Lột Xác

Chương 199: Chương 199: Chương 172: Rốt cuộc có bao nhiêu vô tình




Bờ môi âm ấm khẽ đụng vào môi của Hứa An Chi mang theo chút mùi vị của Lan Tô Quân, như là thoang thoảng mùi hoa nào đó, không rõ ràng nhưng rất dễ chịu.

Nụ hôn này, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Lan Tô Quân phủ ở trên Hứa An Chi, cô nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, hai người cách nhau thật gần, hầu như không có bất kỳ khoảng cách gì.

Hít thở giữa hai bên càng sinh ra mấy phần mập mờ khó hiểu, giữa ánh đèn mê loạn xung quanh, rất nhiều thứ dường như đều lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Cuối cùng là Lan Tô Quân dứt ra trước, cô hốt hoảng thẳng người lên, giống như người vừa chủ động hôn môi Hứa An Chi không phải là mình: “Anh đã không có gì tốt nói với tôi, tôi đi trước vậy.”

Hứa An Chi híp mắt, ánh mắt phức tạp, không biết đang suy nghĩ gì.

Lan Tô Quân lòng rối bời bời liếc nhìn vẻ mặt Hứa An Chi một cái, dứt khoát vô tình, xoay người chạy trối chết.

Tuy rằng mục tiêu cô tới đây tối nay căn bản không có thực hiện được, điều muốn nói cũng hoàn toàn không có cơ hội nói ra, nhưng cô tạm thời cũng không muốn nói.

Thật sự là Lan Tô Quân đã đánh giá cao bản thân, cho rằng cách nhiều năm như vậy, lúc mình gặp lại Hứa An Chi đã có thể tỉnh táo chung đụng với anh, nhưng hoàn toàn không như cô tưởng.

Lúc đến gần anh cô thế nhưng lại thiếu tự tin, theo bản năng muốn chạy trốn.

Lan Tô Quân cô đã vô dụng như vậy bao giờ?

Bất kể là lúc rời đi năm đó hoặc là một thân một mình dốc sức làm ở Canada, cô khi đó không có tiền, không bối cảnh, chỉ có thể dựa vào một mình cứng rắn chống đỡ, không biết ngậm bao nhiêu đắng mới có thành tích bây giờ.

Tất cả mọi người hình dung Lan Tô Quân là con bò cạp, cho rằng không thể dễ đụng vào, bằng không nhất định sẽ bị một bài học.

Thật ra cô chỉ là một người tứ cố vô thân ở một quốc gia xa lạ, không có cách nào khác, chỉ có thể tận lực nguỵ trang mình mạnh mẽ, bách độc bất xâm, cứng đầu cứng cổ. Chỉ có như vậy cô mới có thể ở trên toà án sóng gió dữ dội mà dũng cảm tiến tới.

Hơn nữa, có đôi khi toà án ở nước ngoài càng thẳng thừng hơn, miệng lưỡi sắc bén giữa các luật sự cũng càng hung ác nham hiểm hơn, hơi bất cẩn một chút sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Cô ở nơi đó tám năm, trừ bản thân ra thì cái gì cũng không có.

Có đôi khi phải bất chấp đi làm một ít chuyện nhưng cũng là việc bất đắc dĩ, cô ngoại trừ bên ngoài trở nên mạnh mẽ hơn thì còn có biện pháp nào đây?

Lúc này cũng không màng mục đích hôm nay mình hẹn Hứa An Chi ra là cái gì, Lan Tô Quân chỉ có thể bỏ chạy, cũng không lo sau này Hứa An Chi có cười nhạo cô không có can đảm hay không.

Cô vốn đã chuẩn bị đầy đủ, nếu đã trở về vậy không ngại ngùng nhút nhát nữa, thế nhưng khi đối mặt với Hứa An Chi cô vẫn không có tiền đồ thế đấy.

Can đảm cùng quyết đoán gì gì đó... toàn bộ cút qua một bên đi, cô hiện giờ chỉ muốn rời khỏi cái chỗ này.

Bất kể là hôm nay nhìn thấy Amy hay Tề Dạng, hoặc là nghe được tên anh từ người khác, hoặc là hôm nay Hứa An Chi tới nơi này nhàn nhã, đều giống như đang nhắc nhở Lan Tô Quân một sự thật, khiến cho cô vốn nhiệt tình tràn đầy toàn bộ bị tưới tắt.

