Đứng dậy, cô đặt chân xuống sàn nhà và bắt đầu quơ quào quần áo đang nằm ngổn ngang dưới chân giường. Cô có một ký ức lờ mờ lời hứa hẹn về việc thu thập nhiều hơn của Marguerite dành cho cô, và thầm nhớ lại một cách rõ ràng về bản giao kèo nào đó nhưng cô không thể hình dung được tại sao cô lại đồng ý. Cô không hề có ý định sẽ ở lại đây thêm ngày nào nữa. Cô sẽ về nhà.
Trong khi giờ đây cô chẳng có ý niệm nào dự tính cho cuộc sống sau này thì lời giải thích của Bastien tối qua đã thuyết phục cô rằng cuộc đời cô đã hoàn toàn thay đổi.
Thật nực cười, trong khi cô sẵn sàng thừa nhận rằng cô đã thay đổi nhưng bản thân lại chẳng cảm thấy điều gì khác biệt. Cô vẫn yêu gia đình mình, những mục tiêu và tham vọng của cô vẫn vậy. Cô thật sự không chắc cô cảm thấy thế nào khi trở thành ma cà rồng, nhưng nghi ngờ rằng cô sẽ gặp không ít rắc rối. Chuyện tưởng tượng không bao giờ già đi và có cuộc sống vĩnh hằng – mặc dù theo những gì họ đã nói thì điều đó không nhất thiết là mãi mãi – vẫn khác xa so với việc đối mặt với nó.
Rachel đã trải qua một đêm mơ về cái thế giới quay quanh cô với tốc độ chóng mặt. Trong giấc mơ, những con người không có gương mặt đang bị xay nát. Họ được sinh ra, lớn lên và già đi trong khi cô vẫn đứng yên tại chỗ, dòng họ Argeneaus phía sau lưng cô, không ai trong họ thay đổi chút xíu nào; cô và cả họ nữa đang đứng nhìn những người xung quanh tan thành cát bụi. Và cứ như thế luôn có những người khác sinh ra để thay thế cho những người vừa mới ra đi.
Gạt đi những giấc mơ ảm đạm ra khỏi đầu và lôi cái mớ cần quan tâm ra ánh sáng, Rachel đã mặc xong đồ. Cô rời phòng và nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cô thức dậy mà ngôi nhà im lặng và yên tĩnh tuyệt đối. Nhiều hơn sự mong đợi của cô, có một chút ánh sáng lọt ra nơi hành lang, dù chỉ chút thôi nhưng cũng khiến cô dễ dàng xác định được hướng đi tới cầu thang. Không có ai ở tầng trệt khi cô tới đó – dường như gia đình Etienne đã đi về rồi. Theo bản năng, cô bước vào bếp, không ngạc nhiên khi thấy một đường sáng phát ra từ dưới tầng hầm.
Rachel mở cửa và đi xuống, quyết định tìm chủ nhà. Cô sẽ rời khỏi đây. Ngay bây giờ. Bước chân cô chậm lại dè dặt khi xuống bậc thang cuối cùng khi hồi ức cô nhắc cô nhớ về cuộc gặp gỡ với người đàn ông đã tấn công cô lần trước. Hành động vội vàng khiến cô lúng túng. Làm sao cô có thể đối mặt với anh ta? Cô xem xét việc rời đi nhanh chóng nhưng không thể nhấc chân lên sao cho đừng cảm thấy như vậy là bất lịch sự. Dù sao thì người đàn ông đó cũng đã cứu cuộc đời cô. Rachel vẫn chưa chắc chắn việc cô quan tâm nhiều đến anh có phải vì anh là người đã cứu cuộc đời cô, nhưng anh đã cứu cô. Cô nợ anh điều đó cho nên ít nhất thì cô cũng muốn cảm ơn và cho anh biết cô sẽ ra đi.
Thuyết phục bản thân rằng cô không phải là dạng người có lương tâm tốt mà chỉ là một kẻ đang tìm đường đào tẩu, Rachel ép bản thân tiếp tục. Cửa không khoá, khi cô chạm vào thì nó bật mở, Rachel để ý rằng nó được làm hoàn toàn bằng kim loại và ít nhất cũng dày khoảng 6 inches. Nó khiến cô nghĩ tới cái cửa dày của kho tiền ở ngân hàng. An ninh công nghệ cao, cô nghĩ đến một cách phân tâm, nhưng rồi sau đó cô để ý thấy Etienne đang ngồi sau chiếc bàn. Anh đang ngồi trên một cái ghế có bánh xe giữa hai cái màn hình, đang điều chỉnh rồi lăn trở lại. Đêm nay anh không ngủ trong chiếc quan tài.
Ánh nhìn của cô trượt xuống chiếc hòm dài và cô cau mày khi thấy nó, tự hỏi liệu cô sẽ phải ngủ trong một cái y như vậy sao. Ý tưởng đó chẳng hấp dẫn chút nào. Rachel bị dị ứng với những chỗ bịt kín.
“Oh, cô đã dậy rồi”.
Cô liếc nhìn ông chủ nhà. Anh xoay cái ghế quanh cô và mỉm cười rạng rỡ. Cô để ý thấy hình như anh rất hay cười, rõ ràng anh giống như một anh chàng vui vẻ. Nhưng mà tại sao lại không nhỉ? Anh giàu có, ưa nhìn, trẻ mãi, và dường như ít quan tâm tới cái gánh nặng đang đè lên mình. Nhận thấy rằng mình chỉ đơn giản là đứng đó nhìn chằm chằm, Rachel buộc nở một nụ cười và tiến lên phía trước “Anh đang làm gì đấy?”
