Hứa An Chi cứ như vậy suy nghĩ chuyện của mình, chỉnh đốn lại mạch suy nghĩ hỗn loạn, hoàn toàn không phát hiện ra Lan Tô Quân đang đứng phía sau.
Mãi đến khi Hứa An Chi ngồi lên taxi rời khỏi, Lan Tô Quân mới nhịn không được mắng một câu: “Hứa An Chi… Anh cái tên khốn kiếp này…”
Hứa An Chi sáng hôm sau mới nói cho Phó Cảnh Phi biết chuyện đã xảy ra, may là trong nhà anh còn có điện thoại di động sơ cua, không cần lại đi mua.
Đồng nghiệp ở Văn phòng luật đều tỏ vẻ rất khó hiểu đối với hành vi đột nhiên ngồi xe đi làm của luật sư Hứa. Luật sư Hứa nhướn mắt cười nói: “Tôi đây là đang cho các người cơ hội săn đón, hiểu không?”
Sau khi Phó Cảnh Phi nghe nói thì hỏi Hứa An Chi có cần giúp hay không.
Hứa An Chi một tay bưng tách cà phê một tay cầm điện thoại di động, nhẹ nhàng phóng khoáng nói: “Chuyện nhỏ như thế này mà đáng cho cậu ra tay ư?”
Phó Cảnh Phi không cho Hứa An Chi mặt mũi, như đinh đóng cột: “Nếu chỉ là một chuyện nhỏ thì cậu sẽ không gọi điện thoại cho tôi. Nói đi, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Haizz.” Hứa An Chi thở dài. “Sao cái gì cũng không thể gạt được cậu vậy?”
Phó Cảnh Phi bật cười: “Sáng sớm đã lắm mồm, đừng nói nhảm.”
“Tôi gặp được Lan Tô Quân.” Hứa An Chi thu lại ý cười, nghiêm mặt nói.
Phó Cảnh Phi ngẩn người, không ngờ Hứa An Chi sẽ gặp cô ta nhanh như vậy.
Anh cũng là tình cờ biết được tin Lan Tô Quân trở về, tối hôm qua mới nói cho Hứa An Chi thì Hứa An Chi liền gặp cô ta. Đây có thể nói là rất có duyên không?
Hứa An Chi nói tất cả chuyện đã xảy ra cho Phó Cảnh Phi biết, cuối cùng còn bồi thêm một câu: “Cậu không có nhìn thấy ánh mắt của Lan Tô Quân đâu, thật giống như muốn ăn tôi vậy đó.”
Phó Cảnh Phi nói: “Biết đâu cô ta thật sự muốn ăn cậu.”
“Ôi trời ơi, không đúng, không nên nói như vậy, phải nói là cô ấy rất muốn giết tôi.” Hứa An Chi lại lộ ra nụ cười không đứng đắn.
“Tiếp theo cậu định làm như thế nào?” Phó Cảnh Phi hỏi trúng tim đen, trong nháy mắt liền khiến Hứa An chi không dám đối diện với vết thương bị xé ra.
“Tôi có thể làm gì?” Anh ta cười khổ nói. “Tôi có thể làm gì Lan Tô Quan bây giờ?”
“Cậu nói xem?”
“Cậu hỏi tôi, tôi cũng không biết. Hay là không hề làm gì, thì như trước kia đi, nên uống rượu thì uống rượu, nên yêu đương thì yêu đương… Nhiều phóng khoáng.”
Phó Cảnh Phi im lặng, sắc mặt khó coi.
Nếu không phải Hứa An Chi không mong muốn người khác quản chuyện của cậu ta, Phó Cảnh Phi nghĩ hay là mình sẽ đi tìm Lan Tô Quân nói chuyện một chút. Nhưng anh quả thật không thích hợp làm chuyện như vầy.
Có điều những chuyện đã xảy ra giữa Hứa An Chi và Lan Tô Quân khiến Phó Cảnh Phi cảm thấy mấy năm nay Hứa An Chi sống rất khổ.
Phó Cảnh Phi luôn là một người bao che, bất kể là bạn bè hay là vợ của anh, chỉ cần anh cho là người đáng coi trọng thì đều mặc kệ người đó làm cái gì, sẽ ủng hộ người đó vô điều kiện.
“Hứa An Chi, những ngày cậu sống luẩn quẩn còn chưa đủ sao?” Phó Cảnh Phi lạnh giọng hỏi.
“Đương nhiên…” Hứa An Chi thở dài một tiếng. “Đương nhiên đủ rồi.”
Giống như dự cảm của Mộc Lạp Lạp, Hứa An Chi chưa bao giờ là một người thích phóng túng tuỳ tiện, anh ta trước đến giờ không phải như thế.
Nhưng mà nếu không dùng cách như vậy làm tê liệt bản thân, khiến mình cho rằng mình sống rất tốt thì Hứa An Chi cảm thấy mình sớm muộn sẽ bị dằn vặt đến chết.
