Nếu chính sự đều đã nói xong, nhiệm vụ của Hứa An Chi cũng liền hoàn thành. Anh ta cầm lấy cặp tài liệu của mình, quay về phía Mộc Lạp Lạp nháy mắt một cái: “Thứ hai tôi sẽ đem bản hiệp ước mới cho các người, bây giờ các người tuỳ ý, tôi đi hưởng thụ cuộc sống về đêm tốt đẹp của tôi.”
Mộc Lạp Lạp: “… Chúc anh vui vẻ.”
Phó Cảnh Phi thờ ơ liếc Hứa An Chi, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: “Đi nhanh đi.”
Hứa An Chi cố làm ra vẻ khóc lóc thảm thiết: “Lợi dụng tôi xong thì vứt bỏ tôi, số tôi thật là khổ.”
Mộc Lạp Lạp: “… Luật sư Hứa, anh nên đi nhanh lên đi.”
Người này nhìn vẻ mặt đào hoa, lúc không đứng đắn càng khiến cho người ta hơi kinh ngạc, hoàn toàn không có phong phạm của một đại luật sư.
Sau đó Hứa An Chi đi thật, nhưng trước khi đi anh ta còn lượn quanh nhà sau, đoán chừng là đi tìm ông chủ, sau khi đi ra mới vung vẩy tay đi vô cùng phóng khoáng.
Còn lại Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.
Bởi vì tâm trạng cô giờ khắc này còn chưa bình phục. Dù sao cũng là người được người khác đặc biệt ban cho một khoản tài sản lớn, gần biến thành một siêu cấp đại phú hào, lúc này cũng sẽ không bình tĩnh nổi.
Phó Cảnh Phi quay mặt sang bên, nửa khuôn mặt trong bóng tối, sống mũi thẳng tắp vô cùng đẹp, lông mi cong lên một độ cong tràn đầy quyến rũ.
“… Chúng ta cũng đi về đi.” Mộc Lạp Lạp cảm thấy bầu không khí này hơi lúng túng một cách khó hiểu.
“Ừm, tôi đi nói với ông chủ một tiếng, em và tôi cùng đi.” Giọng của Phó Cảnh Phi không cho phép cự tuyệt.
Thật ra trong lòng Mộc Lạp Lạp rất mong Phó Cảnh Phi mang cô đi làm quen với ông chủ một chút, còn có anh chàng đẹp trai thân hình cao ngất vừa rồi.
Mọi người đều có lòng yêu thích đối với những thứ tốt đẹp, Mộc Lạp Lạp chính là như vậy. Cô không có ý nghĩ quyến rũ gì cả, chỉ là cảm thấy trên người của anh chàng kia có một khí chất đặc biệt, nói không ra là cảm giác gì, nhưng khi nhìn anh ta thì cảm thấy trong lòng rất bình tĩnh. Anh chàng kia mặt mũi ôn hoà, hầu như không có góc cạnh, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy quá ẻo lả.
Về phần ông chủ, Mộc Lạp Lạp càng tò mò hơn.
Có thể mở một tiệm cơm riêng như thế ở thành phố Long, còn không khom lưng vì quyền quý, bất kể là nhân vật quan trọng gì tới nơi này, mỗi ngày đều chỉ mở cửa vào thời gian cố định, những lúc khác thì ông chủ dĩ nhiên tuyệt đối sẽ không xuống bếp.
Hơn nữa điều khiến Mộc Lạp Lạp khó quên nơi này nhất chính là hương vị. Sau lần trước tới đây thưởng thức mỹ thực, kẽ răng giống như vẫn còn giữ lại mùi thơm của thức ăn.
Hôm nay, cảm giác sau khi hưởng thụ sự bao trọn như thế này càng khiến cô khó quên, đặc biệt là hương vị thức ăn càng mỹ vị hơn so với quá khứ.
Làm một người lặn khá sâu, gần đây mới kích phát tiềm năng tham ăn, Mộc Lạp Lạp rất thích nơi này, cho nên cũng nổi lên lòng làm quen với ông chủ một chút.
Băng qua phòng ăn đi về phía sau, Mộc Lạp Lạp kinh ngạc phát hiện lại là một thế giới khác.