“Làm việc” anh quay lại màn hình và gõ gõ bàn phím, thay đổi hình ảnh. Mắt Rachel mở to hết cỡ khi cô nhận ra khung hình mà anh vừa mở lên.
“Khát máu?” cô hỏi một cách nhẹ nhàng. Mắt cô mở to khi bức ảnh được tải về đầy đủ. Cái tiêu đề được tạo thành từ những chữ cái màu đỏ được viền thêm những giọt máu ri rỉ. “Khát máu 2!” cô kêu lên “tôi thích cái phiên bản đầu. Tôi không biết phiên bản hai đã được phát hành”
“Không phải. Vẫn chưa”
“Vẫn chưa?” Cô vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình khi cái tiêu đề nhường chỗ cho logo của công ty sản xuất; ngay lập tức cô bắn ánh mắt về phía Etienne “Anh không nói anh là nhà thiết kế ra trò chơi đó chứ?”
Anh gật đầu, đôi môi mở ra cho một nụ cười toe toét khác.
“Wow” Cô nhìn lại màn hình “Tôi đã nghe nói rằng có một người Toronto thiết kế nó, nhưng…” Nhưng cô khá kinh ngạc khi biết rằng nó do một ma cà rồng tạo ra. Trò chơi này nói về ma cà rồng: nó là cuộc chiến giữa những ma cà rồng xấu xa và một nữ chiến binh đơn độc săn lùng và tiêu diệt chúng.
“Tôi đã làm gần xong Khát máu 2, ngoại trừ trận chiến cuối cùng” anh trả lời “Tôi chỉ vừa mới chơi thử để xem có sai sót hay cần chỉnh sửa chỗ nào không. Muốn tham gia cùng tôi không?”
Rachel do dự nhưng không lâu. Cô chỉ muốn đến cám ơn anh và rời đi sau đó. Cơ hội được chơi thử nghiệm phiên bản thứ hai chưa được phát hành của trò chơi cô yêu thích thì quả là hấp dẫn.
“Nếu anh là người thiết kế ra trò Khát máu, tôi nghĩ rằng anh cũng chẳng phải là xấu xa hoàn toàn” Giọng cô như thể trêu chọc anh. Ngồi yên trên ghế, anh lăn nó ngang phòng, cô lại nhìn anh ngồi trong cái ngai đó một lần nữa.
“Trời, cám ơn” giọng anh nghe thật thích thú. Gõ gõ trên bàn phím, anh khởi động trò chơi.
“Vậy, đây là điều mà Pudge phát hiện ra anh là một ma cà rồng?” Rachel hỏi. Ngón tay anh lả lướt trên bàn phím. Anh nhanh đến nỗi khiến cô thật sự ấn tượng. Bản thân cô là một đứa chỉ biết gõ mổ cò khi phải gõ bàn phím.
“Không hẳn vậy” anh trả lời “Mặc dù có lẽ nó đã cho anh ta vài gợi ý nho nhỏ. Cái thật sự tố cáo tôi là cái quan tài, thói quen tránh xa ánh sáng ban ngày, và thực tế là dường như tôi chưa bao giờ có vẻ ăn cả.”
Rachel ngây người nhìn anh chằm chằm, sau đó bối rối hỏi “Nhưng làm sao ông ta biết tất cả điều đó?”
Etienne nhún vai, tập trung vào màn hình đang chơi “Pudge là một chuyên viên. Tôi nghĩ ông ta ghen tị với thành công của tôi. Ông ta là loại khoái gắn bó với tôi và cố gắng thuyết phục tôi thuê ông ta, nhưng tôi thích làm việc một mình hơn” anh cau mày “Kẻ này đã truy lùng tôi như một con chó săn hơn một năm qua. Ông ta thậm chí còn đề nghị làm không công. Khi mà tôi vẫn cứ nhất quyết từ chối, thì ông ta bắt đầu theo tôi, đột nhập vào nhà khi tôi ra ngoài và làm nhiều điều khác nữa. tôi nghĩ ông ta đang cố gắng thu thập thông tin nhưng tôi khá chắc chắn những điều mà ông ta biết được không phải là những gì mà ông ta mong đợi” lời nói của anh vang lên khô khốc “Nó rõ ràng đủ để thuyết phục ông ta rằng ông ta phải giết tôi và kết thúc tôi theo cách truyền thống”.
Rachel cho rằng anh đang đề cập tới nỗ lực cắt đầu anh của Pudge “Không phải đóng cọc là cách truyền thống để giết ma cà rồng sao?”
“Đóng cọc và chặt đầu” Etienne đồng ý “Tôi cho rằng ông ta quyết định việc đóng cọc thật sự không cần thiết”.
“Trời” Rachel cau mày. Điều gì sẽ xảy ra nếu như cô không nhảy vào giữa Etienne và Pudge Rìu? Trong đầu cô đang hình dung ra cảnh người đàn ông đang cầm cái đầu lủng lẳng của Etienne bằng một tay và cô thật sự vui mừng khi ngăn được nó lại “Gã Pudge này chắc bị bệnh”
“Vâng. Tôi nghĩ ông ta cần thêm sự trợ giúp về tâm thần thần” Etienne đồng ý “thật sự thì tôi biết ông ta cũng đang có sự giúp đỡ đó rồi.”
