- 5…4….3…2…1 …START!!!!!!!!!!!
Tất cả mọi người lập tức dừng hết hoạt động của mình và nhìn lên phía bục giảng. Thái Dũng đại ca bước từ dưới lớp lên, chống tay vào bàn giáo viên, dõng dạc tuyên bố:
- Thay mặt cánh nam nhi trong đại gia đình 11A1 này, tôi xin trân trọng gửi tới các chị em phụ nữ lời chúc mừng chân thành nhất. Chúc mọi người có 1 ngày 8/3 vui vẻ, tràn đầy hạnh phúc, ngày càng tươi trẻ, xinh đẹp, học giỏi, nhận được nhiều nhiều quà từ fans và đặc biệt là….chọn được món quà đặc biệt nhất ở đây.
Thái Dũng liến thoắng 1 hồi rồi cuối cùng nở 1 nụ cười thật tươi *em nào nhìn thấy chết liền*, đưa tay chỉ vào 20 món quà được gói cẩn thận xinh xinh ở trên dãy bàn dài trước mặt, lại hô to:
- Tôi xin thông báo: BỮA TIỆC BẮT ĐẦU!!!!!
Ngay sau tiếng nói của Thái Dũng là bao nhiêu lời suýt xoa của mọi người. Ai ai cũng tươi như đi hội, đặc biệt là con gái. Đây là 1 “chương trình” có thể gọi là “truyền thống” của lớp. Mỗi người con trai sẽ chuẩn bị 2 món quà tâm đắc nhất và bày 1 món quà tùy ý lên trước lớp để cho con gái chọn, món quà còn lại họ sẽ tặng cho người nào mình yêu quý trong lớp.
Nhật Linh là em út nên được ưu tiên chọn trước. Cô cũng không quan tâm cho lắm và chọn đại 1 món nhỏ nhỏ rồi về chỗ. Tiếp đó mọi người cũng thay nhau lên. Nhưng, phần quan trọng nhất là: ai sẽ là người nhận được món quà đặc biệt nhất?
- Các muội đã chọn xong rồi, vậy bây giờ hãy mở món quà của mình ra và nói ọi người biết nó là gì đi nào!
Giọng Thái Dũng lại 1 lần nữa oang oang cất lên và hướng ánh nhìn đầy ẩn ý xuống dưới lớp.
- Oa đẹp quá đi mất!!!!!!_ Bảo Trân ánh mắt long lanh mong manh nhìn chiếc kẹp tóc hình hồ điệp màu phấn hồng vô cùng sống động trước mắt.
Chiếc kẹp tóc được thiết kế tinh xảo với những viên pha lê trắng lấp lánh, điểm xuyết trên đó là những viên ngọc trai hồng quý giá.Còn một điểm hết sức đặc biệt nữa, đó là trên cánh bướm có đính 2 chữ cái “BT” bằng đá sapphire màu lam. Phàm là nữ nhi đều sẽ chết mê chết mệt vì nó.
Không chỉ có riêng Bảo Trân trố mắt nhìn mà tất cả các chị em phụ nữ của lớp 11A1 cũng đều không giấu nổi vẻ si mê với món quà của mình.
Như đã đoán trước được vẻ mặt này của đám con gái, bọn con trai chỉ âm thầm cười trộm. Quả không phí công các chàng lục tung mấy tiệm trang sức tìm về. Haizz… lại còn phải đặt mãi mới đủ 20 chiếc đính tên từng người. À không, nói đúng hơn là 19 chiếc vì một chiếc duy nhất được đính ngọc trai trắng và pha lê đen đã phải đặt riêng cho Nhật Linh. Khỏi phải nói các chàng chỉ thiếu nước mệt chết với chiếc cặp này của Nhật Linh, ai bảo cô không thích màu hồng làm gì cơ chứ.
- Giống nhau hết thế này thì cần gì phải chọn chứ, mấy ông định troll tụi tôi đấy à!_ Xuyên Hương hét lớn vào mặt Thái Dũng, nói thay cho sự bức xúc không hề nhẹ của các chị em.
Có một sự phũ phàng không hề nhẹ ở đây. Các chàng nhà ta thông minh đến đâu cũng không thể ngờ được mình lại bị la như thế. Ít nhất đám con gái kia phải hết lời cảm ơn mới đúng chứ, ai dè… đúng là mấy bà chằn khó ưa mà.
