Lột Xác

Chương 87: Chương 87: Cô sẽ chọn tôi




Phản ứng đầu tiên trong đầu Mộc Lạp Lạp là, cô đã núp ở chỗ này rồi sao vẫn còn có người phát hiện cô?

Cái chỗ này là Mộc Lạp Lạp phát hiện được trước đây không lâu, ở bên cạnh một thang máy tạm thời ngưng sử dụng. Nơi này còn có nhiều cây xanh che chắn kín đáo, bình thường chỉ có vài người đến, đại đa số đều không biết còn có một nơi như thế.

Kết quả là cô mới đến gọi điện thoại liền bị phát hiện.

Sau suy nghĩ này, Mộc Lạp Lạp lại chợt phát hiện, lời của người mới vừa nói, cái giọng nói kia, Thẩm Văn Xương?

Hắn, một ông chủ suốt ngày hoạt động ở trên tầng hai mươi, sao lại xuất hiện ở nơi này?

Mộc Lạp Lạp cũng không phải muốn gặp Thẩm Văn Xương như vậy, nhất là sau khoảng thời gian bị hắn thẩm vấn một trận, ấn tượng của Mộc Lạp Lạp đối với người này giảm đi nhiều. Cho dù hắn và Mộc Diệp không có quan hệ người yêu, Mộc Lạp Lạp cũng sẽ không muốn có nhiều tiếp xúc với hắn.

Tuy nhiên bây giờ Thẩm Văn Xương thiếu cô một món nợ ân tình, đến lúc cần ân tình này, Mộc Lạp Lạp tất nhiên sẽ lợi dụng không nương tay.

Nhưng nếu bây giờ người cũng đã xuất hiện ở đây, Mộc Lạp Lạp không thể nào ra vẻ giả bộ hoàn toàn không quen biết.

Hơn nữa vừa rồi nói câu “chọn Thẩm Văn Xương” kia là để kích thích Ngôn Viễn, chắc là bị hắn nghe được.

Tuyệt đối không nên tạo thành hiểu lầm gì đó mới được.

“Không, anh vừa nghe lầm.” Mộc Lạp Lạp cúp điện thoại, xoay người sang chỗ khác nói một hơi.

“Phải không?” Thẩm Văn Xương lộ vẻ không tin. Hắn vừa rồi ở bên ngoài loáng thoáng nghe được có người đang nói, đồng thời nhìn thấy bóng người cảm thấy quen thuộc, liền đi tới.

Vừa khẳng định người này là Mộc Lạp Lạp liền nghe được một câu kia của cô: Em sẽ chọn Thẩm Văn Xương.

Đây là tình huống gì?

Trên khuôn mặt bá đạo của Thẩm Văn Xương hiện lên nghi hoặc, vẻ mặt không kềm chế được tràn đầy giễu cợt.

“Nhưng mà vừa rồi tôi nghe rất rõ ràng.” Thẩm Văn Xương vòng qua cây xanh đi tới trước mặt Mộc Lạp Lạp, từ trên cao nhìn xuống cô.

Thẩm Văn Xương là loại người vóc dáng cao lớn rắn chắc, đứng ở trước mặt Mộc Lạp Lạp gần như chặn tất cả ánh sáng, rất có cảm giác áp bức.

Mộc Lạp Lạp nhíu mày: “Anh thật sự nghe lầm rồi, đó chẳng qua là tôi đang nói giỡn với bạn mà thôi.”

“À, nói giỡn gì mà phải nhắc tới tôi? Hửm?”

Mộc Lạp Lạp cười nhạt: “Thẩm tổng muốn đào tận gốc rễ ư?”

Thẩm Văn Xương từ trước đến nay đều là một người mạnh mẽ độc đoán, nói một không hai – thấy Mộc Lạp Lạp không muốn trả lời, càng thêm hứng thú.

“Hôm nay tôi muốn đào tận gốc rễ vấn đề.”

“Là các cô ấy đang bỏ phiếu chọn người đàn ông được hoan nghênh nhất của công ty, tôi thuận miệng trả lời như vậy.” Mộc Lạp Lạp tìm cái cớ.

Nhưng cô cũng không có hoàn toàn nói sạo, vì đồng nghiệp lén làm chuyện bỏ phiếu bầu quả thật tồn tại, chỉ có điều duy nhất Thẩm Văn Xương không có tư cách được bầu mà thôi.

