“Anh mười lăm tuổi đã bắt đầu theo ông nội học làm ăn, em nghĩ sao?” Ý của Phó Cảnh Phi rất đơn giản, dưới tình huống như vậy, anh có thể có bao nhiêu thời gian toàn tâm đặt vào học hành?
Vừa bắt đầu đại học Phó Cảnh Phi ở quốc nội, sau đó mới xuất ngoại làm exchange student, hầu như hơn phân nửa thời gian đều là ở nước ngoài học tài chính.
“Anh chắc là bị oán hận nhiều lắm! Em đột nhiên cảm thấy hồi đó nếu chúng ta là bạn học thì những bạn học kia của em cũng sẽ không đố kỵ em, bọn họ chắc chắn đều sẽ hận chết anh!”
Phó Cảnh Phi kéo Mộc Lạp Lạp hôn một cái, khẽ hừ một tiếng: “Có em đố kỵ anh là đủ rồi.”
Mộc Lạp Lạp đỏ mặt nói sang chuyện khác: “Được rồi, chỗ này không có gì đáng xem, chúng ta đi trạm kế tiếp.”
Phó Cảnh Phi đưa tay ra, Mộc Lạp Lạp sững sờ, sau đó cười đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh: “Đi thôi.”
Sân trường rất lớn, thật sự muốn đi dạo cũng phải rất lâu. Mộc Lạp Lạp dẫn Phó Cảnh Phi đi từng nơi mình từng sinh hoạt, sau khi lần lượt giới thiệu cho anh, duỗi người: “Đi dạo mệt quá.”
Phó Cảnh Phi không nhiều lời, trực tiếp đỡ hông của cô, sau đó động tác rất quen thuộc đấm bóp cho cô: “Vậy về nhà đi.”
Mộc Lạp Lạp cười rạng rỡ: “Được.”
Bọn họ trở lại biệt thự, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, dì Xảo đã làm xong cơm nước từ lâu chờ bọn họ.
Mộc Lạp Lạp gần như là điên cuồng chạy về phía nhà bếp, chưa có rửa tay liền cầm đũa lên gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
Vẫn là Phó Cảnh Phi kéo cô lại đi rửa tay, cô đi với vẻ mặt không tình nguyện.
Bọn họ còn chưa ăn cơm xong, Đậu Đậu đang dựa vào dưới salon lại đột nhiên nhảy lên, hướng ra ngoài cửa sủa.
Mộc Lạp Lạp không ngẩng đầu lên cũng biết là ai tới.
“Sao hôm nay Hứa đại luật sư rảnh rỗi vậy?” Mộc Lạp Lạp chỉ chỉ vị trí đối diện. “Cùng ăn cơm đi.”
Hứa An Chi đi đến ghế salon để cặp tài liệu xuống, thong thả đi tới ngồi xuống, tiện thể kéo kéo cà vạt của mình: “Tôi ăn rồi, không giành với cô.”
“Tốt quá.” Mộc Lạp Lạp tiếp tục đặt sự chú ý của mình vào thức ăn.
Đến khi nghe Hứa An Chi nhắc tới Mộc Diệp thì cô mới lại ngẩng đầu lên.
“Tạm giam nửa tháng.” Hứa An Chi trực tiếp nói kết quả.
Vụ án của Mộc Diệp không phải là anh ta xử lý, do luật sư khác, nhưng nguồn tin tức của anh ta rất rộng, sẽ biết ngay lập tức.
“Mười lăm ngày, coi như là một giáo huấn.” Mộc Lạp Lạp trừng mắt.
Đến khi mười lăm ngày này qua đi, lúc Mộc Diệp được thả ra thì ả sẽ phát hiện thế giới này lại đã thay đổi hình dáng.
“Thẩm Văn Xương muốn đi gặp ả, vận dụng rất nhiều quan hệ.” Hứa An Chi trưng cầu ý kiến của bọn họ. “Nhưng nếu các người không đồng ý, Thẩm Văn Xương cũng không có cách nào.”
Phó Cảnh Phi quay đầu nhìn Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp không do dự: “Muốn gặp thì gặp đi, Mộc Diệp cũng không làm ra được gì.”
Lại nói, không chừng lần gặp này Thẩm Văn Xương sẽ gây một trận lớn với ả cũng nên.
