Reggie khúc khích cười khi cô bước tới giường mình. Meg đã rời phòng sau khi mắng cô một trận lúc giúm cô thay đồ. Meg nghĩ cô đang say rượu. Tất nhiên là cô không say rồi. Eleanor mới say. Buồn cười thật, vì Reggie đã phải giúp người phụ nữ trung niên ấy lên phòng, nơi người hầu gái của bà ấy cũng mắng cho bà ấy một trận như cô vậy. Chao ôi là hầu gái ngày nay!
Eleanor đã uống... bao nhiêu nhỉ? Khoảng nửa tá cốc loại rượu ngon lành mà ông chủ quán đã giữ lại cho họ. Ông ta bảo Nicholas thế. Reggie cũng uống khoảng chừng đó, và cô cảm thấy thật tuỵêt, nhưng cô không say, không hề. Đơn giản là cô uống rượu giỏi hơn Eleanor thôi.
Cô thả mình xuống giường, vặn mình và rồi nằm thẳng ra. Đây không phải căn phòng rộng rãi của cô ở Silverley, nhưng một đêm chắc cũng chả sao. Nửa chừng bữa ăn, Nicholas đã bảo họ cứ thong thả, và xin lỗi họ vì anh đã vô tâm với sự vội vã của mình, khi không quen đi lại với đông đảo mọi người đi cùng như thế. Anh đã nhận ra mình thật quá đáng nếu đến Silverley vào giờ muộn như thế này mà không báo trước, khiến cho toàn bộ gia nhân sẽ bị dựng dậy khỏi giường để chuẩn bị phòng, chăm sóc lũ ngựa, tháo hành lý và các việc khác. Anh quyết định họ có thể đến vào buổi sáng thì tốt hơn, và anh đã đặt phòng cho họ ở quán trọ.
Bữa tối kéo dài và khá vui vẻ, Nicholas chịu phạt về những bất tiện anh đã đem đến cho mọi người bằng cách sôi nổi nói chuyện. Anh thật ra khá quyến rũ, và khiến dì của mình cười phá lên ở những câu chuyện cười nho nhỏ. Reggie nhanh chóng thấy mình cũng đang cười cùng họ. Cô hi vọng Meg và Tess và những người hầu khác cũng vui vẻ như thế.
Reggie ngáp dài và với tay tắt cái đèn trên bàn ngủ. Tay cô trượt qua nó và cô lại khúc khích cười. Trước khi cô kịp thử lần nữa, cánh cửa phòng mở ra và Nicholas bước vào phòng.
Reggie còn hơn cả điếng người khi cô thấy anh đứng đó. Anh còn không thèm xin lỗi về sự nhầm lẫn này. Mà có phải là sự nhầm lẫn không nhỉ? Tại sao anh lại ở phòng của cô?"
"Anh muốn gì ư Nicholas?"
Anh mỉm cười. Chỉ một cái liếc quanh phòng là anh thấy một trong đống hòm xiểng của cô đã được mang lên, nhưng không có cái nào của anh cả. Harris đã phản đối dữ dội sự sắp xếp này, nhất là khi anh ta bị yêu cầu ngủ ở chuồng ngựa với người đánh xe để tăng thêm độ chân thực cho câu chuyện rằng thì là quán trọ quá đông nên không thể cho họ đầy đủ chỗ được.
Reggie cau mày khi anh bắt đầu cởi áo khoác. "Anh... anh làm cái gì thế?"
"Chuẩn bị đi ngủ." anh bình thản nói.
"Nhưng..."
"Tôi chưa bảo em sao?" Anh cau mày. "Tôi nhớ là tôi có nói rồi mà."
Cô trông rất bối rối. "Anh có nói gì cơ?"
"Gì cơ á, rằng chỉ còn có ba phòng trống ở đây. Dì tôi và hầu gái bà ấy ở một phòng, hầu gái của em và bà vú ở một phòng, với một cái giường cũi được mang lên cho Thomas, và thế là chỉ còn có một phòng này thôi."
Anh ngồi xuống phía bên kia giường và bắt đầu cởi giày ống. Mắt Reggie mở to khi cô nhìn vào cái lưng rộng của anh."
"Anh định ngủ đây sao?" Câu hỏi được phát ra với một giọng hơi bị cao. "Ở đây á?"
"Chứ em muốn tôi ngủ đâu?" Anh cố làm ra vẻ bị tổn thương.
"Nhưng..."
Cô không nói gì thêm được nữa, vì anh đã quay phắt lại nhìn cô, và khiến cô bối rối bởi sự gần gũi của mình.
"Có vấn đề gì sao?" anh hỏi. "Chúng ta kết hôn rồi mà, em biết đấy. Và tôi bảo đảm với em, em hoàn toàn an toàn trên cùng một chiếc giường với tôi."
Anh ta có phải nhắc nhở cô là anh ta không còn ham muốn cô chút nào nữa như thế không?
