Lột Xác

Chương 65: Chương 65: Khom lưng




“Tôi báo thù cho em, Mộc Lạp Lạp, em không thể đặt bản thân mình vào trong nguy hiểm.” Giọng nói của Phó Cảnh Phi mang theo hơi thở khiến người ta khó có thể hình dung, giống như đang tức giận, nhưng cũng không phải đối với Mộc Lạp Lạp.

Nghe được Phó Cảnh Phi đè nén cơn giận, Mộc Lạp Lạp rốt cuộc hiểu rõ mọi thứ.

Sau khi Phó Cảnh Phi nghe thấy cô kể lại việc mình trải qua thì bỗng phát hoả, bởi vì anh không thể chịu đựng cô gặp phải những uất ức này.

Cô lẩm bẩm nói: “Anh là bởi vì em bị giam trong căn phòng tối đó cho nên mới…”

“…” Bị chọt trúng tâm tư, Phó Cảnh Phi không trả lời Mộc Lạp Lạp.

Mộc Lạp Lạp khịt khịt mũi, cảm thấy mũi đều ê ẩm.

Cô nói: “Không sao, thù của em, tự mình em báo, sau này sẽ chú ý an toàn của bản thân.”

Phó Cảnh Phi im lặng một hồi, sau mới âm trầm nói: “Nhớ kỹ, sau này mặc kệ gặp phải tình huống gì, đều không thể để cho mình bị tổn hại.”

Cho dù anh phải vận dụng tất cả lực lượng đi bảo đảm an toàn cho cô, nhưng ngộ nhỡ khi năng lực của anh không thể đạt tới nơi đó, giống với lần này, vừa khéo sau khi xuất ngoại liền xảy ra chuyện như vầy.

Mộc Diệp thật sự biết tìm đúng lúc để hành động.

Nghĩ tới đây, Phó Cảnh Phi bỗng nhiên nheo mắt lại. Trên đời này có thể có chuyện trùng hợp như vậy sao? Anh vừa mới xuất ngoại thì Mộc Diệp lại bắt đầu kế hoạch vu oan?

Thế nhưng lời của Mộc Lạp Lạp tạm thời cắt đứt suy nghĩ của anh.

Mộc Lạp Lạp vô cùng cảm động trả lời: “Yên tâm đi, em nhớ kỹ.”

Sau khi Phó Cảnh Phi nói ra câu đó, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên một cảm giác thoả mãn, ngọt, thật giống như có người đang rót mật vào lòng cô.

Đó là cảm giác chưa từng xuất hiện cho tới bây giờ. Bởi vì sự tín nhiệm vô điều kiện cùng quan tâm chân thành mà cô cảm nhận được của Phó Cảnh Phi đã khiến cho lòng lạnh như băng của cô từ từ ấm lên.

“Ông chủ… Hội nghị phải bắt đầu rồi.” Khương Nghị vẫn thủ ở sau cửa bất đắc dĩ nghĩ, thật sự không thể kéo dài nữa, cho dù nghe được tiếng rống giận rung trời mới vừa rồi của ông chủ, cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn mà đi ra.

Chẳng qua vẻ mặt của anh ta vẫn không có biến hoá, bình tĩnh như một người chết.

Phó Cảnh Phi trừng mắt quét Khương Nghị một cái, dưới cái nhìn chăm chú của anh ta, rốt cuộc gật đầu, chuẩn bị cúp điện thoại đi họp.

“Nhanh đi về ngủ một giấc, có chuyện gì hãy nói sau.”

Trong lòng Mộc Lạp Lạp dâng lên nỗi ngọt ngào khó hiểu khiến cho cô đặc biệt nghe lời, cũng không phải là miễn cưỡng: “Được, vậy chúng ta sẽ liên lạc lại.”

Phó Cảnh Phi “Ừ” một tiếng, lại nghe được tiếng nói trong trẻo của Mộc Lạp Lạp: “Nhưng anh xong việc thì phải đi ăn nhé, đến lúc đó em sẽ hỏi cái người gì đó ở bên cạnh anh, Khương Nghị đúng không, anh ta chắc chắn không dám nói dối với em.”

Về phần vì sao Khương Nghị không dám nói dối, đương nhiên cũng là đặc quyền Phó Cảnh Phi cho Mộc Lạp Lạp.

