Loving Evangaline

Chương 12: Chương 12




Chậm chạp Robert tỉnh lại từ cảm giác sâu xa nguyên thủy, tâm trí lơ mơ của anh dần hoạt động lại. Sức mạnh của việc vừa qua khiến anh rung rẩy, với 1 cảm xúc vượt quá bản thân anh, không chút nối kết. Anh nhận thức mạnh mẽ cơ thể mình theo cái cách trước đây chưa bao giờ có. Anh có thể cảm thấy dòng máu nóng trong anh bơm đầy các mạch máu với những nhịp tim đập chậm chạp, nặng nề đang dịu lại. Anh cảm thấy tiếng gầm gay gắt của phổi anh đang giảm đi đến tốc độ bình thường hơn, cảm thấy cảm giác thỏa mãn mạnh mẽ làm giãn cơ bắp, cảm thấy cơ thể Evie nóng bỏng, siết chặt khi anh vẫn còn cứng chắc trong cô, thỏa mãn nhưng không no nê. Cô trần truồng nằm dưới anh, đúng như anh muốn.

Rồi, với sự dịch chuyển đột ngột, đầu óc lờ đờ của anh thực sự hoạt động lại với hiện thực tàn nhẫn. Robert bồn chồn, kinh sợ với chính mình. Anh đã mất kiểm soát, điều không bao giờ xảy ra trước đây hết. Phần dịu dàng trong anh chưa bao giờ cần nhiều hơn thế, thay vì vậy anh lại chiếm đoạt cô giống như kẻ cướp, chỉ chăm chăm thỏa mãn riêng mình, bằng việc xâm chiếm và sở hữu xác thịt mềm mượt của cô.

Cô nằm bất động dưới anh, giữ cơ thể im lìm hết mức, như thể tránh thu hút chú ý của anh lần nữa. Tim anh quặn lên đau đớn. Robert đã vứt bỏ sang bên chuyện cô còn trong trắng – anh biết câu trả lời nên để sau – và tập trung vào việc làm yên lòng cô. Đầu óc anh đang chạy đua. Nếu anh để cô thoát khỏi anh lúc này, thì anh sẽ có cả 1 quãng thời gian không chịu đựng nổi bất kỳ chỗ nào ở gần cô, và anh không thể đổ lỗi là cô cảnh giác. Cảnh giác, chết tiệt. Cô gần như bị hoảng sợ rõ rành rành, và vì lý do chính đáng.

Anh ngoan cố dẫn dắt cô vào con đường đam mê nhưng lại chẳng chút thỏa mãn. Cô không có được gì hết ngoài đau đớn, và mức độ thì lại ngả nghiêng nguy hiểm; trừ khi anh có thể bù đắp cho cơn đau bằng khoái lạc, anh sợ anh sẽ mất cô. Đây là lần đầu tiên Robert cảm thấy có hơi khiếp sợ, nhưng 1 cảm giác hoảng loạn ập vào anh và trộn lẫn với quyết tâm của anh. 1 phần trí não anh vẫn còn mơ hồ. Anh biết 1 cách chính xác cách đưa 1 người đàn bà lên đến đỉnh điểm bằng những cách khác nhau: nhanh hay chậm, bằng miệng hay bằng tay, hoặc bằng cơ thể anh. Anh có thể nhẹ nhàng đưa cô đến cảm giác ngất ngây bằng miệng anh, và cách đó có lẽ là hay nhất, nhưng bản năng của anh lại bác bỏ nó. Anh phải làm việc đó cho nhanh, trước khi cô đủ bình tĩnh để tuyên chiến – trời, anh không thể chịu đựng được – và anh phải hành động giống cách đã làm đau cô để bắt đầu. Anh muốn cô đạt tới khoái lạc bằng thân thể anh hơn là sợ cái thọc sâu gắn kết xác thịt họ lại với nhau.

Anh vẫn còn căng cứng, và 1 lần nữa anh bắt đầu chuyển động, chậm rãi, trong cô. Cô bồn chồn, và tay cô duỗi ra chống lên ngực anh như thể cô cố đẩy anh ra. “Không,” anh nói khắc nghiệt, chặn trước sự kháng cự của cô. “Anh sẽ không ngừng lại. Anh biết giờ anh đang làm đau em, nhưng trước khi anh làm xong anh sẽ làm cho em thích có anh trong em.”

Cô nhìn anh chăm chăm, mắt cô thẫm lại vì đau khổ. Nhưng cô không nói gì, và anh kéo cô sát vào, chỉnh lại vị trí của họ để cô có được cảm giác cực điểm. Anh có thể cảm thấy đùi cô run rẩy dọc theo hông anh.

Anh hít vào thật sâu và giọng anh nhẹ nhàng, muốn cam đoan với cô lần nữa. “Anh sẽ làm thật tốt cho em,” anh đoan chắc, lướt qua cái miệng mềm mại của cô bằng những nụ hôn và cảm nhận nó run lên dưới miệng anh. “Em tin anh chứ, Evangeline? Tin anh không?