Tất cả mọi người trong tập đoàn Thẩm thị nói Thẩm Văn Xương thích Mộc Diệp cũng bởi vì ả là một người khiến người ta yêu thương, hơn nữa lòng dạ lương thiện, gợi lên lòng muốn bảo vệ của một người đàn ông trong Thẩm Văn Xương.
Thế nhưng bây giờ Thẩm Văn Xương cũng đã biết việc Mộc Diệp làm, hơn nữa mấy lần trước, các loại chứng cứ đều có thể cho thấy Mộc Diệp không phải là người như vậy.
Chí ít đơn thuần cùng thiện lương bên trong của ả có rất nhiều yếu tố giả tạo.
Thẩm Văn Xương một người đàn ông chuyên chế như thế sẽ chịu được Mộc Diệp từ trước đến giờ lừa dối cùng giấu giếm hắn sao?
Chỉ suy nghĩ kết quả có thể kia một chút, Mộc Lạp Lạp đã cảm thấy lần trả thù Mộc Diệp này khiến cho cô rất là sảng khoái.
“Vậy được, tôi sẽ nói với bên kia các người đồng ý. Các người không đồng ý, bọn họ cũng không dám để Thẩm Văn Xương đi gặp Mộc Diệp.” Hứa An Chi lười biếng ngồi trên ghế, thoạt nhìn hơi có chút uể oải.
Mộc Lạp Lạp hỏi anh ta: “Hôm nay anh lên toà à?”
Hứa An Chi nhướn mày: “Sao cô biết?”
“Nhìn bộ dáng anh mệt như vậy cũng biết là đã tranh cãi kịch liệt một phen.”
“Hôm nay là một vụ án ly hôn, nhà gái bị bạo lực gia đình, nhưng mà nhà trai rất có thế lực, vì vấn đề bồi thường đã cãi thật lâu.”
Mộc Lạp Lạp chống cằm như một đứa trẻ hiếu học: “Vậy anh thắng không?”
Hứa An Chi tự tin cong môi: “Cô nói xem?”
“Chật chật chật.” Mộc Lạp Lạp dựng ngón tay cái. “Lợi hại.”
“Ý, nghe được Mộc tiểu thư khen tôi một câu, thật đúng là bất ngờ.” Biểu hiện của Hứa An Chi vô cùng cợt nhã.
Mộc Lạp Lạp không để ý tới anh ta: “Tôi là đang khích lệ anh, miễn cho có ngày anh thua kiện lại không chịu nổi đả kích.”
Hứa An Chi: “...”
“Vụ án kia của cậu thế nào?” Phó Cảnh Phi cho tới lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng.
Hứa An Chi vừa nghe giọng điệu của anh cũng biết anh nói cái gì, cũng chỉ có Phó Cảnh Phi có thể không cố kỵ chút nào hỏi anh ta mấy vấn đề này.
“Vị thiếu gia của nhà họ Diêu kia, có điều Diêu gia không phải là người của thành phố Long, lại xuất ngoại nhiều năm như thế, ở nước ngoài cho dù lăn lộn tốt nhưng trở về chẳng phải vẫn phải theo quy của trong nước ư.” Hứa An Chi nói. “Định để hắn ngây ngốc ở trong đó một tháng rồi ra.”
“Một tháng?” Phó Cảnh Phi nhìn Hứa An Chi. “Cậu dùng biện pháp gì?”
Dựa theo tiến trình bình thường, Diêu Lực cùng lắm cũng chỉ hai tuần mà thôi, sao sẽ bị giam một tháng.
Hứa An Chi cười như hồ ly: “Đó còn chẳng đơn giản ư, nói hắn ta chống đối cảnh sát, còn thừa cơ chạy trốn. Muốn gài một ít tội danh trên đầu hắn ta còn không đơn giản sao?”
Phó Cảnh Phi lắc đầu, nhưng không nói gì thêm.
Bối cảnh của Diêu Lực đã sớm bị Hứa An Chi điều tra thấu đáo. Lúc hắn ta ở Canada đã đụng chết người nhưng trong nhà có tiền nên đã giải quyết mọi chuyện, không bị pháp luật trừng trị một chút nào.
Điều này có đôi khi Hứa An Chi cảm thấy, nếu nói quốc gia dân chủ, pháp luật hoàn mỹ, ở nơi của những người có quyền thế, trong thế giới tư bản, pháp luật gì đó chẳng phải là thứ vô cùng chó má?
