Khi đó, Thượng Kha vừa khéo nắm lấy vai Mộc Lạp Lạp xoay cô hướng về phía y, toàn thân Mộc Lạp Lạp đều giống như tựa ở trong ngực y.
Cho dù Mộc Lạp Lạp dùng sức giãy dụa nhưng trước sau không ngăn nổi sức lực của một người đàn ông.
Vào lúc này giọng của Phó Cảnh Phi vang lên, anh nói: “Buông cô ấy ra.”
Giọng nói lạnh buốt thấu xương không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, lại khiến người ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Thượng Kha không có lập tức buông Mộc Lạp Lạp ra. Ban đầu y tưởng rằng chỉ là người nào đó xen vào việc của người khác, kết quả sau khi y quay đầu lại theo tiếng nói thì biểu cảm trên mặt đều không tốt
Làm một phú nhị đại có chút danh tiếng ở thành phố Long, Thượng Kha đã gặp qua Phó Cảnh Phi trong rất nhiều trường hợp.
Phó gia tài lực hùng hậu, gia sản giàu có, là gia tộc không ai dám trêu chọc ở thành phố Long, hơn nữa cũng là gia tộc mà các nhà giàu sang đều muốn kết giao.
Trong một vài tiệc rượu linh đình, Thượng Kha không chỉ một lần gặp qua Phó Cảnh Phi, bất kể anh xuất hiện lúc nào, xuất hiện ở đâu, đều giống như chúng tinh phủng nguyệt. Bởi vậy Thượng Kha có thể nói là khắc sâu ấn tượng đối với Phó Cảnh Phi, cũng biết rõ đối phương là người mình không thể trêu chọc.
Sau giây phút kinh ngạc, Thượng Kha thu hồi khiếp sợ trên mặt mình, lộ ra một nụ cười ân cần: “Thì ra là Phó thiếu gia?”
Y rất bình tĩnh chào hỏi, nhưng tay cũng không có buông Mộc Lạp Lạp ra.
Sau giây phút kinh ngạc, Thượng Kha chỉ coi như Phó thiếu gia danh tiếng như cồn định bụng gặp chuyện bất bình, nên không thật sự coi là chuyện to tát.
Nhưng suy nghĩ của y rõ ràng đã sai lầm. Khoé môi Phó Cảnh Phi nhếch lên nụ cười lạnh nhạt, nhưng tầm mắt luôn đặt ở trên người Mộc Lạp Lạp đang ở trong ngực y, ánh mắt rất có tính gây hấn.
“Phó Cảnh Phi!” Sau khi Mộc Lạp Lạp nghe thấy giọng nói liền biết là ai. Đó là giọng từ tính chỉ thuộc về Phó Cảnh Phi.
Mộc Lạp Lạp rất ngạc nhiên Phó Cảnh Phi lại xuất hiện ở nơi này. Cô tưởng là Phó Cảnh Phi còn đang ở Châu Âu, không ngờ chỉ một ngày không liên lạc thì anh đã xuất hiện ở đây.
Nói không rõ bây giờ trong lòng là cảm giác gì, nhưng vẫn mang theo chút ngạc nhiên, Mộc Lạp Lạp cũng không thèm tranh chấp cùng Thượng Kha nữa, cố gắng muốn giãy thoát Thượng Kha.
Trên mặt Thượng Kha dần dần hiện ra khó hiểu. Mộc Lạp Lạp cũng quen Phó Cảnh Phi? Cho nên câu “Buông cô ấy ra” vừa rồi của Phó Cảnh Phi quả thật là nói với y?
Trong lòng Thượng Kha bỗng dâng lên dự cảm xấu.
Chuyện hôn ước của Phó Cảnh Phi và Mộc Lạp Lạp người người thuộc thành phố Long chắc chắn đều biết, nhưng cố tình Thượng Kha là một người hồi hương, mới từ nước ngoài trở về trước đây không lâu, đối với chuyện lớn mấy năm gần đây không được coi là biết rõ, cũng không biết quan hệ giữa Phó Cảnh Phi và Mộc Lạp Lạp.
Nếu y biết thì sẽ không ngu ngốc đến trêu chọc Mộc Lạp Lạp.