Có đôi khi cũng bởi vì Phó Cảnh Phi dành cho quá nhiều, đã lấp đầy tất cả cuộc sống của Mộc Lạp Lạp, mới khiến cho cô không cách nào phát hiện mình rốt cuộc may mắn dường nào.

Cúp điện thoại, Mộc Lạp Lạp phân phó tài xế lái về Phó gia.

Gần như một đêm không có trở về, khiến Mộc Lạp Lạp kinh ngạc lần nữa, cả căn biệt thự đều vẫn mở đèn, đèn đuốc sáng trưng.

Sau khi cô đi vào, phát hiện dì Xảo cùng quản gia vẫn chưa đi ngủ, toàn bộ ngây ngốc ở trong phòng khách.

Dì Xảo thấy cô, giống như thở ra một hơi rất lớn: “Tiểu thư, cô cuối cùng cũng đã trở về.”

Mộc Lạp Lạp cười cười tựa như trấn an: “Tôi không sao, đây chẳng phải đã trở về rồi ư.”

Cô không chắc Phó Cảnh Phi có phái người nói cho mọi người ở đây biết cô gặp chuyện hay không, chỉ có thể nói cho bọn họ biết tình trạng mình bây giờ rất tốt, không có bất cứ vấn đề gì.

“Thiếu gia phân phó chúng tôi nấu cháo, ăn chút gì lắp bụng trước, ngày mai thức dậy sẽ ăn cơm.” Dì Xảo vẫn bộ dáng bề trên thân thiết, luôn huyên thuyên, nhưng mà rất ấm lòng.

Mộc Lạp Lạp thuận theo đi vào phòng ăn ngồi, cười rất ngọt: “Được, vậy tôi ăn chút gì trước.”

Nguyên cả buổi tối cũng không có ăn, Mộc Lạp Lạp đã qua cơn đói từ lâu, bây giờ trong dạ dày trống rỗng nhưng không đến mức khó chịu, bất quá vẫn nên ăn chút gì bằng không hôm sau đói càng khó chịu hơn.

Lúc cô ăn cơm, dì Xảo ở bên cạnh than thở: “Làm sao đang tốt lành lại bị người ta oan uổng, vô duyên vô cớ chịu tội này, những người đó thật sự là đáng ghét!”

Mộc Lạp Lạp nhún nhún vai, xem ra Phó Cảnh Phi cũng không có hoàn toàn giấu diếm, tối thiểu đem một ít chuyện xảy ra báo cho nơi này biết.

Dù sao cũng không có gì để giấu diếm.

“Không sao nữa rồi dì Xảo, đừng lo lắng, đây không phải đã bình an trở về rồi ư.” Mộc Lạp Lạp cảm thấy lạ lùng, rất hưởng thụ bầu không khí như vầy, có một người lớn thân thiết dặn dò mình, hoàn toàn xuất phát từ sự quan tâm đối với mình, không có ý đồ gì khác.

Có lẽ loại quan tâm này là bởi vì Phó Cảnh Phi, nhưng ít ra cũng là thật lòng quan tâm cô.

Lâu lắm rồi cô không có cơ hội trải qua bầu không khí như vầy, nhất thời lại có chút hoài cảm, muốn ở chỗ này một lúc lâu.

Ăn cơm xong lên lầu, quản gia yên lặng không nói trước đó bỗng nhiên mở miệng.

Ông ta đứng dưới thang lầu, áo đuôi tôm trên người cẩn thận tỉ mỉ, bắt đầu từ vạt áo không chỗ nào không có phong thái quý ông. Cho dù trên mặt nếp nhăn trải rộng, dáng người mất đi vẻ cường tráng, nhưng vẫn đứng thẳng như trước. Phong thái phi phàm như vậy vẫn thể hiện tốt thái độ đúng mực của ông ta.

Chú Phó từ trước đến nay rất có phong thái của mình, làm bất cứ chuyện gì đều đâu vào đấy, ở trên mặt ông ấy vĩnh viễn là vẻ bình tĩnh lịch sự.

Ngoại trừ lễ phép thích hợp, ông ấy cũng chưa bao giờ dễ dàng khúm núm.

Mà giờ khắc này, lúc chủ nhân Phó Cảnh Phi không có ở đây, ông ấy thế mà hơi khom người xuống trong ánh mắt kinh ngạc của Mộc Lạp Lạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.