Loving Evangaline

Chương 14: Chương 14




Landon Mercer chợt nhận ra hắn đang mang vẻ bồn chồn thường trực mỗi khi liếc nhìn vào tấm gương. Không có gì đi đúng hướng, không có lý do đặc biệt nào hắn có thể để lộ ra. 1 ngày kia hắn ta cảm thấy bản thân khá tốt và cái cách mà mọi thứ đang diễn ra, và sau đó tất cả bắt đầu tới địa ngục. Trước hết chỉ là những điều nhỏ nhặt, như chuyện tên con hoang Cannon xuất hiện và làm hắn suýt đứng tim, dù hóa ra Cannon lại là mối lo lắng ít nhất của hắn. Danh tiếng ông chủ lớn chỉ là được phóng đại 1 cách quá mức; anh ta không khác gì gã ăn chơi lười biếng, được sinh ra trong đống tiền, mà không có chút khái niệm nào về điều anh ta nói ra và xoay xở ngược xuôi.

Đôi lúc, dù là, Cannon có ánh nhìn lạnh băng trong mắt hết sức đáng sợ, như thể anh ta có thể nhìn xuyên suốt da thịt. Mercer không quên nỗi hoảng sợ mà hắn cảm nhận khi Cannon bắt gặp hắn ở Shaw’Marina. 1 thoáng kinh hãi, Mercer nghĩ mình đã bị bắt, rằng họ bằng cách nào đó đã phát hiện ra việc hắn đang làm. Nhưng Cannon dường như quan tâm đến việc hắn trốn việc chiều hôm đó hơn, hắn phải kỹ càng để không làm điều này nữa. Vận số chết tiệt! Có bao nhiêu bến tàu trống ở Guntersville; sao Cannon lại chọn đúng bến tàu Shaw? Nó không phải cái lớn nhất, hay hoạt động tốt nhất. Thực ra, với hắn, chủ yếu hấp dẫn ở chỗ là nó nhỏ, vượt khỏi lề thói 1 tí và trang bị nghèo nàn 1 cách đơn giản. Evie Shaw không có thời gian để tâm đến mọi điều diễn ra quanh cô ta.

Dĩ nhiên, Cannon đã gặp Evie 1 lần rồi, có thể hiểu được lý do anh ta cứ quanh quẩn ở đó. Mercer đã cố hàng tháng trời để cô đi chơi với hắn, nhưng cô cũng khó gần như khi cô hướng dẫn. Hắn chỉ không có nhiều tiền, hắn nghĩ thế; thì cô đã bám theo Cannon đủ nhanh.

Dĩ nhiên, nếu mọi thứ kết thúc, hắn sẽ có đủ tiền để khiến cô quan tâm. Hắn ta không ngu ngốc. Hắn không vung vãi tiền bạc; mà hắn đầu tư chúng. Những dự án hắn chọn tất cả đều có vẻ hợp lý. Hắn tránh xa khoản tiền lãi cao còn thị trường tiền chứng khoán không ổn định và lựa chọn chậm chạp nhưng lợi nhuận bảo đảm hơn. Trong vài năm nữa, hắn tính toán, hắn sẽ có đủ tiền sẵn sàng đầu tư vào lĩnh vực dễ dàng.

Nhưng những chứng khoán có vẻ tốt trong hôm nay thì ngày mai lại xấu đi, giá cả trượt dốc khi những nhà đầu tư khác bán hạ giá cổ phiếu của họ. Trong 1 tuần khủng khiếp số tiền vốn nho nhỏ mà hắn tích cóp được đã giảm xuống gần phân nửa so với trước. Hắn bán ra, chịu lỗ, trong 1 lần liều lĩnh để thu lại khoản tiền hắn đầu tư vào thị trường chứng khoán. Thị trường chứng khoán nhanh chóng rơi xuống, hắn gần như hết sạch tiền. Hắn cảm thấy mình giống vua Midas ở điều ngược lại; mọi thứ hắn chạm đến đều biến thành rác tất thảy.

Khi hắn thực hiện việc mua bán khác, hắn được an ủi đến mức suýt biết ơn họ đã gọi đến. Nếu như tài khoản ngân hàng của hắn không được chuyển tiền mặt sang sớm, hắn sẽ không thể trả nổi tiền chiếc xe, hay trả hết cho thẻ tín dụng của hắn. Mercer khó chịu khi nghĩ đến việc mất đi chiếc Mercedes yêu quý của hắn. Có nhiều chiếc xe mắc tiền hơn, và hắn định có chúng, nhưng chiếc Mercedes là chiếc đầu tiên hắn mua tuyên bố rằng hắn là người, 1 gã đàn ông cực kỳ tuyệt vời. Hắn không thể chịu được phải quay về mức trắng tay.