- Tụi tôi đã bỏ bao nhiêu công sức mới có mấy món quà tặng cho các bà để làm biểu tượng riêng cho con gái lớp mình, thế mà bà còn không thương tiếc mắng bọn tôi là sao hả!_ Thái Dũng cũng tức giận không kém.
Sau khi nghe Thái Dũng nói vậy thì các nàng lại cười tươi như hoa *thái độ quay như chong chóng*, luôn miệng cảm ơn rối rít. Ai mà ngờ được các chàng lại tâm lí thế chứ?!
- Rồi rồi, để cảm ơn lòng tốt của các sư huynh muội đề nghị chiều nay lớp mình sẽ tổ chức buffet thịt nướng tại nhà muội nha._ Nhật Linh cười khẽ.
- Yeahhhhhhhhhhhhh, được ăn của chùa rồi_ Bảo Trân và Khải Minh cùng thét lên vui sướng rồi còn quay sang nhìn nhau cười, còn không quên đập tay một cái rõ to. Haizz… cái tính trẻ con khó bỏ mà!
- Nhưng việc nấu nướng phải phiền đến các huynh rồi._ Nhật Linh nhẹ nhàng nói. Lời cô vừa nói ra khiến Khải Minh đang bay tít ở chốn nào vội vàng đáp đất, phũ quá đi, đúng là “vô công bất thụ lộc” mà.
- Nhật Linh à cậu nỡ lòng nào….hic hic._ Khải Minh mặt nhăn nhó
- Tớ đã nỡ lòng rồi!!!_ Nhật Linh nhìn bộ dạng của Khải Minh mà không khỏi buồn cười, cũng không tiếc buông 1 câu trêu đùa với cậu.
Khải Minh thất vọng liền quay sang nhìn Bảo Trân bằng ánh mắt vô (số) tội.
- Đừng đem cái bản mặt như cún con ra với tớ. Mặc dù tớ đích thực thích cún con nhưng cậu thì tớ không hứng thú à nha!_ Bảo Trân cũng ngây thơ vô (số) tội không kém.
- Thôi nào! Chúng ta là đàn ông con trai đương nhiên phải biết hi sinh vì phụ nữ chứ Khải Minh._ Thế Quân – lớp phó lao động giờ mới lên tiếng nói một lời cực kì mát tai.
- Thế Quân huynh là tuyệt nhất_ Bảo Trân híp mắt cười._ Quả không hổ là lớp phó lao động , rất có khí phách nam nhi nha.
Thế Quân nghe thế thì mũi cứ phổng lên, mấy khi được khen đâu, phải sướng chứ kaka.
- Thôi, dừng chiến dịch quà cáp nhá, chúng ta xuống ĐẠI CHIẾN CANTEEN thôi!!!!!!!!!!!!! OH YEAHHHHHHHHHHH._ Xuyên Hương không chịu nổi nữa đành tạm hoãn mọi việc *bụng kêu từ nãy*, hô to mở đầu chiến dịch ăn uống làm cho cả lớp hưng phấn mà kéo nhau đi.
Thoáng chốc căn phòng đã không còn một bóng người, à chính xác là còn 2 “âm hồn” đang lởn vởn ở đây *Kun đang dòm ngó xung quanh, phù…may mà 2 người này mải mê với việc riêng nên không để ý he he*. Nhật Linh khẽ cất chiếc kẹp tóc vào cặp rồi cũng nối gót theo sau mọi người, không hề để ý tới người còn lại dù chỉ 1 chút. Trọng Khôi nhướn mày nhìn bóng dáng của cô, không khỏi cười đểu 1 cái: “Sắp có kịch hay để xem rồi”.
Đội quân 11A1 hùng hổ bước tới canteen nhưng có vẻ hôm nay đường đi không thuận lợi là mấy. Mấy “cậu trai” cứ thấy các nàng nhà ta thì lại chạy ra tặng quà dù lúc trước đã tặng rồi, haizz…tuổi trẻ bây giờ thật là không có khái niệm tiết kiệm gì cả. Hành động này khiến các chàng nhà ta nhăn nhó, bởi lẽ họ mặc định các nàng là muội muội của họ, sao lại đến lượt bọn con trai kia cưa cẩm chứ. Ây da làm như vậy cũng được đi, nhưng ít ra phải cho các chàng hưởng phúc lợi 1 ít chứ, nếu không ý hả… chỉ 1 từ thôi... XÉO! ( Kun: Bán em gái hả trời?...Các chàng: No no, cái này gọi là tiền lì xì mà Kun *cười xuề xòa*….Kun: *lườm* Nhà giàu thí mồ lại còn đi đòi tiền lì xì…bó chân…Các chàng: hơ hơ).