Cô vẫn không nói gì, không nói lời nào từ lúc thì thầm tên anh từ lúc đầu. Robert ngập ngừng trong nửa nhịp, rồi nâng tay cô lên và đặt chúng vòng quanh cổ anh. 1 lúc sau mấy ngón tay cô chuyển động ôm chặt lấy anh, và nhẹ nhõm bắn xuyên qua anh vì cử chỉ chấp nhận nhỏ bé ấy.

Evie nhắm mắt lại, dồn ép bản thân lần nữa chịu đựng cơn đau của cơ thể cô. Trong chốc lát, đó là giới hạn khả năng của cô; cô không thể hành động, không thể nghĩ, chỉ có thể chịu đựng. Cô muốn cuộn người lại thành 1 trái banh phòng bị và khóc lóc vì sốc và đau khổ và thất vọng, nhưng cô cũng không thể làm được. Cô cần giúp đỡ, cơ thể cô bị xâm nhập, cô cần đến lòng tốt của anh, mà anh dường như không có.

Lúc đầu chỉ có đau hơn. Nhưng sau đó, đột ngột, hông anh xoay tròn ấn mạnh vào làm cô uốn cong người khỏi giường bởi cái gì đó không phải là cơn đau, nhưng không kém phần sắc nhọn. Không báo trước, cơn đau không từ từ giảm bớt mà khoái cảm tích tụ, chỉ cảm giác choáng đến điếng người làm cô thét lên. Anh làm lại lần nữa, và với tiếng kêu tắc nghẹn cô nhận ra thân thể mình thậm chí ít bị chế ngự của cô hơn cô nghĩ.

Cô đã lạnh nhạt, nhưng giờ cô bị tràn ngập bởi hơi nóng, những cơn sóng to lớn của nó, cuộn lên từ ngón chân cô cho đến khi cô thấy cứ như toàn bộ cơ thể cô nóng rực. Nó tập trung ở giữa 2 chân cô, ngày càng tăng với mỗi cú đâm vào trong. Tay cô trượt từ cổ xuống vai anh, bám ở đó, móng tay cô bấm vào bắp thịt rắn chắc của anh. Anh đang ôm chặt mông cô, nâng cô lên để đáp ứng anh, di chuyển cô, lắc người cô trước sau, và mỗi một cử động nhỏ làm tăng thêm những bùng nổ khoái lạc mới mẻ trong cô. Cô có cảm giác không ngừng bị lôi lên 1 ngọn núi bên trong cơ thể về phía những điểm cô không thể nhìn thấy, nhưng lúc này cô đang ráng sức để chạm vào nó. Anh đẩy vào cô sâu hơn với mỗi giật lại khó khăn của hông anh đến khi cô thở hổn hển và tuyệt vọng, nức nở khi cô cong người dán chặt vào anh. Và khi anh đẩy vào cô, Evie thét lên lúc ý thức cô tiêu tan.

Cô rùng mình hài lòng, cố chìm ngập vào da thịt anh, cơn bùng nổ khoái lạc cũng tàn phá như cơn đau đã đến trước đó. Robert giữ mình nằm yên và ngập sâu bên trong, hàm răng anh nghiến chặt, nhưng những cơ bên trong cô đang co thắt điên cuồng hơn là anh có thể chịu đựng, và với 1 tiếng rên rĩ anh chịu thua, đập rộn ràng với sự giải thoát. Bằng mọi giá anh bắt mình không đâm vào, để cho cô có được khoái cảm mà anh không xâm nhập, và việc đó chỉ làm tăng thêm cảm giác. Từ xa anh lại nghe thấy tiếng rên rĩ của chính mình khi anh trào ra, nặng nề đổ sụp xuống trong vòng tay cô.

Nếu trước đây Evie bị sững sờ, thì lúc này cô còn sững sờ hơn. Cô nằm mềm oặt bên dưới anh, buông xuôi và thoát khỏi trạng thái mơ hồ. Sự đòi hỏi cấp bách anh gây ra trên cơ thể cô, cơn đau liên tiếp, choáng váng và ngây ngất, đã rời bỏ cô không cả tâm trí mà cả hoạt động cơ thể cũng không. Có lẽ cô lơ mơ; cô biết cô mơ tưởng, những hình ảnh lập lòe mờ dần quá nhanh để níu giữ khi cô 1 lần nữa tỉnh táo từ trong trạng thái lơ mơ. Cô cảm thấy anh tách khỏi cô, biết anh đang cố cẩn thận, nhưng không thể ngăn được tiếng rên rĩ bởi cơn đau vì anh rút ra. Cô không mở mắt ra lúc anh ngừng lại, rồi thì thầm êm ái, âm thanh dịu dàng cũng chứa đựng vẻ xin lỗi, và rút ra hết. Cô lập tức cảm thấy trống rỗng, lạnh lẽo trong bóng tối mát mẻ. Cô cuộn người lại phòng vệ, nhưng tay chân cô quá nặng nề. Trong chốc lát sau đó màn khói mờ mịt lại bao phủ cô lần nữa.

