Love Story

Chương 4: Chương 4




Hôm sau, nó pước chân zô lớp zà đi tới chỗ của mình, wăng cái cặp xún ghế 1 cách ” phũ phàng “, chưa kịp ” an tọa ” hoàn toàn xún cái ghế là đã thý con Ngọc la ỏm tỏi lên zì nhìn thý tay nó pị thương :

_ Viiiiiiiiiiii, mày pị gì zậy? Ai wánh mày hả?

Nó nhìn con pạn cừi cừi :

_ Hum wa tao gặp 1 đám côn đồ thoy àh, ko sao âu ^^ – Nó nói tỉnh rụi, trong khi đó con pạn thân iu của nó mặt nhăn hơn khỉ zì thý tay nó păng trắng toát == (pa mẹ nó cũng zị ớz các pạn, mới zừa thý tay nó pị thương là đã la hét um cả lên, làm nó zừa phải giải thích mà còn lo “ bảo quản “ cái màng nhĩ của mình nữa ^^)

Con Ngọc nhăn nhó nhìn nó nói :

_ Gặp côn đồ màh chỉ pị thương nhẹ zậy sao? Pộ mày học zõ màh giấu tao hử?

_ Zời ạh, tao có học zõ pao giờ, chỉ là lúc đó Vinh xuất hiện kịp lúc nên ” xử ” tụi nó lunz, còn tao thì ngồi khóc ” pù lu pù loa ” òi – Nó xí hổ khi phải ” khai páo ” ra điều đó )

Con Ngọc “giương mắt ếch” nhìn nó ngạc nhiên :

_ Sao mày ih đâu hay pị cái gì thằng Vinh cũng xuất hiện đúng lúc wá zậy? 2 đứa pây có gì giấu tao phải hôn?

Nó tát cho nhỏ pạn 1 cái rùi trả lời :

_ Tỉnh chưa con? Mày có pị gì ko mà nói zậy zạ? Tao vs Vinh có gì đâu, chỉ là trùng hợp thui mờh – Nó phân bua

Con Ngọc hỉu ý, cũng ko hỏi thêm gì nữa chỉ gật đầu tỏ ý đã hỉu (zì con Ngọc ko mún xâm phạm wá nhìu zề những ziệc riêng tư của nó, sợ sẽ làm nó ko zui => sứt mẻ tình cảm pạn

pè thân thiết, nhỏ rất hỉu nó đó nhaz, nào là tính tình, thói wen, sở thích … cũng có khi là pik đc nó đang suy nghĩ những gì lunz đó ^^)

Giờ ra chơi, nó vs con Ngọc đang định xún căn-tin mua đồ ăn thì con Ngọc tự dưng pị khó thở zà đau tim, nó lo lắng định chạy lại dìu con pạn thì đã có 1 ngừi nhanh hơn nó – đó là Duy. Duy vs tụi hắn cũng đang định pước ra lớp để xún căn-tin thì thý con Ngọc khuỵu xún, tay ôm chặt ngực thì lấy làm lạ liền chạy tới pế nhỏ lên chạy xún phòng y tế làm hắn, Vinh zà nó ngỡ ngàng, chưa hỉu chiện gì hết. Sauk hi đc các cô ở phòng y tế cho ún thuốc zà nghỉ ngơi thì con Ngọc cũng tỉnh lại, nó liền tới hỏi :

_ Mày có sao ko? Có mệt ở đâu ko?

Nhỏ khó nhọc trả lời nó, miệng zẫn cố gắng nở 1 nụ cừi cho nó an tâm :

_ Tao ko sao âu, chắc pệnh cũ tái phát ấy màh, dạo này thời tiết thất thường wá .

Nó lo lắng nói :

_ Tao nhớ là lúc nào mày cũng đem theo thuốc phòng khi có gì màh, sao dạo này ko đem theo ún nữa?

Nhỏ Ngọc cừi trả lời :

_ Tao làm piếng mang, cứ nghĩ là hết pệnh òi nên ko mang nữa, sr mày zì đã để mày phải lo cho tao.

Nó cừi, cốc nhẹ đầu con pạn :

_ Mày thiệt là, pạn pè ko mà còn ngại.

_ Àh mà Vy nèk, trong lúc tao ngất đi, tao có cảm giác như có ai đó pế tao zậy đó, ngừi đó là ai zậy? – Con Ngọc hỏi nó.

_ Àh tao wên nói vs mày, tên Duy đó … nhìn zậy màh cũng ko đến nỗi nào … – nó cừi.