Không thanh nhã, cổ điển giống với phía trước, nhà sau giống như một viện bảo tàng nghệ thuật, các trang trí đều tràn đầy phong cách thời trung cổ.
Mộc Lạp Lạp vừa liếc nhìn đã thấy anh chàng phục vụ kia. Anh ta yên tĩnh đọc một quyển sách ở dưới ánh đèn, thân hình gầy gò nhưng không yếu đuối có một vẻ thanh lịch tao nhã của quý ông.
Người phục vụ với dáng vẻ như vậy… Nếu ở trong tiệm như vầy, có lẽ mỗi ngày đều sẽ có vô số con gái chờ đợi ở bên ngoài chỉ để nhìn thấy chân dung.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động, anh chàng để quyển sách ở trong tay xuống, đứng lên, nói với Phó Cảnh Phi: “Phó tiên sinh phải đi ư?”
Phó Cảnh Phi gật đầu: “Đến cảm ơn Thái tiên sinh đã tiếp đãi tối nay.”
Anh chàng hơi cười cười, nụ cười đó lại mang vài phần tuyệt đẹp.
Trong lòng Mộc Lạp Lạp bỗng dâng lên một ý nghĩ, vẻ đẹp của anh chàng này theo loại không rõ giới tính.
“Cảnh Phi, cậu khách sáo như thế bao giờ vậy?” Một giọng đàn ông chất phác bỗng vang lên, Mộc Lạp Lạp theo âm thanh nhìn sang thì thấy người đàn ông đi từ trong phòng ra.
Thân hình cao lớn, toàn thân đều có vẻ cứng rắn như thép, ngũ quan càng sắc bén hơn, ánh mắt như kiếm, hai hàng chân mày nhô cao khiến cả người ông ta thoạt nhìn rất nguy hiểm.
Mộc Lạp Lạp liếc nhìn chiều cao của ông ta, cảm thấy ít nhất cũng trên 1m9…
Loại cảm giác áp bức mang đến từ thân hình cao lớn và cường tráng như thế này khiến trong ngực Mộc Lạp Lạp bỗng nhảy lên vài cái.
Phó Cảnh Phi không phải là loại này. Bạn sẽ cảm thấy anh khó có thể nắm bắt, bí hiểm, kinh hãi bởi đôi con ngươi đen nhánh thâm trầm kia, nhưng vẫn cảm thấy anh là một người đàn ông tao nhã cao quý, khí thế từ trong xương cốt khiến người ta thần phục.
Hơn nữa khi anh nhướn mày cười nhạt, dáng vẻ lạnh như băng cũng đủ khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Nhưng người đàn ông này khác biệt, là loại người từ đầu đến chân ông ta đều viết “Bố mày không dễ chọc”, thuần tuý bởi vì ngoại hình mang cho người ta cảm giác như vậy.
Đây chính là Thái tiên sinh trong miệng của Phó Cảnh Phi. Mộc Lạp Lạp lúc này mới biết được thì ra ông chủ này họ Thái.
Cô chưa từng nghe ai nói đến chuyện riêng tư của ông chủ Thái, càng đừng nói đến tên của ông ta.
Mà nghe đối thoại vừa rồi của ông ta và Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp kết luận, chắc là quan hệ của bọn họ rất quen.
Quả nhiên, Phó Cảnh Phi luôn lãnh đạm vậy mà lại lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Đương nhiên là vì cảm ơn tiên sinh tiếp đãi tối nay.”
“Chỉ là một chuyện nhỏ.” Giọng của ông Thái tuỳ ý, lại dời ánh mắt đến trên mặt Mộc Lạp Lạp.
Ánh mắt hung dữ, mạnh mẽ của ông ta chằm chằm đặt ở trên người Mộc Lạp Lạp, không che giấu bất cứ gì.
Mộc Lạp Lạp sững sờ, lập tức lên tinh thần ứng phó, đồng thời vô thức thẳng lưng lên.
Có lẽ bởi vì Thái tiên sinh là bạn của Phó Cảnh Phi, cho nên mình cũng không muốn… bị người ta coi thường?
Mộc hồi lâu, Thái tiên sinh cười một tiếng: “Đây không phải là cô vợ nhỏ nghịch ngợm kia của Cảnh Phi cậu ư.”