"Anh không ngáy chứ?" cô hỏi, chỉ để mang vẻ xúc phạm.
"Tôi á? Không bao giờ!"
"Vậy tôi không mong là chia sẻ phòng với anh trong một đêm sẽ thật sự có vấn đề gì đó. Anh chắc hẳn phải mặc cái gì đi ngủ chứ?"
"Tôi không thể chịu được sự o ép nào đâu đấy!"
"Vậy tôi sẽ tắt đèn bây giờ, nếu anh không phiền." Cô nói.
"Nghĩa là em không bị sốc việc tôi ngủ khỏa thân hả? Thật tình..."
Hình như có chút thú vị ẩn trong giọng nói anh ta thì phải? Đồ vô lại. Cô chỉ việc phớt lờ hắn ta đi thôi.
Cô túm lấy cái đèn, lần này bằng cả hai tay... cô sẽ không để anh ta mắng mỏ cô vì cô đã say đâu... nhưng cô phải cố gắng lắm mới có thể tìm thấy mép chiếc chăn đã bị lật tung để luồn chân vào trong chăn. Và khi cô xong xuôi, Nicholas đã cởi đồ xong và không hề gặp vấn đề gì trong việc cuộn mình vào trong chăn cùng lúc với cô. Trọng lượng của anh ta nặng tới nỗi phía đệm bên đó lún hẳn xuống, và Reggie phải bám vào mép chăn để giữ mình không lăn về phía anh ta. Cô nằm, thẳng đờ như một tấm phản, cố gắng không để phần cơ thể nào của mình chạm vào anh ta.
"Chúc ngủ ngon, vợ nhé."
Reggie nhíu mày. "Chúc ngủ ngon Nicholas."
Chỉ chưa tới một phút sau anh ta đã ngáy rồi. Reggie khịt mũi kinh tởm. Đúng là anh ta không ngáy tí nào nhỉ. Làm sao cô ngủ được với cái tiếng ồn kinh khủng đấy cơ chứ? Cô chờ thêm một phút nữa trước khi lay vai anh ta.
"Nicholas?"
"Ngoan nào em yêu," anh lẩm bẩm. "Một lần là quá đủ cho đêm nay rồi."
"Một lần á... ôi!" Cô hụt hơi, bàng hoàng nhận ra ý anh ta muốn nói gì. Anh ta nghĩ cô là người nào đó khác, và cô đang muốn anh ta làm tình với mình... lần nữa. Thật kinh khủng!
Cô ngả đầu xuống gối cái phịch. Chỉ một lát sau anh lại ngáy như sấm, nhưng cô chỉ nghiến răng. Vài phút sau, Nicholas trở mình sang phía cô, và bàn tay anh hạ cánh một cách đầy nguy hiểm gần ngực cô. Một chân thì vòng qua gác lên đùi cô.
Một tia chớp nhá lên trong đầu, nhắc nhở cô rằng bộ ngực đang áp vào cánh tay cô hoàn toàn trần trụi, và cái chân trên mình cô cũng trần trụi, và... Ôi Chúa ơi, nếu cô cử động thì anh ta sẽ thức dậy mất. Nhưng việc đụng chạm một cách thầm kín thế này chỉ gợi lại những cảm xúc tưởng như quên lãng từ lâu, và cô không thể ngủ thế này được.
Thật nhẹ nhàng cô thử nâng tay anh lên. Phản ứng của anh là ngay tức khắc thộp lấy ngực cô. Đôi mắt cô bừng mở to. Hơi thở cũng nhanh dần. Và anh ta thì vẫn ngủ, say tít để có thể biết mình đang làm gì. (Còn khuya... giả ngủ thì có... lợi dụng ghia í )
Một lần nữa cô cố gắng tự giải thoát bằng cách gỡ từng ngón tay anh ra một cách chậm rãi. Và khi bàn tay được gỡ khỏi ngực cô, nó tự di chuyển theo quán tính, nhưng lại không theo hướng mà cô định sẵn. Bàn tay anh trượt chậm rãi dọc theo bụng cô, tới cái chỗ nhô lên giữa hai chân, và lại di chuyển ngược lên trên, lần này dừng lại ở ngực bên kia. Ngay sau đó, đầu gối anh di chuyển nhẹ nhàng đủ để dừng lại ở điểm nhạy cảm của cô. Những ngón tay giờ đang ve vuốt bầu ngực căng tròn.
"Thật... tuyệt vời." Hơi thở ấm áp của anh thổi vào má cô khi anh thì thầm trong giấc ngủ.
Tiếng rên nhẹ thoát ra từ tận sâu thẳm trong cô, khiến cô ngạc nhiên, và đồng thời cũng khiến cô đỏ bừng mặt. Thật điên rồ. Anh ta đang ngủ kia mà! Làm sao anh ta có thể khiến cô cảm thấy như thế này khi anh ta đang ngủ kia chứ?