Coi như anh ta lần này làm người tốt, đòi lại chút công lý cho cái người bị chết oan dưới xe của Diêu Lực kia.
Đương nhiên, mục đích khác mà Hứa An Chi làm như vậy là cái gì, anh ta nhất định sẽ không thừa nhận.
Mộc Lạp Lạp nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, rất nghi hoặc hỏi: “Diêu Lực là ai? Các anh đang nói cái gì vậy?”
Hứa An Chi rất muốn ăn đòn nhìn Mộc Lạp Lạp: “Xin tôi đi, xin tôi tôi sẽ nói cho cô biết.”
“Cuốn xéo!” Mộc Lạp Lạp liếc mắt. “Tôi vờ như không nghe thấy gì cả còn không được ư?”
Hứa An Chi cười vài tiếng, ngược lại không có giấu diếm: “Hôm đó sau khi đi từ chỗ các người, xe của tôi bị đụng đuôi.”
Mấy ngày nay Mộc Lạp Lạp một mực lo lắng vấn đề quay về Mộc gia, hơn nữa sau đó lại bị Mộc Diệp ám toán, cho nên đến bây giờ mới biết xe của Hứa An Chi bị đụng đuôi.
“Vậy anh không sao chứ?” Ánh mắt Mộc Lạp Lạp lập tức nhìn đánh giá trên người Hứa An Chi.
Phó Cảnh Phi thấy ánh mắt quan tâm của Mộc Lạp Lạp, yên lặng đưa tay gắp thức ăn ở trong chén cô, dẫn đi sự chú ý của cô.
Hứa An Chi nhìn động tác của Phó Cảnh Phi, trong mắt tràn đầy trêu tức nhưng không có vạch trần.
“Nếu tôi có chuyện thì bây giờ cũng không có khả năng ở trước mặt cô.” Hứa An Chi nói. “Chỉ là tai nạn tông vào đuôi xe nho nhỏ mà thôi. Nhưng đối phương là say rượu lai xe... Hơn nữa nói năng lỗ mãng, tôi làm cho hắn ta ở đồn cảnh sát một khoảng thời gian lâu.”
“Uống rượu lái xe à? Người như thế nên phạt...” Mộc Lạp Lạp phẫn nộ đồng ý. “Một người bạn học thời đại học của tôi chính vì xảy ra tai nạn xe cộ mà qua đời, tài xế say rượu lái xe, say đến ngay cả đi đường còn không được mà còn dám lái xe. Tôi thấy người như thế đều ước gì có thể quạt bọn họ vài cái tát!”
Hứa An Chi bật cười: “Cô thấy tôi làm không tệ?”
“Đương nhiên.”
“Xem ra chúng ta đồng ý kiến.” Hứa An Chi cười nói. “Tôi nghĩ chúng ta nên uống một ly chúc mừng một chút.”
“... Hả?” Mộc Lạp Lạp mờ mịt, sao lại chạy đến chuyện uống rượu?
Trong mắt Phó Cảnh Phi nổi lên vẻ kỳ lạ, anh thấp giọng nói: “Hứa An Chi.”
Anh cũng không phải bởi vì Hứa An Chi mời Mộc Lạp Lạp mà không vui, mà là vì anh nhìn thấy cảm xúc của Hứa An Chi có gì đó không đúng.
Hứa An Chi liếc Phó Cảnh Phi: “Biết rồi, không cho tâm can bảo bối của anh uống rượu.”
Mộc Lạp Lạp bị Hứa An Chi nói toạc khiến cho đỏ mặt, giả vờ trấn tĩnh: “Muốn uống thì uống, tôi sợ anh à?”
Hứa An Chi cũng không nhắc lại đề tài này.
Sau cơm tối, Hứa An Chi chiếm hơn nửa ghế sa lon, một tay đùa với Đậu Đậu, trêu chọc nó muốn cắn một cái nhưng không dám, gấp đến xoay quanh.
Mộc Lạp Lạp híp mắt đánh giá Hứa An Chi, lại yên lặng nhìn về phía Phó Cảnh Phi: “Em cảm thấy đêm nay anh ta có cái gì đó không đúng.”
Phó Cảnh Phi điềm tĩnh nói: “Cái gì không đúng?”
