Love Only Once

Chương 29: Chương 29




Nicholas chậm rãi ngồi dậy, cau mày với cái tiếng ồn không quen đã đánh thức anh. Anh lắc đầu và nằm xuống, nhưng chỉ một chốc sau là anh hòan toàn tỉnh ngủ. Đứa trẻ đang khóc. Nó đang đói phải không nhỉ?

Anh đã nhận ra được tiếng ồn đó, nhưng anh vẫn trằn trọc không ngủ lại được, tự hỏi liệu việc khiến người khác mất ngủ như thế này có thường xuyên xảy ra không. Nhưng điều đó không quan trọng lắm. Ngày mai anh sẽ kéo tất cả mọi người về Silverley. Và nếu anh cũng ở đó, phòng của anh sẽ xa phòng trẻ hơn bây giờ rất nhiều.

Nếu anh ở đó ư? Tại sao anh không ở đó nhỉ? Miriam đã khiến anh tránh Silverley hàng năm trời, nhưng Miriam đã hoàn thành công việc tàn phá của mình bằng việc kể với Regina về sự ra đời của anh. Với việc đó, thì cả thế giới còn lại có biết hay không chẳng còn quan trọng nữa rồi. Miriam không còn làm anh tổn thương được nữa. Và anh chắc chắn sẽ không để Regina khiến anh tránh Silverley như bà ta. Silverley, anh tự nhắc mình một cách mãnh liệt, là nhà của anh kia mà. Anh vẫn phải tí quyền lực trong cái thế giới này chứ!

Căn nhà đã trở lại yên tĩnh. Đứa trẻ hẳn đang được chị vú cho bú. Liệu Regina có thức giấc không nhỉ? Anh mường tượng cảnh cô trong căn phòng bên cạnh đang cuộn tròn trong chăn, dễ là ngủ say tít. Cô chắc hẳn đã quen với những tiếng động này và vẫn ngủ say được.

Chưa bao giờ nhìn thấy cô trong giường trước đây, anh không thể tưởng tượng rõ hình ảnh này. Liệu bàn tay cô có đặt dưới cằm như đứa trẻ không nhỉ? Liệu mái tóc sẫm màu sẽ được thả tung trên gối hay bó lại trong một chiếc mũ trùm đầu? Mái tóc cô dài tới đâu? Anh chưa bao giờ nhìn thấy mái tóc đó xõa tung thay vì được cuốn gọn ghẽ nghiêm chỉnh. Cô mặc gì đi ngủ? Anh chẳng biết gì về cô, và cô lại là vợ anh kia đấy.

Anh có toàn quyền bước vài bước tới phòng ngủ của cô, đánh thức cô dậy và làm tình với cô. Anh muốn thế. Nhưng anh sẽ không bao giơ làm thế. Cô không còn lại người phụ nữ trẻ ngây thơ và say đắm đã cho anh cái quý giá nhất đời mình trong một đêm mùa hè ấm áp nữa. Cô sẽ từ chối anh, sẽ đối xử với anh một cách coi thường và khinh miệt. Anh sẽ không để bản thân mình chịu đựng điều đó đâu.

Nhưng... cô không cần phải biết rằng anh đã rón rén vào phòng và ngắm cô, phải không nào? Nicholas ra khỏi giường và mặc áo choàng ngủ trước khi ý nghĩ đó kịp hoàn thành. Rất nhanh chóng, anh đã ở trong hành lang giữa phòng khách nhỏ của Regina và phòng trẻ. Cánh cửa phòng cô đang đóng kín và không có tí ánh sáng nào thoát ra. Cánh cửa phòng trẻ lại khép hờ và có một làn ánh sáng mờ lọt ra. Có tiếng phụ nữ đang ngân nga một điệu hát ru quen thuộc

Nicholas dừng lại với bàn tay trên cánh cửa khép kín, cửa phòng Regina. Nhưng anh cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ kéo anh tới phòng trẻ. Chị vú hẳn sẽ không muốn bị làm phiền lúc này, nhưng anh đột nhiên thấy một sự cần thiết mãnh liệt là vào căn phòng đó thay vì phòng Regina. Anh chưa nhìn kỹ đứa bé trai trước đó. Vậy còn dịp nào tốt hơn lúc này nữa?

Nicholas đẩy cánh cửa phòng trẻ mở hé to hơn. Bà vú chứ không phải chị vú, Tess, đang ngủ say như chết trong một cái võng cạnh tường. Một chiếc đèn ngủ hiu hắt trên bàn, cạnh đó là một chiếc ghế dựa bọc đệm. Và trong ghế là Regina, đang ngồi cho con bú.

Việc này khiến anh sững sờ. Phụ nữ quý tộc không bao giờ tự cho con mình bú cả. Không bao giờ như vậy. Cô đang ngồi nghiêng một bên so với anh, đầu cúi xuống đứa bé, miệng lẩm bẩm hát khẽ. Những lọn tóc ngắn thời trang của cô giờ buông xõa ôm lấy khuôn mặt, phần còn lại của mái tóc thật dài và lấp lánh, đổ dọc theo lưng ghế thành những dợn sóng màu đêm. Cô mặc một chiếc áo choàng mỏng dài tay màu trắng mở cúc, để lộ một chiếc váy ngủ cùng chất liệu đó, cổ váy được kéo xuống một bên, đủ sâu để làm lộ ra một bầu ngực. Miệng đứa trẻ đang mút chùn chụt không ngừng, và một bàn tay nhỏ xíu đặt ngay phía trên núm vú, như để giữ cho bầu vú ở đúng chỗ.

