Lột Xác

Chương 68: Chương 68: Có qua có lại




Nụ cười trên mặt Mộc Diệp hoàn toàn cứng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

Ả không khóc lóc sướt mướt xin tha thứ giống như nhiều người làm chuyện xấu bị vạch trần, chỉ ngẩng đầu nhìn Thẩm Văn Xương: “Anh đang giận em sao, giận em làm chuyện này?”

Biểu hiện của ả rất bình tĩnh, Thẩm Văn Xương thấy ánh mắt của ả cũng từ từ bình tĩnh lại.

“Trước khi làm tại sao em không nói cho anh biết?”

Mộc Diệp đưa tay kéo Thẩm Văn Xương xuống ngồi dựa vào mình, nũng nịu nhìn hắn: “Nếu em cho anh biết, anh sẽ đồng ý sao? Mộc Lạp Lạp làm nhiều chuyện xấu đối với em như vậy, em đúng là cố ý muốn trả thù chị ta, bằng không sau này chị ta sẽ cảm thấy em rất dễ bị bắt nạt thì làm sao bây giờ?”

Nhắc tới thì hình như là như thế, bởi Thẩm Văn Xương luôn cho rằng Mộc Lạp Lạp đối với Mộc Diệp rất cay nghiệt, thế nhưng thời gian dài như vậy Mộc Diệp từ đầu tới cuối lựa chọn ngấm ngầm chịu đựng.

“Thật ra em cũng không muốn làm như vậy, thế nhưng mẹ thấy em cuối cùng đều là bị ăn hiếp, mỗi lần đều khóc bảo em không nên nhường nhịn chị ta nữa. Em thật sự không đành lòng nhìn mẹ khó chịu cho nên mới làm chuyện này, cũng vì muốn để cho mẹ thấy em không chỉ là biết ngấm ngầm chịu đựng. Người hiền lành đến đâu cũng sẽ làm một số chuyện phản kích khi bị ép. Văn Xương, anh chán ghét em như vậy sao?” Ánh mắt của Mộc Diệp thuần lương, nhìn có vẻ như rất thẳng thắn thành thật đối với chuyện của mình làm, không giấu diếm nữa, cứ như vậy mà nói ra.

Lời này của ả rất cao minh, chẳng những lần nữa nhắc tới chuyện xấu Mộc Lạp Lạp đã làm ở trước mặt Thẩm Văn Xương, mà còn kêu oan cho mình, hơn nữa lấy lời của mẹ ra để biến lần hành động này thành mang theo nỗi khổ tâm bất đắc dĩ ở trong lòng.

“Thật ra nếu không phải nhịn quá lâu, em cũng sẽ không chọn làm như vậy. Hơn nữa em cũng biết Phó Cảnh Phi nhất định sẽ giúp Mộc Lạp Lạp, đến cuối cùng chị ta cũng sẽ không có bất cứ tổn thất gì.”

Lý lẽ này thật đúng là nói rất xuôi, nhất là Mộc Lạp Lạp có nhiều tiền án như vậy.

“Văn Xương, em biết em không có nói trước cho anh biết, chuyện này là em sai. Nhưng mà anh đừng giận em có được hay không? Sau này em không bao giờ gạt anh nữa, chỉ cần chị ấy đừng lại đến trêu chọc em, vậy em nhất định sẽ chung sống hoà bình với chị ta.”

Một lúc lâu Thẩm Văn Xương mới khẽ thở dài: “Diệp, uất ức cho em rồi.”

Mộc Diệp mắt mang theo lệ lắc đầu: “Không có, mặc kệ chị ấy làm cái gì, đến cuối cùng cũng là chị của em.”

“Anh sẽ cảnh cáo cô ta sau này cách xa em một chút, không cho phép tới tìm em.”

“Được.” Mộc Diệp trả lời, nhưng như có điều suy nghĩ, hỏi: “Anh mới vừa nói Phó Cảnh Phi, cho nên là anh ta phát hiện em ở sau lưng giá hoạ chị?”

Mặt Thẩm Văn Xương âm trầm nói: “Ừm, chỗ anh ta có ghi âm cuộc điện thoại của Ric và em, còn tra được những thứ khác, Ric đã thừa nhận là cô ta giúp em làm chuyện này.”