1 tia sáng quét qua, ánh sáng mù mờ đập vào mi mắt cô. Cô ngần ngại cách xa khỏi nó, nhưng anh vẫn bất động chạm vào cô. Tấm nệm lún xuống khi anh ngồi xuống cạnh cô và kiên quyết tách đùi cô ra. Evie phát ra âm thanh phản đối yếu ớt và cố gắng dẫy lên trên, nhưng lần nữa nỗ lực là quá nhiều.

“Suỵt,” anh rì rầm, tiếng xì xào làm cô yên lòng nhỏ xíu. “Để anh làm cho em dễ chịu hơn, em yêu. Tốt hơn là em ngủ đi.”

1 miếng vải ẩm ướt mát lạnh chạm vào giữa 2 chân cô. Khéo léo, nhẹ nhàng, anh lau sạch chứng tích làm tình của họ, sau đó lau khô cô bằng 1 cái khăn mềm. Evie thở dài thỏa mãn. Anh bỏ khăn mặt và khăn tắm vào lại phòng tắm, và khi anh quay lại tắt đèn và trượt vào giường cạnh cô, cô đang lơ mơ ngủ. Thậm chí cô cũng không thức khi anh kéo cô vào tay anh, âu yếm để cô dựa vào anh.

Evie thức dậy trong bóng tối yên lặng tĩnh mịch trước buổi sáng tinh mơ. Trăng đã lên từ lâu, và ngay cả những vì sao có vẻ đã mất đi sự lấp lánh. Bóng tối hoàn toàn chìm vào hành lang cửa ra vào, trong giây phút cuối cùng trước khi bị xua tan bởi màu xám đầu tiên được báo trước bởi ánh mặt trời. Cô vẫn ngủ, mệt lử vì 1 đêm dữ dội trong vòng tay Robert. Cứ như cơ thể cô không còn là của cô, cách anh mời gọi tiến lên và điều khiển cô hưởng ứng. Anh bị quá khứ của cô quyến rũ mang theo cả sợ hãi, cả đau khổ, đến nỗi cơ thể cô hăm hở ưỡn lên trong những cú đâm đầy sở hữu của anh.

Robert nằm cạnh cô, hơi thở anh chậm mà sâu. 1 cánh tay co lại dưới đầu cô, tay kia nặng nề vắt ngang ngực cô. Hơi nóng của anh bao bọc cô, phản ứng tự nhiên trong 1 đêm mát mẻ. Sự khác lạ của sự hiện diện của anh bên cô khiến cô hụt hơi.

Cô không muốn nghĩ đến đêm qua, hay những việc đã xảy ra giữa họ. Cô quá mệt, mất cân bằng, để có thể xử lý những cảm giác xáo động và những ý nghĩ cuộn xoáy trong đầu óc cô, ngoài ra cô cũng quá mệt mỏi để né tránh chúng. Cô từ bỏ mọi nỗ lực và thay vào đó thử hiểu cái cô dang cảm nhận.

Cô không bao giờ nghĩ rằng đem bản thân cho người đàn ông cô yêu được chứng minh để gây khó chịu, nhưng nó đã xảy ra. Cơn đau thể xác, kỳ quặc là được giảm hết mức, dễ hiểu nhất. Cô đã hiểu rằng, bên dưới cử chỉ lịch sự của anh, Robert mang linh hồn của 1 kẻ xâm lược. Cô cũng biết rằng anh có bản năng tình dục lạ lùng từ lần họ gặp nhau. Nó khiến cô rất lo lắng, trong những trường hợp đó, kềm chế của anh không dao động. Cô không mong chờ đến mức hoàn toàn sụp đổ, nhưng khi ấy, hết sức thẳng thắn, anh cũng không mong mọi việc lại xảy đến thế này.

Cô nên nói anh biết cô còn trinh, cô biết thế, nhưng nói ra lại cần lời giải thích mà cô không dễ dàng để lộ ra được. Kể về Matt, hồi tưởng lại những giờ ngắn ngủi của cuộc hôn nhân của họ, là quá đau khổ. Cổ họng cô thít chặt vì sợ, biết rằng Robert sẽ đòi giải thích ngay. Cô đã hy vọng – 1 cách ngu ngốc – rằng anh không thể nói ra, rằng lần đầu tiên của cô được lo liệu không hơn 1 thoáng lo lắng mà cô dễ dàng che đậy hay lờ tịt đi. Cô cảm giác giống như vừa khóc vừa cười cùng lúc. Hay cô nói với anh, điều đó sẽ giải thích hợp lý mức độ đau đớn của cô. Vì thế, cô đã trả giá đắt vì giữ kín bí mật của mình, chỉ để trải qua nó, dù có thế nào.

2 thứ khó khăn nhất để cô giải quyết, bằng bất cứ cách nào, là hòa lẫn nỗi kinh hãi và sầu khổ với nhau. Cô hiểu rằng ngủ với Robert sẽ phá hủy hàng rào phòng thủ của cô, nhưng cô biết cô sẽ cảm thấy hoảng loạn ra sao, hay việc trao thân cô cho anh sẽ gợi lại những ký ức chua xót về Matt. Cô không thể tách bản thân khỏi niềm thương tiếc; yêu thương Matt, và mất anh, đã đóng khung cuộc đời và tâm hồn cô. Anh, thực ra mà nói, đã biến cô thành đàn bà.

