Love You Babe

Chương 15: Chương 15: Một Người Hạnh Phúc, Một Người Đau!




Băng giật mình quay lại kèm theo đôi mắt ẩm ướt. Những sợi tóc mai bay bay trong gió hoà quyện với thiên nhiên tạo nên một cảnh sắc tuyệt trần. Tay cô bị anh nắm lấy, càng nắm càng siết chặt, anh như sợ chính bàn tay bé bỏng này sẽ tan thành mây khói trong phút chốc. Đây, một cái nắm tay thể hiện biết bao lời anh muốn nói. Liệu cô hiểu được anh muốn nói gì không? Tâm trạng hai người hiện giờ đang rất hỗn loạn. Một người thì muốn người kia chấp nhận mình, còn một người thì yêu nhưng lại trốn tránh, không dám tiến tới mặc dù lửa trong lòng đang ngày càng sôi sục. Họ phải làm sao mới ổn thoã đây?

Em có nên đồng ý hay không? Lỡ như một ngày nào đó không xa, em dành trọn hết tất cả tấm chân tình này để đổi lấy sự phũ phàng, không quan tâm từ anh - người đã làm em rung động đầu đời. Em phải sống thế nào đây? Chỉ còn mình em cô đơn giữa đồng không mông quạnh, ai sẽ cùng em đi đến cùng trời cuối đất, ai sẽ chăm lo cho em sau này, ai sẽ hi sinh tất cả vì em đây? Một lần này thôi, nếu em trao không đúng thì cuộc đời em sẽ đi về đâu khi bên em chỉ còn mình em và hình bóng của anh. Có lẽ em đã yêu anh quá sâu đậm rồi nhưng mà em rất sợ. Sợ em sẽ mất anh trong lúc yêu thương nhất. Sợ bàn tay em mong manh quá biết mai sau này còn giữ được anh. Sợ bàn chân anh hay đi trước bỏ rơi lại em trên con đường yêu. Sợ rằng đôi khi cơn mưa ấy khiến cho anh buồn và nhớ đến ai. Khi đó, anh sẽ yêu một người mới chắc chắn chẳng phải là em. Hai chúng ta chỉ tình cờ bước vào đời nhau trong một khoảng thời gian nhất định, mãi mãi sẽ chẳng ở bên nhau trọn đời. Chúng ta như hai đường thẳng song song cứ kéo dài mãi, dài vô tận nhưng không bao giờ trùng nhau, trùng một đích đến. Chúng ta chỉ vô tình đi qua nhau mà thôi, anh hiểu không? Chỉ là say nắng mà chứ không bao giờ có kết quả vẹn tròn. Em không mơ ước cao xa, em chỉ là một cô gái bình thường làm sao xứng với chàng trai giàu có, đẹp đẽ, thanh tú như anh. Chúng ta không môn đăng hộ đối, chúng ta chỉ là những người không cùng giai cấp, tầng lớp. Khi chúng ta bên nhau có người sẽ nói rằng: "Trời ơi! Vậy mà chúng nó cũng yêu nhau được sau. Một con nhỏ nghèo kiết xác với một chàng trai bao người mơ ước." Lúc ấy, em phải làm sao đây? Khi hoàn cảnh gia đình em là thế. Em có nên bất chấp hết tất cả không anh??

Anh biết, hiện giờ em đang rất bấn loạn và anh tin chắc rằng: em sẽ yêu anh. Yêu không phải vì cái vẻ bề ngoài mà là vì chính bản thân anh (tự tin thấy ớn) Anh hứa, anh sẽ làm tất cả vì em, cùng em vượt qua bao khó khăn, trắc trở. Anh sẽ mãi mãi bên em, sẽ cầm chặt tay em như lúc này, sẽ không bao giờ buông ra dù cho có sóng gió gì đi chăng nữa. Anh sẽ vẫn mãi yêu em, không bao giờ rời xa em, hãy tin ở anh vì...tình yêu của anh dành cho em là vô đối, không gì có thể cân, đo, đong, đếm được, em hiểu chứ?

Liệu cô ấy đồng ý, cô ấy có hạnh phúc hay đây là một quyết định sai lầm dẫn cô ấy đến một con đường không có lối về. Vậy ai sẽ là người cùng cầm tay cô vượt qua bao gian khó giúp cô trở về nơi đây? Là chính anh hay là một người khác, có lẽ nào là....Duy - người đã và đang yêu cô.