“Bằng cách nào? Ý tôi là từ cái thực tế là ông ta đã cố giết anh vô số lần?” Cô hỏi với giọng cáu gắt.
“Tôi không thể vào được tâm trí ông ta để lau sạch bộ nhớ hay điều khiển hành động của ông ta.” Khi nhìn thấy cái liếc mắt đầy nghi ngờ của Rachel anh vội thêm vào “Không, tôi không thể đọc được ý nghĩ hay là điều khiển hành động của cô, nhưng trong trường hợp của cô tôi chắc rằng không có gì điên rồ đâu”.
Mặc cho bản thân, Rachel vẫn mỉm cười với giọng điệu trêu chọc của anh “Vậy, vẫn có vài người anh không thể nghe được ý nghĩ?”. Khi anh gật đầu, cô đoán chừng “Vậy thì có lẽ ông ta giống tôi, một trong số những kẻ như vậy”.
Etienne lắc đầu “Tôi giải thích sai rồi. Tôi có thể vào trong tâm trí ông ta, nhưng nó là một quá trình đau đớn”. Anh nhìn xa xăm và nhún vai “Ý nghĩ của ông ta rối rắm và âm u. Rời rạc có lẽ là lời miêu tả tốt nhất. Tôi không thể vận dụng đủ ý thức cho suy nghĩ của ông ta để làm bất kỳ điều gì với nó. Không giống cô, tôi đơn giản là không đọc được ý nghĩ của cô”.
“Hmm.” Rachel đắn đo, không chắc lắm về việc tin anh ta “Mẹ anh dường như không có vấn đề gì”.
“Đừng nhắc đến” anh có vẻ cáu.
“Tại sao bà ấy có thể mà anh thì lại không?” Rachel hỏi, mặc dù cô không chắc điều đó tương tự với điều này. Có lẽ sẽ ít lúng túng hơn khi tin rằng những hành động trước đây của bà đều do anh kiểm soát. Thật không may, cô không thể thuyết phục được bản thân như vậy.
Etienne không trả lời “Đây rồi” anh nói, kéo sự chú ý của cô trở lại màn hình trò chơi “Cấp độ 1”.
Rachel xem đoạn mở đầu với một niềm phấn khích, một nụ cười háo hức cong trên môi cô. Cô là kẻ nghiện trò chơi video bí mật và giờ làm việc khiến đời sống xã hội của cô gặp phần nào khó khăn, và vì thế cô thừa biết việc phung phí thì giờ để chơi chúng. Thực tế Etienne là người sáng tạo ra trò chơi yêu thích của cô làm dậy lên trong cô sự đánh giá khác về anh. Hào hoa và phong nhã? Anh thậm chí còn tuyệt hơn vào lúc này, và anh trông khá phong độ ngay khi khởi đầu. Ngay cả như là một xác chết.
Họ chơi. Etienne là người quản lý nghiêm khắc. Không có dòng lệnh ăn gian nào được cho phép, và anh thậm chí sẽ không cho gợi ý nào cho biết cái gì sẽ xảy ra tiếp theo. Anh cũng khăng khăng rằng họ không thể sử dụng cái cấp độ “Dễ Dàng” xìu xìu ển ển kia; họ bắt đầu và chơi ngay cấp độ “Cao cấp”, làm việc giống như một đội đi săn bên ngoài và đóng cọc những chủng loại ma cà rồng khác nhau.
Rachel quyết định không phân tích thực tế rằng tất cả trò chơi chỉ là đi tiêu diệt một con ma cà rồng đầu sỏ độc ác. Tuy nhiên, cô không thể không co rúm lại khi đánh tan thành bụi một trong những kẻ dán nhãn phản diện. Cuối cùng, Etienne cũng để ý và giải thích rằng đó là những “con ma cà rồng cà bông” không phải là người tốt như bản thân chúng. Những kẻ này thích ăn theo cách xưa và cướp đoạt cuộc sống để làm điều đó. Cô thư giản chút ít và chỉ một lúc sau đã thật sự chìm đắm vào trong trò chơi – đến điểm mà Etienne vừa mới rời khỏi đó một phút trước, cô hầu như không chú ý gì cho đến khi anh đặt vào tay cô một cái cốc.
Đột nhiên nhận thức cô đang khát cháy họng, Rachel chụp vội cái cốc một cách mù quáng và nuốt cái ực. Sau đó cô nhanh chóng nhổ ra .”Eooooooo!” cái vị tanh tanh, mát lạnh của máu lấp đầy lưỡi cô.
“Xin lỗi” giọng Etienne nghe không giống hối lỗi chút nào. Anh cười khúc khích khi lấy cái cốc lại và đẩy cho cô hộp giấy Kleenex. Cô lau sạch máu không làm nó dây vào cái cốc nữa. “Nó là vị mà cô tập thích nghi chứ không thể nào quen ngay được. Đáng lẽ tôi nên cảnh báo cô”.
Rachel cau mày và chùi miệng “Tôi không nghĩ tôi có khả năng thích ứng với nó sớm”.
“Hmmm” anh trông khó đoán và uống cạn thứ trong cốc của mình. Sau đó, đặt nó sang một bên, anh nói “À, nếu cần thiết thì chúng tôi có thể cho cô ăn bằng cách tiêm thẳng vào tĩnh mạch”.