Trong 12 năm cô chung thủy với anh, và ký ức về anh đã bao bọc quanh cô như 1 cái khiên vô hình, bao bọc lấy cô. Nhưng lúc này cô đã trao thân cho người khác, cho cả con tim lẫn thân xác, và không có đường quay lại. Cô yêu Robert bằng sự mãnh liệt phồng lên trong ngực cô và làm cô nghẹn thở. Bất chấp hậu quả ra sao, anh lấp đầy cuộc sống cô. Cô sẽ để Matt ra đi, từ bỏ ký ức về anh để nó chỉ còn là 1 phần nhỏ bé mãi mãi của cô, hơn là 1 bức tường thành chắn giữa cô và thế giới. Giống như là đánh mất anh lần thứ 2.

“Tạm biệt, Matt,” cô thì thầm trong tâm tưởng với hình ảnh chàng trai tươi cười, mái tóc sậm màu mà cô đặt ở đó. “Em yêu anh…nhưng bây giờ em là của anh ấy, em cũng yêu anh ấy, rất nhiều.” Hình ảnh ấy vẫn đứng yên đó, rồi gật đầu trang trọng, và cô nhìn thấy nụ cười, niềm hạnh phúc, lướt ngang qua khuôn mặt trẻ trung đó khi nó biến mất dần.

Cô không thể đeo mang nó. Với âm thanh thấp ai oán của nỗi thương tiếc cô quay khỏi giường, đánh thức Robert. Anh vươn tay nắm cô lại, nhưng cô đã tránh khỏi nó và đứng giữa phòng, tìm kiếm lung tung quanh căn phòng mờ tối, nắm tay cô ấn vào miệng để ngăn tiếng nức nở kiềm nén vì nhẹ nhàng.

“Sao vậy?” anh dịu dàng hỏi, từng bắp cơ trong anh căng ra và báo động. “Quay lại giường đi, cưng.”

“Em – Em phải về.” Cô không muốn bật đèn, cảm thấy không thể chịu đựng nổi ánh nhìn quá sắc bén của anh, không phải lúc này, với mối xúc cảm bị lột trần. Nhưng cô cần tìm ra quần áo, mặc vào…Có 1 đống tôi tối trên tấm thảm, và cô vồ lấy nó, cảm giác sờ vào cho cô biết đó là đầm của cô. Chúa ơi, mọi cơ bắp của cô đều phản ứng lại chuyển động của cô, việc làm tình với anh suốt đêm đang dội lại lên da thịt cô lúc này. Cơn đau nhức sâu bên trong ghi dấu nơi anh đụng đến.

“Sao vậy?” giọng anh vẫn nhẹ nhàng, hấp dẫn. “Còn sớm mà. Chúng ta còn thời gian mà em.”

Thời gian cho việc gì? Cô muốn hỏi, nhưng cô biết. Nếu cô vào lại giường, anh sẽ lại làm tình với cô lần nữa. Và lần nữa. 1 thoáng hoảng sợ, gặp lúc chuyển đổi giữa tình yêu cũ và tình yêu mới, cô nghĩ cô sẽ vỡ thành nhiều mảnh nếu anh chạm vào cô. Cô đang trải qua 1 giai đoạn của cuộc đời sang giai đoạn khác, đau buồn đã đủ trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nhưng cô có cảm giác rời bỏ pháo đài vững chắc và liều lĩnh đâm đầu vào mối nguy hiểm không lường được. Cô cần ở 1 mình để đối phó với điều cô đang cảm nhận, quay lại là chính cô.

“Em phải đi,” cô nói lại bằng giọng ai oán, khó khăn với những giọt nước mắt kiềm nén.

Anh rời giường, cơ thể trần truồng nhợt nhạt trong bóng tối lờ mờ. “Được rồi,” anh nói nhẹ nhàng. “Anh đưa em về.” Cô nhìn theo vẻ hoang mang khi anh lột bỏ tấm dra giường. Động tác của anh không rõ ràng, quá lẹ làng đến nỗi cô không biết được anh đang làm gì đến khi đã quá trễ. Chỉ 2 bước chân anh đã ở cạnh cô. Anh quấn tấm dra quanh người cô, rồi nhấc cô lên trong tay anh. “Để sau đã,” anh nói thêm lúc mở cửa hành lang và bước ra ngoài cùng cô.

Trời rạng sáng yên tĩnh, như thể mọi loài đều đang nín thở, chờ đợi tia sáng đầu tiên. Thậm chí 1 con dế cũng không gáy. Nước vỗ bờ chỉ gây ra tiếng ì oạp nho nhỏ, như tiếng sột soạt của váy lụa. Robert ngồi xuống 1 cái ghế xếp và để cô ngồi vào lòng anh, tấm dra bao quanh bảo vệ cô khỏi không khí lạnh ẩm ướt.

