Cánh cửa bật mở với một tiếng rầm lớn. Reggie giật mình từ trên chiếc ghế ngồi trang điểm, cái lược vẫn đang neo trên tóc cô.
"Cái gì? Vẫn chưa gói ghém rương à?" anh lên giọng.
Reggie chậm rãi đặt lược xuống. "Anh là đồ xảo quyệt, Nicholas."
"Không hẳn, em yêu. Chỉ đủ để nhận ra rằng anh đang cắm đầu chống lại một bức tường đá mà không lý do."
"Anh đang nói năng lung tung."
Anh đóng cửa lại, tựa người vào nó, đôi mắt hổ phách của anh dừng trên mặt cô. "Hãy xem xét chuyện này. Ngôi là của anh. Căn phòng là của anh. Vợ là của anh. Anh không cần thêm quyền nào nữa để đưa cô ấy lên giường."
"Không giận chứ, em yêu," anh trấn áp.
Cô lạnh nhạt cảnh báo, "Tôi nghĩ tốt hơn anh nên rời khỏi đây trước khi – "
"Em sẽ kêu lên hả, em yêu? Làm mấy người hầu và những vị khách chạy lên? Họ không dám xâm phạm đâu, em biết đấy. Em sẽ phải chịu đựng sự ngượng ngùng cực kỳ vào ngày mai."
Anh đang mỉm cười với cô, đồ thô lỗ. "Anh sẽ không có theo ý mình đâu, Nicholas Eden."
"Vậy mà anh sẽ có," anh chữa lại với vẻ thú vị. "Và chúng ta không có cơn kích động nào."
"Khi tôi kích động," cô nói qua kẽ răng, "anh sẽ biết."
"Thật tốt là em quá tỉnh táo, em yêu. Giờ thì, sao em không cởi bộ đồ xinh đẹp em đang mặc?"
"Sao anh không đi – "
"Quý bà!" anh có vẻ sốc. "Nếu em không thể lễ độ - "
"Nicholas!" Reggie hét lên trong cơn giận dữ. "Tôi không có tâm trạng nào cho sự vô nghĩa."
"À, nếu em đang vội, em yêu, anh sẽ giúp đỡ."
Anh bắt đầu hướng tới cô, và cô lao qua cái giường rộng, để nó nằm giữa họ. Anh tiến tới, vòng qua giường.
"Đừng đến gần hơn." Cô nói từng từ. Nhưng anh tiếp tục.
Reggie nhảy lên giường và lăn qua nó. Cô nhìn lên và thấy gương mặt tươi cười của anh. Anh đang thích thú cuộc săn đuổi.
"Tôi muốn anh ra khỏi đây ngay!" Giọng cô vỡ ra với cơn giận dữ.
Anh lại gần giường, cúi đầu tránh những dải màn đập xuống, và cô chạy tới cửa. Tiếng động do Nicholas nhảy xuống giường làm cô đổi hướng. Ở đằng sau cái ghế dài kiểu Nữ hoàng Anne sẽ an toàn hơn.
Nicholas đã tới cửa, khóa nó, rồi để chìa khóa lên rìa cửa trên, rõ ràng là ngoài tầm với của Reggie.
Reggie nhìn nơi gờ cửa cô không thể với tới, rồi quay lại nhìn Nicholas. Cô giật lấy một quyển sách từ cái bàn bên cạnh và ném anh. Anh lanh lẹ tránh sang, cười nỗ lực của cô, và cởi áo ngoài của mình.
"Nếu anh cứ tiếp tục, Nicholas, tôi thể rằng tôi sẽ cào mắt anh ra đấy!"
"Em có thể thử, em yêu." Anh mỉm cười. Anh tiến tới cái ghế dài và kéo cô ra từ đằng sau, giữ cô thật kiên quyết.
"Nicho – "
Đôi môi anh làm cô yên lặng. Một khoảnh khắc sau đó anh thả cô lên giường và ấn cô vào nệm bằng thân thể to lớn của anh. Miệng anh ngấu nghiến miệng cô, không cho cô thở nổi, để có thể xỉ vả anh. Những ngón tay cô đang nắm chặt tóc anh không thể đẩy đầu anh ra, cô cũng không thể đánh bật anh. Cô cắn môi anh, và anh nghiêng đầu ra, nhăn nhở với cô.
"Em không muốn làm thế, em yêu. Làm sao anh có thể hôn em một cách đúng đắn nếu em là một khúc gỗ trơ ra vậy?" Cô giật tóc anh đầy hằn học và anh gầm gừ, "Anh nên chuốc rượu em lần nữa. Em sẵn lòng hơn nhiều khi em bị gạt."
Khi anh hôn cô lại, đôi mắt Reggie mở lớn. Chuốc rượu cô? Nó không phải là một giấc mơ! Anh thật sự đã làm tình với cô trong đêm đó ở quán trọ. Và anh đã lên kế hoạch như thế! Anh đã muốn cô đủ để lừa gạt cô... muốn cô đủ để tiếp cho cô quá nhiều rượu... muốn cô.
Chúa ơi, những cảm xúc đó đang vỡ òa trong cô lần nữa. Làm sao cô có thể chống lại?
Anh nhìn cô, mắt anh nồng cháy. "Ôi, em yêu," giọng anh khàn khàn, "hãy yêu anh. Yêu anh như em đã làm trước đây." Anh thì thầm đầy khao khát, và sự phản kháng của cô vỡ nát. Bỗng nhiên cô hôn anh trở lại với tất cả đam mê cô đã có. Cô không còn là đá nữa. Cô sinh động và say mê, niềm khao khát của cô chìm trong lửa.
Những ngón tay cô đổi hướng, kéo đầu anh xuống. Những lời rên rỉ hài lòng của anh vang lên trong tai cô như âm nhạc. Nicholas muốn cô... thật sự muốn cô. Đó là ý nghĩ cuối cùng của cô trước khi không thể suy nghĩ gì thêm nữa.