Rachel thở ra một hơi mạnh như thể bị đánh bại “Nghe như…một kẻ nhát cáy vậy”
Anh nhún vai “Bất tiện nhưng có thể kiểm soát được. Lissianna vẫn phải làm vậy cho tới gần đây”.
“Em của anh?” Rachel cảm thấy ngạc nhiên. Dường như Lissianna là một người phụ nữ mạnh mẽ, không khắt khe như Rachel vẫn cảm thấy.
Etienne gật đầu “Nó bị chứng hemophobia từ hồi nhỏ. Nhìn thấy hay ngửi thấy mùi máu là nó xỉu liền. Cách duy nhất để nó có thể ăn là cắn hay tiếp máu bằng cách tiêm thẳng vào tĩnh mạch”.
“Cắn xé? Cô ấy sẽ không “thưởng thức” nó theo cách đó chứ?”
“Không. nếu cô làm đúng cách, răng cô ngâm trong máu nhưng máu sẽ không chạm được vào lưỡi cô”.
“Vậy sau đó sao cô ấy không cắn những túi máu giống như anh làm dạo này ấy?”.
“Nhìn thấy máu cũng khiến nó xỉu” anh nhắc lại “Và nó khó có thể đi xung quanh rồi đâm những chiếc răng của nó quáng quàng vào những túi máu. Nó có thể tạo ra một đống hổ lốn nếu trượt con mồi. Rồi thì lại mùi máu sẽ dậy lên”. Anh thêm vào “Khoảnh khắc răng cô ngập trong túi máu, mùi hương sẽ thoảng lên. Túi đựng máu chứa mùi đặc biệt. đối với hầu hết bọn tôi, nó không thành vấn đề, nhưng không phải đối với Lissianna”.
“Tôi hiểu” Rachel thì thầm, sau đó trở nên cẩn trọng khi anh cau mày nhìn cô
“Cô thấy thế nào?” anh hỏi.
Rachel đắn đo. Họ đã chơi trò ‘Khát máu 2’ được vài giờ, và cô thậm chí không thể nhớ nổi lần cuối cùng cô ăn là khi nào. Cô không nghĩ cô đã ăn được gì trước khi bị Pudge tấn công “Tôi đói”.
Anh chầm chậm gật đầu “Tôi cũng nghĩ vậy. cô trông xanh xao quá. Không có gì thoả mãn được cơn đói ngoại trừ máu”.
Rachel nhăn nhó “Các anh không ăn thức ăn gì khác sao?”
“Chúng ta” anh nhấn mạnh con chữ, nhắc cô nhớ rằng hiện giờ cô cũng là một trong số họ “Chúng ta dĩ nhiên là có thể ăn được thức ăn, đặc biệt là khi còn trẻ. Trẻ con phải ăn thức ăn bình thường cũng như “ăn máu” để giúp xương và cơ bắp phát triển. Vẫn có những người thường xuyên bị gầy và còi cọc – điều đó không dễ gì nói ra. Nhưng sau khi trưởng thành thì điều đó không cần thiết nữa. Sau khoảng 100 năm, hầu hết đều cảm thấy chán ngán và không còn cảm thấy hợp khẩu vị, và đơn giản là họ dựa hẳn vào máu có trong các bữa ăn thường xuyên để giúp duy trì cơ bắp hoạt động. Mặc dù đối với Bastien thì điều này không cần thiết”.
Rachel đắn đo, sau đó hắng giọng “Vậy, điều đó có nghĩa là tôi có 70 năm ăn tạp trước khi bắt đầu chán ăn”.
Nụ cười của Etienne méo xẹo “Tôi sẽ đặt món gì đó cho cô ở nhà hàng Deli”.
“Deli hả?” Rachael cau mày và liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của cô – dĩ nhiên giờ đây nó chẳng còn ở đó nữa “Mấy giờ rồi?”
“Quá 10 sáng một chút”.
“Hơn 10h sáng?” cô kêu lên thất thanh. Họ đã chơi xuyên đêm tới sáng. Cô cho rằng câu nói thời gian trôi vèo vèo khi bạn vui vẻ đã có tác dụng với mình. Nhưng vẫn thật khó tin rằng họ đã lãng phí cả một đêm.
“Cô thích ăn gì?” Etienne hỏi khi anh bắt đầu quay số điện thoại.
Rachel suy nghĩ một lúc sau đó yêu cầu một phần Reuben, khoai tây và một ly Coca. Cô thật sự rất đói, cảm giác đó phát triển lên từng phút và giờ đây cô cảm nhận được nó.
Họ chơi trò Khát Máu 2 thêm một chút nữa trong khi chờ thức ăn được giao đến, nhưng Rachel bị phân tâm. Cô chỉ yên lòng khi cuối cùng chuông cửa cũng rung lên, thông báo là thức ăn đã được giao tới. Etienne xin phép và ra mở cửa. Rachel biết anh mong cô chờ mình ở dưới văn phòng, nhưng cô không thể. Dừng trò chơi, cô theo anh ra tận cầu thang. Cô bước vào bếp ngay khi anh vừa tới hành lang với túi ăn Deli trên tay.