“Em không nói được, nhưng trực giác của em nói cho em biết hôm nay Hứa An Chi nhất định gặp chuyện gì, thậm chí thời gian trước gặp anh ta cũng cảm thấy anh ta rất kỳ quái.”
Phó Cảnh Phi bình tĩnh hỏi: “Kỳ quái ra sao?”
Mộc Lạp Lạp suy tư một hồi, rốt cuộc trong đầu loé lên tia sáng: “Em biết rồi!”
Phó Cảnh Phi vuốt tóc cô: “Biết cái gì?”
“Hôm nay anh ta từ lúc tới đây đến giờ cũng không có nhắc tới những nhân tình của anh ta, nào là Amy, Betty, Diana, anh ta chưa hề đề cập tới! Hơn nữa hôm nay Hứa An Chi cũng không có nói muốn đi quán bar dụ dỗ con gái, điểm này không giống với phong cách của anh ta.”
Phó Cảnh Phi khẽ thở dài một tiếng: “Đây thật ra mới là phong cách của cậu ta, cậu ta bây giờ mới là bình thường.”
“Có ý gì?” Mộc Lạp Lạp không hiểu.
Phó Cảnh Phi khẽ nói: “Những gì em thấy Hứa An Chi trong quá khứ đều là giả. Từ ngày Lan Tô Quân trở về, Hứa An Chi thật sự mới trở lại.”
Mộc Lạp Lạp vẫn không hiểu, nhưng mà cô chộp được từ then chốt trong lời nói của Phó Cảnh Phi.
“Lan Tô Quân là ai?” Theo Phó Cảnh Phi, Hứa An Chi của quá khứ là giả, nhưng từ khi Lan Tô Quân trở lại, Hứa An Chi mới biến trở về như bây giờ.
Chứng minh Lan Tô Quân này đối với Hứa An Chi mà nói, rất quan trọng.
Hơn nữa người như thế nào, tình cảm ra sao, mới có thể khiến Hứa An Chi của quá khứ luôn là một người không phải chính mình?
Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên nghĩ đến nhận xét nào đó của mình trong quá khứ. Trước đây khi cô nhìn thấy Hứa An Chi thì luôn nghĩ Hứa An Chi nhìn bề ngoài giống như phong lưu bất kham, nhưng thật cũng không chỉ là cái dáng vẻ đó, tất cả dáng vẻ anh ta lộ ra ngoài tựa như đều đã qua nguỵ trang tỉ mỉ, Hứa An Chi chân chính kia trên thực tế không phải là dáng vẻ ấy.
Mà Phó Cảnh Phi vừa vặn chứng thực nhận xét trong quá khứ của Mộc Lạp Lạp.
Trước kia cô đã cảm thấy Hứa An Chi phong lưu lăng nhăng cũng chỉ là biểu hiện giả dối, mặc dù anh ta nhìn có vẻ vô cùng tuỳ tiện đối với tình cảm nhưng cũng không phải là cái dạng đó.
“Lan Tô Quân...” Trên mặt Phó Cảnh Phi không có biểu cảm gì, anh nói. “Cô ta là kiếp nạn của Hứa An Chi.”
Từ Phó Cảnh Phi nói ra lời như vậy hình như rất kỳ quái, bởi vì anh chưa bao giờ là người thích nói những lời mủi lòng như vầy.
“Cho nên... Lẽ nào Lan Tô Quân là bạn gái trước của anh ta?” Mộc Lạp Lạp hạ thấp giọng, không muốn để cho Hứa An Chi nghe được.
Phó Cảnh Phi lắc đầu: “Không phải.”
“Hả? Hứa An Chi thì sao?”
“Chuyện giữa bọn họ rất phức tạp.” Ý tứ chính là một đôi lời nói không hết.
“Vậy người đó lúc trước đi đâu?”
“Canada. Ngày đó Hứa An Chi bị tông vào đuôi xe bọn họ mới gặp mặt. Lan Tô Quân là luật sư đại diện của bên kia.”
Mộc Lạp Lạp hít vào một ngụm khí lạnh, tưởng tượng đến hình ảnh kia một chút. Tuy rằng không biết giữa Hứa An Chi cùng vị Lan Tô Quân kia xảy ra chuyện gì, nhưng vở kịch xa cách gặp lại như thế này cũng thật là bất ngờ.
“Thì ra người kia cũng là luật sư.”