Cái loại cảm giác nhớ nhung nhưng không đạt được này quá gian nan, Phó Cảnh Phi bây giờ trái lại đã vượt qua. Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên đổi tính, khiến tất cả nỗ lực trước kia của Phó Cảnh Phi đều có hồi báo, hai người cả ngày khoe ân ái trước mặt anh khiến anh thật hâm mộ.
Nhưng Lan Tô Quân này, làm cho Lan Tô Quân thay đổi có lẽ càng khó hơn.
Trước đây Hứa An Chi không hề nghĩ tới Mộc Lạp Lạp sẽ hiểu tâm ý của Phó Cảnh Phi đối với cô, đó cũng là một người không tim không phổi, vô cùng ngốc, bị người khác bán mà còn thay người ta đếm tiền. Trong quá khứ, Hứa An Chi thật muốn bắt Mộc Lạp Lạp lại bổ đầu cô ra xem xem trong đầu cô rốt cuộc cấu tạo bằng gì, bằng không sao luôn tin người không nên tin, không nhìn thấy người luôn trung thành và tận tâm đối với cô như vậy?
May là bây giờ Mộc Lạp Lạp đã thay đổi thông minh hơn một chút, không bị người ta lừa như trước kia nữa, biết ai mới là người đáng cho cô tin tưởng, biết ai mới là người đáng cho cô quý trọng.
Thế nhưng Lan Tô Quân phải thay đổi sao đây? Cô ấy đúng là quá thông minh, nhìn chuyện gì đều rất thấu đáo. Có đôi khi Hứa An Chi muốn cô ấy ngu một chút, nói không chừng hai người bọn họ không cần phải đi tới bước như ngày hôm nay.
Nhưng mà loại chuyện này Hứa An Chi vô cùng bất lực.
Nếu đây chỉ là một vụ án thì tốt biết bao nhiêu, có điều lệ pháp luật đã định, bất kể hành động gì cuối cùng đều có thể dùng điều lệ để giải quyết.
Tuy nhiên tất cả có liên quan tới Lan Tô Quân đều khiến cho anh có chút bất lực, không thể đối mặt thật tốt, không cách nào bình tĩnh.
“Cậu biết tôi muốn nói cái gì, tóm lại suy nghĩ thật kỹ đi.” Phó Cảnh Phi không nhiều lời, anh biết Hứa An Chi có thể hiểu rõ ý của anh.
“Ừm, biết rồi.”
Hứa An Chi cúp điện thoại, uống một hơi cạn sạch tách cà phê. Trên bàn làm việc còn có một núi giấy tờ cần anh đi xử lý… Luật sư đại danh đỉnh đỉnh của thành phố Long đâu có dễ làm như vậy?
Phòng làm việc của Hứa An Chi ở vị trí trong cùng của Văn phòng luật, là phòng của người đầu tư Văn phòng luật này, cũng là ông chủ, tuy nhiên trên danh nghĩa không phải là anh.
Nhưng người nơi này đều coi anh là lão đại, có chuyện gì đều nghĩ đến tìm anh đầu tiên.
Hứa An Chi ngoại trừ lên toà thì sẽ vô cùng nghiêm túc, thời điểm khác đều là bộ dáng cà lơ phất phơ, vô cùng không đứng đắn. Đồng nghiệp của anh, nhất là thực tập sinh, đều rất thích đùa giỡn với anh.
Vì vậy khi anh trên đường đi pha cà phê nữa thì có một thực tập sinh nói: “Lão đại, hôm nay anh làm sao vậy, nhìn có vẻ tâm trạng không tốt?”
Hứa An Chi bưng tách cà phê, nhướn mắt một cái: “Có sao? Từ đâu mà nhìn ra được?”
Ánh mắt của thực tập sinh dò xét từ trên xuống dưới một hồi, nói: “Chỗ nào cũng đều nhìn ra tâm trạng của anh hôm nay không tốt.”
Hứa An Chi xuỳ cười một tiếng: “Vậy coi như hôm nay tâm trạng tôi không tốt đi, thế nào?”
“Tại sao tâm trạng anh không tốt vậy, không phải là vì cái kia chứ?” Thực tập sinh thần thần bí bí.
Hứa An Chi hỏi: “Cái kia?”
Một người khác nói với sang: “Bởi vì ngài lo lắng danh tiếng đệ nhất luật sư thành phố Long của ngài bị cướp đi đó!”
Hứa An Chi: “…” Anh dùng ánh mắt ra hiệu bọn họ nói tiếp.
Thực tập sinh nói: “Em nghe nói là Evelyn kia đã trở lại rồi, chính là luật sư người Hoa vô cùng có tiếng ở Canada đó, tên tiếng Trung là gì nhỉ, Lan cái gì đó?”
“Lan Tô Quân!” Một người khác nói. “Không biết lần này cô ta về nước là ở luôn hay vẫn muốn đi nữa? Mấy vụ án năm ngoái của cô ta đều rất nổi tiếng…”
“Nhỡ đâu cô ta trở về cướp đi danh tiếng của lão đại chúng ta thì làm sao bây giờ?”
Hứa An Chi im lặng nhìn bọn họ: “Các người lên toà là dựa vào danh tiếng à?”
