Cũng Như mọi ngày, tôi đến trường, nhưng hôm nay lại khác, tôi không một mình cô đơn mà tôi đã có…
_Ngồi dịch ra! Cậu là cái mẹ gì mà cậu chiếm lắm chỗ thế?
Hắn lại nhìn tôi chằm chằm. Thực tình tôi cảm thấy ghét cái kiểu nhìn đấy, đơn giản chỉ vì nó đáng ghét:
_Cậu có dám nhìn cái kiểu đấy lần nữa, tôi chọc lòi mắt cậu bây giờ.
Thế rồi, hắn cũng không nhìn chằm chằm vào tôi nữa.
Cũng giống như mọi ngày, tôi đến lớp học là chỉ có ngủ và ngủ. Tôi cũng không giải thích được vì sao nhưng thực ra chỉ là các thầy cô giảng bài như ru ngủ. Tôi có thể thừa nhận một điều rằng có thể đây chỉ là lí do tôi chán nản. Nhưng thực sự tôi cảm thấy học hành ở bậc THPT này thật nhảm nhí bởi căn bản mai sau ra đời tôi vẫn chẳng dùng được đến nó. Như mấy nước phát triển thì họ rất quan tâm đến định hướng sau này của mình nên hàng loạt vụ tự tử vì áp lực đồng thời vì những lí do khác cũng xảy ra tương đối. Nhiều khi tôi nghĩ cứ sống ở Việt Nam kể cũng tốt, hơi nghèo một tí nhưng vẫn sống ổn là được.
Dòng suy nghĩ của tôi cứ miên man, cho đến khi tôi thấy những cú huých chân từ thằng nhỏ xấu xa vào đầu gối tôi thì tôi bắt đầu bực mình. Mẹ nó, chẳng lẽ hắn cứ tưởng chia sẻ với tôi một chút là thân quen được chắc. Chẳng lẽ hắn tưởng hắn nói chuyện với tôi một chút thì bỗng trở thành bạn thân với tôi chắc. Xin lỗi, bà đây không cần nhé. Tôi đã trải qua những năm tháng không bạn bè ngoại trừ mấy thằng đệ tử ra rồi. Bây giờ tôi hoàn toàn bác bỏ ý định coi nó là bạn. Ne vờ…
Thế rồi, tôi liền cho một tay lên, làm giống kiểu con vịt rồi chỏ chỏ trước mặt hắn:
_Ê, nhóc xấu xa! Nhóc tưởng rằng mình ngon chắc. Nhóc không có mồm ư? Nói chuyện như một thằng đàn ông xem nào? à, chị thông cảm nhóc còn không phải con trai, nhóc nói ít như trẻ bị tự kỉ ý!- lời tôi vừa dứt khỏi mồm thì tôi bỗng nghe tiếng hít thở mạnh. Tôi nghĩ thầm chắc thằng nhỏ đấy nó tức đây mà. Tôi mặc kệ thế rồi tôi lại thấy một số đứa xung quanh có một chút tiếng cười. Kể cũng lạ, tôi ngẩng đầu lên. Rồi não của tôi thở dài thườn thượt. Chết rồi lại gặp bà la sát đại nhân rồi…
_Hoàng Mỹ Anh!
_Dạ?- tôi ngẩng đầu lên.
_Em có biết em đang làm gì đấy không?- quả thật bà già này hỏi thừa, tôi rõ ràng là đang ngủ mà nhưng thực tình tôi đây không ngu!
_Dạ, thưa cô em đang…(lấy cậy bút chì trong ngăn bàn một cách khéo léo)… nhặt bút chì ạ!
_à thế à? Thế sao nước dãi em trải đầy ra bàn thế kia?- bà ý chỉ chỉ. Tôi thấy thật ngượng ngùng. Nhưng tôi làm gì có chuyện chưa đánh đã khai! Tôi liền lấy cớ.
_Thì em nhặt cây bút chì em lại nhớ đến lời cô nói: Trong lớp phải chăm chú nghe thầy cô giáo giảng bài. Nên y như rằng em cúi xuống bàn ngẫm nghĩ lời cô giảng bài. mà trong lúc đó bất cẩm em lại làm cho nước miếng chảy ra xối xả.
_Còn cái kiểu nghe giảng như vậy nữa à? (Cô ta nén lại lửa giận) Cầm cái ghế lên!
Tôi cầm.
_Giơ cao lên.
Giơ cao. Thực tình tôi thấy ngồi cái bàn liền rất phù hợp tại sao lại đổi thành cái bàn rời chứ.
_Đi ra ngoài chạy mười vòng cho tôi!
_Dạ.- Tôi thở dài thườn thượt. Aizz, cứ nhìn bầu trời đây nắng và gió thế này, tôi còn được tăng cường sức khỏe chứ. Không hiểu hôm nay bà ấy làm sao mà dữ dằn như thế. Bình thường, các thầy cô đều muốn để tôi ngồi ở phía cuối bàn nhằm khuất tầm nhìn tránh cho nổ con mắt vì tôi, nhưng hôm nay, đã có một sự chuyển biến mới, tôi đã được để ý kiểu này đây! Không hiểu là bà ý hôm nay đến thời kỳ mãn kinh nguyêt hay thua chứng khoán như bà cô dạy tiếng anh trong bộ phim rung động người xem You Are The Apple Of My Eyes nữa. Thôi cứ tiến về phía trước đã. Và một tương lai sáng lạng đang chờ tôi ở phía trước.