Trong thời gian rất ngắn, trong đầu Lan Tô Quân đã suy nghĩ muôn vàn, cô không nói thêm một câu liền đi ra ngoài quán bar, bóng lưng hốt hoảng như có quỷ đuổi theo phía sau.

Ý nghĩ duy nhất bây giờ của cô là mau chạy khỏi nơi này, còn sau đó nên làm gì thì cô hoàn toàn không có suy nghĩ. Mặc cho bánh răng thời gian đi về phía trước, có một số việc nếu cô bó tay vậy cũng không có cách nào.

Bước chân Lan Tô Quân cứ dồn dập chạy ra ngoài như vậy, lần thứ ba gặp Hứa An Chi sau khi về nước lại vẫn là kinh nghiệm không vui vẻ.

Mà khi trong đầu cô là một mảnh tương hồ đứng đón xe ở ven đường, tim khẽ động một cách khó hiểu.

Một giây kế tiếp, cổ tay cô đã bị người từ đằng sau kéo lại.

Hơi thở quen thuộc truyền đến từ đằng sau, cho dù không nói một câu nào nhưng cô có thể từ trong hơi thở mà đoán được đây là mùi vị thuộc về Hứa An Chi.

Nhưng mà không biết có phải bởi vì anh hiện đang hút thuốc lá hay không, quanh người anh lại nhàn nhạt tản ra áp suất thấp, khiến Lan Tô Quân thỉnh thoảng cảm thấy khó thở.

“Lan Tô Quân, sao cô lại tính không nói gì cả đã bỏ chạy?” Trong giọng nói của Hứa An Chi có vài phần tức giận. “Cô ngoài chạy trốn ra chẳng lẽ không có hành động gì khác?”

Lòng Lan Tô Quân rối bời bời, chỗ bị Hứa An Chi kéo như trở nên nóng bỏng. Nhiệt độ lòng bàn tay anh thiêu phỏng da cô, trong đêm tối như thế này vô hình khiến cho lòng người ta rung động.

Ngay cả hôn môi vừa rồi cũng không có cảm giác như vậy.

Có lẽ là bởi vì cô vẫn còn ý loạn tình mê dưới cái hôn môi vừa rồi. Nhưng Hứa An Chi cũng không có chút phản ứng nào, cô không có cảm nhận được chút hứng thú nào từ nơi anh, nếu không phải trên môi anh còn có nhiệt độ thì Lan Tô Quân đã cảm thấy mình như đang hôn một pho tượng.

Ban nãy Lan Tô Quân vội vã muốn chạy trốn cũng bởi vì trong lòng chế giễu mình đối với Hứa An Chi đã không còn bất cứ lực ảnh hưởng nào, còn muốn làm gì nữa? Còn có thể làm gì nữa?

Mà lúc này Hứa An Chi mang theo giọng chất vấn càng làm cho Lan Tô Quân không biết như thế nào cho phải. Cô cho rằng mình có thể bình tĩnh đối đãi, đã nhiều năm như vậy, cô đều đã là một luật sư nổi tiếng, cuộc sống của cô cũng trải qua không tồi, còn có gì phải sợ?

Thế nhưng khi nhìn đến Hứa An Chi về sau cô mới biết được, cô vẫn sợ.

Giống như lúc này Hứa An Chi chất vấn cô, cô không phải là không biết nên trả lời thế nào, mà là không dám trả lời.

Cô vô hình sợ sau khi nói ra đáp án sẽ chỉ làm Hứa An Chi cách cô càng xa hơn.

Rõ ràng giữa hai người không có quan hệ nữa, đã qua tám năm, tình cảm nhiều hơn nữa cũng sẽ tan biến theo năm tháng, thời gian xa cách thật sự đáng sợ, khiến Lan Tô Quân không dám đối mặt.

“Được lắm.” Sau khi trầm mặc hồi lâu, Hứa An Chi rốt cuộc buông Lan Tô Quân ra, nói một câu mang ý tứ không rõ như vậy.

Lan Tô Quân không biết trong lòng mình rốt cuộc là thở phào nhẹ nhõm hay có chút thất vọng, cô cũng không quá quan tâm quay đầu nhìn Hứa An Chi thêm một cái, vội vã gọi taxi rời đi.