Dẹp xong được đám lâu la, cuối cùng COB cũng tìm được chỗ ngồi lí tưởng để thưởng thức bữa trưa.
Và một điều tất yếu xảy ra, con gái ngồi chơi, con trai làm osin đi mua đồ ăn. Kaka ngày đặc biệt quá làm chi để rồi giờ đây các nàng nhà ta được ăn của chùa >.<.
Trong lúc đang ngồi chờ, 3 thân ảnh nhẹ nhàng tiến tới chiếc bàn của các nàng và 1 cô gái vô cùng dễ thương nở 1 nụ cười lém lỉnh:
- Chào các chị ạ, hôm nay nhìn mọi người vui quá!!! _ Cô gái đó lên tiếng
Mọi người ngước lên nhìn:
- Tuyết Hân hả, em ngồi đi._ Một nàng trong lớp tươi cười chào hỏi
- Vâng ạ._ Nhỏ cười rồi kéo cả 2 cô bạn cùng ngồi xuống, có ai không biết 2 cô bạn này không, là Lan Hương và Quỳnh Nga đó.
Được 1 lúc thì cánh nam nhi cũng mang được đồ ăn thức uống về, mặt đứa nào đứa nấy đều lấm tấm mồ hôi. Tuyết Hân thấy vậy liền chạy ra lấy khăn lau cho Trọng Khôi dù cậu chẳng kêu câu nào, chỉ khẽ cười nhẹ với nhỏ. Nhật Linh có nhìn thấy và cũng chẳng nói gì, hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ ngắm những bông hoa trong vườn (canteen gần vườn trường nhé). Bảo Trân cũng tốt bụng quăng cho Khải Minh cái khăn tay với câu:
- Lau đi, nhìn gớm quá._ cô chau mày
- Hi hi thanks Trân nhé._ Khải Minh cười cười cực ngố mặt ai đó bỗng chốc ửng đỏ.
- Không có gì._ Bảo Trân liền quay đi, ho khan 1 tiếng
Nhưng người may mắn cũng là người khổ sở nhất lại là Thái Dũng. Tình hình là anh chàng vừa về tới nơi là Lan Hương đã phi ra *như con thiêu thân* cười cười nói nói, lau mồ hôi cho cậu với cái ánh nhìn thật là….ghê rợn. Đã thế vừa ngồi xuống bàn cậu đã nhận được 1 cái lườm sắc như dao cạo từ phía….chị Xuyên Hương nhà ta. Hic hic tội quá cơ….
Bữa ăn diễn ra trong “vui vẻ” khi tất cả mọi người im lặng tới phát sợ, ngay cả 1 kẻ lắm mồm như Khải Minh cũng ngoan ngoãn ngồi yên mà thưởng thức.
- Tuyết Hân, chiều nay bọn chị mở tiệc nướng đấy, em đi cùng cho vui nhé!_ Bảo Trân mở lời phá vỡ sự yên lặng kia, cô ghét cái không khí thế này
Tuyết Hân nghe thế thì cực kì vui, nhưng vẫn hỏi lại:
- Em đi được hả chị?_ *cười hiền*
- Ừm, dĩ nhiên rồi._ Lần này là Nhật Linh mở miệng, đôi môi anh đào khẽ cong lên 1 đường rất nhẹ, nếu không nhìn kĩ thì chẳng ai nghĩ nó vừa mới hoạt động đâu
Có bạn nào thắc mắc tại sao Nhật Linh lại có phần thân thiêt với Tuyết Hân như vậy không? Nói luôn nhé, cô vốn là người có đôi mắt tinh tường, nhìn người rất chuẩn a. Ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã có ấn tượng với đôi mắt nâu sữa của Tuyết Hân. Nó trong veo, hồn nhiên và không chứa chút gian tà nào, điều này khiến cô tỏ ra gần gũi với nhỏ đến lạ, tựa như người đã quen từ lâu *điểm này cũng giống thái độ của cô với Khải Minh á*. Còn với Lan Hương và Quỳnh Nga thì lại khác, trái ngược hoàn toàn với Tuyết Hân, cô có thể nhìn thấu sự giảo hoạt trong đôi mắt đó.