2 đứa đang nói chiện thì tụi hắn pước zào phòng, Vinh pước đến trước, hỏi nó :

_ Ngọc đỡ chưa? Có cần mua gì hok? Vinh mua giúp cho?

Nó cừi rõ là tưi, khoe chiếc răng khểnh duyên (làm cho Vinh đỏ cả mặt ý) :

_ Zậy thì tốt wá, zậy Vinh mua hộ giúp cho Vi 1 phần cháo thịt vs mý hộp sữa nhaz, con Ngọc nó đói ròi đó .

Vinh nhìn nó gật đầu, cừi :

_ Ok, 5 phút là có liền – Nói rùi Vinh nhanh chóng pước ra khỏi phòng .

Còn lại hắn, Duy và nó ở trong phòng, lúc này nó mới ra hiệu cho Duy ra khỏi phòng nói chiện vs nó. Khi 2 đứa đã đứng khuất phòng y tế khá xa, nó mới lên tiếng hỏi :

_ Duy nè, cảm ơn ông zụ con Ngọc nhaz, nếu ko có ông tui cũng ko pik làm sao nữa ^^ – Nó nhìn Duy cừi tưi

Duy zẫn giữ pộ mặt lạnh lùng, trả lời bằng 1 giọng trầm buồn, đôi mắt nhìn xa xăm :

_ Ko có gì phải cảm ơn, tại zì tui ko mún có thêm 1 ngừi như zậy nữa thôi …– Nói rồi Duy pước ih thẳng, làm nó chưa kịp phản ứng gì hết, chỉ nghĩ thầm “ tên này nói gì khó hỉu wá zậy taz? 1 ngừi như zậy nữa là sao? Mà thoy kệ đi, miễn con Ngọc ko sao là mừng ròi, dù gì mình cảm ơn tên đó cũng ko sai “, rùi nó pước zào phòng thì pắt gặp hắn, nó nhìn hắn cừi đểu rùi nói :

_ Con Ngọc wả là có phước haz, đc cả pạn Huy tới thăm thế này wả là may mắn đó – Nó nói đểu hắn

Hắn nhìn nó cừi nửa miệng, trả lời :

_ Cô ghen tị sao? Cũng chỉ là zì thý 2 thằng pạn tui lo lắng cho pạn cô wá, nên cũng mún tới ngắm dung nhan pạn cô 1 chút thoy ý màh, có gì cô ko hài lòng sao? – Hắn nói zô cùng thản nhiên mà ko pik là nó đang “pốc lửa”.

Nó nhìn hắn vs đôi mắt lạnh, nói :

_ Anh wá đáng lắm, ỷ mình có cái mã là mún làm gì thì làm hả? Anh nhìn lại mình đi, tui thý 2 ngừi pạn của anh còn tốt hơn anh gấp vạn lần đó, ko hỉu làm sao mà 3 ngừi có thể thân thiết như zậy đc – nó nói mà giọng nghèn nghẹn, chỉ zì nó tức wá mà thoy.

Hắn nhìn nó vs 1 khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt như “ rực lửa “ :

_ Tui thế nào cũng chẳng liên wan gì đến cô cả, cô đừng có nói này nói nọ, tui ghét nhất là mý đứa con gái nói nhìu, nghe mún lùng bùng hết cả lỗ tai, tốt nhất là tôi vs cô ko nên đụng mặt nữa, nếu có thì cứ coi như là ko wen pik là đc. Chào cô! – Hắn nói mà như ko lấy hơi lunz ý, dường như hắn rất giận dữ, ko hẳn là do những điều nó nói, mà còn điều gì khác nữa chăng ???

Nó đứng đơ 1 hùi cũng pình tĩnh lại đc, cùng lúc đó Vinh cầm bịch sữa và hộp cháo pước zào :

_ Sr Vi nhaz, tại kẹt xe wá nên Vinh zề trễ. Ủa màh mọi ngừi đâu hết ròi? – Vinh ngạc nhiên khi trong phòng chỉ còn lại nó.

_ Àh… Ờh mấy ngừi kia lên lớp hết rùi, zô tiết oỳ màh – Nó ấp a ấp úng trả lời.

_Ừh haz Vinh quên mất, zậy Vi lên lớp lunz đi, để Vinh chăm sóc Ngọc cho. – Vinh cừi hiền, đề nghị vs nó.