Evie cố ngồi im, kìm nén tất cả cảm xúc. Cô kìm nén được vài phút. Robert chỉ ôm cô, mà không nói lời nào, nhìn ra mặt nước sẫm màu như thể anh, cũng, đang chờ đợi buổi bình minh. Im lặng của anh đã đánh bại cô; nếu anh nói, cô mới có thể tập trung vào câu trả lời. Không có gì ngoài suy nghĩ của chính cô, cô đã thua.

Cô dúi mặt vào cổ anh khi những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống má và cơ thể cô rung lên nức nở.

Anh không dỗ cô, không quở trách cô, mà chỉ ôm cô chặt hơn và an ủi cô bằng thân thể anh. Dù cho cảm xúc hỗn loạn, đó vẫn là sự an ủi đáng kể. Mối ràng buộc thể xác mà anh đã làm suốt đêm còn mới mẻ và rõ rệt, cảm giác của cô hòa hợp với anh như thể hơi thở của anh là của cô, tiếng hít từng chập đang dần ảnh hưởng đến nhịp đập đều đặn trong anh.

Khi cô bình tĩnh lại, anh dùng 1 góc tấm dra lau khô mặt cô. Anh chẳng buồn lau nước mắt cô trên cổ anh.

Mệt lử, cảm xúc trống rỗng, mắt cô nóng rát và có chút cảm động, cô nhìn đăm đăm ra hồ. Trên cái cây gần đó, 1 con chim cất tiếng hót líu lo ngập ngừng, và như đó là tín hiệu, lát sau hàng trăm con bắt đầu hót ầm ĩ, cuồng nhiệt hân hoan đón ngày mới. Trong lúc cô khóc, bình minh đã ló dạng, bóng tối biến mất chuyển thành màu xám lờ mờ lộ ra điều huyền ảo mới lạ với những đặc điểm bị che giấu trước đó. Bóng tối tụ lại trên mặt nước – là gốc cây, là khối đá hay mặt biển huyền hoặc sẽ tan biến đi do ánh mặt trời?

Robert rất ấm áp, sức nóng mạnh mẽ, của cơ thể trần trụi đang ngấm qua tấm dra thành nguồn an ủi. Cô cảm thấy những cơ dọc như thép của bắp đùi anh ở dưới cô, nơi nương tựa vững chắc của ngực anh, vòng ôm chắc chắn của cánh tay anh. Cô ngả đầu vào bờ vai rộng lớn rắn chắc êm đềm và thấy như thể cô đã về nhà.

“Em yêu anh,” cô nói êm ả.

Thật dại dột khi thừa nhận điều này; có bao nhiêu người đã nói với anh điều như thế này, nhất là sau 1 đêm trong vòng tay anh? Đây không là điều mới mẻ với anh. Nhưng cô sẽ được gì khi giữ nó lại? Điều này sẽ cho phép 1 sự đòi hỏi, khi anh đi, anh không có gì hết ngoài 1 chuyện yêu đương mùa hè, nhưng cô không tự gạt mình để xoa dịu lòng kiêu hãnh. Hầu như cô không thể gạt được anh, dù anh là quý ông cho phép cô quyền đòi hỏi.

Trong mọi trường hợp, cô mừng vì sự bình tĩnh của anh. Anh không máy móc hứa hẹn với cô; cô sẽ biết ngay anh đang nói dối, và cô ghét điều đó. Anh cũng không hành xử không đàng hoàng hay nóng nảy. Anh chỉ đơn thuần nhìn cô dò xét rồi hỏi cô bằng giọng đều đều, “Vậy những giọt nước mắt này là sao?”

Evie thở dài và quay đi nhìn mặt nước. Anh đáng được nghe lời giải thích, chắc sẽ đòi hỏi được nghe, nhưng dù cho cô yêu anh, cô cũng không thể bộc lộ hết tâm hồn cô và nói tuốt tuột ra mọi thứ. Cô có nơi riêng tư sâu kín, và nếu như cô vẫn là người yêu của Robert trong nhiều năm nữa, cũng sẽ có những điều cô không thể cho anh biết, những ký ức mang lại quá nhiều đau đớn.

“Evie.” Không phải là lời thúc giục, mà chỉ là 1 đòi hỏi dịu dàng.

Nỗi buồn vương lên mắt cô và run rẩy quanh miệng cô. Cô rất quen thuộc với nó, đã sánh bước cùng nó trong 12 năm ròng, ngủ cùng nó vào mỗi tối, thức dậy với nó vào vô số buổi sáng. Nỗi buồn và sự cô độc sâu thẳm không là bạn bè cũng không phải gia đình đã có thể bị xua tan đã là những người bạn vô hình trung thành của cô. Nhưng Robert cần câu trả lời. 1 người đàn ông ôm 1 người đàn bà mang nhiều cay đắng đang khóc lóc ít ra nên được biết nguyên do những giọt nước mắt của cô ta.

“Em hiểu ra,” cuối cùng cô nói, giọng yếu ớt rung rẩy, “rằng lúc này Matt thực sự đã không còn nữa.”

Âu yếm dựa vào anh, cô cảm nhận được mức độ cơ thể anh căng ra. Lời nói của anh, dù thế nào, vẫn kiềm chế. “Anh ta không còn nữa đã lâu lắm rồi.”

