Edit: Ry
Cuộc tranh tài đã kết thúc, đội trưởng Tống đứng đó một lát rồi triệu tập tất cả mọi người lại, ông chú thật sự không muốn nghe Lư Dương rên la nữa.
Lư Dương nhìn ông chú, lắp bắp nói: "Đội trưởng Tống, tôi muốn xin nghỉ, bây giờ tôi đang là thương binh."
Đội trưởng Tống không thèm để ý đến anh, trực tiếp dẫn theo đám binh sĩ quay về sân huấn luyện dưới núi, để lại anh ở đây một mình "dưỡng thương".
Trước khi đi, Lý Chiến nhìn Lư Dương, một lời khó nói hết: "Cậu... dưỡng thương cho tốt."
Lư Dương che vết thương, yếu đuối khẽ gật đầu.
Lý Chiến đưa tay xoa bên chân bị Lư Dương đánh cho tím xanh, khập khễnh đi xuống núi.
Lư Dương không hề áy náy, nhìn bóng dáng anh ta đi xa còn kêu lên: "Kiên cường lên, làm B thì không được quá yếu ớt đâu!"
Bóng lưng Lý Chiến cứng đờ, hai tay siết chặt dường như đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì. Anh ta cố gắng khống chế bản thân, không quay đầu lại, nhanh chân đi lên phía trước.
Nguyễn Miên bóc băng cá nhân ra, cẩn thận dán lên mu bàn tay của Lư Dương.
Lư Dương cau mày, rầm rì nũng nịu: "Thỏ con, tớ đau quá."
"Để tớ thổi cho cậu." Nguyễn Miên vội vàng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng thổi lên mu bàn tay Lư Dương, dỗ dành anh như khi hai người còn bé: "Thổi một chút là sẽ hết đau."
Lư Dương hài lòng cong môi: "Hình như dễ chịu hơn thật."
Ông nội Lư đứng ở bên cạnh nhìn hai đứa, gân xanh nảy lên, cố nhịn lắm mới không có ngăn hai đứa lại.
Lúc Lư Dương được Nguyễn Miên chăm chút, sẽ luôn cực kì yếu đuối. Anh nhìn Nguyễn Miên, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, tiếp tục rên rỉ: "Thỏ con, cậu thấy sau khi tớ đi bộ đội ấy, chẳng những tay to ra mà ngày nào cũng bị người ta bắt nạt, lúc nào cũng có người muốn đánh tớ, tớ bị chảy máu rồi đây này, không biết lần tới sẽ còn như nào nữa. Cứ tiếp tục như vậy, không biết lần sau cậu đến thăm tớ còn có thể nhận ra tớ không nữa."
Anh vừa nói đôi mắt vừa nhẹ nhàng liếc về phía ông nội, giọng nói đáng thương pha lẫn phàn nàn, giống như người anh đang nhìn là một ông nội giả vậy.
Ông nội: "..." Tôi là ông nội anh đấy, đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn tôi.
Lư Dương thu tầm mắt lại, tiếp tục than thở: "Tớ ở đây ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ngủ không được ngon, mỗi ngày còn bị lôi đi đánh nhau, bị một đám Alpha thối tha bắt nạt thì cũng thôi đi, giờ cả Beta cũng muốn bắt nạt tớ. Sau này tớ biết sống sao đây, hầy."
Ông nội Lư: "..." Nếu như không phải tôi vừa tận mắt chứng kiến anh đánh con nhà người ta đến nỗi không đứng dậy được thì tôi cũng tin đấy!
Mặc dù Nguyễn Miên cũng thấy Lư Dương đánh người ta tới nỗi không đứng dậy được, nhưng cậu vẫn thấy Lư Dương là Alpha nhu mì nhất. Thấy Lư Dương nói với giọng tủi thân như vậy, cậu lập tức thấy đau lòng, rưng rưng nước mắt nhìn Lư Dương: "Lư cục cưng, cậu thật đáng thương mà."
Lư Dương tán đồng gật đầu: "Chứ còn gì nữa, tại vì tớ có một người ông tàn nhẫn mà."
Hai người nói đến chỗ đau lòng, đột nhiên ôm nhau gào khóc
"Lư cục cưng của tớ thật đáng thương huhu!"
"Lư cục cưng của cậu thật đáng thương mà!"
...
Ông nội Lư đưa tay xoa thái dương.
Mệt mỏi, rất mệt mỏi.
Hai người khóc lóc một hồi, an ủi vỗ lưng cho nhau, đồng thời quay đầu nhìn ông nội, một đứa rưng rưng nước mắt, một đứa tỏ ra tội nghiệp, đứa này trông còn tủi thân hơn đứa kia.
"Ông à!" Hai người thảm thiết nhìn ông, cùng nhau kêu gào.
"...Được rồi." Ông nội Lư nhìn hai thằng nhóc con, vừa nhìn đã nhức đầu.
Khi còn bé hai đứa nó muốn ăn kẹo sẽ dùng chiêu này, lần nào ông cũng dính chưởng, sau này mỗi lần hai thằng nhóc con nhìn ông như vậy ông lại mềm lòng.
Ông hết cách khoát tay, mệt mỏi nói: "Dù sao thì cũng sắp hết kì nghỉ hè rồi, Lư cục cưng, cháu... Cháu đợi lát nữa rồi đi về chung luôn."
Ánh mắt Lư Dương và Nguyễn Miên sáng lên, anh lập tức reo lên: "Cảm ơn ông nội! Ông đúng là ông nội tốt nhất thế giới!"
Nguyễn Miên kích động đến nỗi đỏ bừng mặt: "Tốt quá rồi! Lư cục cưng được về nhà rồi! Tớ không cần phải lo cậu sẽ bị cháy nắng, bị sỉ nhục, trở thành mấy Alpha vai u thịt bắp bạo lực nữa!"