Một Diệp thoạt nhìn rất khó chịu: “Đều tại em không tốt, xung động hại Ric.”

“Sau này đừng làm như vậy nữa, nếu như cô ta lại làm phiền em, còn có anh đây.”

“Ừm, Văn Xương, anh thật tốt.”

Sự dịu dàng của Mộc Diệp khiến cơn giận của Thẩm Văn Xương tiêu tan rất nhiều, mặc dù không ủng hộ đối với cách làm giá hoạ của Mộc Diệp, nhưng nghĩ rằng ả cũng vì nhịn lâu như vậy mới làm ra chuyện thế này. Đầu sỏ gây nên chính là Mộc Lạp Lạp, nếu cô ta không có lòng dạ cay nghiệt ác độc thì cũng sẽ không tìm nhiều phiền phức như vậy cho bản thân.

Không biết vì sao Thẩm Văn Xương chỉ cần nhớ tới Mộc Lạp Lạp thì sẽ có lửa giận thiêu đốt trong lòng một cách khó hiểu.

Thật tốt là có Mộc Diệp biết hiểu ý người theo ở bên cạnh như vầy.

Mộc Lạp Lạp không biết chuyện xảy ra ở nơi đó, cô ngủ thẳng đến buổi chiều mới rời giường. Thức dậy liền phát hiện bụng rất đói, phóng tới phòng bếp bảo dì Xảo làm cho cô một ít thức ăn.

Bây giờ ở Anh quốc vẫn là sáng sớm, nhưng Mộc Lạp Lạp nghĩ dựa theo nếp sống của Phó Cảnh Phi, lúc này nhất định đã rời giường, nên vừa ăn cơm vừa gọi cho Phó Cảnh Phi.

Tốc độ nghe điện thoại của anh luôn rất nhanh, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, trầm thấp rất từ tính.

“Phó Cảnh Phi, anh đang làm gì vậy?” Trong miệng Mộc Lạp Lạp vẫn còn thức ăn nhưng không nhịn được đã mở miệng, nói mơ mơ hồ hồ, giọng nói không rõ, thế nhưng có vài phần đáng yêu.

“Chuẩn bị đi họp.” Phó Cảnh Phi còn đang ở trong phòng khách sạn, bên ngoài chưa có ánh mặt trời, thời tiết âm u lạnh lẽo như bất cứ lúc nào cũng sẽ mưa.

“Em vừa mới xem dự báo thời tiết, Luân Đôn sắp mưa phải không? Em đã nhắn tin cho thư ký của anh, bảo anh ta nhớ mang dù. Tuy rằng mấy người bọn anh sẽ không đi ở bên ngoài, nhưng mang theo dù thì chuẩn bị trước bao giờ cũng tốt hơn.”

Phó Cảnh Phi cầm điện thoại di động, bên môi tràn ra ý cười: “Được.”

Bọn họ đều không nhắc lại cú điện thoại lần trước. Mộc Lạp Lạp lại rúc vào trong mai rùa lần nữa, giả bộ vẻ cái gì cũng không biết.

Tuỳ tiện hàn huyên vài câu, lúc Mộc Lạp Lạp cúp điện thoại thì lại có cảm giác lưu luyến không rời, mất tự nhiên nói: “Phó Cảnh Phi, anh trở về sớm một chút nhé.”

Bên đầu kia điện thoại cách thật lâu mới vang lên một câu trầm trầm: “Ừm.”

Mộc Lạp Lạp hài lòng cười rộ lên, hoàn toàn không có phát hiện bộ dáng lúc này của mình, khoé mắt phiếm hồng, rõ ràng chính là động lòng xuân.

Bỗng dưng được thêm một ngày nghỉ, Mộc Lạp Lạp ăn cơm xong thì lại lên mạng xem phim, đến tối thì tiếp tục nằm ngủ ở trên giường, trước khi đi ngủ lại nhận được một tin nhắn ngắn của Phó Cảnh Phi.

Anh không nói gì, chỉ gởi đến một tin dự báo thời tiết ở thành phố Long.

Mộc Lạp Lạp nhíu mày, rồi đột nhiên cảm thấy, thì ra tính cách của Phó Cảnh Phi đáng yêu như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.