Phó Cảnh Phi gật đầu.
Thoáng cái Mộc Lạp Lạp không biết nên nói cái gì. Tuy rằng Phó Cảnh Phi không có nói cho cô biết nhiều hơn, nhưng chỉ với mấy câu nói đó cũng đã đủ cho cô tưởng tượng ra rất nhiều thứ.
Nhất là Hứa An Chi ở thành phố Long nổi danh là playboy, đàn bà con gái muốn được anh ta cặp gần như đều xếp thành hàng dài. Anh ta quả thật là một người đàn ông phóng đãng mười phần.
Thế nhưng thoắt cái anh ta liền thay đổi bộ dáng, giống như bỗng nhiên biến thành một tình thánh vậy.
“Hứa An Chi.” Mộc Lạp Lạp gọi anh ta.
“Lát nữa anh tính đi đâu?”
Hứa An Chi nghi hoặc nhìn Mộc Lạp Lạp: “Về nhà chứ còn đi đâu nữa.”
Thật đúng là nói muốn về nhà. Đây là thật sự định tu thân dưỡng tính, hồi tâm không chơi bời nữa?
Trong lòng Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên tưởng tượng ra một đoạn tình cảm ngược tâm: Hứa An Chi bị thương tâm, từ nay về sau nguỵ trang bản thân, sau đó mượn ăn chơi đàng điếm để làm tê liệt mình... Nhưng khi người mà anh ta vẫn luôn để ở trong lòng đột nhiên trở về, anh ta tựa như sống lại, không còn ăn chơi phóng túng nữa.
Vở kịch ngược tâm trong đầu Mộc Lạp Lạp còn chưa hạ màn, Hứa An Chi đã bỏ thêm một câu: “Sáng mai tôi còn phải lên toà, đáng thương cho mấy tình nhân của tôi, không thể chờ được tôi triệu vời.”
Mộc Lạp Lạp: “...” Cô thu lại tưởng tượng mới rồi của mình!
Ngay sau khi Mộc Lạp Lạp lộ ra vẻ mặt như ăn phải ruồi, trong mắt Hứa An Chi nổi lên tia sáng quỷ kế được như ý.
Ngay câu hỏi đầu tiên Mộc Lạp Lạp hỏi anh ta là anh ta liền đoán được dụng ý của cô.
Vẫn là Phó Cảnh Phi nhìn anh ta một cái như cảnh cáo, Hứa An Chi mới thu lại lòng trêu đùa Mộc Lạp Lạp.
Hết cách thôi, Mộc Lạp Lạp có đôi khi thật sự quá dễ lừa, rất khơi dậy lòng muốn trêu đùa cô của người ta.
Nhưng Phó Cảnh Phi đương nhiên không có khả năng đem cơ hội như vậy chắp tay nhường cho người, cho dù trêu đùa Mộc Lạp Lạp cũng chỉ có thể là để chính anh làm.
Mà với Hứa An Chi, từ những ngày sống trong ánh đèn neon về đêm trở lại giản dị thật ra cũng chỉ là chuyện trong một đêm.
Thậm chí thật sự như Mộc Lạp Lạp nghĩ, từ ngày Lan Tô Quân quay về trở đi, anh ta đã cảm thấy cuộc sống trước kia vô cùng không có ý nghĩa.
Mọi người đều nói Hứa An Chi anh không có tim, nhưng không biết tim của anh toàn bộ đều cho người khác, nhưng người ta lại không thèm.
Về phần những người phụ nữ luôn chờ có thể cùng với Hứa An Chi cũng sợ là không có cơ hội đó.
Quá khứ anh ta chơi bời như điên, đôi khi mặc cho bạn gái chưa tới thời gian một tuần là đã đổi, nhưng bên cạnh anh ta chưa bao giờ thiếu phụ nữ, người trước ngã xuống người sau tiến lên.
Thế nhưng cuộc sống như thế đối với Hứa An Chi mà nói chỉ là một cách thức để quên đi Lan Tô Quân mà thôi.
Hoặc là nói cũng không phải là để quên cô ấy, mà là cảm thấy mình dù thế nào cũng không có cách yêu người khác nữa, cùng với mười người phụ nữ và cùng với một người phụ nữ có cái gì khác nhau chứ?
Dù sao cũng đều không phải là Lan Tô Quân.