Mãi đến sau khi xe lái được một khoảng rất dài cô mới rốt cuộc dám quay đầu nhìn một cái, nhưng ven đường đã không còn bóng dáng của Hứa An Chi.

Đây giống như là kết cục giữa bọn họ mấy năm nay, cô dựa vào cái gì mà mong muốn xa vời Hứa An Chi còn đang ở tại chỗ chờ cô?

Gục đầu mất mát, Lan Tô Quân bụm mặt, im lặng khóc.

Mà Hứa An Chi thật ra vẫn nhìn taxi lái đi rồi mới mặt lạnh lùng xoay người, đi đến chỗ mình đậu xe.

Anh dựa vào bên cạnh xe hút vài điếu thuốc, dưới chân tro thuốc rơi đầy đất, lãng đãng xoay tròn trong gió thu.

Anh dựa nghiêng vào bên xe, cái bóng bị đèn đường kéo dài có vẻ hiu quạnh một cách khó hiểu.

Qua nhiều năm như vậy, người phụ nữ Lan Tô Quân này vẫn nhẫn tâm như thế.

Hứa An Chi thiếu chút nữa đã nghiến nát răng của mình, âm thầm quyết định, anh ngược lại muốn xem xem người phụ nữ này rốt cuộc nhẫn tâm cỡ nào!

...

Buổi sáng Mộc Lạp Lạp đã đi công ty rất sớm. Bây giờ cô là một cô gái văn phòng thành thành thật thật đi làm, ngay cả đến trễ cũng rất ít.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là sáng hôm đó Phó Cảnh Phi không có tâm huyết dâng trào đè cô lên giường hôn hít một trận cho đến khi cô ngộp thở mới buông tha cô.

Bởi vì đã xem dự báo thời tiết nên trước khi ra cửa Phó Cảnh Phi đã xách cổ áo Mộc Lạp Lạp lên mang cô về phòng ngủ, trông chừng cô thay áo khoác tương đối dầy hơn sau đó mới thả cô ra cửa.

Trong nháy mắt đó Mộc Lạp Lạp đột nhiên cảm thấy Phó Cảnh Phi không giống như là vị hôn phu của mình... mà thật đúng là một bề trên, quan tâm cô từng li từng tí.

Tuy nhiên vẫn khiến cho cô rất cảm động.

Hôm nay vừa tới công ty Mộc Lạp Lạp cảm thấy bầu không khí xung quanh mình không đúng lắm.

“Đây là đã xảy ra chuyện gì?” Đúng lúc thư ký của Lina đi qua bên cạnh cô, Mộc Lạp Lạp liền kéo Lưu Hi qua hỏi.

“Hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc không tốt lắm, không có chuyện gì thì tuyệt đối đừng lên lầu.” Lưu Hi hảo tâm nhắc nhở cô. “Sáng sớm mặt đã đen thui, quả thật đều khiến tôi sợ muốn chết. Cũng may hôm nay công việc của tôi hình như không có đi lên lầu, không thì tôi nhất định sẽ điên mất.”

Mộc Lạp Lạp híp mắt: “Tâm trạng không tốt? Có mắng chửi người hay không?”

“Sao không? Vừa rồi có người bởi vì sai vài con số nhỏ mà đã bị ập xuống một trận mắng, không chừng sẽ bị xa thải. Tóm lại Lạp Lạp cô hôm nay ngàn vạn lần cẩn thận một chút nhé!”

“Được rồi, yên tâm đi.”

Mộc Lạp Lạp mang theo nụ cười khó hiểu ngồi trở lại chỗ, trong lòng vui vẻ không thôi.

Xem ra Thẩm Văn Xương đã đi thăm Mộc Diệp, bằng không sao lại đột nhiên biến thành một thùng thuốc súng không thể đụng vào.

Tiếc là không biết Thẩm Văn Xương định thế nào với Mộc Diệp xảy ra chuyện này. Nhưng mặc kệ ra sao, quan hệ giữa hai người bọn họ nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Người đàn ông như Thẩm Văn Xương tuyệt đối sẽ không cho phép người phụ nữ của hắn lừa dối hắn, hành vi của Mộc Diệp phỏng chừng cũng đã chạm tới giới hạn cuối cùng của hắn.

Hơn nữa, chẳng phải mọi người đều nói Thẩm Văn Xương thích Mộc Diệp cũng bởi vì thích sự hồn nhiên cùng lương thiện của ả sao?

