"Tôi rất tiếc đã bắt ngài chờ đợi, đức ngài."
Nicholas quay qua nơi phát ra âm thanh đó. Một cơn choáng váng ngập tràn trong anh. Anh đã quên mất cô thực sự mê hồn đến mức nào. Cô ngập ngừng đứng nơi ngưỡng cửa, một chút e ngại. Cô chị họ Clare đằng sau cô. Cao với mái tóc vàng như hầu hết những người trong gia đình Malory, Clare khá xinh đẹp, nhưng cô mờ nhạt khi đứng kế bên vẻ đẹp kỳ lạ của Regina.
Một lần nữa anh bị choáng khi cảm thấy cơ thể mình bị tác động bởi sự hiện diện của Regina. Quỷ tha ma bắt. Anh sẽ phải chấm dứt hôn ước của họ thật nhanh hoặc là đưa cô lên giường.
Cô vẫn đứng nguyên nơi ngưởng cửa, và anh nói, "Tới đây, tôi sẽ không cắn em đâu, em yêu."
Reggie đỏ mặt trước sự âu yếm đó. "Anh chưa gặp chị họ Clare của tôi," cô ướm lời, tiến tới một cách chậm chạp.
Anh mỉm cười chào hỏi, rồi nói với Regina, "Derek vừa mới giúp tôi nhớ lại về em. Em nên nói với tôi chúng ta đã gặp nhau trước đây."
"Tôi không nghĩ ngài còn nhớ," Regina thì thầm, hết sức bối rối.
"Không nhớ việc đổ bánh pudding lên lòng tôi sao?" anh hỏi, đôi mắt rộng mở trong nỗi ngạc nhiên giả tạo.
Cô cười bất chấp sự bồn chồn của mình. "Tôi sẽ không xin lỗi về điều đó. Ngài đáng bị như vậy."
Trông thấy những tia lấp lánh trong đôi mắt xanh thẳm của đó, anh tự hỏi làm sao mình có thể làm cô tin rằng anh không muốn cô trong khi anh rất muốn. Cô làm anh thích thú theo mọi cách. Chỉ sự hiện diện của cô thôi cũng đủ làm anh nóng lên. Anh ngập tràn nỗi khao khát được hôn cô, để nếm vị ngọt ngào của đôi môi cô lần nữa, để cảm nhận nhịp đập nơi cổ cô. Quỷ bắt cô ấy đi, cô ấy quá ư khêu gợi.
"Đi thôi nào, các cô bé," Derek trêu chọc. "Đây là buổi chiều thú vị cho một buổi hòa nhạc. Công bằng quá đi mất! Tôi thật sự sẽ phải tới buổi hòa nhạc – như một người tháp tùng, mang giày ống." Anh đi ra cửa, lúc lắc đầu một cách hài hước.
Nicholas muốn nói một lời với Regina, nhưng cô chị họ Clare làm cho điều đó trở nên bất khả, ánh mắt phê phán của cô không rời họ tới một khắc. Anh thở dài, hi vọng rằng Derek có thể sắp đặt điều gì giúp anh sau đó.
Regina dường như trong tâm trạng vui vẻ khác thường trong suốt chuyến đi tới Vauxhall Gardens, luôn miệng nói năng trôi chảy những câu chuyện vô thưởng vô phạt với những người họ hàng của mình. Do kích động hay do cô thật sự vui vẻ? Anh thích ngắm nhìn cô. Có thật cô hài lòng về cuộc hôn nhân? Tại sao cô lại bảo với người chú rằng cô muốn anh? Tại sao là anh?
Reggie ngạc nhiên bởi sự thân thiện của Nicholas. Sau khi được thông báo việc anh đã từ chối lấy cô không biết bao nhiêu lần trước khi rốt cuộc đành chịu thua, cô đã chờ đợi thái độ gay gắt, thậm chí là giận dữ. Vậy sao anh đang chấp nhận một cách nồng nhiệt thế? Có thể là vì đất đai, phải không nhỉ? Không cần hão huyền khi biết rằng đã phải lấy một mảnh đất để gây ảnh hưởng với anh. Chú Tony đã bảo rằng anh ta bị mua chuộc. Nhưng Tony không nhìn thấy cách Nicholas Eden đang nhìn cô lúc này. Anh bị mua chuộc ư? Và tại sao anh đã chống cự quá dữ dội cuộc hôn nhân, rồi sau đó lại chịu thua?
Anh chắc chắn muốn cô; cái cách đôi mắt anh biểu lộ sự nồng nàn cho cô biết điều đó. Thực tế, cách anh nhìn cô thật đáng xấu hổ, và thậm chí anh làm thế trước mặt các anh chị em họ của cô. Cô đã trông thấy thái độ kích động của Clare và vẻ thú vị của Derek. Nhưng Nicholas dường như không biết mình đang làm gì. Hoặc là anh đang cố tình làm thế, để làm cô bối rối? Sự nhã nhặn của anh là giả bộ sao? Nỗi khao khát của anh với cô không thể là giả được, cô khẳng định điều đó.