Rachel cố kiểm soát bản thân khi anh đi tìm cái dĩa cho cô và bày đồ ăn ra, nhưng sau đó cô lại đánh rơi cái bánh sandwich và đống khoai tây do cơn đói cồn cào điều này gần như khiến cô xấu hổ. Cô không ngừng ăn cho đến khi cô vét tới miếng cuối cùng và uống cạn cốc coca, sau đó cô ngồi ngay ngắn lại và cau mày, dạ dày cô đã được tống đầy tuy nhiên trí óc cô lại đang kêu gào thảm thiết còn đói quá.
“Cô cần máu” Etienne nhẹ nhàng nói với cô, dường như nhận ra sự thèm khát trong cô “Bastien nói rằng cô có nhu cầu rất lớn trong lúc này. Cơ thể cô vẫn còn đang biến đổi
“Tôi nghĩ tôi ăn xong rồi”.
“Gần xong thôi” anh chỉnh lại “vẫn còn vài thứ sót lại kìa”
“Như là cái gì?” cô tò mò hỏi. Cô tự hỏi liệu anh sẽ đề cập đến sự thỏa mãn cực điểm hay không.
“Giác quan của cô sẽ sắc nét hơn. Khả năng đánh hơi đã được cải thiện, nhưng nó sẽ trở nên nhạy bén hơn. Và dĩ nhiên, thị lực của cô. Cô có thể thấy được ngay cả trong bóng tối”
“Mẹ của anh cũng đề cập đến điều đó” Rachel thừa nhận. Nghe có vẻ cũng không quá tệ. Chắc chắn là nó tốt hơn một gương mặt u nàn và nhăn nheo”.
“Đến đây” anh đứng dậy “Chúng ta sẽ khắc phục giúp cô với một mũi tiêm vào tĩnh mạch”.
“Tôi ghét kim tiêm” Rachel phàn nàn nhưng cô vẫn miễn cưỡng đứng dậy “Ý tôi là tôi thật sự ghét chúng. Thực tế là tôi bị ám ảnh”.
“Cô cần nhiều máu hơn. Cô sẽ không cảm thấy khá hơn cho đến khi cô ăn một ít” Etienne thuyết giáo. Anh dẫn đường lên tới nhà chính.
Rachel cắn môi đi theo sau anh, nhưng cô biết anh đúng – cô cần nhiều máu hơn. Cơ thể cô phản đối ầm ĩ theo cách gần như gây đau đớn. Kế hoạch bỏ đi của cô dần trở nên rõ ràng không thể thực hiện nếu cô không thể tự mình kiếm được những túi máu lạnh, nhưng việc thực hiện cái ý tưởng đó khiến cô rùng mình.
“Tôi không thể chỉ cắn một ai đó sao?” cô hỏi. Vì vài lý do nào đó, cái ý nghĩ chủ động có sức quyến rũ nhiều hơn là trở thành một Baggie máu lạnh(dạ dày máu lạnh) – mặc dù không nhiều hơn bao nhiêu. “Dĩ nhiên là một ai đó mà tôi không ưa”.
Etienne nhìn lại, miệng mở ra, nhưng dừng lại khi anh bắt gặp ánh mắt cô trên cổ anh “Này! Tôi tạo ra trò Khát máu đấy, nhớ chứ? Trò mà cô yêu thích ấy”.
“Uh, nhưng anh cũng là người đã biến đổi tôi ở nơi đó” cô nhắc anh.
Rõ ràng Etienne không nhận ra rằng cô đang đùa giỡn. Vẻ có tội lướt qua mặt anh và anh nhìn cô với vẻ hối lỗi “Tôi xin lỗi về điều đó, nhưng tôi không thể để cô chết”.
Đơn giản là chẳng có gì vui khi trêu chọc ai đó đang ở bị cấu xé bởi những điều tội lỗi. Rõ ràng anh cảm thấy rất tệ về toàn bộ sự thử thách này. Nhún vai, Rachel vượt qua anh và bắt đầu bước lên cầu thang “Tôi sẽ cho qua nó. Tôi nghĩ rằng thật sự thì sống vẫn tốt gấp vạn lần hơn chết, nhỉ?”
Tiếng thở dài nặng nề của Etienne khiến Rachel dừng lại và quay người. Cô không thích cách anh nghiêm nghị và không vui vẻ chút nào. Cô thật sự không cố ý khiến anh cảm thấy tệ hại như vậy. Trêu chọc kéo anh ra khỏi cảm giác này dường như là cách tốt nhất để khắc phục, vì thế nên cô mỉm cười rạng rỡ và nói “Vậy…khi nào anh không muốn tôi cắn anh, có lẽ tôi có thể đi tìm ông sếp của tôi và cắn ông ta một phát. Ông ta là kẻ đã đẩy tôi vào làm việc ca đêm từ ba năm nay đấy”
Etienne nhìn không có vẻ chắc chắn “Bây giờ đang là ban ngày”.
Rachel nhướng mày lên “Tôi nghĩ anh nói rằng chúng ta có thể ra ngoài ánh sáng ban ngày chứ?”
“Chúng ta có thể, nhưng sau đó cô sẽ cần nhiều máu hơn để sửa chữa lại những hư hại mà ánh mặt trời gây ra cho cô. Bên cạnh đó, cắn xé người là điều mà chúng ta cố gắng tránh nó bằng mọi giá”.