- Vậy bạn em cũng có thể đi chứ? _ Tuyết Hân không giấu nổi sự vui mừng, liền hỏi thay bạn
Nhật Linh liếc qua 2 người con gái ngồi im lặng nãy giờ, lại nhìn Tuyết Hân thì bắt gặp ánh nhìn đầy chờ mong của nhỏ. Có cái gì đó như không nỡ len lỏi trong người cô, cô thực không muốn cô bé xinh xắn kia thất vọng, và rồi:
- Ukm.
Một cái gật đầu của Nhật Linh thôi cũng đủ làm cho 2 con hồ ly tinh kia mở cờ trong bụng.
Trọng Khôi không hiểu sao lại ngước nhìn Nhật Linh rồi cười nhẹ, nhưng thực chất rất…. đểu làm ấy cô gái gần đấy xịt máu mũi liên tục. Cậu không thắc mắc tại sao mọi người đều không đưa ra ý kiến gì mà để Nhật Linh tự quyết định như vậy, căn bản là do đã được nghe kể về cô rất nhiều rồi. Nào là cô thông minh, xinh đẹp, quyết đoán và nhìn người rất chuẩn, mọi việc trong lớp cô tuy là út nhưng lại có quyền quyết định cao nhất *thế mới lạ*.
- Này! _ cậu chợt gọi cô nhưng lại chẳng nhận được phản hồi nào.
Không nói nhiều, cậu liền đưa ra trước mặt cô 1 hộp quà khá là…bự khiến ọi người đều bất ngờ. Ai chẳng biết chàng hotboy lạnh lùng này chưa bao giờ tặng quà riêng cho ai cả, con gái lại càng không. Vậy thì hỏi sao mọi người không ngạc nhiên cho được, cả canteen dường như đều chú ý về phía này và quan sát biểu hiện của cô. Tuyết Hân dĩ nhiên không ngoại lệ, ngay cả nhỏ cũng chưa bao giờ được Trọng Khôi tặng quà kia mà.
- Trời ơi, tao có nhìn nhầm không mày?_ 1 nữ sinh trợn mắt mà thốt lên kinh ngạc
- Wow, anh Trọng Khôi… hic anh ấy thật là cool quá, hình mẫu lí tưởng của tao đấy._ một học sinh nữ khác thì đang mơ màng
- Ôi chị ấy thật là may mắn!!!! _ Lại 1 nữ sinh ghen tỵ nhìn Nhật Linh
Đáp lại biểu cảm chờ mong của tất cả mọi người, Nhật Linh chỉ điềm đạm ngẩng lên *nãy giờ đang ăn* nhìn Trọng Khôi bằng nửa con mắt:
- Cho tôi? _ cô nhếch miệng
- Phải! _ Cậu gật đầu chắc nịch, ánh mắt rất thật thà *không thể để bị lộ*
- Vậy thì phải phiền cậu mở rồi. Tôi thích người tặng mở quà cho tôi hơn._ Cô dường như đã nhận ra 1 điểm bất thường, nâng tầm mắt mà nhìn Trọng Khôi 1 cái thật sắc. Ánh mắt cậu thì cứ liếc qua liếc lại, cuối cùng nói:
- Cậu là người nhận thì phải tự mở chứ, thế mới ý nghĩa._ Cậu lại nhìn cô cười cười, lần này số người vào viện đã ngày 1 tăng
Nhật Linh không nói gì, cũng nhìn Trọng Khôi và…cười *cấp báo, bệnh viện đã quá tải*
Hộp quà được mở tung ra trước mắt mọi người, và:
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!
End chap 8
- AAAAAAAAAAAAAAAA_ Tiếng hét thất thanh vang lên cả canteen
- Trời ơi, chu... chuột… là chuột đó_ Tuyết Hân lắp bắp nói_Từ nhỏ cô đã rất sợ cái con này
Các thành viên khác của COB đang ăn ngon lành nghe thấy tiếng thét của Tuyết Hân, vội vàng chạy lại, thấy con chuột thì cũng hét lên .