Nicholas đứng yên như bị thôi miên. Từ thẳm sâu trong lòng, những cảm xúc kỳ lạ dội lên nhấn chìm anh, những cảm xúc đầy dịu dàng khiến anh như bị yếm bùa. Kể cả khi cô cảm thấy sự hiện diện của anh và nhìn lên, anh cũng vẫn không cử động.

Mắt họ gặp nhau. Trong một lúc, họ đơn giản nhìn nhau chăm chú. Cô không để lộ chút ngạc nhiên hay giận dữ nào. Anh không cảm thấy chút nào thái độ thù nghịch trước đây. Họ dường như chạm khẽ vào nhau mà không dùng đến tay, một dòng điện di chuyển giữa họ, vượt qua những thái độ khác nhau của họ trước đây.

Regina là người đầu tiên nhìn đi chỗ khác. "Tôi xin lỗi nếu thằng bé đánh thức anh."

Nicholas lắc đầu. "Không không, không sao cả. Tôi chỉ... không nghĩ là em ở đây thôi." Rồi anh rụt rè hỏi. "Em không thể tìm ra một vú em cho nó sao?"

Reggie mỉm cười. "Tôi chưa bao giờ tìm vú em cả. Khi Tess kể cho tôi rằng mẹ tôi đã đi ngược lại truyền thống và cho tôi bú mẹ, tôi quyết định cũng sẽ làm thế với Thomas. Và cho tới giờ phút này tôi chưa hối hận về điều đó."

"Nhưng việc đó khiến em bất tiện mà, không phải sao?"

"Tôi không có việc gì khác để làm, không có nơi nào tôi muốn đi để khiến tôi xa Thomas bất cứ bao lâu. Tất nhiên tôi không thể đi thăm thú đây đó nhiều, nhưng việc đó không ảnh hưởng lắm."

Anh không còn gì để nói. Nhưng anh vẫn không muốn rời đi. "Tôi chưa bao giờ thấy một người mẹ cho con bú trước đây cả. Em không phiền chứ?" Anh vụng về hỏi.

"Nó là con... Không, tôi không phiền." Cô kết thúc, lại hướng mắt về đứa bé.

Anh dựa vào cửa một lúc, nhìn ngắm cô. Đứa trẻ có phải con anh không nhỉ? Cô nói là có. Và mọi bản năng trong lòng anh cũng bảo đúng vậy. Vậy tại sao anh lại từ chối sự thật đó một cách cứng đầu nhỉ? Bởi vì bỏ rơi một người vợ đã bắt ép anh cưới cô là một chuyện. Nhưng bỏ rơi một người vợ đang mang thai là chuyên khác. Đúng là cô đã không nói với anh. Nhưng việc anh rời khỏi cô, đối với việc mang thai một mình của cô, vẫn thật đáng khinh bỉ. Quỷ bắt nó đi. Cô đã đặt anh vào tình thế này với sự im lặng về tình trạng của mình. Làm thế quái nào mà anh thóat ra khỏi tình thế này cơ chứ?

Reggie quay đứa bé lại để cho nó bú bên kia. Nicholas nín thở khi cả hai bầu ngực trắng ngần màu kem lộ ra trước mắt anh trong một thoáng, trước khi cô che một bên lại.

Anh tới gần cô, chậm rãi, với một thôi thúc đã đánh bại lý trí của mình, và không dừng lại cho tới khi anh đứng trước ghế của cô. Cô ngửng lên nhìn anh, nhưng anh không dám tự tin nhìn thẳng vào mắt cô. Đó là tất cả những gì anh có thể làm để ngăn mình không chạm vào cô.

Anh giữ ánh mắt mình vào đứa bé, nhưng việc đó lại khiến mắt anh hướng vào bầu ngực cô, rồi tới cái cổ trắng ngần đang lộ ra, và tới đôi môi mềm mại. Cô sẽ làm gì nếu anh hôn cô nhỉ? Anh cúi đầu xuống để tìm ra câu trả lời.

Nicholas nghe thấy tiếng thở hổn hển của cô ngay trước khi môi anh chạm môi cô. Anh cố giữ nụ hôn này ngắn và ngọt ngào với sự đụng chạm thật nhẹ nhàng, và ngưng lại trước khi cô kịp quay đi. Anh đứng thẳng lên, vẫn tránh nhìn vào mắt cô.

"Thật là một đứa bé xinh đẹp, Regina ạ."

Phải một lúc sau cô mới trả lời. "Tôi cũng thích nghĩ thế."

Anh mỉm cười ngập ngừng. "Lúc này đây, tôi đang ghen tị với nó."

"Tại sao?"

Lần này anh nhìn thẳng vào đôi mắt xanh trong sẫm màu của cô. "Em còn phải hỏi sao?"

"Anh không muốn tôi Nicholas. Anh đã nói điều đó khá rõ ràng ngay trước khi bỏ đi. Anh đã đổi ý rồi chăng?"

Anh cứng người lại. Cô còn muốn anh phải cầu xin chăng? Để cô có cơ hội khiến anh bẽ mặt chăng? Cô đã thề sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, và chắc hẳn cô sẽ làm điều đó. Anh không trách cô, nhưng anh sẽ không khiến mọi chuyện tồi tệ hơn đâu. Anh quay lưng lại và bỏ đi không nói một lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.