“Phải.” Chỉ là cô biết 12 năm đó dài như thế nào. “Nhưng đến tối qua, em vẫn là vợ anh ấy.”

“Không,” anh nói thẳng thừng. “Em không phải.” Anh đặt ngón tay dưới cằm cô và nâng nó lên, bắt cô nhìn anh. Ánh sáng lúc này đủ để cô thấy đôi mắt xanh xám lấp lánh. “Em chưa bao giờ là vợ anh ta. Em chưa bao giờ ngủ với anh ta. Anh mong em đừng cố ra vẻ em không còn trong trắng, vì anh không phải thằng ngốc, và dấu vết trên tấm dra không phải vì em đang có tháng.”

Evie nao núng. “Không phải,” cô thì thầm. Chúa ơi, kỳ lạ làm sao anh lại nói trắng ra hết bí mật mà cô giữ kín suốt nhiều năm rồi.

“Em cưới anh ta,” anh gay gắt nói tiếp. “Làm thế nào anh lại là người duy nhất có em?”

Nỗi buồn vẫn làm mắt cô u ám, nhưng cô nói, “em cưới vào tháng 6,” và nỗi buồn đau mãnh liệt và trớ trêu giáng vào những câu nói vắn tắt đó.

Anh không hiểu, nhưng anh nhướng hàng lông mày rậm lên, chờ cô nói tiếp.

Không thể đặt chỗ trước trong nhà thờ cho lễ cưới tháng 6 trừ khi anh yêu cầu trước 1 năm,” cô giải thích. “Matt và em chọn ngày lúc chúng em vẫn còn là học sinh trung học. Nhưng không cách nào lập kế hoạch riêng trong thời gian lâu như vậy.” Evie quay đầu cách xa anh lần nữa, hướng về nguồn an ủi của riêng cô, mặt hồ. “Đó là 1 lễ cưới tuyệt đẹp. Thời tiết lý tưởng, trang hoàng hoàn hảo, bánh ngọt hoàn hảo. Mọi thứ diễn ra không gặp khó khăn nào. Và kỳ kinh của em đến vào sáng hôm đó.”

Robert im lặng, vẫn chờ đợi. Evie nuốt ực, đau đớn trong cô khi cô trông như trở lại là 1 cô gái ngây thơ. “Em đã quá bối rối vào tối hôm ấy, lúc em nói với Matt là chúng em không thể làm tình. Cả 2 chúng em cùng đáng thương cả.”

“Sao em không - ” anh mở đầu, nhưng sau đó ngưng lại khi anh hiểu rõ rằng 2 thiếu niên không thể thoải mái và có kinh nghiệm của 2 người lớn được.

“Đúng thế,” Evie nói, như thể anh đã biến ý nghĩ của anh thành lời nói. “Chúng em chưa hề làm tình, rõ ràng. Matt chẳng có kinh nghiệm nhiều hơn em hết. Kinh nghiệm mà chúng em có, là nhận được cùng lúc, nhưng cả 2 đều muốn chờ đến sau khi cưới nhau. Nên cái mà chúng em có, 2 kẻ mười – tám – tuổi trong đêm tân hôn, và tất cả điều chúng em làm là ở cổ và nắm tay. Matt đáng thương đến nỗi chúng em thậm chí không làm gì nhiều hết.”

“Nhưng anh ấy cơ bản là 1 người vui vẻ, chẳng gì làm anh ấy buồn lâu cả. Anh ấy làm nhiều trò vào sáng hôm sau, khiến em cười, nhưng cả 2 đồng ý là có những thứ chúng em sẽ không bao giờ nói với con cái lúc về già cả.” Giọng cô ngập ngừng và mất dần đến khi gần như nó không phát ra tiếng. “Anh ấy chết trong ngày hôm đó.”

Dịu dàng Robert kéo dải tóc khỏi mặt cô. Cô chưa bao giờ làm tình với chồng, chỉ là hơn 1 thập kỷ giữ mình cho anh ta. Bằng sự sáng suốt sắc bén thường khiến mọi người khó chịu, anh biết đích xác nó xảy ra thế nào. Bị thương tổn vì cái chết của Matt, cô đã thương khóc gấp đôi cho việc họ đã không bao giờ có thể ân ái và cô đã cô lập mình khỏi những người đàn ông khác. Nếu lần đầu tiên của cô không là với Matt, nó sẽ không xảy ra với ai khác. Cô đã tiếp tục sống suốt từ lúc đó như 1 Người đẹp ngủ đầy sức sống mà cơ thể vẫn hoạt động trong khi mọi cảm xúc đều tạm ngưng.

Robert cảm thấy cực kỳ hài lòng khó hiểu. Bất chấp chướng ngại khổng lồ, anh đã thành công ở nơi người khác không thể bắt đầu. Lần đầu của cô là của anh. Cô là của anh.

Anh luôn xem thường sự lang chạ nhưng không mong chờ sự trinh bạch. Dường như anh ở đỉnh điểm của thói đạo đức giả khi đòi hỏi thứ gì đó từ người đàn bà mà anh không có. Những chuyện tình phức tạp của anh, không giống tí nào với cảm giác ghen tuông chiếm hữu nguyên thủy, mạnh mẽ đã quét qua anh trong chốc lát anh hiểu rõ anh là người duy nhất từng làm tình với Evie.