Sau khi biết rõ Mộc Diệp không phải là người như vậy, hiện giờ Thẩm Văn Xương nhất định sẽ rất tức giận.

Nghĩ như vậy, Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên cảm thấy hôm nay mình nhất định không thể ở lại trong công ty, bằng không ai biết Thẩm Văn Xương kia có thể đột nhiên tìm cô hay không, sau đó trút giận lên người cô?

Mặc dù cô không sợ hắn, nhưng cũng không muốn khi không khiến cho mình ngột ngạt.

Nghĩ đến liền lập tức hành động, Mộc Lạp Lạp vội đi tìm Lina, hỏi chị ta hôm nay có cần ra ngoài làm nhiệm vụ hay không.

“Ra ngoài?” Lina ngẩng đầu lên từ giấy tờ tài liệu. “Sao hôm nay tích cực vậy?”

Mộc Lạp Lạp gật đầu như gà mổ thóc: “Hôm nay nhiệt độ giảm, thời tiết lạnh, em ra ngoài thì rất nhiều đồng nghiệp cũng không cần đi ạ.”

Lý do này nói ra chính Mộc Lạp Lạp cũng không tin, nhưng cô chỉ cần không ở lại trong phòng làm việc thì nói cái gì cũng được.

Lina suy nghĩ một chút rồi nói: “Bên chúng ta phải phái một người đến hiện trường quay quảng cáo của Thẩm Thanh Nhượng, cô đi nhé?”

Mộc Lạp Lạp lập tức hối hận, có cảm giác như mình tự đào hố chôn mình.

Thẩm Thanh Nhượng này tuyệt đối là một cực phẩm trong những người Mộc Lạp Lạp quen biết, nếu có thể, cô tuyệt đối không muốn gặp lại anh ta.

Nhưng mà hôm nay chuyện này lại là mình chủ động nói ra, từ chối Lina thì không tốt lắm.

“Không có cái khác sao chị Lina? Chạy vặt những chuyện gì gì đó khác em đều có thể.”

Giọng điệu của Lina không tốt nói: “Chỉ có một chuyện này, bằng không cô cứ ở lại trong văn phòng đi.”

“Em đi!” Thấy Lina tính giao nhiệm vụ cho người khác, Mộc Lạp Lạp chỉ có thể vội tiếp nhận.

Ít ra Thẩm Thanh Nhượng kia vẫn dễ đối phó hơn Thẩm Văn Xương.

Thành công chiếm được nhiệm vụ ra ngoài, Mộc Lạp Lạp cầm giỏ xách không chút do dự đi ra ngoài.

Thế nhưng vừa bước vào thang máy liền nghe được có người trong phòng làm việc gọi cô: “Lạp Lạp, tổng giám đốc kêu cô đến văn phòng của anh ta bây giờ!”

Mộc Lạp Lạp vội đóng cửa thang máy, vờ như không nghe thấy gì cả.

Về phần vì sao Mộc Lạp Lạp không đi gặp Thẩm Văn Xương, lý do đương nhiên là bây giờ không muốn phát sinh xung đột với hắn, hơn nữa cô cũng lo lắng Thẩm Văn Xương sẽ cảm thấy là cô cố ý thiết kế Mộc Diệp.

Trời có thể làm chứng, chuyện này thật đúng là tự Mộc Diệp tìm đường chết, không có chút xíu chủ động nào liên quan với cô.

Bất kể ra sao, giờ Mộc Lạp Lạp muốn Thẩm Văn Xương có thể thấy được bộ mặt thật của Mộc Diệp.

Bên ngoài quả thật nhiệt độ giảm xuống, không kịp đề phòng mùa đông cứ như vậy đã sắp tới.

Mộc Lạp Lạp bọc kín quần áo, cũng may hôm nay Phó Cảnh Phi muốn cô mặc dầy một chút, bằng không lúc này thật sự sẽ lạnh run.

Thẩm Thanh Nhượng quay quảng cáo ở vùng ngoại thành, anh ta vừa mới đại diện một khoản sản phẩm của Thẩm thị, không có liên quan gì với phòng bất động sản kia.

Quan trọng nhất dưới cờ của Thẩm thị là phòng bất động sản, sản nghiệp của nó cũng có đọc lướt qua, tuy nhiên tỉ lệ không tính là đặc biệt lớn, bây giờ nhìn lại, tìm Thẩm Thanh Nhượng giống như là muốn mở rộng phát triển những sản nghiệp này.