- Chu choa Trọng Khôi à, cậu/anh lấy đâu ra em chuột xinh vậy hả_ Khác hẳn với vẻ mặt sợ hãi của Tuyết Hân cùng đa số các nàng , Bảo Trân và Khải Minh lại tỏ ra cực kì hứng thú với bé chuột trắng trẻo xinh xinh đang bò bò trong chiếc hộp quà của Trọng Khôi. =_=
Trọng Khôi không thèm để ý đến vẻ mặt như muốn nẫng ngay con chuột về nuôi của Bảo Trân cùng thằng em hâm hâm của mình. Cái cậu quan tâm là biểu hiện của Nhật Linh kìa. Nhưng…
- Tôi không ngờ cậu lại trẻ con đến độ này đấy_ Nhật Linh mặt không hề biến sắc, nói giọng giễu cợt.
- Làm cậu thất vọng rồi_ Thấy được vẻ thất vọng thoáng qua của Trọng Khôi, Nhật Linh đã hoàn toàn hiểu được mục đích của cậu. Hừ! Tưởng với con chuột này thì dọa được cô sao? Nằm mơ đi!
Biểu cảm của Linh khiến cậu hơi tức giận. Cô không phải con gái sao? Đã là con gái thì phải sợ chuột mới đúng chứ! “À mà cô ta đâu phải con gái, là phù thủy mới đúng”_Trọng Khôi nghĩ rồi cười đểu
- Thất vọng gì chứ, chẳng phải cậu thích chuột sao? Tôi cố tình mua tặng cậu để cậu nuôi đấy _Trọng Khôi khẽ nhếch khóe môi, nói
- Cậu đã có lòng thì tôi cũng có dạ, cảm ơn_ Nhật Linh nói rồi đưa luôn hộp quà cho Bảo Trân. Khỏi phải nói cũng biết Bảo Trân vui như thế nào, lại còn hỏi đi hỏi lại Nhật Linh: “Cậu cho tớ thật à?” nữa chứ. Haizz…
Sau khi “ừ” cả chục lần với Bảo Trân, Nhật Linh lại tiếp tục ăn như bình thường. Trọng Khôi thì cứ liếc liếc Nhật Linh, cảm thấy hơi hơi tức. Quà của cậu tặng mà cô có thể cho người khác sao? Phải biết đó là món quà đầu tiên cậu tặng cho con gái đấy nha, mặc dù không hề có thành ý. Nhưng dù có tức cũng đâu làm được gì, quà là của người ta rồi.
Không khí lại trở về trạng thái cũ, duy chỉ có chỗ Khải Minh và Bảo Trân là cười đùa rôm rả, tất cả cũng chỉ xoay quanh con chuột, *ha ha, tâm hồn con trẻ là đây*.
Mới chỉ 2 giờ chiều thôi mà Thái Dũng đã huy động lực lượng kéo tới nhà Nhật Linh quậy phá. Không gian im ắng của vùng ngoại ô cũng vì thế mà náo động hẳn lên.
- Wow, nhà cậu đẹp ghê á Linh!!!! _ Đây không biết là câu nói thứ bao nhiêu của Khải Minh kể từ khi bước vào căn biệt thự này rồi. ^^
Cứ đi tới đâu là cậu nhóc lại thốt lên kinh ngạc tới đó trước kiến trúc lạ mắt có một không hai này. Toàn bộ biệt thự này được sơn màu đen và trắng trông rất sang trọng nhưng cũng đầy vẻ huyền bí. Từ phía cổng đi vào là con đường chạy dài cả 100m, 2 bên là những hàng cây xanh cùng với muôn vàn loài hoa đủ màu sắc, tuy nhiên, không một ai có thể bắt gặp ở đây loài hoa mang trên mình màu… đỏ.
Cả căn biệt thự này gồm 2 dãy nhà chính, được nối với nhau bởi 1 cây cầu trắng nhỏ bắc ngang qua hồ bơi rộng lớn (wow, từ trên cầu mà nhảy xuống bơi thì quá tuyệt a ^^) trông rất độc đáo và bắt mắt. Dãy nhà chính dành cho gia chủ ở phía bên trái và dãy còn lại là dành cho khách. Dĩ nhiên khách ở đây chỉ có thể là COB, vì đây là căn biệt thự riêng của Nhật Linh mà. Phía sau của biệt thự là 1 khoảng đất rộng lớn trồng toàn cỏ xanh, đặc biệt là luôn luôn mát mẻ không bị ánh nắng làm phiền nha, nơi tổ chức tiệc buffet đây ý mà.