“Anh biết đấy” giọng Rachel giờ đây phủ một lớp sương mù “Đôi khi dường như anh đánh mất khiếu hài hước” cô quay lại và tiếp tục leo cầu thang “Tôi chỉ đùa một chút về chuyện cắn xé thôi. Nếu tôi không thể lấp đầy bao tử của mình bằng cách cắn một túi máu, chắc tôi cũng sẽ không làm điều đó tốt hơn với một người sống được. Sheesh”.
“Oh tôi đã nghĩ có lẽ cô chỉ đùa vui thôi, nhưng tôi không chắc lắm”.
Rachel bật cười, không tin tưởng anh lắm. Đó thật sự không phải là vấn đề, mặc dù, cô chỉ muốn trêu anh trong nỗ lực làm xao nhãng bản thân về cái ý nghĩ phải truyền máu qua tĩnh mạch một lần nữa.
Điều luôn làm gia đình Rachel thấy ngạc nhiên là cô có thể làm trong lĩnh vực y tế nhưng vẫn hành động như trẻ con khi bị chích hay những thứ đại loại như truyền máu. Cô đã trưởng thành hơn rất nhiều trong những năm qua. Chẳng hạn, cô không còn khóc lóc như em bé khi xong việc. Tuy nhiên, chích thuốc vẫn là nỗi ám ảnh thật sự ghê gớm đối với cô. Nhưng cô lại quá kiêu hãnh để có thể cho Etienne thấy nỗi sợ này, vì thế cô thà chịu đựng sự im lặng đang lửng lơ giữa hai người và nhắm mắt lại, hy vọng anh sẽ nghĩ là do cô mệt mỏi chứ không phải là hèn nhát.
“À…”
Cô mở mắt và liếc nhìn Etienne một cách tò mò. Anh đã hoàn thành bước bốn và giờ đứng cạnh giường một cách không chắc chắn lắm, trông như thể anh không chắc phải làm gì tiếp theo. Chú ý vào ánh nhìn của anh thì sẽ thấy nó đang cố định trên đôi môi cô, cô tóm lấy cái ý nghĩ anh đang cân nhắc việc hôn cô, nhưng rồi anh lắc nhẹ một cái và bỏ đi, lẩm bẩm “Tôi sẽ ở trong văn phòng. Gọi tôi dậy nếu cô cần thứ gì”.
Rachel nhăn mặt với cái ý nghĩ anh sẽ ngủ trong cái quan tài đen nhỏ đó, nhưng cô chỉ thì thầm chúc ngủ ngon và nhìn theo dáng anh bỏ đi.
Ngay giây phút còn lại một mình, cô nhắm mắt lại để tránh nhìn vào tĩnh mạch. Tâm trí cô lang thang đâu đó nhưng ngay lập tức bắt đầu kéo ra những hình ảnh và cảm giác từ trước đó. Cô nhớ lại từng chi tiết của khoảnh khắc đam mê trên giường với Etienne, mọi cảm xúc nhỏ nhất, mỗi hơi thở thu lại trong người, nhưng khi gần đến lúc quan trọng thì Marguerite bước vào phòng, tâm trí Rachel nổi loạn với ý tưởng tạo ra kịch bản riêng cho mình. Thay vì bị chọc gián đoạn, thì cánh cửa vẫn đóng và Rachel nhận thấy cái mà bàn tay cô đang tìm kiếm. Trong tâm trí cô, Etienne rất quyến rũ như anh từng tuyên bố. Anh cũng có lúc nóng lạnh thất thường và….
Etienne thở dài và nâng nắp quan tài lên, tâm trí anh ngập tràn những hình ảnh: anh quay trở lại phòng. Rachel nằm trên ngực anh, ngực cô lộ ra cho ánh nhìn thèm khát của anh, tay cô trượt vào bên trong quần anh rồi cuộn lấy vật đang cương cứng nóng lên và săn chắc của anh. Anh rên rĩ, giật mạnh trong tay cô, cơ thể anh đáp trả với sự háo hức. khi tay cô trượt trên đó, anh phải dừng cô lại hoặc cảm thấy xấu hổ với chính bản thân mình
Tiếng gầm gừ ở sâu trong cổ họng, anh cong người lên và xoay người, lăn cô nằm xuống giường sau đó lăn người lên trên để nắm quyền kiểm soát. Sự thay đổi đột ngột khiến Rachel giật mình thở gấp và khiến phần trên cô mở rộng ra hơn, làm lộ hẳn bộ ngực nhợt nhạt. Chiếm lợi thế, Etienne cúi đầu xuống để nếm mùi vị ngòn ngọt mềm mại của làn da như nguyện ước mà anh đã muốn làm từ lâu.
Rachel cắn môi, cố ghìm lại tiếng rên rĩ và vặn vẹo, vùng vẫy để giải thoát cho cánh tay đang bị anh túm lấy. Anh biết cô muốn chạm vào anh, muốn âu yếm anh, nhưng lúc đó anh không cho phép điều đó –anh muốn cô phải thật hưng phấn và khao khát anh như anh đối với cô. Xoay người, anh nắm cả hai tay cô bằng một tay sau đó cúi xuống để tháo cái thắt lưng ra.
“Tôi không thể chịu nổi nữa” Rachel đã sẵn sàng, không ngừng cong người bên dưới anh. Anh dò dẫm chỉ bằng một tay, chỉ mỉm cười và lắc đầu. Cuối cùng anh cũng cởi hết đồ sau đó quấn nó vòng quanh đôi tay cô, kéo căng và khoá tay cô chặt lại.
