_Anh phát hiện thấy điểm gì khả nghi sao?- thằng Tí hỏi.
_Hãy nhìn ở vị trí này mà xem- Khải chỉ vào hướng đó- Hình như có cái gì buộc vào bụng của Linh Đan. Các cậu có thấy không?
Cả ba chúng tôi đều nhìn kĩ. Đúng. Đúng là có một sợi dây.
_Các cậu hãy nhìn thử về tư thế của nạn nhân đi- cả ba chúng tôi đưa mắt nhìn- Rõ ràng có thể nhận ra rằng đầu của Linh Đan đang trong tư thế ngoẹo cổ. Không hề nhận ra mình đang làm gì.- Thế rồi cậu ấy lại chỉ về hướng của tôi- Trong khi đấy Mỹ Anh lại đứng từ phía này, chứng tỏ cậu ấy không hề là hung thủ.
Thế là cả ba chúng tôi đều nhìn cậu ấy với ánh mắt khâm phục. Rồi trong mắt cậu ấy ánh lên niềm vui vì tôi không phải là thủ phạm và bản thân tôi đã được chứng minh. Tôi bắt gặp ánh mắt cậu ấy thì chỉ nhìn cậu ấy cười. Nhưng dường như Tèo vừa nhận ra điều gì đó, nó liền lôi chiếc điện thoại của nó ra.
_Alo? Có phải các anh là người giám nghiệm tử thi đúng không?- Tèo nói- làm ơn hãy xác minh cho tôi rằng: có phải Linh Đan đã sử dụng một lượng thuốc nào đó và trên eo của cô ấy có dấu hiệu bị lằn do dây thừng buộc gây ra không. Cảm ơn.
_Chúng tôi sẽ gửi kết quả cho cậu trong thời gian ngắn nhất.- phía bên kia đầu dây điện thoại đáp lại.
Thằng Tèo gập điện thoại và nhìn chúng tôi, nó liền gật đầu ra hiệu. Tôi hiểu điều nó muốn nói. Vậy tiếp theo chúng tôi cần làm đấy chính là:
_Lên sân thượng và kiểm chứng điều chúng ta vừa phát hiện.- thằng Tí vỗ đùi đen đét.
Nhìn họ như vậy, tôi dường như cảm kích họ vô cùng. Tôi vẫn nhớ, hồi học cấp hai, đã có một người bạn gái hỏi tôi rằng: “thế nào là bạn?”. Lúc đó tôi đã nhìn cô ấy, mỉm cười và nói rằng: “Bạn bè đó là lúc chúng ta gặp hoạn nạn luôn ở bên cạnh giúp đỡ chúng ta. Đó là những người đồng hành cùng chúng ta trong những lúc vui buồn nhất.” . Và bây giờ khi đứng ở đây, tôi xúc động và nhận ra rằng: gần ngay thôi, có những người bạn tốt vô cùng mà tôi luôn có thể tìm ra và cảm nhận được tình cảm mà họ giành cho tôi. Thành thực cảm ơn các cậu…
Trên sân thượng.
_Bây giờ chúng ta sẽ tìm vị trí đứng của Linh Đan.- Khải nói- Mỹ Anh cậu còn nhớ chứ?
_Tôi nhớ! Cậu ta đứng ở vị trí kia!- tôi nhớ lại và chỉ về phía Linh Đan đã đứng.
_Được rồi! Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu xem xét.- Khải ra lệnh nói.
Trong khoảng thời gian đó chúng tôi đã dựng lại đoạn băng kia và để nhằm xác định và tìm ra đấu vết nào đó của dây thừng. Nhưng có vẻ không dễ như chúng tôi tưởng bởi ở trên sân thượng này, theo thời gian, một số thành tường không còn giữ nguyên được trạng thái ban đầu nên dường như để tìm ra được dấu vết.
Trong khi mọi người đang nỗ lực tìm kiếm, tôi cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyển động cũng như âm thanh của buổi tối ngày hôm qua. Tôi đứng đầy suy nghĩ và xác định được hình ảnh của Linh Đan. Sợi dây thừng buộc eo cô ấy. Tôi suy đoán và đặt mình vào hung thủ.