Mọi người nhanh chóng tụ tập ở gian nhà chính, trong thời gian chờ đợi những người tới sau, đám con trai galang đã tranh thủ đi mua những thứ cần thiết cho buổi buffet đặc biệt, còn các nàng nhà ta thì sung sướng nằm bò ở nhà…xem tivi.
- Kính coong
Tiếng chuông cửa vọng vào khiến ấy nàng đang xem phim mà mất hứng, liền nhanh chóng đuổi cô em út ra mở cửa (giúp việc hôm nay được nghỉ hết rùi).
Nhật Linh thở dài bất lực nhìn mấy bà chị đang bày bừa ở nhà mình rồi cũng nhanh chân đi ra. Cánh cổng to lớn màu trắng mở ra, trước mắt cô giờ đây là 1 chàng thiếu niên rất đẹp nha. Mái tóc màu nâu giống cô a, da trắng, khuôn mặt hoàn hảo đến từng milimet, đôi lông mày ngỗ ngược cùng với đôi mắt 1 màu cafe đen đặc sắc lạnh khiến cho nam nhân ấy toát lên 1 vẻ đẹp rất yêu nghiệt mà lạnh băng. Hơ hơ còn ai vào đây ngoài Trọng Khôi của chúng ta cơ chứ ^_^. Cậu đang nhìn cô với ánh mắt lạnh kiểu: “Cho tôi đứng đây à?”. Cô dĩ nhiên là dùng đôi mắt tím bí ẩn của mình mà nhìn lại, đầy vẻ thách thức: “Ừ, vậy đấy, thì sao?”.
Cậu nhìn cô, cô nhìn cậu. Hai mỹ nhân đứng nhìn nhau, đắm đuối như con cá chuối +_+
Đang trong tình trạng đấu mắt căng thẳng như thế thì đột nhiên có tiếng nói cất lên:
- Chị Linh ơi, chúng em tới rồi!
Tuyết Hân không biết từ đâu nhảy ra, liền nhí nhảnh gọi tên Nhật Linh khiến cuộc chiến tạm thời dừng lại (=.=”). Theo sau nhỏ là Lan Hương, Quỳnh Nga và một nam nhân khác, hình như là anh trai nhỏ thì phải. Cô nghĩ vậy bởi vì Tuyết Hân đã nói trước với cô cho anh trai mình tham gia cùng.
- Ừ._ Nhật Linh đáp gọn lỏn.
Nam nhân kia đang lơ đãng nhìn về phía con đường xa xa mà thấy có chút gì quen thuộc, sau khi nghe cô nói liền quay ra, lại cứ nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt có vẻ vô cùng ngạc nhiên a. Sau đó khóe miệng y không tự chủ giương lên cười nhẹ, cuối cùng mới nói được câu:
- Chào em, không ngờ gặp lại nhanh vậy nha. _ Biết ai chưa nhỉ???
Câu nói tuy chỉ gồm chín chữ nhưng lại khiến cho những con người đứng đây bất ngờ, Nhật Linh cũng không ngoại lệ. Cô nhíu mày nhìn anh, rồi lạnh lùng hỏi một câu rất gây shock:
- Tôi quen anh à? =_=
Hải Phong ngớ người, lạ a, đừng nói là cô không nhớ anh nha.
- Hả? Em không nhớ anh sao?
Lại một câu gây shock cho những con người không phận sự ở đây. Tuyết Hân cùng 2 cô bạn ngạc nhiên liền hỏi:
- Hai người quen nhau ạ?
- Không/Ừ_ Hai nhân vật chính của câu chuyện cũng không hẹn nhau mà đồng thanh, sau lại quay ra nhìn nhau khó hiểu
Chẳng ai bảo ai, cuộc đấu mắt lại bắt đầu diễn ra. Hải Phong cứ nhìn chăm chú vào đôi mắt tím nhạt ấy mà không khỏi bị mê hoặc đến ngây người. Nhật Linh cũng không kém cạnh thẳng thừng nhìn anh, mày nhíu lại khó coi, cô đang cố nhớ xem đã từng gặp người này bao giờ chưa, mà sao lại chẳng có tí ấn tượng gì thế này.