“Anh đang làm gì thế?” Rachel thở gấp khi anh cột thắt lưng vào đầu giường “Tôi không—“
Anh trấn tĩnh cô bằng một nụ hôn.
Rachel cong người trên giường, tâm trí cô giờ là một mớ lộn xộn hổ lốn. Bằng cách nào đó trí tưởng tượng của cô vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Mọi việc như trong một giấc mộng cho tới khi Etienne xoay chiếc bàn lại và đẩy cô nằm trên đó, nhưng giờ đây trí tưởng tượng đang đi theo cách mà cô chưa bao giờ mong đợi – và dường như cô không có khả năng ngăn chặn nó lại. Dĩ nhiên Rachel không chắc cô muốn dừng nó lại, nhưng thật sự thì mọi việc diễn ra khiến cô hoang mang. Cô quả quyết rằng chỉ có mình cô trên giường và đang nằm mơ, nhưng cô có thể cảm thấy Etienne chạm vào cô trong bóng tối, có thể ngửi được mùi thơm phảng phất của loại nước hoa anh dùng, có thể nếm mùi vị thơm tho của chiếc lưỡi anh đang xoắn lấy đầu lưỡi cô. Kinh ngạc nhưng cô quyết định thôi thì đi tới cùng luôn. Cho phép khuôn miệng cô mở rộng ra, lưỡi cô trượt ra ngoài tham gia cùng anh, quấn lấy lưỡi anh, và cô vùng vẫy một cách vô ích để thoát khỏi cái dây thắt lưng thít chặt lấy tay cô để giải thoát bản thân, để có thể chạm và ôm lấy anh.
Cô thở gấp khi anh rời khỏi miệng cô, thở hổn hển với niềm phấn khích nhưng cũng thất vọng khi anh dứt bỏ nụ hôn….cho tới khi miệng anh đi xuống cổ họng rồi trượt xuống ngực cô. Bằng cách nào đó, cái áo sơ mi cô đang mặc tự dưng bung ra, khiến cô trần trụi trong miền khoái lạc của anh. May mắn thay, sự hoan lạc của anh cũng là của cô. Cô thét lên và cong người đón nhận những cái vuốt ve và càng cong hơn khi anh mút lấy một bên ngực cô, lần lượt từng cái. Khi anh cúi thấp xuống, môi anh kéo một đường dài xuống tới bụng cô, Rachel rên rỉ và rùng mình, ý thức được rằng những ngón tay anh đang dẫn đường, kéo một đường dài qua hông, sau đó xuống bắp chân và đùi.
Đôi chân anh dường như không chắc làm gì tiếp, trong khi Rachel nâng người lên không ngừng bên dưới những vuốt ve của anh. Lúc đầu, đùi cô ép sát vào nhau nhưng sau đó chúng từ từ mở ra, kế đến thì chúng chỉ đơn giản run lên và co quắp dưới những ngón tay Etienne. Rachel không giống với một ca sĩ lắm nhưng cô ngờ rằng cô có thể đạt được tông cao nhất khi những cái vuốt ve của anh chạm đến trung tâm của cô. Cô giật nảy người, rên rỉ, và lăn lộn trên giường đặc biệt là khi anh thay những ngón tay bằng miệng của mình.
Sau đó cô không cần bận tâm gì khác. Ý nghĩ thuyết phục duy nhất mà Rachel có thể nghĩ được là Etienne là người làm tình giỏi – nhưng đó là do anh đã có những 300 năm thực hành. Và giờ đây đã được chứng tỏ. Rachel chưa bao giờ có kinh nghiệm về bất kỳ cái gì giống vậy. Trước đó Etienne đã nói với cô rằng các giác quan của cô chưa phát triển đầy đủ, nhưng chắc chắn cô đã trải qua một cái gì đó thật dữ dội. Niềm hoan lạc mà cô có lẽ từng đạt được khi lên đỉnh có lẽ chưa đạt được con số 20, nhưng ít nhất cũng không dưới hai hoặc ba lần. Hầu hết những lần đó thật đáng sợ. Hầu hết…
Tiếng chuông điện thoại reo vang đánh thức Etienne. Mắt anh bật mở, ngay lập tức đầu óc và cơ thể anh vang lên tiếng báo động. Mặc dù cơ thể tiếp nhận sự cảnh báo, nhưng sự cương cứng mà anh đã trưng ra thì không phải là thứ dễ dàng biến mất. Ép bản thân lờ đi tiếng phản đối ầm ĩ của cơ thể, anh đẩy nắp quan tài ra và đứng lên. Trong giây kế tiếp, anh băng qua phòng để vồ lấy cái điện thoại.
“Xin chào?” anh sủa, không thể che giấu sự khó chịu của mình.
Im lặng. Etienne lắng nghe trong chốc lát, đôi mắt nheo lại thành một rãnh hẹp như thể bị kéo căng ra trong không khí chết chóc, giận dữ và ác độc. Sau đó anh ướm lời “Pudge?”
một tiếng dập máy bên đầu kia trả lời anh. Etienne đặt điện thoại xuống với một cái cau mày khó chịu. Tên chuyên viên đã không còn gọi kể từ khi Etienne nói với anh ta rằng cho dù dưới bất cứ điều khoản nào thì chắc chắn thì anh ta sẽ không được thuê mướn gì sất; sau đó dập tắt mọi nỗ lực của hắn luôn. Tuy nhiên Etienne chắc rằng đó chỉ là Pudge. Anh không biết tại sao kẻ ấy lại gọi, nhưng anh ngờ rằng đó không phải là tin tốt.