Chắc là do rượu vang rồi. Chắc chắn là thế, vì cô đã gần như ước ao rằng cô là một người đàn ông, và anh ta là một người phụ nữ, để cô có thể đè anh ta ra, cưỡi lên mình anh ta và làm dịu đi sự ham muốn trào dâng của mình. (Ack ack... truyền thống bạo dạn của nhà Malory... đọc Magic Of U cũng thấy nhân vật chính rất là... )
Cô phải đánh liều đánh thức anh ta dậyt hôi. Cô phải bắt anh ta về lại phần giường của mình thôi. "Nicholas!" Cô thì thầm. "Nicholas, anh phải..."
"Đòi hỏi quá đi em yêu." Bàn tay anh luồn lên vòng quanh cổ cô, kéo mặt cô về phía anh. "Nếu em thích thì lại đây nào."
Một đôi môi ấm áp gặp môi cô, mềm mại một chốc, và rồi trở nên đầy say đắm. Bàn tay ở cổ cô bắt đầu vuốt ve, dịu dàng, nhưng khiến cô như có điện ở khắp nơi.
"Ôi em yêu." Anh thì thầm với một giọng khàn khàn khi môi anh lướt trên má cô để nút nhẹ một bên tai cô. "Em phải đòi hỏi thường xuyên hơn mới được."
Reggie như bị nhấn chìm trong làn sóng nhục cảm. Có sao đâu nếu anh ta không tỉnh táo và không biết việc mình đang làm cơ chứ? Cô vòng tay qua cổ anh, áp đủ lực để giữ anh chặt bên mình.
Nicholas ước gì anh có thể hét lên trong chiến thắng. Việc cô chấp nhận nụ hôn của anh đã đóng dấu quyết định vào số phận cô rồi. Môi anh lướt dọc cổ cô với một sức nóng râm ran. Nhanh chóng và thành thạo, anh cởi dây chiếc váy ngủ của cô, và chỉ với một động tác dứt khoát anh lật nó qua đầu cô vứt qua một bên. (Thế này thì có mà ngủ bằng niềm tin à... Ng đang ngủ có thế này đâu )
Tay Reggie rời khỏi cổ anh trong một thoáng khi anh cởi váy cô, giờ rơi trở lại vai anh. Các cơ bắp ở đó căng lên khi cô chạm vào anh. Cô rùng mình khi cảm thấy sức mạnh của mình. Giờ không còn đường quay lại nữa rồi. Anh là của cô đêm nay, dù anh có ý thức được điều đó hay không.
Những ngón tay cô lướt nhẹ dọc lưng anh. Làn da anh thật mềm và ấm. Cô xoa bóp nhẹ nhàng, rồi mạnh hơn, và rồi lại trở lại nhẹ nhàng, tận hưởng niềm khoái lạc với việc lại được chạm vào anh lần nữa. Đã quá lâu rồi còn gì. Và ôi, anh đang khiến cô nhớ lại lần đầu tiên họ cùng nhau. Môi anh đốt cháy một đường từ cổ họng cô tới bắp đùi. Nicholas đang trở nên say sưa với mùi hương của cô, vị ngọt của cô. Da cô vẫn rắn chắc và mềm mượt như lụa như cái đêm anh lấy đi sự trong trắng của cô. Cơ thể cô hầu như không thay đổi sau khi sinh con, chỉ có bộ ngực là đầy đặn hơn, nhưng anh không dám chạm vào chúng dù anh rất muốn. Giờ chúng là lãnh địa của con trai cô, và anh không muốn cô nghĩ về đứa bé lúc này. Anh không muốn cô suy nghĩ gì hết thì đúng hơn.
Đầu Reggie lật qua lật lại, mạch đập của cô tăng tốc một cách điên cuồng. Nếu Nicholas không nhanh chóng chấm dứt sự tra tấn ngọt ngào bằng những ngón tay mình, cô sẽ phải cầu xin anh mất thôi.
Hẳn anh phải đọc được suy nghĩ của cô, vì cơ thể cao ráo của anh trườn lên mình cô với sức nặng mà cô vẫn trông chờ. Chân cô nâng lên và vòng quanh hông anh vừa đúng lúc bộ phận ấm áp của anh đi vào trong cô, lấp đầy những chỗ trống trong cô, thâm nhập vào những vùng sâu thẳm nhất của cô.
Môi anh trùm kín miệng cô, hút vào miệng mình những tiếng rên thống khoái bằng những nụ hôn nóng bỏng. Cô đón từng cú thúc, đôi tay khóa chặt sau cổ anh, những ngón tay bấu chặt trong tóc.
Cơn cực khoái đến với họ cùng một lúc, với những đỉnh cao đến rùng mình, từng đợt sóng khoái lạc tràn qua họ. Niềm sung sướng đã được đạt đến và tiêu thụ tới tận cùng. Đam mê đã được tận hưởng. Và cả thế gian cùng lùi xa với đợt thủy triều ấy, họ thiếp ngủ trong vòng tay nhau.