giác an toàn, không cách nào khẳng định mình đã có cô.
Lúc Mộc Lạp Lạp tỉnh hồn lại thì đã rơi vào trong ngực ấm áp. Hai tay Phó Cảnh Phi vòng ở hông cô, ôm cô chặt vào trong ngực, thấp giọng nói bên tai cô: “Đang nghĩ gì vậy?”
Một luồng hơi nóng bên tai Mộc Lạp Lạp khiến người cô hơi nhũn ra.
“Không có ạ, không có suy nghĩ gì cả.” Mộc Lạp Lạp cũng không nói cô bây giờ đang nghĩ tới anh.
Tuy rằng người nghĩ tới là… anh trong một thời không khác.
Nhưng bất kể là người nào, đều là Phó Cảnh Phi.
Tựa như Mộc Lạp Lạp dám chắc bất kể xảy ra chuyện gì, Phó Cảnh Phi cũng sẽ không rời khỏi cô.
Sờ sờ tóc Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi chống cằm trên đỉnh đầu cô, cùng cô nhìn trăng. Hai người không nói gì cả, bầu không khí quanh mình trở nên ấm áp lên.
“Phó Cảnh Phi, anh cảm thấy em bây giờ và em lúc trước, ai tốt hơn?” Mộc Lạp Lạp hỏi một câu ngốc nghếch.
Ở trong mắt người khác, đương nhiên cô bây giờ tốt hơn.
Nhưng ở trong mắt Phó Cảnh Phi, bất kể là Mộc Lạp Lạp của lúc nào, đều là người anh quý trọng.
“Quên đi, không hỏi cái này, không có ý nghĩa gì.” Mộc Lạp Lạp đột nhiên bỏ dở đề tài này, đổi kế tiếp. “Chuyện em kêu người đi điều tra hình như có kết quả.”
“Chuyện gì?”
“Có liên quan với Mộc Diệp.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Em gần như có thể hoàn thành chuyện em muốn làm, báo thù trút giận.”
Phó Cảnh Phi không trả lời cô, thái độ rất rõ ràng, ủng hộ tất cả quyết định của Mộc Lạp Lạp.
“Thật ra, anh biết tại sao ban đầu em muốn đối nghịch cùng Mộc Diệp không?”
Phó Cảnh Phi cúi đầu nhìn gò má xinh đẹp của Mộc Lạp Lạp, dịu dàng nói: “Tại sao?”
“Bởi vì… lúc mới bắt đầu em thật sự xem ả là em gái của mình, nhưng mà sau đó lại phát hiện ả căn bản không có nghĩ như vậy.”
Mộc Lạp Lạp rốt cuộc hạ quyết tâm muốn đem bí mật này của mình nói cho Phó Cảnh Phi, để anh biết nguyên nhân trong đó: “Tính cách em thật sự rất bàng quan, không có hận ả, chẳng phải là thêm em gái thôi sao, em cũng không sợ ả đến giành gia sản với em, dù sao Mộc gia nhiều tiền như vậy, tuỳ tiện chia cho em chút tiền em cũng thoả mãn. Thế nhưng Mộc Diệp, ả không nghĩ như vậy.”
Những chuyện Mộc Diệp làm, quyển nhật ký ghi lại tất cả thù hận của Mộc Diệp, trong đó miêu tả tất cả, đều là nguyên nhân thúc đẩy Mộc Lạp Lạp. Cô hận Mộc Diệp, hận Mộc Diệp lừa gạt chân thành của cô, hận tất cả điều Mộc Diệp làm, đặc biệt là hận chuyện ả viết kia.
“Thật ra sau khi bình tĩnh một chút đã nghĩ lại, em cảm thấy trong chuyện Mộc Diệp nói có rất nhiều điểm đáng ngờ, ví dụ như ả nói là ả đẩy mẹ em ra làn xe chạy tới, mới khiến mẹ em xảy ra tai nạn. Nhưng mà ả sẽ không sợ lúc đó có bất cứ ai chứng kiến mọi chuyện ả làm sao? Mà tài xế lúc đó cũng không có nhắc tới là mẹ em đột nhiên xông ra, tài xế nói là bởi vì ông ta lái xe mệt, hơi nhắm mắt một chút, lúc mở ra lại đụng vào người… Dù sao thì chuyện Mộc Diệp viết trong quyển nhật ký thật ra có rất nhiều điểm đáng ngờ.”
Vẻ mặt Phó Cảnh Phi rất nghiêm túc: “Ngay từ đầu là ả bày kế?”
“Ừm, mỗi ngày ả đều cố ý dẫn dắt em trả thù ả, nhưng vừa làm đều bị người khác phát hiện, sau đó em dần dần biến thành người xấu trong miệng mọi người. Tuy nhiên có lẽ cũng là tính cách của em khi đó có vấn đề, không phát hiện ra đã tạo thành rất nhiều kẻ địch, cuối cùng mới có thể bị mọi người đều chán ghét.”