“Tụi em chỉ hình dung một chút thôi, nhưng mà Evelyn kia thật sự rất lợi hại á.”
Đương nhiên lợi hại, mấy vụ án cô ta phụ trách lúc trước, biểu hiện trên toà đều có thể nói là hoàn mỹ, làm sao Hứa An Chi có thể không biết Evelyn?
Danh tiếng của Lan Tô Quân ở Canada cũng rất vang, có điều Hứa An Chi trước đến giờ đều giả vờ không biết mà thôi.
Anh cho tới bây giờ đều giả vờ không nhận ra một người như vậy, giống như chỉ có như vậy mới có thể khiến cuộc sống của anh khá hơn một chút.
“Được rồi, đều đi làm chuyện của mình đi, hôm nay rãnh rỗi cũng chớ quấy rầy tôi.” Hứa An Chi nói xong liền trở về phòng làm việc.
Sau đó một nữ thư ký của Văn phòng luật bỗng nhiên vào nói: “Lão đại, có người tìm ngài.”
“Có hẹn trước không, không có hẹn trước sẽ không gặp, hôm nay tôi nhiều việc bề bộn.” Hứa An Chi cũng không để ở trong lòng, mỗi ngày người tìm anh rất nhiều, nếu anh đều gặp mỗi người thì còn làm việc cái gì nữa?
“Cô ấy nói tìm ngài có chuyện rất quan trọng.”
Hứa An Chi nhấp một ngụm cà phê: “Tôi phải lập tức làm công việc rất quan trọng… Nếu cô ta muốn uỷ thác, các người ai rãnh thì nhận đi, tóm lại tôi không rảnh.”
“Nhưng mà…” Thư ký nói. “Cô ấy nói ngài nhất định sẽ gặp cô ấy.”
Hứa An Chi cau mày: “Ai có giọng điệu lớn như vậy?”
“Cô ấy nói tên cô ấy là Lan Tô Quân.” Thư ký nói.
Hứa An Chi suýt chút nữa là không bưng vững tách cà phê, nếu như rớt bể coi như mất thể diện.
Lan Tô Quân… Quả nhiên là phong cách của cô ấy.
Hứa An Chi biết Lan Tô Quân sẽ không trơ mắt nhìn đương sự của cô bị giam lại. Nói vậy đã có người mách nhỏ với cô ấy, bảo cô ây muốn giải quyết chuyện này thì nhất định phải tới tìm anh mới được.
Đa số thời gian, Lan Tô Quân đều là người không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ.
Hứa An Chi hiểu cô rất rõ, thậm chí còn hiểu hơn bản thân anh.
“Để cô ta vào đi.” Hứa An Chi nói xong câu đó liền trực tiếp vào văn phòng của mình, tuy nhiên bước chân hơi mất trật tự.
Lúc Lan Tô Quân đi vào, Hứa An Chi đang chống cằm đờ ra nhìn chằm chằm máy vi tính. Anh nhìn có vẻ như rất đang nghiêm túc làm việc, trên thực tế không có làm gì cả.
Anh lại có vài phần chờ mong cùng khẩn trương khó hiểu. Tâm trạng như thế này xuất hiện trên người luật sư Hứa quả thật rất buồn cười, nhưng hôm nay lại xuất hiện.
Hôm nay Lan Tô Quân vẫn ăn mặc rất chuyên nghiệp, có điều dung mạo của cô xinh đẹp cho nên dù chỉ mặc quần áo đi làm cũng có vẻ khác biệt, tóc xoăn xoã ra rất nữ tính.
Hứa An Chi để ý thấy hôm nay cô đổi son môi, màu rất nhạt, khiến khí thế toàn thân cô yếu bớt vài phần.
Sau khi Lan Tô Quân vào phòng làm việc của Hứa An Chi thì theo bản năng đánh giá chung quanh một vòng.
Phòng làm việc của anh không hề cứng nhắc, ngoài núi hồ sơ vụ án cùng sách luật trên giá sách ra, còn bày rất nhiều đồ vật, cây xương rồng ở trên bàn cũng khiến cho toàn bộ phòng làm việc thêm một chút sức sống.
Lan Tô Quân không làm bộ khách sáo, mắt phượng xinh đẹp của cô loé lên vẻ cười, trực tiếp cầm lên cây xương rồng ở trên bàn: “Không ngờ anh còn có tâm tình trồng cây kiểng?”
Hứa An Chi tuỳ ý liếc một cái, tản ra vẻ coi thường: “Không phải là tôi trồng, là Jenny đưa cho tôi, Jenny là người thư ký tiếp đón cô vừa rồi.”
Lan Tô Quân hồi tưởng lại Jenny mới gặp lúc nãy, ngực to eo nhỏ, dáng dấp xinh đẹp, không giống như là làm việc ở văn phòng luật mà giống như một yêu tinh hơn.
Tươi cười trong mắt Lan Tô Quân biến mất, vẻ mặt lại trở nên xa cách lần nữa.
Hứa An Chi không có chú ý tới vẻ mặt thay đổi của cô, lãnh đạm nhìn cô: “Sao, hôm nay cô đi cầu tôi là vì vị đương sự kia của cô?”