Anh quay lại bực tức quan sát cỗ quan tài. Ý tưởng trở lại không còn hấp dẫn nữa. Giấc mơ gợi lên nỗi đau trong anh. Giờ đây anh quá bồn chồn đến nỗi không thể ngủ lại được – ít nhất là ngủ một mình trong bóng tối, bị nhốt trong cỗ quan tài. Dường như nó không còn là nơi ấm cúng, tiện nghi, không còn là nơi mà anh có thể suy nghĩ và lên kế hoạch, dường như chỉ là nơi lạnh lẽo và đen tối. Và cô độc hoàn toàn.
Thở dài, Etienne rời khỏi văn phòng và bước ra cầu thang. Anh sẽ đến xem Rachel và thay túi máu của cô, sau đó có lẽ làm việc một lúc. Anh không nghĩ là anh có thể vỗ về được giấc ngủ sớm.
Vị khách của anh có vẻ say ngủ khi anh đến bên cô. Cô vẫn còn cau có. Đó là biểu hiện mà anh đã thấy trên gương mặt cô vài lần khi cô thức, nhưng anh chưa bao giờ mong đợi thấy nó trong khi cô ngủ. Điều đó có nghĩa gì nhỉ? Anh đi tới bên cạnh giường thay vì đi tới cái tủ lạnh. Cau có thể hiện một trong những điều không được hài lòng, có lẽ là vậy, trên giường là một đống hỗn độn chăn và gối, một nửa bị đá bay qua một bên, nửa còn lại quấn quanh người cô. Rõ ràng Rachel cũng bồn chồn giống anh. Sau đó anh chú ý đến cánh tay cô đang đặt trên đầu – gần giống với vị trí mà anh đã trói nó lại như trong giấc mơ. Giấc mơ có vẻ như quá thực.
Sự nhận thức đánh mạnh vào anh. Ngay lập tức sự nghi ngờ cũng theo đó đi lên, tuy nhiên, Etienne quyết định kiểm tra giả thuyết của anh. Nhắm mắt lại, anh thả lỏng tâm trí…Và ngay lập tức ý nghĩ của anh co rút vào khi anh thoáng thấy những ý nghĩ của Rachel thay vì những bức tường trống mà anh thường xuyên bắt gặp. Dường như nó là ý nghĩ của cô, thứ đóng chặt cửa đối với anh khi cô tỉnh táo nhưng lại mở rộng ra khi cô ngủ. Điều đó có nghĩa là giấc mơ hay sự tưởng tượng mà anh vừa trải qua có lẽ đã được chia sẻ trong một chốc lát. Hoặc là anh bị kéo vào giấc mơ của Rachel hoặc là cô bị kéo vào giấc mơ của anh.
Etienne cho rằng ai là người bắt đầu không thực sự quan trọng. Sự thật quan trọng nhất hiện giờ chính là, bất chấp mọi thứ, anh vẫn bị Rachel thu hút. Không có lầm lẫn nào trong tiếng rên rỉ nho nhỏ của cô hay cách cô đáp trả lại anh – ít nhất là trong giấc mơ – không phải là thứ gì đó giống như sự ghê sợ hay kinh tởm. Điều đó tốt. Chắc chắn cô cũng bị anh thu hút. Điều đó cho Etienne hy vọng. Sẽ mất một khoảng thời gian để kiểm tra, tuy nhiên để có được thời gian đó anh sẽ phải thuyết phục Rachel ở lại đây với anh.
Anh cho rằng anh có thể làm dàn xếp những thứ bình thường hay dành những cuộc hẹn hò quan trọng như là: đưa cô ra ngoài, dùng bữa tối với rượu cùng cô, tán tỉnh cô. Nhưng vẫn còn đó những rắc rối, và Pudge là một trong số đó, kế tiếp chính là cô phải học cách sống cuộc đời hoàn toàn đổi khác này. Kiểm soát các phản ứng cơ thể là một trong những bài học quan trọng nhất mà cô cần phải thành thạo.
Bước đến bên tủ lạnh, Etienne lấy máu tươi, sau đó đặt nó thay thế cái túi gần như rỗng trên ngăn IV. Khi đã xong việc, anh chăm chú nhìn xuống Rachael lần nữa, nhận thấy mình đang gạt những lọn tóc đỏ loà xoà ra khỏi gương mặt cô và mỉm cười khi thấy cô thở dài trong giấc ngủ quay lại theo cái chạm của anh. Anh sẽ tìm ra cách để cô ở lại. Anh muốn bảo vệ cô, mặc dù dường như cô không phải là loại người sẽ dễ dàng nhận lấy sự bảo bọc nâng niu.
Sau khi trải thẳng cái mền và kéo nó đắp lên người cô, anh nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Anh phải sắp đặt những ý nghĩ lại và đưa ra một kết luận thuyết phục để khiến cô ấy ở lại trong vài tuần. Anh còn phải thuyết phục cô tán đồng đề nghị của gia đình: cô xác nhận rằng Pudge đã bắt cóc cô. Pudge vẫn còn là một mối đe doạ, và Rachel thì vẫn còn nhiều thứ phải học