Hiện tại, họ đang đến nơi mà không ai biết đến. Đây là một đường hẻm nhỏ không bóng người qua lại. Chỉ còn những hàng cây cỏ dại xanh ươm, những bông hoa vàng tươi khoe sắc thắm (tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh) và những ngôi nhà mang kiến trúc tinh tế, tuy hơi cũ nhưng nhìn theo góc độ nào thì chúng vẫn chưa lỗi thời. Thấp thoáng vài tiếng gió xen kẽ là và ánh nắng ban mai ôm ấp mái nhà cổ. Không ngờ, trong Thành phố Sài Gòn phồn hoa, thịnh vượng, đầy sức sống lại có một nơi ảm đạm, yên tĩnh như thế. Một không gian và thời gian tuyệt vời. Nơi đây có một đôi nam nữ đang nhìn nhau bằng ánh mắt say đắm, anh ấy nắm chặt lấy tay cô ấy đáng lẽ ra cô ấy phải vui mới đúng chứ... nhưng hai hàng nước mắt của cô lại rơi vì sao ư, có trời mới biết.

Đoạn hấp dẫn nè, độc giả chú ý.

Đứng một hồi lâu, anh ấy chợt khuỵ xuống bên cạnh cô và nói rất nhẹ nhàng, khuyến mãi luôn một ánh mắt cầu xin tha thiết.

- "Anh đã rất cô độc suốt một thời gian rất dài để đợi chờ một tình yêu. Giờ đây tình yêu ấy đã xuất hiện khi em đến. Hãy tin anh, anh đã chọn sự chờ đợi để có được tình yêu của em thì dù có vật đổi sao dời anh vẫn không rời bỏ em. Băng à, trên đời này bệnh nào rồi cũng có thuốc chữa khỏi nhưng duy nhất và sẽ không bao giờ có thuốc chữa được bệnh anh dừng yêu em. Làm bạn gái anh nha!"

Trong người cô đang run lẫy bẫy không ngờ anh lại nói như thế. Một người lạnh lùng, khô khan như anh mà cũng nói được những câu đó, thật là khiến người ta bất ngờ mà. Cô tròn xoe hay mắt nhìn anh, những hàng nước mắt cũng thôi ngừng rơi, bỗng hai má cô từ màu trắng chuyển sang màu hồng nhìn đáng yêu vô cùng. Cô không biết phải làm sao? Nếu cô từ chối có thể sẽ làm trái tim anh ấy tổn thương và anh ấy sẽ đau, cô cũng không ngoại lệ. Cô có nên đồng ý hay không? Có một sự mâu thuẫn và một nút thắt khó gỡ đang hiện diện trong trái tim cô.

Cảm nhận được trái tim người mình yêu đang rung động anh nhẹ mỉm cười và hối thúc nếu không sẽ không kịp.

- "Đồng ý lẹ đi chứ, anh còn biết đường mà lau nước mắt cho em nữa."

- "Em...em..."

-------------------------------------------------------Chuyển cảnh-----------------------------------------------------------

- "Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa"

Một tiếng la thất thanh từ một hòn ngọc đẹp nhưng không phô trương giữa bốn bề sóng nước mênh mông. Những khối mây cuồn cuộn bên trên sóng nước làm nổi bật các chiếc thuyền đơn sơ. Đây là một điểm lí tưởng cho một cuộc ngắm bình minh hay buổi tản bộ chầm chậm đợi ngày tắt dần. Thuyền tấp nập cập bến, những ngôi nhà đơn giản, người đi đi lại lại trên bờ kè đông vui và gần gũi. Một cảm giác vừa đủ: đủ bình yên, đủ thư giãn và đủ cho một kì nghỉ ngắn. Bởi một lẽ, biển ở đây không hề có làn nước trong xanh thấy tận đáy hay mang sắc xanh ngọc bích lạ mắt. Nó chỉ đơn thuần là những gì tự nhiên nhất, hoang sơ nhất. Một điểm nhấn đặc sắc là con đê dọc theo đảo. Con đê tạo thành một vòng cung thơ mộng cho các đôi tình nhân thơ thẩn dạo chơi, đồng thời cũng là một cung đường lí tưởng cho những ai cần không gian riêng nhưng vẫn muốn hòa mình với đất trời. Những con thuyền gỗ sờn cũ vì năm tháng nằm lặng im bên nhau ngắm hoàng hôn dần buông xuống. Một buổi chiều yên tịnh, thanh bình hoàn toàn. Nhưng thấp thoáng có bóng dáng của một chàng thanh niên. Đó chính là Duy, từ khi ra khỏi trường, anh ấy đã lấy xe phóng thẳng xuống nơi đây.