Điều này cũng là hiển nhiên thôi, não cô tuy nhiều nếp nhăn thật đấy, nhưng không phải cái gì cũng chứa, nếu như không phải cái gì thật ấn tượng hay quan trọng, cô lập tức sẽ không ghi nhớ quá 24h. Đối với Hải Phong của vài ngày trước, cô đã sớm bỏ ra khỏi đầu, thậm chí không buồn nhớ chút gì, theo cô anh chỉ đơn giản là người lạ tình cờ gặp mặt, lại mang đến không ít phiền phức, vậy nên…tốt nhất là không nên nhớ làm gì. =_=
- Bíp bíp… bíp bíp
- Mọi người làm gì ở đây vậy, không vào nhà sao, đừng có cậy cổng nhà có mái che là đứng đây hóng mát nha.
Tất cả quay đầu lại nhìn. Khải Minh từ trong xe ô tô thò cái mặt trẻ con của mình ra, kinh hô khi thấy mấy con người trước mặt không dở thì điên đang trời nắng chang chang mà đứng đây tâm sự, liền không khỏi buông một câu trêu đùa.
Vậy là đành tạm gác việc đang dang dở lại (nhìn nhau chứ có việc gì đâu), cả đoàn người và xe kéo nhau vào trong. Đám con gái trong nhà thấy mọi người đã về liền nhanh chóng chạy ra đón, đến khi nhìn thấy Hải Phong thì không ngừng ngạc nhiên hỏi:
- Ơ, anh là?_ Xuyên Hương.
Hải Phong đang định trả lời thì Tuyết Hân đã cướp lời:
- A, chị Xuyên Hương, đây là anh hai của em ạ, anh ấy tên là Hải Phong.
Nghe lời giới thiệu của nhỏ mà ai cũng thấy trong đó sự hào hứng và hãnh diện. Phải nói nhỏ rất tự hào về anh trai mình. Chuyện đương nhiên thôi, bạn cứ thử tưởng tượng mình có một người anh trai vừa handsome, vừa tài giỏi lại hết mực thương yêu em gái xem có thấy tự hào không? Thiếu nữ nào đó nghe thấy cái tên Hải Phong, liền lập tức nhíu mày, quen quen nha, hình như là…
Mọi người nghe vậy cũng rất vui vẻ chào đón, mời anh vào nhập tiệc. Bữa tiệc nhanh chóng được bắt đầu.
Khắp biệt thự nhanh chóng tràn ngập trong hương thơm của những xiên thịt nướng thật khó cưỡng lại. Đám con trai chăm chỉ làm việc, còn con gái thì phụ giúp 1 số công việc nhỏ. Tuy vất vả nhưng trên môi những chàng thiếu niên của chúng ta vẫn không ngừng nở nụ cười. Sao mà không cười cho được khi mà vừa làm vừa được nữ nhân xinh đẹp lau mồ hôi cho cơ chứ ^^.
Các chàng nhà ta vì vậy mà tích cực hết sức, duy chỉ có đại ca Thái Dũng là lúc nào cũng chịu khổ. Cụ thể như sau: Chàng nhà ta đang làm 1 đĩa thịt cuộn tôm và dứa nướng thơm phức thì được đại tỷ Xuyên Hương tới giúp đỡ. Khỏi nói anh chàng vui đến nhường nào, vừa làm vừa nói chuyện, tán gẫu vui vẻ, thỉnh thoảng còn chọc cô nàng nữa. Nhìn ánh mắt cùng cử chỉ quan tâm của Xuyên Hương đối với mình, Thái Dũng vui sướng muốn nhảy cẫng lên, tuy nhiên phải giữ hình tượng 1 chút nên đành kiềm chế.
Từ xa, Lan Hương nhìn cặp đôi đang nói chuyện vui vẻ ấy mà cảm thấy tức giận, ngay lập tức đi đến.
- Anh vất vả rồi, uống chút nước đi.
Cô ta đưa ra trước mặt Thái Dũng 1 chai nước suối, vẻ mặt tươi cười hiền hậu tỏ rõ sự quan tâm. Nhưng Thái Dũng cũng chỉ cười nhẹ, đón lấy chai nước mà nói:
- Cảm ơn.
Thấy Thái Dũng không chút để ý đến mình, Lan Hương cố kìm chế cơn nóng giận, vẫn cười cười nói nói:
- Anh có muốn em giúp gì không? Em đang rảnh lắm.