“Xem ra cô rất hài lòng đối với tôi.” Trong mắt Thẩm Văn Xương nổi lên ý cười, ngay cả chính hắn cũng không có nhận ra được.

Trong lòng Mộc Lạp Lạp nhổ nước bọt một phen, nổi da gà, cô làm sao cũng không thể hài lòng hắn, ok?

Thẩm Văn Xương ở trong mắt cô chính là một người đáng thương bị Mộc Diệp cho đội nón xanh mà còn không biết.

Nếu không phải sau này còn cần lợi dụng hắn, lúc trước Mộc Lạp Lạp hoàn toàn sẽ không đồng ý đến làm việc ở tổng bộ Thẩm Thức.

“Thật ngại, Thẩm tổng, anh đã suy nghĩ nhiều rồi. Sở dĩ tôi nói chọn anh chỉ là vì anh có tiền mà thôi, không có bất kỳ nguyên nhân khác.” Mộc Lạp Lạp lộ ra vẻ mặt rất vô tội.

Ý cười trong đáy mắt Thẩm Văn Xương cứng đờ, nhuốm giận: “Được lắm.”

Mộc Lạp Lạp cúi đầu không nhìn hắn: “Ngại quá Thẩm tổng, tôi còn có chuyện phải bận rộn, đi trước.”

Cô muốn mau chóng rời đi cái nơi thị phi có Thẩm Văn Xương tồn tại này.

Nhưng Thẩm Văn Xương cũng không định cứ như thế mà bỏ qua cho cô, dễ dàng chặn đường cô, hắn nói: “Đứng lại.”

Mộc Lạp Lạp ngẩng đầu, cùng Thẩm Văn Xương nhìn nhau, ánh mắt rất thản nhiên: “Thẩm tổng, còn có gì phân phó?”

Mặt Thẩm Văn Xương đen lại, nửa ngày không nói gì, cứ nhìn Mộc Lạp Lạp như vậy.

Mộc Lạp Lạp bất đắc dĩ nói: “Thẩm tổng, nếu anh không để cho tôi đi, công việc hôm nay của tôi sẽ không xong được.”

Trong sự yên lặng quỷ dị, điện thoại di động của Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên vang lên. Cô nhìn thoáng qua biểu thị trên điện thoại, cũng không để ý đến Thẩm Văn Xương vẫn ở đây chặn đường, lập tức nhận điện thoại.

“A lô, Phó Cảnh Phi.”

“Đang bận?” Giọng nói đầu bên kia điện thoại lạnh lùng bình thản.

Liếc Thẩm Văn Xương một cái, Mộc Lạp Lạp nói: “Không có.”

“Tan tầm tài xế tới đón em, đêm nay không ăn cơm ở nhà.”

Mộc Lạp Lạp hỏi: “Sao đột nhiên muốn đi ăn bên ngoài?”

“Gặp một người bạn.”

“Được, buổi tối gặp, bái bai.”

Toàn bộ quá trình Mộc Lạp Lạp nói chuyện cùng Phó Cảnh Phi đều tiến hành trong mắt Thẩm Văn Xương. Hắn thấy rõ ràng vẻ mặt biến hoá của Mộc Lạp Lạp sau khi thấy điện thoại, cái vẻ mặt mày dịu dàng này hoàn toàn xuất phát từ thói quen. Mà từ giọng điệu rất bình thản, quen thuộc của cô cũng có thể nhìn ra, cô và người đầu bên kia điện thoại chung đụng hoà hợp bao nhiêu.

Mộc Lạp Lạp nói chuyện điện thoại với Phó Cảnh Phi, toàn thân chẳng thấy gai góc gì cả, là một điều rất hiếm thấy ở cô.

Cái dáng vẻ trong mắt đều có ý cười không tự chủ càng xinh đẹp hơn so với lúc lạnh lùng trừng mắt.

“Thẩm tổng, anh còn có chuyện gì khác?” Mộc Lạp Lạp lại khôi phục dáng vẻ gai góc.

Thẩm Văn Xương đột nhiên cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nhất là sau khi chính mắt nhìn thấy hai thái độ hoàn toàn trái ngược của Mộc Lạp Lạp.

Trong lòng giống như có gai.

Cảm xúc sôi trào qua đi trong mắt hắn, rốt cuộc nói: “Hôm nay tôi tới tìm cô là để nói một câu về chuyện lần trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.