Evie cảm thấy cứ như cô bị tách ra thành 2 người riêng biệt. 1 nửa trong cô hạnh phúc cực độ, tràn ngập bởi cảm giác say sưa có Robert làm người yêu. Cô chưa hề mơ tưởng cô có thể lại có được hạnh phúc, hay cảm giác quá trọn vẹn, sự trống rỗng lớn lao đã ẩn núp trong tim cô quá lâu đã bị lấp đầy. Robert là bao gồm của cả nồng nàn và chu đáo, quan tâm đến cô quá nhiều đến nỗi cô cảm giác như thể cô là trung tâm của vũ trụ quanh anh. Anh không bao giờ không để ý đến cô, không bao giờ cho đó là điều đương nhiên, luôn khiến cô có cảm giác cô là người đàn bà đáng thèm muốn nhất mà anh từng gặp. Mỗi khi họ hẹn hò, sự chăm sóc của anh không hề chệch hướng sang người đàn bà nào khác, dù cô thấy rõ ràng là những người đàn bà đó đang ngắm anh.

Cô gặp anh mỗi ngày, ngủ với anh gần như mỗi đêm. Khi cô trở nên dễ chịu hơn với chính cơ thể cô và đam mê mà anh khuấy động, việc ân ái của họ trở nên nhàn nhã hơn, và còn mãnh liệt hơn, đến khi đôi lúc cô hét lên bởi tác động mạnh mẽ của nó. Anh là người tình sành sõi, dẫn dắt cô ở những tư thế mới, những biến chuyển mới, những cảm giác mới, và anh quá khéo léo không làm cô cảm thấy ngượng ngịu hay dốt nát. Anh làm tình với cô hầu như mỗi đêm. Chỉ 1 lần, nhưng lần đó lại kéo dài và trọn vẹn, làm cô thỏa mãn và ngái ngủ. Sau đó, vào buổi sáng lúc họ tỉnh giấc, họ lại làm tình thêm lần nữa, 1 cách yên lặng, trôi vào tình trạng nửa thức nửa tỉnh khi những cơn mơ màng vẫn còn che mờ ý thức.

Sự thành thạo của anh với cơ thể cô đầy đủ đến nỗi những quan tâm lo lắng của anh luôn luôn ở cùng cô, chỉ che giấu ngoài mặt, sắp sửa lộ ra và mang theo dục vọng cùng với chúng. Cô không biết cô thích điều gì nhất, những buổi tối đam mê hay là buổi sáng sớm kỳ ảo. Lạ lùng là cơ thể cô nhanh chóng học được cách vui thú nhục dục với anh, thế nên, vào buổi chiều đến, cô trở nên bồn chồn với trạng thái đề phòng và ham muốn. Anh biết điều đó, chắc chắn thế. Cô có thể thấy anh đang quan sát cô, cứ như đo lường sự sẵn sàng của cô. Đôi khi cô có niềm khao khát mãnh liệt được ghim chặt anh xuống sàn nhà và làm theo cách của cô đối với anh, nhưng cô luôn kềm chế bản thân, vì tích tụ ham muốn, dù dễ nổi cáu, thì cũng đều mang lại sự ngọt ngào như nhau.

Cô đã trở nên quen với việc kềm nén những ý nghĩ và xúc cảm của cô, giữ chúng đằng sau bức tường dè dặt, nhưng Robert lại kéo ra. Họ đã nóng lòng, dành hết tâm trí thảo luận về sự đa dạng rộng khắp của nhiều vấn đề. Ngồi trên boong tàu ban đêm, ngước nhìn những vì sao, họ bàn về thiên văn học và những học thuyết khác nhau, từ vụ nổ big bang đến lỗ đen vũ trụ, chủ đề mơ hồ và thuyết tương đối của thời gian. Khả năng hiểu biết của anh và phạm vi quan tâm của anh gần như là khủng khiếp. Không để lộ dấu hiệu bồn chồn nào, đầu óc anh luôn hoạt động, tìm kiếm những sự kiện mới để hấp thụ hay sắp xếp chúng khi anh có được. Họ trao đổi những mục báo, và văn bản chính trị và sự kiện quốc gia. Họ kể cho nhau nghe những chuyện lúc nhỏ, cô kể về việc lớn lên cùng người chị hách dịch như becky, anh làm cô cười thích thú với câu chuyện về cô em gái không thể khuất phục được của anh, Madelyn. Anh kể cho cô nghe về trang trại ở Montana, cái trang trại anh đồng sở hữu với Reese Duncan, chồng của Madelyn, và về 2 đứa con trai nhỏ ầm ĩ của họ.