Anh ấy muốn đến một nơi thật yên tĩnh để quên đi cô ấy, quên những kí ức đẹp giữa anh và cô ấy. Để cho người cô chọn được hạnh phúc mĩ mãn bên nhau. Nhưng mà.... anh còn yêu.

Đáng lẽ là anh đã phải buông tay em ra từ rất lâu rồi phải không em? Tại anh thôi, tất cả là do anh không đủ bản lĩnh, không đủ can đảm để từ bỏ mà người mà anh đã yêu bằng cả trái tim. Bắt đầu đã là một sai lầm thì càng tiếp tục lao theo thì sai lầm đó không thể nào cứu vãn được nữa rồi. Khi anh nhận ra mình đã yêu em thì anh không còn đủ sức để ngăn cản vì trái tim anh không còn là của riêng anh nữa. Không biết anh đã khóc bao nhiêu lần vì em và anh cũng không hiểu vì sao mình lại có đủ sức chịu đựng được những gì đã xảy ra nữa, anh chấp nhận âm thầm đi bên cạnh em như một cái bóng. Em! Có bao giờ anh nghĩ tới cảm giác của anh không em? Cảm giác khi nhìn thấy em đi bên người ta, anh không thể nào diễn tả được, mọi chuyện đến với anh bất ngờ quá anh không suy nghĩ được mình phải làm gì, đầu óc anh trống rỗng và anh chỉ biết khóc mà thôi... Anh cắn răng chịu đựng mọi chuyện chỉ vì anh quá yêu em, anh sợ mất em, sợ cảm giác một mình, sợ không còn nhìn thấy em nữa... Anh thấy sợ lắm. Anh mù quáng, anh ngu ngốc, anh cứng đầu, anh cố chấp, anh yếu đuối, anh nhu nhược... Anh chấp nhận.

Anh đã bước vào cuộc đời em một cách âm thầm thì bây giờ anh cũng sẽ bước ra khỏi đó một cách âm thầm, âm thầm lặng lẽ. Anh muốn dùng nỗi đau nào đó để quên nỗi đau ở trái tim, anh tự hành hạ bản thân mình nhưng tất cả làm anh đau đớn, anh vẫn không quên được em...

Anh không oán trách, không buồn, không giận em... anh chỉ trách không đủ bản lĩnh để yêu và giữ em bên cạnh mà thôi. Em biết không, anh đã khóc, khóc rất nhiều, thật sự đối với anh rất khó, làm sao có thể coi người mình yêu là bạn, nhưng anh phải cố gắng vì chỉ có thế anh mới có thể nhìn thấy em mỗi ngày, có thể quan tâm em, dù đối với em, anh chỉ là bạn, một người bạn không hơn không kém, bây giờ và mãi mãi về sau. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi anh thấy mắt mình cay cay, anh lại muốn khóc, anh khóc cho tình yêu của anh, khóc cho những gì đã qua.

Anh mong em hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc, mong em sẽ tìm được một nửa của đời em và người ấy cũng yêu em như anh đã từng yêu em vậy. Nếu thật sự có kiếp sau anh mong kiếp sau anh có thể làm một nửa của đời em và anh cũng sẽ yêu em bằng cả trái tim. Em! Sẽ có ngày anh không còn được nhìn thấy em nữa, em hãy nhớ rằng ở đâu đó trên thế giới này có một người luôn dõi mắt theo em, luôn mong em hạnh phúc. Anh sẽ không bao giờ quên những ngày tháng hạnh phúc bên em dù là ngắn ngủi, em mang cho anh cảm giác bình yên và ấm áp.

Anh sẽ không bao giờ quên em. Tạm biệt em!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.