Những người phụ nữ bị Hứa An Chi vứt bỏ trong quá khứ mà biết anh ta si tình chờ đợi một người như vậy e là đều sẽ cảm thấy khó tin.
Đa số những người phụ nữ chia tay với Hứa An Chi thật ra đều là vui thì hợp buồn thì tan, vả lại một đại luật sư như Hứa An Chi vậy cũng chẳng có bao nhiêu thời gian đi làm một người bạn trai tiêu chuẩn, chẳng qua là có thể thoả mãn một chút nhu cầu vật chất của đối phương mà thôi.
Những người phụ nữ chia tay với anh ta dưới tình huống bình thường đều sẽ thu hoạch rất phong phú, bất kể là quần áo đắt tiền hay là giỏ xách và trang sức xa xỉ, đồ bọn họ muốn hầu như đều có thể được.
Đây cũng là nguyên nhân có vô số người muốn ở bên Hứa An Chi, người đàn ông tướng mạo khôi ngô tuấn tú lại tiền bạc hào phóng cho tới bây giờ đều được hoan nghênh.
Tuy nhiên bản thân Hứa Anh Chi đối với cuộc sống như thế từ trước đến nay chán ghét vô cùng.
Anh ta chẳng qua là lúc thời gian rảnh rỗi có một người có thể gọi đến theo bên cạnh mà thôi.
Rất nhiều người không biết, Hứa đại luật sư thật ra rất sợ cô đơn.
Đơn giản không có Lan Tô Quân ở bên cạnh anh ta, có ai có bản lãnh khiến cho anh ta không bao giờ muộn phiền?
“Mộc Lạp Lạp, cô biết không, cái bộ dáng này của cô vô cùng mắc cười?” Hứa An Chi cố ý khiêu khích cô.
“Tôi chỉ biết cái bộ dáng này của anh rất bực mình!”
Hứa An Chi cười rất vui vẻ, không giống như một đại luật sư oai phong đường đường trên toà chút nào.
“Đậu Đậu qua đây, đừng có chơi cùng người xấu, nếu không mày cũng sẽ bị làm hư đó!”
Đậu Đậu liền ngoắc ngoắc cái đuôi rời Hứa An Chi, chạy tới trong lòng Mộc Lạp Lạp.
Lúc Mộc Lạp Lạp tức giận cũng dễ nhìn lạ thường, đầu chân mày nhíu lại có vẻ quyến rũ đặc biệt, Phó Cảnh Phi nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt dịu dàng không tưởng tượng nổi.
Hứa An Chi thở dài, quả nhiên một người cô đơn ở chỗ này luôn sẽ bị bọn họ khoe ân ái.
Vẫn là về nhà ngủ còn có lý hơn.
Phó Cảnh Phi vào lúc Hứa An Chi cáo từ đi về thì ở bên cạnh anh ta nói một câu: “Mãi chờ còn lâu mới có được kết quả tốt.”
Hứa An Chi cười có chút cay đắng, giả vờ không sao cả khoát tay: “Biết rồi.”
Mộc Lạp Lạp đem Đậu Đậu về trong ổ, sau đó nói: “Hứa An Chi đi rồi?”
“Ừm, đi rồi.”
“Giờ em rất muốn gặp Lan Tô Quân kia, người phụ nữ thế nào có bản lãnh cao như vậy khiến Hứa An Chi vì cô ta mà biến thành bộ dạng như bây giờ?”
Phó Cảnh Phi không trả lời câu hỏi của Mộc Lạp Lạp, là đang suy nghĩ tại sao như vậy, nguyên nhân như thế này cũng chỉ có người hãm sâu vào trong tình cảm mới biết được.
Giống như anh vĩnh viễn yêu Mộc Lạp Lạp.
Hứa An Chi lái xe về nhà, may là anh ta không chỉ có một chiếc xe, nếu không thì thật sự chỉ có thể mỗi ngày đón xe đi làm.
Xe chạy nửa đường, điện thoại di động anh quẳng trên ghế phụ đột nhiên vang lên.
Hứa An Chi tiện tay nghe điện thoại, ngay cả biểu thị gọi đến cũng không có nhìn.
“Hứa An Chi, là tôi.”
Trong nháy mắt Hứa An Chi nghe được giọng của Lan Tô Quân sắc mặt liền cứng lại.
Chia sẻ:Like this:Like Đang tải... Có liên quan