Mối quan hệ của cô với Landon Mercer, bất kể là gì, thì chắc chắn chẳng hề lãng mạn chút nào. Ngồi đây trong rạng đông, với Evie ngồi trong lòng anh, Robert có 1 quyết định mau lẹ. Anh không thể ngừng công việc điều tra, không thể cảnh báo cho cô trong mọi việc, bởi vì hoạt động gián điệp phải bị ngăn chặn lại trước khi nó gây thiệt hại không thể cứu vãn nổi cho trạm không gian và cả an ninh quốc gia. Nhưng khi lưới đã được siết chặt và những kẻ phản bội như những con cá nhỏ mắc lưới, anh sẽ can thiệp và dùng thế lực của anh để che chắn Evie không bị khởi tố. Cô sẽ không thoát khỏi sự trừng phạt, nhưng quyền trừng phạt sẽ là của anh, và chỉ riêng anh, được đưa ra. Đơn giản là anh không thể chịu đựng nổi việc cho cô vào tù. Anh kinh ngạc với chính mình, nhưng đúng là thế.

Anh không hiểu sao cô lại dính líu đến những việc đáng ghê tởm này. Anh là người phân xử rất công bằng của mọi người, và anh thề rằng danh dự là nền tảng cho tính cách của anh. Vì thế, cô phải làm điều mà cô coi là 1 lý do chính đáng, dù anh không thể hình dung nổi đó là gì. Có thể cô không nhận thức đúng đắn về việc đang diễn ra; lời giải thích phù hợp tốt hơn bất kỳ cái nào khác, và khiến anh càng nhất định bảo vệ cô. Như anh đã từng nói với cô, anh giỏi trong việc chăm sóc bản thân, và tối qua Evie đã thành người của anh theo cách cơ bản nhất.

Anh mừng rằng chuỗi sự kiện tự nhiên đã cản trở đêm tân hôn của cô những năm về trước. Matt đáng thương. Lòng ghen tị cùng cực của anh đối với cậu trai đó mất dần, và 1 chút cảm thông khác thế vào chỗ ấy. Matt Shaw đã chết mà chưa từng nếm qua thân thể tuyệt mỹ của người vợ trẻ.

Robert nhớ lại khoảnh khắc tối qua trước khi anh cởi bỏ lớp áo quần cuối cùng của cô và nhìn cô phô bày hoàn toàn, trí tưởng tượng của anh chẳng còn gì nữa cả. Với sự sửng sờ chết lặng, trí tưởng tượng của anh bất chợt rơi rụng. Anh đã thấy vú cô trước đó, nhưng mỗi lần anh lại tự hỏi làm sao mà chúng lại săn chắc và tròn trịa đến vậy, vươn thẳng 1 cách hấp dẫn, những núm vú nhỏ và màu hồng sẫm bóng ngon lành. Cơ thể cô thắt lại ở cái eo mềm mại, rồi nở ra ở cái hông rất nữ tính. Làn da của cô, trong ánh trăng bạc, rực rỡ như thạch cao tuyết hoa. Thay vì là mẫu người mảnh khảnh, như những đàn bà anh quen, những đường cong của cô lại căng tròn và gợi tình. Anh không thể chờ đợi và đã leo lên cô ngay lập tức.

1 người đàn ông lịch sự sẽ thận trọng với cô hơn là anh, nhưng anh đã luôn ý thức 1 cách hài hước về điều đó, dù mọi người quen của anh nghĩ gì, thì anh dứt khoát không hề là 1 quý ông. Anh kiềm chế, thông minh và không phải là người tàn nhẫn, nhưng điều đó không giống với những cái gọi là quân tử. Ở đâu mà Evie có liên quan, thì sự kiềm chế của anh đã biến mất. Miệng anh mím lại thành 1 đường dữ tợn khi anh nhớ lại đam mê cấp bách hoang dại, bản năng nguyên thủy khiến cô thành của anh, việc đó xóa sạch mọi lý trí. Không chỉ anh làm đau cô, mà anh còn không dùng bao. Anh, người trước giờ không bao giờ sao nhãng để chắc chắn là sử dụng hình thức bảo vệ nào đó, thậm chí còn không nghĩ đến thuốc tránh thai.

Cô có thể có thai. Anh để cho khả năng này thấm vào tâm trí anh đúng lúc ánh sáng vàng óng bắt đầu len qua trên dãy núi. Ngạc nhiên, anh không cảm thấy lo âu hay căm ghét sự ngớ ngẩn của anh. Đúng hơn là, anh cảm thấy hài lòng – và thích thú.

Anh đưa tay vào tấm dra, để lên phần bụng phẳng, mát lạnh của cô. “Chúng ta có thể sẽ là cha mẹ. Anh không đeo bao.”

“Không sao cả.” Cô nhìn anh bình tĩnh. Nước mắt và đau khổ giờ đã bớt bên dưới sự kìm nén. “Em gặp bác sĩ ở Hunstville và lấy 1 đơn thuốc uống tránh thai rồi.”