Họ rời cỗ xe và thả bộ dọc theo con đường nhỏ đầy hoa cỏ, tiếng nhạc ngày càng lớn hơn khi họ tới gần khu vực rộng rãi nơi dàn nhạc chơi. Nicholas nhìn Derek một cách dữ dội cho tới khi chàng trai trẻ nhận được lời nhắn và nhanh chóng vượt lên cùng Clare đi mua bánh từ những người bán dạo đang qua lại xung quanh khán giả. Reggie cười khi Derek kéo người em họ đi bất chấp sự phản kháng của cô.
Ngay lúc có thể, Nicholas lôi cô khỏi con đường mòn và tới đằng sau một thân cây lớn. Họ không chỉ có một mình. Họ bị che chắn bởi đám đông người phía trước, nhưng không ai trong số đó tới gần cạnh đường. Nơi ấy đủ kín đáo cho vài lời riêng tư.
Anh đã có cơ hội của mình. Cô bị đẩy dựa vào thân cây, cánh tay anh ôm lấy hai bên thân cô, một thính giả bị giam cầm, bị ép buộc nghe mọi lời anh nói. Cô nhìn lên anh đầy mong đợi, và anh nghĩ, Ghét tôi đi, cô gái. Hãy khinh miệt tôi. Đừng kết hôn với tôi. Đó là tất cả những gì anh muốn nói, nhưng anh đã chìm nghỉm trong đôi mắt cô.
Thậm chí không nhận ra điều mình đang làm, anh cúi đầu và đặt môi mình lên môi cô, cảm nhận sự mềm mại như cánh hoa, sự ngọt ngào khi môi cô mở ra. Ngọn lửa cháy bừng trong anh, và anh dựa mình lên cô, ép cô vào giữa anh và cái cây. Dù vậy vẫn chưa đủ gần. Anh cần gần hơn nữa...
"Đức ngài Montieth, làm ơn," cô cố nói, thở hổn hển. "Chúng ta có thể bị trông thấy."
Anh nghiêng ra một chút, chỉ vừa đủ để có thể nhìn thấy khuôn mặt cô.
"Đừng quá nghiêm trọng thế, em yêu. Em có quyền gọi anh bằng tên thánh, em không nghĩ vậy sao?"
Có phải cô nghe được nỗi đau khổ trong giọng anh? "Anh không... tại sao anh đồng ý kết hôn với em?"
"Tại sao em muốn anh?" anh ngắt lời.
"Dường như đó là giải pháp duy nhất."
"Em có thể cứ trơ ra."
"Trơ với nó -? Vì sao em nên làm thế? Em đã cảnh báo anh chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta bị tìm thấy."
"Em đã đùa cợt!" anh nhắc nhở cô một cách khắc nghiệt.
"À, phải, bởi vì em không nghĩ rằng chúng ta sẽ bị tìm ra. Ôi, em không muốn tranh cãi. Chuyện gì đã xảy ra thì đã qua rồi."
"Không hẳn," anh rít qua kẽ răng. "Em có thể phá bỏ hôn ước."
"Sao em lại muốn làm thế?"
"Bởi em sẽ không lấy anh, Regina," anh nói với một giọng điệu nhẹ nhàng, gần như là đe dọa. "Em không muốn." Rồi anh cười âu yếm, đôi mắt mơn trớn khuôn mặt cô. "Thay vì vậy em muốn là người tình của anh, vì anh sẽ yêu em điên cuồng."
"Trong một thời gian ngắn, đức ngài của tôi?" cô hỏi cộc lốc.
"Đúng vậy."
"Và sau đó chúng ta đường ai nấy đi?"
"Đúng thế."
"Điều đó chắc chắn không được."
"Anh sẽ có em, em biết mà," anh cảnh báo cô.
"Vâng, sau khi chúng ta kết hôn."
"Chúng ta sẽ không kết hôn, em yêu. Em sẽ suy nghĩ khôn ngoan trước ngày cưới lâu đấy. Nhưng anh sẽ có em bằng bất cứ cách nào. Em biết chúng ta không thể tránh được chứ?"
"Có vẻ ngài nghĩ thế."
Anh cười. Cô thật duyên dáng làm sao. Tiếng cười của anh đông lại khi anh nghe một giọng trầm lắng sau lưng mình.
"Ta sẽ không nói rất lấy làm tiếc đã cắt ngang, Montieth, bởi vì sự xuất hiên của cậu cần phải được ngắt ngang."
Nicholas cứng người. Reggie đứng thẳng để nhìn qua vai Nicholas và thấy chú Tony của cô cùng một tiểu thư đang nắm chặt tay chú ấy. Ồ, không! Không phải cô ta chứ! Nicholas sẽ điên tiết lên vì anh chắc chắn cho rằng Tony đã đưa Selena Eddington tới đây với ý định nào đó.