Cảm giác gần gũi với Robert cùng lúc vừa làm cô say đắm vừa làm cô khiếp sợ. Có 1 sức cám dỗ dữ dội kéo cô lại gần anh, tạo ra 1 sự thân thiết về tinh thần cũng nhiều như về thể xác, đến nỗi cô không còn là 1 người cô độc nữa mà là có cặp có đôi, toàn bộ ý thức của cô đang biến đổi để bao gồm cả anh. Đôi lúc, khuất sau tâm trí cô, cô tự hỏi cô làm sao sống nổi nếu anh bỏ đi – cô nghĩ đến việc đó cứ như nó xảy ra ngay bây giờ vậy, hơn là khi ấy – và ý nghĩ mất anh khiến cô kinh hoàng muốn phát ốm.

Cô không thể để mình lo lắng về việc đó được. Yêu anh trong lúc này, ở thời điểm hiện tại này, đã chiếm hết chú ý của cô. Cô không thể giấu kín bất kỳ điều gì; thậm chí cô không nên thử.

Cùng lúc đó, 1 phần khác trong cô, cái phần không bị Robert làm bận tâm, đang không ngừng lo nghĩ đến khoản nợ ngân hàng và việc thế chấp nhà. Tommy đã không gọi lại cho cô. Cô đã gọi đến ngân hàng 2 lần; lần đầu anh ta nói rằng giấy phép hoàn toàn chưa được chấp nhận, nhưng anh ta không nghĩ có vấn đề gì và rằng cô nên kiên nhẫn. Lần thứ 2 cô gọi, anh ta không ở trong thành phố.

Cô không thể đợi quá lâu được. Đã qua 11 ngày, chỉ còn lại 19 ngày là đến kỳ hạn trả nợ. Nếu ngân hàng của cô không cho cô nợ, cô sẽ phải tìm 1 ngân hàng khác, và nếu như mọi ngân hàng đều hoạt động quá chậm, cô sẽ thấy mình đã hết thời hạn. Chỉ nghĩ đến khả năng đó thôi đã đủ khiến cô toát mồ hôi.

Cô cố nghĩ đến những lựa chọn khác, về vài cách nhanh chóng tăng thêm tiền trong trường hợp khoản nợ không được thông qua đủ nhanh. Cô sẽ đem bán con thuyền của cô, nhưng nó không đáng giá được 1 nửa số tiền cô cần và không thể bán được kịp thời. Hỏi mượn Becky và Paul thì lại không thể; họ có những trách nhiệm tài chính của riêng họ, và nuôi nấng 2 đứa đang tuổi lớn lại rất tốn kém.

Cô có thể bàn những con thuyền cho thuê, sẽ làm tăng thêm đủ tiền nhưng lại khiến cô mất đi khá nhiều thu nhập 1 cách đáng ngạc nhiên. Đương nhiên, với khoản nợ phải trả, và nếu như cô không trả hết khoản nợ khác, cô sẽ có rất nhiều tiền mặt và sẽ sớm có khả năng kiếm được thêm những con thuyền cho thuê. Vấn đề duy nhất là thời gian – lại là thời gian. Theo kinh nghiệm của cô, mọi người sẽ mất thời gian để mua nhiều thuyền. Tàu thuyền, ngay cả trong 1 thành phố như Guntersville, nơi phù hợp với cuộc sống trên sông, không còn cần cần thiết cho cuộc sống nữa. Người ta nhìn ngắm chúng, nghĩ đến chúng, bàn cãi về nó trên bàn ăn, kiểm soát và kiểm soát tỉ mỉ tiền bạc của họ. Nó khả dĩ, nhưng không chắc lắm, cô có thể bán vừa đủ thuyền để làm tăng thêm số tiền cô cần trong thời gian còn lại.

Trong những lựa chọn giới hạn cô có, dù, đó là điều tốt nhất. Cô để tấm bảng hiệu ghi Cần Bán Tàu Thuyền Cũ phía trước bến tàu và gửi thông báo đến các cửa hàng dụng cụ trong khu vực. Dù là cô chỉ bán được 1 chiếc, nó cũng làm giảm đi số tiền cô cần mượn.