Nói xong cô ta còn lấy một chiếc khăn ra lau mồ hôi cho cậu. Điều này làm cho Xuyên Hương tự dưng mất hứng, liền quay ra nói với Thái Dũng 1 câu:
- Ông chăm chỉ làm việc đi, tôi đi ra với Nhật Linh chút._ Nói xong cô nàng liền quay đầu bỏ đi.
Khỏi nói Lan Hương vui sướng đến nhường nào khi thấy cô đi, còn Thái Dũng thì không kịp ú ớ gì, đành ngậm ngùi làm tiếp công việc dang dở trong sự “chăm sóc” đặc biệt của Lan Hương.
Ở một góc nào đó, cũng có con người đang chịu khổ không kém gì Thái Dũng a, không ai khác ngoài…Hải Phong. Tuy không được 2 người con gái quan tâm như Thái Dũng nhưng đối với anh, một mình Quỳnh Nga cũng đủ đau đầu. Trong lúc đó thì cô em gái yêu quý của anh lại đi đâu rồi, ờ…ra chỗ tên nhóc Trọng Khôi rồi ý mà, bỏ anh lại ở đây, được lắm. (Lưu ý: Tuyết Hân chơi với Trọng Khôi từ nhỏ thì đương nhiên Hải Phong cũng biết, thậm chí anh và cậu cũng có thể coi là anh em tốt)
Trên một chiếc ghế đá cách đó không xa có một người con gái lặng lẽ quan sát mọi người làm việc, đặc biệt con ngươi kia không hiểu vì sao cứ nhìn về phía chàng trai đang lẳng lặng nướng thịt. Nhật Linh vừa lau những chiếc đĩa trắng vừa nhìn Trọng Khôi, ngay lập tức hình ảnh xinh đẹp của Tuyết Hân cũng lọt vào tầm mắt. Nhỏ cùng cậu làm việc, trò chuyện rất vui vẻ nha, tự dưng cô lại thấy có cảm giác khó chịu nào đó cứ vây lấy mình. Không hiểu tại sao, nhưng cô liền bỏ đi tới 1 góc có nhiều cỏ xanh hơn, và cũng khuất bóng, một mình ngồi lặng lẽ chơi trò bói toán bằng tú lơ khơ (=.=).
- Thì ra em ngồi đây hả?
Hải Phong cất tiếng hỏi, thực ra là chịu không nổi Quỳnh Nga nên anh đành kiếm cớ đi trốn 1 chút, muốn đi tìm Nhật Linh nói chuyện, thật không ngờ cô lại ngồi đây chơi một mình.
- Liên quan?_ Nhật Linh thờ ơ hỏi lại mà không buồn liếc nhìn.
- Em thực không nhớ ra anh sao?_ Hải Phong tò mò, anh rất muốn biết cô có nhớ gì về mình không a
- Không _ *Phũ phàng*
Hải Phong nhíu mày nhìn người con gái trước mặt, ngẫm nghĩ 1 chút rồi cười ranh ma, cuối cùng lại bỏ đi chẳng nói câu nào.
Nhật Linh không quan tâm cho lắm, tiến lại bàn định lấy chai nước thì tự nhiên 1 lon coca mát lạnh đập thẳng trước mặt =_=
- Cho cậu đấy, sáng nay tôi tặng quà không có thành ý, coi như đây là lời xin lỗi.
Trọng Khôi từ bao giờ đã lù lù xuất hiện trước mặt Nhật Linh, đưa cô lon coca nói coi như xin lỗi mà mặt cứ tươi tỉnh thế nào ấy, làm cô đột nhiên sinh nghi. Có tốt quá không vậy, từ bao giờ đã có thành ý đi xin lỗi người khác thế này.
Nghĩ như vậy nhưng cô cũng đón lấy, dửng dưng mở nắp lon nước, nhưng vẻ mặt bỗng chốc đanh lại, nhăn nhó nói:
- Chặt, không mở được.
Trọng Khôi giương mắt nhìn cô, đứa trẻ mấy tuổi còn mở được mà cô không mở nổi sao, nói ai tin. Hờ, thế nhưng lại có người tin đấy:
- Linh cậu mang đây tớ mở cho._ Khải Minh galang nói, cánh tay vươn tới lấy lon coca mở phựt ra, và…
PHUTTTTTTTTTTTTTT