Nó lắc đầu, nói :

_ Thôi đc rùi, để Vi chăm sóc Ngọc cho, Vinh lên lớp đi, sẵn xin phép cô cho Vi vs Ngọc nghỉ 2 tiết cuối lunz nhaz !

_ Ừh, thoy zậy cũng đc, có gì thì phải páo cho Vinh pik ớz nhaz, Vinh lên lớp đây, pp Vi – Vinh cừi tưi, vẫy tay chào nó.

_ Ừhm, pp Vinh – Nó vẫy tay chào lại.

Sau cuộc cãi zã vs hắn, nó nghĩ rất nhìu : ” Hắn thật là wá đáng màh … ỷ mình là ai cơ chứ … mình màh phải sợ hắn sao … thiệt là tức chết màh … “. Nhưng nó cũng có 1 cảm giác rât lạ mỗi khi chạm mặt hắn : ” Rõ là ko ưa … nhưng cớ mỗi lần gặp hắn là mình lại có cảm giác lạ wá … dường như là mình zà hắn đã từng wen pik rùi … cảm thý hắn rất gần gũi vs mình … sao lại như zậy nhỉ ? … thiệt là khó hỉu wá … aaa … đầu mình … lại thế rồi … ” Đang ngập tràn trong những suy nghĩ zề hắn thì 1 cơn đau đầu ập đến vs nó … nó rên lên những tiếng đau đớn zà khó nhọc … zì lúc trước nó pị tai nạn xe … khiến cho sau này mỗi lần suy nghĩ nhìu zề 1 ziệc gì đó là nó lại pị những cơn đau đầu đó hành hạ … đau đến mún khóc … nhưng nó cố gắng kìm nén lại … thả lỏng đầu óc ra, ko suy nghĩ thêm gì nữa … ngả ngừi ra sau ghế, nó nhắm mắt lại zà mong sao cơn đau đầu đó mau piến mất … chỉ 1 lúc sau, nó đã chìm zào giấc ngủ 1 cách yên pình zà thoải mái nhất …

Trên lớp :

_ Ê Duy, hùi nãy sao mày chưa thăm hỏi Ngọc câu nào đã lên lớp ngay rồi zậy? – Vinh hỏi Duy

_ Ko thik, màh mày hỏi nhìu wá – Duy gắt gỏng trả lời

_ Còn Huy nữa, lúc đầu tao rủ mày vs thằng Duy đi thì ko chịu đi, sau lại đi, là sao đây? – Vinh hỏi hắn vs 1 vẻ mặt khó hỉu (zì lúc đầu Vinh có rủ 2 ngừi ih, màh ngừi nào cũng từ chối, ko pik sao lát lại tò tò theo Vinh xún phòng y tế lunz ^^)

_ Thik thì đi, cấm àh?- Hắn trả lời cực tỉnh

_ Ko hỉu nổi 2 thằng pây lunz, haizzzzz – Vinh thở dài nhìn 2 thằng, 1 thằng thì ngủ, 1 thằng thì trầm ngâm suy nghĩ gì đó, mặt ko piểu lộ cảm xúc gì cả (tên này rất ít khi piểu lộ cảm xúc ra ngoài, mặt lúc nào cũng lạnh như păng ý . )

_ Vinh, sao tao thấy mày hay nói chiện vs con nhỏ đó wá zậy? Pộ mày thik nó rùi hả? – Hắn ngước pộ mặt ngái ngủ của mình lên hỏi Vinh.

_ Nhỏ đó là nhỏ nào? Mày nói rõ xíu coi. – Vinh hỏi lại

_ Thì cái con nhỏ pạn vs con Ngọc đó. – Hắn khó chịu khi nhắc tới nó.

_ Àh Vi hả? Thì có gì đâu, pạn pè nói chiện ko đc àh? Mà mày hỏi có gì ko?

_ Ko có gì, thik thì hỏi zậy thoy. – Nói rùi hắn úp mặt xún pàn ngủ típ ==

Giờ ra zề :

_ Vi, Ngọc 2 ngừi định zề hả? Ngọc khỏe chưa? – Mới zừa hết tiết là Vinh chạy ngay xún phòng y tế.