Robert để ý thấy tấm bảng ngay tức thì. Anh đến vào buổi chiều muộn, cởi kính râm ra và ghìm chặt cô bằng ánh mắt xanh xám, khắc nghiệt. “Tấm bảng ngoài tr – em bán chiếc nào vậy?”

“Mấy chiếc cho thuê ấy,” cô bình thản đáp và hướng sự chú ý của cô vào người khách đang đợi. Chỉ 1 lần cô quyết định bán thuyền mà thôi, cô không cho phép mình được hối tiếc.

Anh bước ra sau quầy thu ngân và đứng trước cửa sổ với hai tay bỏ vào túi áo, nhìn ra ngoài bến tàu. Vì cô hiểu anh, anh đợi đến khi người khách đó đi khỏi trước khi quay lại hỏi, “Sao em lại bán chúng?”

Cô ngập ngừng trong giây lát. Cô không kể cho anh bất cứ điều gì về mối lo tiền bạc của cô và lúc này cô cũng không định làm thế, vì những lý do khác nhau. Lý do đơn giản nhất là cô không dễ bộc lộ những chuyện riêng tư, không thích loan báo những lo âu của cô cho cả thế giới biết. Lý do khác nữa là cô cực kỳ không muốn chia sẻ với ai về bến tàu, và cô không muốn lời nhận xét quanh đây là nó đang lung lay về vấn đề tài chính. Thêm nữa là cô không muốn Robert nghĩ cô quanh co hỏi mượn tiền, và cô sẽ đau khổ nếu anh đề nghị giúp đỡ. Anh rõ ràng là giàu có, nhưng cô không muốn việc ban phát tiền bạc trở thành 1 phần trong mối quan hệ giữa họ. Nếu nó xảy ra, anh chắc chắn sẽ, trong ý nghĩ của anh, rằng sức lôi cuốn của cô đối với anh không hề dựa vào sự giàu sang của anh? Vẫn còn lý do khác mà cô không muốn ai khác chia sẻ, và quyết định theo cách đó, trong bến tàu. Ngân hàng là 1, những lý do riêng khác nữa. Bến tàu là của cô, dựa vào cái cô đã xây dựng từ đống đổ nát của cuộc đời cô. Cô hoàn toàn không thể nhượng bộ bất kỳ 1 phần nào hết.

Nên khi cô trả lời, cô chỉ nói, “Chúng cũ rồi, không được chắc chắn nữa. Em cần mua mấy chiếc mới hơn.”

Robert lưu tâm đến sự im lặng của cô. Anh không biết nên ôm lấy cô hay lắc lư cô nữa, mà thực ra là anh sẽ làm cả 2 việc ấy. Rõ ràng là cô đang cố kiếm thêm tiền bằng mọi cách, và anh muốn vòng tay mình quanh cô và nói rằng mọi chuyện rồi sẽ không sao. Nhưng bản năng bảo vệ của anh lại bắt anh phải đè nén lại, ít ra là trong lúc này. Mặc cho quyết định của anh rằng cô hoàn toàn vô tội trong thỏa thuận gián điệp của Mercer, thì khả năng nhỏ là anh đã sai về cô sẽ không làm anh mủi lòng. Chẳng bao lâu nữa anh sẽ biết chắc chắn mọi chuyện, cách này hay cách khác. Nhưng nếu cô bán thuyền, Mercer sẽ đi lại bằng cái gì để giao hàng? Mỗi một chiếc thuyền lúc này đều được cài máy nghe lén nhỏ xíu để theo dõi họ; nếu Mercer buộc phải sử dụng con thuyền khác, hay là thay đổi hoàn toàn phương thức giao hàng, Robert sẽ mất đi quyền kiểm soát tình tình.

Ở thế thượng phong, anh chắc chắn Mercer sẽ hành động sớm. Bọn họ đã bị chặn 1 cuộc gọi rất đáng nghi, đặt bọn họ vào thế đề phòng. Nếu Evie chỉ bán 2 chiếc, hay thậm chí là phân nửa số thuyền thì không thành vấn đề, miễn là cô vẫn còn 1 chiếc để Mercer dùng để di chuyển. Anh chỉ cần giám sát tình hình và xen vào ngăn cản cuộc mua bán nếu sự việc trông như thể cô sẽ dỡ hàng.

Anh hỏi lớn tiếng, “Em có ai hỏi mua chưa?”