Có điều là bây giờ bất cứ xí nghiệp gì đều cũng thích tìm ngôi sao đang nổi đến làm đại diện, cho nên Mộc Lạp Lạp cũng không bất ngờ gì.

Sau khi Mộc Lạp Lạp đến hiện trường quay chụp ở ngoại ô, hầu như liếc mắc liền thấy được Thẩm Thanh Nhượng.

Nơi đây thật ra là một phố đại học, mấy đại học quan trọng của thành phố Long đều chuyển đến nơi này, tạo thành địa bàn quy mô không nhỏ.

Lần này quay chụp chính là ở trong phố đại học, bởi vậy xung quanh đều tụ tập rất nhiều học sinh, toàn bộ đều đến vì Thẩm Thanh Nhượng. Nếu không phải xung quanh có rất nhiều bảo vệ ngăn lại, e là toàn bộ nơi này đều sẽ bị fan của Thẩm Thanh Nhượng cản trở.

Người đại diện của Thẩm Thanh Nhượng đã biết Mộc Lạp Lạp, sau khi nhìn thấy Mộc Lạp Lạp liền rất kích động cong lan hoa chỉ*: “Ối trời, này, sao cô lại tới đây?”

*lan hoa chỉ: cong ngón tay như mấy thái giám thời xưa. Link tham khảo hình: http://imgm.photophoto.cn/055/104/012/1040120030.jpg

Mộc Lạp Lạp vô tội nói: “Sao tôi không thể tới?”

Người đại diện thừa dịp Thẩm Thanh Nhượng ở bên kia đang chuyên chú quay phim không có để ý tới bên này, vội vàng kéo cô đến trong góc: “Cô còn nhớ lần trước tiểu tổ tông nhà chúng tôi cùng ăn cơm với cô không? Weibo cậu ta đăng kia quả thật đã gây phiền toái cho tôi, đêm đó tôi nhận không dưới mười cú điện thoại của nhà truyền thông, gọi hỏi tôi nghệ sĩ nhà tôi có phải là đang yêu đương hay không. Vì để phủ nhận, nước miếng tôi nói cũng khô hết rồi cô biết không!”

“À, cho nên?” Mặt Mộc Lạp Lạp tỉnh queo.

“Cho nên?” Người đại diện kích động nước miếng bay tán loạn: “Kết luận tôi cho ra chính là tuyệt đối không thể để cho tiểu tổ tông gặp cô, bằng không ai biết cậu ta lại sẽ nổi điên làm ra chuyện gì, đến lúc đó xui xẻo, vất vả đều là tôi!”

Nghĩ đến weibo Thẩm Thanh Nhượng đăng hôm đó, bản thân Mộc Lạp Lạp cũng rất bất đắc dĩ, nhưng cô lại không thể ngăn cản Thẩm Thanh Nhượng, anh ta muốn là cái gì đều là tự do của anh ta.

“Yên tâm đi, sau này tôi không thể nào cùng Thẩm Thanh Nhượng đi ăn, không sao đâu.” Mộc Lạp Lạp không phải là người trong giới, cũng không phải là người có thể hiểu được lo âu của người đại diện. Có chuyện gì xảy ra, đó cũng là chuyện của Thẩm Thanh Nhượng, có quan hệ gì với cô?

“Nói thì đơn giản! Hừ! Sau này cô ít cùng tiểu tổ tông gặp mặt đi, nếu không phải tôi thấy cô không có hứng thú đối với cậu ấy... Tôi cũng sẽ không cho các người gặp mặt!”

Mộc Lạp Lạp yên lặng liếc trắng mắt: “Tôi chẳng những không có hứng thú đối với anh ta mà anh ta đối với tôi cũng không có hứng thú.”

Người đại diện che miệng cười ha ha vài tiếng: “Nhân loại ngu xuẩn.”

Mộc Lạp Lạp: “...”

“Được rồi, dù sao thì cô nhớ kỹ lời của tôi là tốt rồi.” Bấy giờ người đại diện mới hỏi tới chính sự. “Cô tìm tôi có chuyện gì?”

Mộc Lạp Lạp trưng ra vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi nói tới tìm anh bao giờ?”

Người đại diện: “... Thì ra cô không phải là tới tìm tôi, ha ha ha.”