_ Ừh, Vi vs Ngọc đang chuẩn pị zề nè, con Ngọc nó đỡ nhìu rùi, cảm ơn Vinh nhìu nhaz – Nó cừi tưi trả lời (sau khi đánh 1 giấc xong thì cơn đau đầu cũng tan piến mất, pây giờ nó đã bt trở lại ^^)

_ Có gì đâu, pạn pè giúp đỡ nhau là bt màh, Vi đừng ngại – Vinh cừi

_ Zậy thoy tụi mình zề, coi chừng ông pảo zệ đóng cổng rùi thì mệt. – Ngọc lên tiếng

_ Ừh, zề thoy – Nó hào hứng

Sauk hi đã đưa con Ngọc zề tới tới nhà, nó đang định quay xe chạy zề nhà thì Vinh gọi :

_ Vi ơi, chờ Vinh với

Nó ngạc nhiên way lại, cừi lộ ra chiếc răng khểnh :

_ Có chiện gì hả Vinh?

_ Ờh … thì … Vi wên chiện Vinh mời Vi ih ún nước ùi hả ? – Vinh hởi đỏ mặt nhìn nó

_ ý chết Vi xin lỗi nhaz, tại lo cho con Ngọc nên Vi wên mất tiu lunz àh – Nó đập trán

_ Zậy … giờ mình ih lunz nhaz – Vinh phấn khởi

_ Ok – Nó cừi

Quán trà sữa :

_ Vinh mời Vi ih ún nước có chiện gì Vinh mún nói hả? – Nó hỏi Vinh khi Vinh đang khuấy ly trà sữa

_ Àh, ờh có chiện – Vinh ấp úng

_ Chiện gì zậy? Vinh nói đi. – Nó nhìn Vinh cừi

_ Vinh mún nhờ Vi 1 chiện, nhưng … Vinh sợ … Vi ko đồng ý … – Vinh hơi ngại

_ Nhờ Vi chiện gì zậy? Vinh cứ nói đi, nếu giúp đc Vi sẵn sang giúp màh. – Nó khuấy khuấy ly trà sữa, cừi cừi nhìn Vinh

_ Ừhm … Vinh định nhờ Vi … giả làm bạn gái … của Vinh … có đc ko ? – Vinh nhìn nó như cầu xin

_ “ Ax “ “ Ax “ (nó pị ” sặc ” sau khi câu nói của Vinh zừa dứt ^^) …

_ Vi, Vi có sao ko ? – Vinh lo lắng nhìn nó

_ Àh, ờh ko sao, mà Vinh nói giỡn hay nói thiệt zậy? sao lại nhờ Vi giả làm pạn gái Vinh? – Nó hỏi nguyên 1 tràn

_ Vinh nói thiệt màh, tại zì mẹ Vinh pị pệnh nặng lắm, pác sĩ nói có thể mẹ Vinh ko sống đc pao lâu nữa, có nhìu lần mẹ nói vs Vinh nên có pạn gái, nhưng những lúc đó Vinh đều từ chối, đến pây giờ mẹ như zậy rùi, nên Vinh mún 1 lần dẫn pạn gái zề ra mắt mẹ, cho mẹ an tâm … – Vinh nói vs giọng trầm zà hơi đượm pùn, ánh mắt nhìn xa xăm.

_ Zậy àh? Vi xin lỗi nhaz, Vi ko pik … nhưng màh … Vinh có nghĩ là làm như zậy là lừa dối mẹ Vinh hok? – Nó nói có zẻ hơi ngại.

_ Nhưng màh Vinh pik làm sao đc, Vinh nghĩ chỉ còn mỗi cách đó mà thôi, Vinh ko mún nhìn mẹ lo lắng cho Vinh hoài đc … – Vinh nhìn nó như cần sự giúp đỡ.

_ Zậy thôi đc rồi, Vi sẽ giúp Vinh, mà khi nào thì chúng ta đi gặp mẹ Vinh? – Nó hỏi

_ Vinh định là sáng mai, Vi có pận gì ko? – Vinh zui mừng.

_ Ko, Vi ko pận gì hết – Nó cừi vs Vinh

_ Zậy thì tốt wá, zậy 8g sáng mai Vinh wa chở Vi đi nhaz! – Vinh hào hứng đề nghị.

_ OK, zậy cũng đc, nhưng màh … Vi thấy hơi ngại ngại sao đó …

_ Ko sao đâu, Vinh nghĩ sẽ ổn thôi … zậy Vinh cảm ơn Vi trước nhaz

_ Hì, Vinh đừng ngại, ko có gì đâu – Nó cừi lộ ra chiếc răng khểnh.

_ Cũng trễ rồi, thôi mình zề ih, mai gặp lại nhéz – Vinh nói rùi cầm chiếc chìa khóa xe đứng lên

_ Ok, zậy mình zề – Nó cũng theo Vinh pước ra zề …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.