Cô lắc đầu, nụ cười gượng gạo uốn cong miệng cô. “Em chỉ mới trưng biển sáng nay thôi.”

“Em có quảng cáo trên báo chưa thế?”

“Chưa, nhưng em sẽ làm.”

Việc đó sẽ đem lại nhiều khách hỏi mua hơn để anh có thể ngăn cản, anh nghĩ với tiếng thở dài. Cách dễ dàng nhất là ngăn chặn bài quảng cáo ngay từ lúc được in ra; không có nhiều tờ báo trong khu vực này. Điện thoại ở đây và cả ở nhà cô đều bị ghi âm lại, nên anh sẽ biết được cô gọi tới tòa báo nào. Không biết sao anh lại không mong có quá nhiều phiền phức theo kịp hành động của cô. Evie là người tháo vát đáng kinh ngạc.

5 ngày sau, Evie vội vã bỏ coi sóc việc giao hàng gas để trả lời điện thoại. Cô hất mớ tóc bám trên mặt khi cô nhấc ống nghe. “Bến tàu Shaw xin nghe.”

“Evie phải không? Tommy Fowler đây.”

Ngay khi nghe, cô đã biết là giọng của anh. Chậm rãi cô hạ người ngồi xuống ghế, chân cô quá yếu nên cô cần vật chống đỡ. “Quyết định sao rồi?” cô hỏi, dù cô đã biết câu đáp án.

Anh thở dài. “Tôi rất tiếc. Ban giám đốc nói ngân hàng đã có quá nhiều khoản nợ bất động sản rồi. Họ không tán thành việc thế chấp này.”

Môi cô tê cứng. “Không phải lỗi của anh mà,” cô nói. “Dù sao thì cảm ơn anh nhé.”

“Không phải vô ích đâu. Chỉ vì ngân hàng chúng tôi không chịu kiểu nợ đó không có nghĩa ngân hàng khác cũng không đâu.”

“Tôi biết, nhưng tôi đến thời hạn cuối rồi, mà chỉ còn 14 ngày nữa thôi. Hơn nữa anh lại nói là không được. Thủ tục vay ở ngân hàng khác mất bao lâu thế?”

“Ừm, chúng tôi làm lâu hơn mọi khi. Tôi rất tiếc vì cái tin quỷ quái này. Evie, nhưng tôi không nghĩ sự chấp thuận lại không được thông qua. Đến ngân hàng khác đi. Ngay trong hôm nay, biết đâu có khả năng thì sao. Người định giá sẽ ước lượng giá trị căn nhà, nhưng nó là tài sản của bến tàu và còn tốt mà, nên nó đáng giá hơn nhiều so với số tiền cô muốn thế chấp. Kiếm 1 người định giá ở đó sẽ mất nhiều thời gian đấy, cô làm ngay khi có thể đi nhé.”

“Tôi sẽ làm,”cô nói. “Cảm ơn, Tommy.”

“Đừng cảm ơn,” anh rầu rĩ nói. “Tôi có làm được cái gì đâu. Chào nhé.”

Cô ngồi đó trên cái ghế 1 lúc lâu sau khi gác máy, cố xua đi cảm giác thất vọng và phán đoán tai họa sắp xảy ra. Dù cô có lo lắng, nỗi lo lắng đã bị kiểm soát, vì dù là cô có những kế hoạch bất ngờ, thì cô chắc chắn việc thế chấp sẽ được chấp nhận.

Cô không bán từng chiếc thuyền một được.

Chủ yếu là thời gian, mà cô không có nhiều niềm tin để vay nợ qua bất cứ ngân hàng nào khá. Nó như thể có 1 ác thần đột nhiên điều khiển mọi thứ, giáng cho cô việc trục trặc máy móc và chuyện ngân hàng bất hợp tác vậy.

Dù vậy, cô phải thử. Cô không thể chịu thua và có thể là mất bến tàu vì không nỗ lực. Cô không thể để mất bến tàu. Bất kể chuyện gì, cô đơn giản là không để cho nó trôi qua được. Nếu cô không thế chấp được, nếu cô không bán thuyền được, cô còn 1 lựa chọn nữa. Nó là cách cuối cùng, nhưng nó ở chỗ kia.

Cô lựa ra 1 ngân hàng khá nổi tiếng và gọi tới sắp xếp cuộc gặp với nhân viên cho vay vào sáng mai.