“Không có.” Phó Cảnh Phi ánh mắt phức tạp hôn lên tóc cô, kiên định nói. “Em không có vấn đề, là bọn họ có vấn đề.”
Hiện nay lưu hành một cách nói: một người ghét bạn có thể là vấn đề của người đó, nhưng một đám ghét bạn nhất định là vấn đề của bạn.
Trên thực tế lời nói này quá cực đoan, một đám người ghét bạn, có lẽ đều không phải xuất phát từ thật lòng, bọn họ có thể đang theo ý kiến của người khác mà thôi. Hơn nữa phẩm chất riêng của bạn biểu hiện ra một trời một vực với bọn họ, bọn họ sẽ cho bạn là một ngoại tộc, muốn đuổi bạn ra ngoài.
Giống như Mộc Lạp Lạp bây giờ mặc dù có thay đổi so với quá khứ, nhưng phần lớn nhân tố trong tính cách đều là thói quen từ nhỏ đến lớn tạo thành, căn bản không cách nào thay đổi, cô chỉ hơi lui bước một ít, không bén nhọn như vậy nữa mà thôi.
Quá khứ cô có lỗi sao? Ít ra đối với những người ghét cô mà nói, cô không có bất kỳ lỗi gì.
Phó Cảnh Phi nói: “Anh biết em là người như thế nào, cho nên anh tin tưởng em, bọn họ không biết, cho nên bọn họ có vấn đề.”
Mộc Lạp Lạp thật sự rất vui có một người tin tưởng cô vô điều kiện như Phó Cảnh Phi. Tuy rằng bản thân cô cũng không biết tín nhiệm của Phó Cảnh Phi đối với cô rốt cuộc đến từ đâu, thậm chí bản thân cô cũng hổ thẹn, cảm thấy mình không đáng cho Phó Cảnh Phi dịu dàng đối đãi mình như vậy.
Nhìn trăng một hồi, Phó Cảnh Phi đưa tay đóng cửa sổ lại, anh nói: “Nên đi ngủ rồi.”
Tiếp đó Mộc Lạp Lạp liền đỏ mặt một cách khó hiểu…
Chỗ của Hứa An Chi không cách xa lắm với biệt thự Phó Cảnh Phi ở, nhưng lộ trình lái xe vẫn cần hơn mười phút.
Lúc anh ta rời đi coi như là đã khuya, cho nên xe cộ trên đường cũng không thể nói là nhiều.
Đêm cuối thu có vài phần lạnh lẽo, Hứa An Chi mở cửa sổ xuống, như vậy có thể cho không khí bên trong xe thoáng một chút, không bị ngộp.
Trong xe đang hát không biết là bài gì, rất hưng phấn, nhịp trống mạnh mẽ chớp nhoáng, tràn đầy hơi thở xao động vô hình.
Trong đêm khuya như thế, loại âm nhạc này chẳng những không khiến Hứa An Chi hưng phấn chút nào, ngược lại khiến anh vô cùng buồn bực.
Anh nhìn đèn neon sáng chói ở bên ngoài cửa sổ xe, trong đầu vô thức nghĩ đến lời của Phó Cảnh Phi.
Cô ấy thật sự đã trở về?
Cái ý nghĩ này một khi thăng lên trong đầu, giống như làm thế nào cũng không tiêu tan được, khiến cả tim Hứa An Chi đều rối loạn.
Rất nhiều người nói là anh không có tim, thật ra ở đây có mà, rõ ràng vẫn an ổn đập trong lồng ngực anh, nhưng ngoại trừ đập thì cũng không thấy có bản lãnh khác.
Nhưng vài câu nhắc nhở nhẹ bỗng của Phó Cảnh Phi lại đủ để Hứa An Chi lúc này lòng rối bời bời.
Anh hung hăng vỗ tay vào trên tay lái, xe liền phát ra âm thanh càng thêm chói tai phiền não.
Chết tiệt… Gió lạnh thổi trên mặt Hứa An Chi, khiến khuôn mặt khôi ngô của anh nhìn có vẻ trắng bệch.
Người quen anh đều biết, lúc Hứa An Chi tức giận là bộ dáng như vầy.
Đầu chân mày không nhíu chút nào, nhưng chỉ khuôn mặt trở nên trắng bệch này là có thể báo trước lòng anh dậy sóng.
Môi mỏng của Hứa An Chi mím chặt, căng thành một đường thẳng, gần như độ cong vô tình, nhưng lại đẹp trai động lòng người.
Anh tắt radio đi, trong xe rốt cuộc khôi phục yên tĩnh, thế nhưng anh lại cảm thấy càng khó chịu hơn.
Vì vậy bản thân lại lâm vào trong bực bội lần nữa.
Mộc giây tiếp theo đó, trong không khí một tiếng va chạm lớn, Hứa An Chi không có vi phạm luật giao thông không hiểu sao đã cùng người khác đụng nhau.
Nhưng không phải là anh đụng người ta, là người ta đụng đít anh.
Hứa An Chi bực bội ngay cả dạ dày cũng bắt đầu đau. Sao hôm nay mọi việc đều không thuận vậy chứ?