Anh cảm thấy sự thất vọng hoàn toàn không dễ chịu. Anh bớt căng thẳng, nhưng thay vào đó anh chán ngán 1 cách lạ kỳ. Tuy nhiên ý thức thường khi lại chiếm ưu thế. “Khi nào?”

“Không lâu sau khi em gặp anh,” cô nhăn nhó.

Robert suýt cười vào mũi lượng công việc mà người của anh làm, cố theo dõi cô làm việc gì, cô đi gặp ai, vào ngày ở Hunstville. Anh sẽ tách họ khỏi công việc riêng biệt, nhưng anh sẽ bị đày xuống địa ngục nếu anh cho họ biết việc cô đã làm.

Anh nhướng mày nhìn cô, ánh nhìn nhạo báng trên mặt anh. “Anh nhớ rõ ràng em nói là em không định ngủ với anh kia mà.”

“Em không. Nhưng không có nghĩa là em liều với việc quan trọng, vì anh đã kiên quyết rồi, còn em hoàn toàn không chắc lắm về khả năng kiềm chế của mình.”

“Khả năng kiềm chế của em tốt đấy chứ,” anh nói. “nếu em cũng không thèm muốn anh.”

“Em biết,” cô dịu dàng thừa nhận.

Bình minh lên hẳn và bây giờ thực sự ở trên họ, ánh vàng tràn qua mặt hồ. Tiếng gấm rú của động cơ đuôi tôm phá vỡ sự yên lặng của buổi sáng thanh bình, và dòng sông sẽ đông đúc ngư dân và du thuyền. Dù vị trí của Evie trong lòng anh sẽ không để ai nhìn thấy anh trần truồng, Robert nghĩ tốt nhất không nên liều lĩnh gây sốc cho dân địa phương. Sau hết, cô làm ở đây, và cô được tín nhiệm. Anh đứng lên 1 cách dễ dàng, vẫn bế cô chắc chắn trong tay anh, và mang cô vào trong qua cửa hành lang để mở.

Anh chưa bao giờ hài lòng hơn lúc này. Evie hầu như không biết điều đang thực sự xảy ra với Mercer và chỉ dính líu chuyện ngoài lề; anh có thể bảo vệ cô mà không gặp quá nhiều khó khăn. Anh đưa cô vào giường, và anh hiểu cái nằm sâu trong nỗi buồn khó hiểu của cô. Anh ngờ rằng Evie chưa hề hoàn toàn hết nghĩ đến Matt, nhưng điều đó bây giờ không sao, vì bóng ma của Matt Shaw đã bị xua đi khỏi tâm trí cô và cô bị lộ ra cảm xúc sâu sắc. Cô nói rằng cô yêu anh, và theo bản năng anh biết cô không cường điệu lời nói chỉ để hợp lý hóa cuộc ân ái của họ. Nếu cô không sẵn sàng yêu anh, anh sẽ không bao giờ có thể cám dỗ được cô.

1 số người ngày trước đã đến và cũng nói với anh họ yêu anh – phần lớn họ. Lời tuyên bố không bao giờ gợi được gì từ anh ngoài lòng thương hại tế nhị. Dù anh muốn và thích tất cả những người tình của mình, không ai trong số họ từng xoay xở để chọc thủng lớp vỏ cứng của anh; anh e rằng chẳng ai biết lớp vỏ ấy tồn tại.

Evie chỉ đơn giản là bày tỏ, tuy nhiên, lại lấp đầy anh với sự thỏa mãn dữ dội đến nỗi làm máu anh gõ xuyên qua huyết quản. Cô không mong anh đáp lại. Đó là nhận thức đáng chú ý với 1 người quen có nhiều người đưa đến anh rắc rối của họ, mong chờ ở anh 1 quyết định ảnh hưởng đến hàng ngàn công nhân và hàng triệu đô la. Evie chẳng mong đợi gì. Bằng cách nào, mà cô cho đi nhiều đến vậy?

Anh mang cô vào nhà tắm và đặt cô đứng xuống, rồi tháo bỏ tấm dra giường. Ngắm nhìn da thịt màu vàng kem của cô khuấy động anh lần nữa, anh đưa tay ôm lấy bầu vú cô và cảm nhận trọng lượng mềm mại, mát lạnh của chúng. Ngón tay cái anh cọ xát qua núm vú cô, làm chúng se cứng. Mắt Evie mở to sợ hãi khi cô nhìn anh đăm đăm.

Miệng anh uốn cong thành nụ cười gượng gạo. “Đừng quá lo lắng thế,” anh nói lúc cúi xuống ấn môi anh lên trán cô. “Anh sẽ dằn lòng đến khi em lành hẳn. Vào bồn tắm đi, cưng, trong khi anh pha cà phê. Tắm làm dịu đi những cơn đau đấy.”

“Hay đấy,” cô nói với giọng hoàn toàn chân thật.

Anh cười thầm lúc để cô lại đó. Cảm giác mãn nguyện thậm chí còn sâu xa hơn nữa. Cô đã là của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.