“Công ty phái tôi tới xem Thẩm Thanh Nhượng quay quảng cáo một chút.” Mộc Lạp Lạp nói mục đích đến. “Cũng không có gì quan trọng, đến lúc đó tôi xem hiệu quả quay chụp ra là được rồi.”

“Được, vậy cô tuỳ tiện đi.” Người đại diện không có tiếp tục nói với Mộc Lạp Lạp nữa, chạy qua một bên nhiệt tình theo nói chuyện với một thợ đạo cụ.

Trong đầu Mộc Lạp Lạp một vạn con thảo nê mã* phi nhanh qua, cô bắt đầu hoài nghi năng lực làm việc của cái vị ngừơi đại diện này, Thẩm Thanh Nhượng dưới tay anh ta thật sự có thể phát triển tốt?

*tiếng lóng có nghĩa là “ĐM”, trong câu này là bạn Lạp Lạp đang chửi thề, link tham khảo hình con thảo nê mã:

Mộc Lạp Lạp thấy bên kia còn đang quay chụp, đạo diễn đang đích thân giảng chút gì đó cho Thẩm Thanh Nhượng, vẻ mặt anh ta nghe rất thành thật, mắt xanh đẹp hút hồn một cách khó hiểu.

Nhún vai, Mộc Lạp Lạp liếc nhìn những fan kiên nhẫn đợi ở đằng kia, đi qua một quán trà sữa ở bên cạnh mua ly trà sữa nóng.

Mấy nữ sinh ngồi trong quán trà sữa, trong đó có một người khiến mọi người chú ý – mặc áo len thông thường, không trang điểm nhưng làn da cũng rất đẹp, trắng nõn nà, mày liễu mắt hạnh, cười rộ lên mắt cong cong.

Mộc Lạp Lạp bởi vì rảnh rỗi buồn chán nên liền ngồi trên một chiếc ghế đẩu vừa uống trà sữa vừa lên mạng, tiện thể hỏi thăm một chút tình hình nội bộ công ty.

“Sau đó Thẩm tổng có tiếp tục tìm tôi không?”

Khưu Dĩnh trả lời: “Không, chỉ tìm một lần. Cô sao vậy, không có chào hỏi liền lén trốn đi, nếu không phải Lưu Dĩnh nói cô đã nói với chị Lina thì tôi đã nghĩ cô bỏ trốn.”

“Nào có, tôi chỉ là không muốn ngồi ở trong văn phòng. Yên tâm đi, chiều tôi sẽ trở lại, đến lúc đó mang đồ uống cho các người.”

“Được được được, cô chú ý an toàn.”

Mộc Lạp Lạp tắt messenger, liền vô ý nghe được mấy nữ sinh bàn bên kia nói chuyện phiếm.

Cô vốn không phải là người thích nghe trộm người khác nói chuyện, chẳng qua là quán trà sữa này vốn không lớn, nói chuyện là có thể nghe rõ ràng, hơn nữa bọn họ nhắc tới một cái tên khiến Mộc Lạp Lạp vô cùng chú ý.

“Ôi dào, tối qua không phải cậu đi tìm đại luật sư của cậu rồi ư? Sao sau đó lại trở về, không phải nói ban đêm không trở lại ư?”

Cô gái xinh đẹp mặt nhăn mày nhó than thở: “Hứa An Chi không cho phép tôi ở bên ngoài, cho người đưa tôi trở về.”

“Ý, xem ra đại luật sư của cậu còn là một chính nhân quân tử đó?”

“Tôi ngược lại thật sự mong anh ấy đừng như chính nhân quân tử... Anh ấy luôn coi tôi như em gái, thật là phiền á, tôi rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến cho anh ấy thích tôi?”

“Loại chuyện này chúng tớ làm sao biết. Hay là anh ta có người thích rồi? Nếu như anh ta đã có người thích, Dạng Dạng, cậu làm sao bây giờ hả, vẫn muốn tiếp tục theo đuổi anh ta? Cái cậu nam sinh rất đẹp trai của ban chúng ta kia đều nói muốn theo đuổi cậu, ôi chao, cậu không suy nghĩ một chút ư?”

“Đúng vậy, Tề Dạng của chúng ta là một cô gái tốt như vậy, cho dù là đại luật sư cũng không thể nào không thích chứ, trừ phi là đã có người thích...”

Chia sẻ:Like this:Like Đang tải... Có liên quan

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.