"Chú cũng tới Vauxhall hả Tony?" Cô cố gắng làm như khó tin. "Cháu không tin được."
"Miễn cho chú trò đùa cợt của cháu đi, mèo con. Chú đã nghe những ca ngợi về dàn nhạc đặc biệt này."
Cô nghẹn thở khi Nicholas nhìn chằm chằm lên cô nhân tình của mình, người trông có vẻ lúng túng và giận dữ. Reggie hầu như cảm thấy có lỗi với cô ấy, nhưng niềm thương cảm hoàn toàn không bộc lộ ra ngoài. Dù sao chăng nữa, Selena đã không ngần ngừ gì khi ném tên của Reggie cho những kẻ buông lời gièm pha.
"Chúng ta lại gặp nhau, quý bà Eddington," Reggie nói với âm điệu ngọt ngào giả tạo. "Bây giờ tôi có thể cảm ơn cô vì mượn cỗ xe của cô vào đêm khác."
Anthony phát ra âm thanh tán thưởng và Nicholas cười với vẻ khó chịu. "Tôi cũng phải cảm ơn cô, Selena. Lý do là, tôi sẽ không gặp được cô dâu tương lai của mình nếu không nhờ có cô."
Vô số biểu hiện cảm xúc hiện lên gương mặt quý bà Eddington – không có cái nào là hài lòng cả. Cô đang tự gọi mình hàng ngàn kiểu là đồ ngốc. Khi cô biết chuyện xảy ra, cô đã quá sức vui sướng vì Nicholas có ý bắt cóc cô, điều mà cô đã kể cho những người bạn rằng người tình của cô lãng mạn như thế nào... và chỉ thật không may là đã tóm nhầm người. Sự khoe khoang đó là thảm họa cho bản thân cô.
Anthony nói một cách chắc chắn, "Cháu sẽ đi tiếp chứ? Có lẽ ta nên bắt đầu đi kèm với cháu. Ta cần phải nói chuyện với cô cháu gái thích lang thang của ta. Derek nên hiểu biết hơn khi để hai người lại một mình. Đã đính hôn không có nghĩa là cự xử bậy bạ. Nhớ đấy."
Rồi anh rời đi, thì thầm điều gì đó vào tai Quý bà Eddington khi anh dẫn cô đi, còn có vẻ đang đính hôn với cô ta hơn. Miệng Nicholas cứng lại khi anh nhìn họ. "Ông chú em không tin rằng anh nói với cô ta về hôn ước của chính mình? Anh đã làm thế, với sự hài lòng sâu sắc. Nếu không vì cô ta và sự khoe khoang tự phụ không kiểm soát được – "
"Thì anh sẽ không lấy em," Reggie kết thúc nhẹ nhàng.
Cơn giận dữ đã bốc hơi khỏi anh. Nét mặt anh trở nên khó hiểu đến phát bực. "Và em sẽ là người tình của anh thay vì là vợ. Một sự sắp xếp hoàn hảo."
"Không phải với em."
"Em đang nói em sẽ không thua hả, em yêu?"
"Không, em không chắc, không chắc về tất cả," cô trả lời thẳng thắn. Có một nỗi buồn trong sự thừa nhận đó, và anh hối hận ngay lập tức.
"Anh xin lỗi, em yêu," anh nói dịu dàng. "Anh không nên làm phiền em. Đơn giản anh nên nói rằng anh không muốn lấy em."
Cô nhìn anh chăm chăm không chút nao núng. "Tôi nên biết ơn sự chân thật của ngài sao?"
"Thổi phồng rồi! Đừng coi nó như một lời lăng mạ. Nó không đáng là gì với em!"
"Nó là mọi thứ với tôi, đức ngài," Reggie nói một cách giận dữ. "Ngài đã kết nối tên tôi với tên ngài bất kể ngài cố ý hay không. Ngài đã làm điều đó, không phải tôi. Cũng như vậy, ngài đã đồng ý kết hôn với tôi. Ngài đã bị ép buộc, phải, nhưng nếu ngài không định tôn trọng sự chấp thuận đó, vậy thì ngài đừng nên xuất hiện nơi công cộng cùng tôi ngày hôm nay. Sự hiện diện của chúng ta ở bên ngoài sẽ trói buộc tôi vào ngài như một khẳng định. Tôi e rằng bây giờ tôi đã mắc kẹt với ngài, bất kể tôi có thích hay không. Và tôi bắt đầu không thích chút nào." Không cho anh cơ hội để nói lại, cô quay đầu và bỏ đi.
Nicholas không di chuyển. Anh cảm thấy hài lòng một cách lạ lùng khi cô nói bị mắc kẹt vào anh, và rồi nỗi đau lạ lùng khi cô nói cô không thích nó. Anh không được quan tâm những cảm nhận như thế về cô. Họ không mắc kẹt với nhau, và anh phải đọa đày mình hơn nữa để có thể nhớ điều đó.