Phó Cảnh Phi đi tới. Lúc này anh chỉ mặc áo sơ mi màu trắng, tay áo kéo lên tới khuỷu tay lộ ra cánh tay rắn chắc, mơ hồ tràn đầy sức mạnh.
Đôi mắt sâu đen nhánh chăm chú nhìn Mộc Lạp Lạp, cảm xúc ẩn sâu bên trong khiến người ta không mảy may nhìn thấu.
Thượng Kha còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận có nên buông Mộc Lạp Lạp ra hay không, Phó Cảnh Phi đã đi tới. Toàn thân anh khí thế mãnh liệt khiến người ta không dám tuỳ tiện nhìn thẳng.
Không ai thấy rõ động tác của Phó Cảnh Phi, thậm chí ngay cả bản thân Thượng Kha bị đánh cũng không thấy rõ. Đến khi y phản ứng lại thì quả đấm của Phó Cảnh Phi đã quất về phía y, động tác rất nhanh, không có một chút chần chừ.
Thượng Kha bị một đấm té xuống đất, mặt vô cùng kinh ngạc.
Phó Cảnh Phi vươn tay kéo Mộc Lạp Lạp đến bên cạnh mình, ánh mắt bình thản liếc cô một cái, sau đó từ trên nhìn xuống Thượng Kha vẫn còn nằm trên đất: “Người của tôi mà cậu cũng dám động đến?”
Thượng Kha lau mép một cái. Hàm răng dập vào thịt khiến có tia máu chảy ra từ khoé miệng, có vẻ hơi doạ người. Y vô cùng tức giận nhìn Phó Cảnh Phi: “Cô ta là người của anh?”
Phó Cảnh Phi cười nhạt: “Như cậu thấy.”
“Vậy sao cô ta quyến rũ tôi làm gì?” Con ngươi của Thượng Kha khẽ chuyển động, Mộc Lạp Lạp này lại là người của Phó Cảnh Phi ư? Y mới từ nước ngoài trở về không bao lâu, chỉ nghe nói tin Mộc Lạp Lạp bị đuổi ra khỏi Mộc gia, trái lại thật sự không biết quan hệ giữa Mộc Lạp Lạp cùng Phó Cảnh Phi. Như vậy xem ra hành vi đêm nay của y đã tạo nên hậu quả hơi khó giải quyết.
Có điều là chuyện vừa mới xảy ra cũng không ai biết, cho dù có người thấy được cũng không dám nhiều chuyện gì, y mượn bất cứ cớ gì cũng đều có thể…
Vì vậy y đã nghĩ ra một chiêu đánh đòn phủ đầu, vừa ăn cướp vừa la làng như thế, định bụng rửa sạch tội động đến người phụ nữ của Phó Cảnh Phi.
Chí ít y vẫn hiểu, không ai dám cướp đồ của Phó Cảnh Phi, cho nên nhất định phải nghĩ cách cởi tội.
Mộc Lạp Lạp bị cánh tay mạnh mẽ của Phó Cảnh Phi giam vào trong ngực, nghe thấy câu nói kia của Thượng Kha, cả người mơ hồ. Nói cô quyến rũ y cái gì? Sao người đàn ông này vô sỉ như vậy hả?
“Đều do cô ta quyến rũ tôi trước, tôi tưởng là cô ấy độc thân nên mới… Á!” Lời của Thượng Kha còn chưa nói hết, Phó Cảnh Phi bỗng đạp một cước vào ngực y.
Cả người Thượng Kha bị đá trượt ở trên sàn mấy mét, đủ để thấy sức lực của Phó Cảnh Phi lớn thế nào.
Phó Cảnh Phi chậm rãi đi tới, cúi người xuống, đầy hung ác nhìn chằm chằm y: “Cậu nói ai quyến rũ cậu?”
Thượng Kha run run rẩy rẩy nói: “Cô ấy… Á!”
Phó Cảnh Phi lại đạp tới một cước, không để ý chút nào đến sống chết của Thượng Kha.
Tiếng kêu thảm thiết của Thượng Kha vang dội trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy, bộ dáng nằm dưới đất quả thật thê thảm.
Giọng của Phó Cảnh Phi lạnh tới cực điểm, không tình cảm chút nào nói: “Tôi hỏi cậu một lần nữa, cậu nói ai quyến rũ cậu?”