Nhiệt độ tăng cao vào hôm sau khi cô đang chuẩn bị. Dù quạt trần vẫn quay, da cô cũng mướt mồ hôi, làm cho quần áo cô dính sát vào người. Robert không hỏi lý do tại sao nhà cô nóng đến thế, nhưng 3 đêm vừa rồi anh khăng khăng đòi đưa cô về nhà anh chở cô về lại sau bữa sáng. Sáng nay cô tắm rửa ở nhà anh như mọi lần cô thường làm, rồi đòi anh chở về nhà cô sớm hơn thường lệ vì cô có cuộc gặp lúc 9 giờ. Anh cũng chẳng hỏi han gì về chuyện đó.

Cô lấy ra bản sao giấy tờ đựng trong cái hộp chống cháy để dưới giường và khích lệ bản thân như 1 người lính sắp ra trận. Nếu ngân hàng này không cho cô vay, cô sẽ không bỏ lỡ thời gian để đến ngân hàng khác. Thời gian còn lại rất ngắn. Cô phải gấp rút hơn để nắm lấy khả năng bị mất bến tàu.

Cô hạ kính xe xuống, gió thổi vào mặt làm cô bình tĩnh lúc cô lái xe tới ngân hàng. Nhiệt độ tăng lên mỗi ngày, và ở trong nhà sẽ mau chóng không chịu nổi nếu cô không mở máy lạnh. Cô mỉm cười dứt khoát. Cô bật máy lạnh cũng chẳng sao; bằng cách này hay cách khác, cô sẽ có tiền để thanh toán hóa đơn.

Cuộc gặp của cô là với Waldrop, người có vẻ ngoài chắc nịch, mái tóc màu cát ở cuối tuổi 40. Ông ta trao cô cái nhìn tò mò xa lạ khi dẫn cô vào văn phòng nhỏ của ông ta. Evie chọn 1 trong 2 cái ghế trước bàn làm việc, và ông ta ngồi vào cái ghế to tướng phía sau nó.

“Vậy thì, cô Shaw, chúng tôi làm được gì cho cô đây?”

Rõ ràng chi tiết, Evie nói điều cô cần, rồi lôi bản sao giấy tờ trong ví ra và để nó lên bàn ông ta. Ông ta mở ra và xem xét, mím môi lại khi ông ta đọc.

“Có vẻ đủ độ minh bạch.” Ông ta mở tủ và rút ra 1 tờ giấy. “Điền vào bản báo cáo tài chính này, và chúng tôi sẽ biết nên làm gì.”

Evie lấy tờ giấy và đi ra ngoài đến khu vực nhỏ cách xa hành lang. Trong khi cô đang trả lời vô số các câu hỏi, cây viết chạy sột soạt trên giấy, ai đó đã bước vào để gặp Waldrop. Cô liếc lên theo bản năng, và nhận ra cô biết người mới đến này, chuyện không hiếm gặp trong thành phố nhỏ như ở Guntersville này. Anh ta là Kyle Brewster, 1 doanh nhân hơi khả nghi, người làm chủ 1 cửa hàng giảm giá nhỏ, buôn bán vật liệu phế thải và đã qua sử dụng. Anh ta cũng được biết đến như 1 con bạc và đã bị bắt 1 lần, vài năm gần đây, khi mà công việc bí mật của khối thị trường chung bị tấn công bất ngờ bởi thông tin mà 1 trò chơi bất hợp pháp ở đấy bị quản lý. Evie tưởng rằng Kyle khá thành công trong trò cơ bạc của anh ta; mức sống của anh ta cao hơn 1 cách đáng kể so với thu nhập từ cửa hàng giảm giá mang lại.

Cánh cửa phòng Waldrop mở về bên trái. Cô không thể nghe được Kyle đang nói gì, chỉ loáng thoáng nghe giọng nhừa nhựa của anh ta, nhưng giọng của Waldrop vang xa hơn. “Tôi có séc ở ngay đây,” ông ta phấn khởi nói. “Anh muốn rút tiền, hay gửi tiền vào tài khoản vậy?”

Evie hướng sự chú ý vào mẫu đơn, cảm thấy có chút phấn khởi. Nếu ngân hàng cho Kyle Brewster mượn tiền, cô thấy không có lý do gì mà ngân hàng không cho cô mượn. Việc kinh doanh của cô có lời nhiều hơn, và danh tiếng của cô chắc chắn tốt đẹp hơn.