Nếu tôi là hung thủ, tôi sẽ: tìm một chỗ có thể quan sát được nhất cử nhất động của tôi và khiến cho máy quay không thể phát hiện. Vậy nên, tôi nhìn xung quanh. Đồng thời vì hung thủ có sử dụng dây thừng và camera đặt tại phía bên trái sân thượng. Nên điểm mù của camera: Đó là ở phía cạnh của khu vực nhô lên của sân thượng. Đồng thời, ở đây đã từng có một cái gương cầu lồi nếu tôi nhớ không lầm. Thế nhưng… tôi bước ra thì.. chiếc gương đã biến mất và chỉ còn lại phần cán gương bị gẫy. Tôi nhìn sát lại và chú ý hơn thì có thể nhìn thấy được một vài sợi gai nên có lẽ đó chính là thành phần của sợi dây đã buộc eo Linh Đan. Suy nghĩ một hồi lâu, tôi liền nhìn ra phía vị trí điểm mù đó… đợi đã. Có dấu vết của giầy. Nhưng nhìn dấu vết này… Có lẽ đó là khoảng size 37-39. Đó là dấu vết của một nữ sinh? Tôi đoán thế bởi vì có vẻ dấu giày này rất trùng khớp với dấu giày của tôi. Hơn nữa, còn có một đoạn trượt dài nho nhỏ do dấu giày bị chếch do lực ma sát. Và không chần chừ, tôi liền gọi ba người bọn họ tới.
_Các cậu? Lại đây! Tôi dường như đã phát hiện ra điều gì đó này!- tôi gọi ba người bọn họ.
Thằng Tí chồm hỗm ngồi xem, dựa theo độ dài, và dấu vết của giày để lại, nó cất tiếng.
_Dường như hung thủ có vẻ trụ rất lâu với cái xác đấy.- nó nhìn tôi cười.
_ớn lạnh!- tôi đáp lại. Nhưng hình như lúc đấy cậu ta chưa hẳn đã chết- chị nghĩ cậu ta có vẻ bị đánh thuốc mê thôi bởi trước đó chị đã nghe được tiếng chống cự rất nhỏ.
_ Bây giờ có vẻ đã đến lúc gọi điện cho cảnh sát để họ kiểm chứng một lần nữa rồi đấy.- thằng Tèo nhìn tôi cười. Vì bây giờ đã là khoảng hơn 9h, nắng đã lên đến đỉnh, thằng Tèo vì để bảo vệ cho con mắt của nó, nên nó đã đeo một chiếc kính dâm. Thế nhưng khi nó vừa nói xong câu đấy, cái kính râm nó liền chỉnh lại rồi vênh mặt lên với tôi.
_Làm trò, mày! – tôi lấy cái khuỷu tay cốc vào đầu nó cho nó đỡ vênh. Thế rồi nó liền trừng mắt nhìn tôi, lòng đầy oán hận.
Khi cảnh sát đến, đã là một tiếng sau đó.
10h.
Họ đưa cho chúng tôi một kết quả khám nghiệm, có phát hiện được một số vết lằn ở trên cổ và trên eo nạn nhân. Và trong cơ thể nạn nhân còn phát hiện được một ít chất Botulinum.
_Đấy là chất gì?- tôi thắc mắc hỏi.
Từ phía cảnh sát, họ cũng vui vẻ trả lời rằng:
_Đây là một loại chất độc ngăn chặn luồng thần kinh đến cơ, do đó làm liệt vận động cơ. Một lượng nhỏ của chất độc này cũng có thể giết chết rất nhiều người. Nạn nhân sẽ bị mờ mắt, nói líu, khô miệng và khó nuốt … Hệ hô hấp bị tổn thương và gây ngạt thở dẫn tới tử vong.
Hung thủ thật là một con người đáng sợ.
Nghĩ đến tình cảnh ngày hôm đấy, tôi run người.
Họ đi lên sân thượng và bắt đầu khám sét và tiến hành đo và phân tích dấu giày. Lần này không còn là chút qua loa đại khái nữa, họ bắt đầu tiến hành một cách cẩn thận hơn. Và việc tôi trong sạch đã được chứng minh. Thế nhưng để tìm ra được hung thủ, tôi vẫn bắt tay vào tiến hành điều tra với họ.