Kyle rời đi vài phút sau đó. Khi Evie ghi xong mẫu đơn, thì có người đến và ở trong đó với Waldrop. Cô nhẫn nại ngồi chờ, nhìn cây kim giờ trên đồng hồ nhích dần đến 10 giờ, rồi qua khỏi con số đó. Lúc 10g30, thêm người khách nữa bỏ đi và cô mang mẫu đơn vào cho Waldrop.

“Mời cô ngồi,” ông ta mời khi nhìn vào thông tin cô cung cấp. “Tôi sẽ quay lại.” Ông ta mang tờ giấy theo cùng.

Evie đan mấy ngón tay với lại nhau, thầm hy vọng khoản vay được chấp nhận, trong lúc chờ thẩm định tài sản. Cô sẽ tìm cho ra người thẩm định giá của ngân hàng nếu như cô phải gọi cho anh ta 10 lần trong 1 ngày và săn lùng người đó ráo riết đến khi anh ta xuất hiện.

Nhiều phút nữa trôi qua. Cô ngọ nguậy bồn chồn trong ghế, tự hỏi sao mà lâu đến vậy. Nhưng sáng nay ngân hàng dường như đông khách, nên có lẽ người mà Waldrop trình giấy tờ cũng bận bịu, và Waldrop đang đợi.

45 phút sau, Waldrop quay lại phòng làm việc. Ông ta ngồi vào ghế và đan mấy ngón tay vào nhau. “Tôi rất tiếc, cô Shaw,” ông ta nói với giọng tiếc nuối thật sự. “Chúng tôi không cho vay theo cách này lúc này. Theo cách hoạt động nó là…”

Evie ngồi thẳng người. Cô cảm thấy máu đang rút khỏi mặt cô, để lại làn da căng cứng. Thế là đủ. “Hoạt động vẫn tốt,” cô mạnh mẽ ngắt lời. “Tình trạng suy thoái không ảnh hưởng ở nơi đây như nó tác động đến những nơi khác trong vùng này. Và ngân hàng của ông là 1 trong những ngân hàng mạnh nhất trong vùng. Có 1 bài báo trong 1 tờ Birmingham mới tuần vừa rồi thôi viết rằng ngân hàng này đang thu mua ngân hàng khác ở Florida. Điều tôi muốn biết là tại sao ông cho 1 kẻ như Kyle Brewster, 1 con bạc ai cũng biết nằm trong hồ sơ cảnh sát, vay tiền, còn tôi không vay được với khối tài sản đáng giá 5, 6 lần số tiền đó chứ.”

Waldrop đỏ ửng vẻ có lỗi. Ánh nhìn lo âu hiện trong mắt ông. “Tôi không thể bàn đến việc làm ăn của ông Brewster được, cô Shaw à. Tôi xin lỗi. Tôi không quyết định có cho vay được hay không.”

“Tôi hiểu rồi, ông Waldrop.” Cô cũng hiểu ra điều gì đó khác nữa, điều gì đó bất tự nhiên mà cô chỉ vừa mới chắc chắn, nhưng nó chỉ là điều được phán đoán mà thôi. “Tôi không có cơ may để vay mượn, phải không? Bảo tôi điền tờ đơn đó chỉ là hình thức thôi chứ gì. Ai đó đang xen ngang để ngăn khoản vay, ai đó có thế lực lớn, và tôi muốn biết đó là ai.”

Nét ửng đỏ trên mặt ông thậm chí trở nên đậm màu hơn. “Rất tiếc,” ông lầm bầm. “Tôi không có gì để nói với cô cả.”

Cô đứng lên và nhặt mớ giấy tờ trên bàn. “Không sao, tôi không nghĩ là ông nói. Nó là công việc của ông chứ gì? Chào ông.”

Cô gần như choáng váng với cơn cuồng nộ khi ra đến xe. Hơi nóng dội vào người cô như 1 cú quật nhưng cô lờ nó đi, cũng như cô lờ đi sức nóng cháy da của đệm xe. Cô ngồi trong bãi đậu, gõ ngón tay lên vô lăng khi cô nhìn chằm chằm không chớp mắt vào dòng xe cộ trên đường U.S. 431.

Ai đó muốn có bến tàu. Chưa có người nào trả giá mua nó, nên có nghĩa là bất cứ ai cũng biết cô không đời nào bán. Cái người giấu mặt này có đủ quyền lực, mối quan hệ tốt với ngân hàng địa phương, để cản cố gắng vay nợ của cô. Không chỉ có thế, nguồn gốc chuyển nhượng khoản nợ từ ngân hàng của cô tới ngân hàng New York chắc chắn là do người này sắp đặt, dù cô không nghĩ ra bất cứ ai cô quen có được khả năng đó.

Cô không nghĩ được lý do tại sao ai đó muốn bến tàu nhỏ bé của cô để hành động cực đoan quá mức đến thế. Cứ cho là vậy, cô đã sửa sang bến tàu rất nhiều, và việc kinh doanh mỗi năm đều tốt hơn. Khi cô trả hết khoản nợ tồn đọng, bến tàu sẽ lại có lợi nhuận, nhưng đó không phải là loại tiền được đảm bảo từ ảnh hưởng của kẻ thù giấu mặt của cô.

Lý do không quan trọng, cô nghĩ với sự rõ ràng tuyệt đối tới trong khoảnh khắc khủng hoảng. Người nào cũng không quan trọng. Chỉ duy nhất điều quan trọng là cô giữ lại được bến tàu.

Có 1 biện pháp cô có thể thực hiện mà không bị cản trở, vì cô không giành khoản nợ. Cô không thể thốt lời nào về chuyện này với bất kỳ ai, kể cả Becky, cho đến khi nó được xử lý xong.

Lặng người cô mở máy xe và de xe ra hòa vào dòng xe cộ, rồi gần như lập tức thắng lại khi cô thấy buồng điện thoại công cộng bên ngoài cửa hàng bán quà lưu niệm. Tim cô đánh thịch với sức mạnh chậm chạp buồn nôn vào xương sườn. Nếu cô để mình nghĩ về nó, cô sẽ không có dũng khí để hành động. Nếu cô chờ đến lúc về đến nhà, cô sẽ để ý đến những vùng xung quanh quen thuộc thân thương và không đủ khả năng để gọi điện. Cô nên hành động ngay lúc này. Nó là lựa chọn đơn giản. Nếu cô mất bến tàu, cô chắc hẳn sẽ mất mọi thứ, nhưng nếu cô bán căn nhà với giá rẻ bây giờ, cô sẽ có thể giữ được bến tàu.

Cô trượt ra khỏi xe và đi bộ đến buồng điện thoại công cộng. Đôi chân cô dường như hoạt động mà không chịu sự điều khiển của bộ não. Không có danh bạ điện thoại. Cô gọi cho tổng đài và lấy được số điện thoại cô cần, rồi chờ thêm 15 phút nữa và bấm từng số vừa có. Đứng quay lưng vào dòng xe cộ, cô lấy ngón tay nhét vào tai để ngăn tiếng ồn khi cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở đầu dây bên kia.

“Walter, Evie đây. Anh và Helen có còn muốn mua ngôi nhà trên sông của tôi không?”

“Cô ấy ngừng lại ở cửa hàng bán đồ lưu niệm ngay khi rời ngân hàng và gọi đi từ buồng điện thoại công cộng,” giọng nói trầm trầm báo cáo với Robert.

“Anh biết cô ấy gọi tới số nào chứ?”

“Thưa không. Vị trí của cô ấy che mất tầm nhìn mấy con số rồi.”

“Anh nghe được cô ấy nói gì không?”

“Không. Tôi xin lỗi. Cô ấy đứng quay lưng lại, mà xe cộ ồn ào quá.”

Robert xoa hàm. “Anh kiểm tra xem có phải cô ấy gọi về bến tàu không?”

“Việc cơ bản mà. Không may chút nào. Cô ấy cũng chẳng gọi cho Mercer.”

“Được rồi. Phiền thật, nhưng chúng ta chẳng thể làm gì được. Giờ cô ấy ở đâu?”

“Cô ấy lái xe từ cửa hàng về thẳng nhà ạ.”

“Báo cho tôi biết nếu cô ta gọi thêm bất cứ lần nào nữa đấy.”

“Vâng.”

Robert gác máy và trầm ngâm nhìn ra hồ khi anh cố tưởng tượng ra người cô gọi, và tại sao lại gọi. Anh không thích sự nghi ngờ tầm thường nhức nhối đang lớn dần. Có phải cô gọi cho bên thứ 3 ẩn danh mà Mercer bán chương trình máy tính bị đánh cắp không? có phải rốt cuộc cô cũng dính líu chút đỉnh không? Anh đã cô lập vấn đề tài chính của cô, chỉ để tìm ra cho đích xác, nhưng anh bất chợt chán nản, giận dữ, cảm thấy anh không hề thích cái kết quả đáng nguyền rủa này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.