"Ừ! Về rồi thì tớ muốn ăn thịt dê nướng, móng heo, gà KFC, kem ly, súp Hoàng Kim... Tớ muốn đi công viên chơi, thỏ con, bọn mình về rồi đi chơi đu quay đi..."
Ông nội Lư nhìn hai đứa một xướng một họa, không nhịn được khẽ thở dài, hết cách cho người đi xử lý chuyện Lư Dương rời khỏi bộ đội Thanh Lang.
Sau khi biết ông nội Lư muốn đưa Lư Dương về, đội trưởng Tống có chút không cam lòng, nhưng đây là cuộc đời của Lư Dương, không phải thứ cho ông chú quyết định nên cũng không ngăn cản, chỉ cảm thấy khá đáng tiếc.
Trước khi Lư Dương rời đi, ông chú không nhịn được mà vỗ vai anh, chân thành nói: "Trong mắt tôi, cậu rất thích hợp để trở thành một quân nhân, nếu như bây giờ cậu muốn đăng kí vào trường quân đội thì vẫn kịp đấy."
Lư Dương gạt mấy sợi tóc, nặng nề lắc đầu: "Tôi rất yếu đuối, không hợp đâu."
Đội trưởng Tống nhìn mỹ nam yếu đuối một mét tám hai trước mặt, cạn lời: "Đi đi đi, đi nhanh lên."
Ông chú cảm thấy hôm nay mình bị kích thích đủ rồi.
Lý Chiến biết tin Lư Dương rời khỏi quân đội, gấp gáp chạy tới, nhìn thấy Lư Dương đã vội vàng nói: "Cậu đi thật đấy à? Cậu đã nhập ngũ thì sao có thể tùy tiện đào ngũ như vậy? Cậu có phải là Alpha không vậy?"
Hôm nay anh ta vừa chứng kiến bản lĩnh thật sự của Lư Dương, còn muốn sau này được tiếp tục tỉ thí với anh. Anh ta nhận thấy thân thủ của Lư Dương không phải được luyện trong một sớm một chiều, mà được vun đắp từ nhỏ đến lớn mới giỏi như vậy.
Nhân tài như vậy có thể gặp chứ không thể cầu, nếu như Lư Dương đồng ý ở lại quân đội để huấn luyện, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một quân nhân xuất sắc.
Trơ mắt nhìn một nhân tài như vậy đắm mình trong trụy lạc, anh ta rất không cam tâm. Anh ta nghĩ rằng mình là anh hùng, mà anh hùng thì phải đánh thức những người còn đang u mê chưa chịu tỉnh ngộ.
Lư Dương nghe anh ta nói vậy, khinh thường đáp lại: "Tôi không phải là binh sĩ chính thức, đâu có tính là đào ngũ? Tôi đến đây là để xem mấy người huấn luyện như thế nào, dạo chơi mà thôi, cậu không cần phải quan trọng hóa lên như vậy."
Lý Chiến không hiểu: "Tại sao cậu cứ nhất định phải về nhà?"
Lư Dương liếc nhìn Nguyễn Miên ở cách đó không xa, Nguyễn Miên đang lấy hộp giữ nhiệt ở sau cốp xe ra, chuẩn bị để Lư Dương uống canh trên đường.
Lư Dương không khỏi cười cười, trong mắt xẹt qua một tia dịu dàng khó mà nhận thấy, hờ hững nói: "Bởi vì có người đang đợi tôi ở nhà."
Thỏ con của anh đang chờ anh về nhà.
Lý Chiến vừa vội vừa tức: "Có thể gia nhập bộ đội Thanh Lang là một vinh quang tối cao, cậu đúng là không biết tốt xấu."
Lư Dương thu tầm mắt lại, đuôi mắt hơi nhướng lên, nhẹ nhàng liếc anh ta một cái, nói bằng giọng bình thản: "Nhím con*, ai cũng có chí hướng riêng, đừng có gò ép người khác. Chí hướng của tôi là sống thoải mái, hưởng thụ cuộc đời."
*Vị nhi - nhím con. Chữ nhi này là chữ nhi trong chữ gà nhi nha =)))))
Đúng lúc này Nguyễn Miên đi tới, nghe được cách xưng hô của Lư Dương thì không khỏi sửng sốt.
"Cậu..." Lý Chiến tức mà không cãi lại được, chỉ tay vào Lư Dương nửa ngày cũng không nói nên lời, cuối cùng hung dữ trợn mắt lên với Lư Dương, rồi xoay người rời đi: "Tùy cậu! Đồ Alpha không có chí khí!"
Nguyễn Miên bỏ bình giữ nhiệt lên xe, nhìn theo bóng lưng của Lý Chiến, hơi nghi hoặc hỏi: "Anh ta tên là Lý Chiến mà đúng không? Sao cậu lại gọi anh ta là nhím con vậy?"
Lư Dương mở nắp bình giữ nhiệt, cúi đầu ngửi canh bên trong, thuận miệng nói: "Cậu ta cả ngày cứ như con nhím hết khiêu khích người này lại khiêu khích người kia, nên tớ gọi cậu ta là nhím con."
Không biết vì sao, Nguyễn Miên bỗng có chút bận tâm về con chó nghiệp vụ nọ. Cậu không nhịn được hỏi: "Con chó nghiệp vụ đó có tên không?"
"Hồi trước thì không, đội trưởng Tống bảo tớ đặt tên cho nó, tớ kêu đại một cái tên thôi."
"...Tên nó là gì?"
"Chó con*."
*Cẩu nhi - chó con. Anh Dương đặt tên/biệt danh cho mấy người/chó này đều là tên con vật + nhi. Nhi ở đây vừa có nghĩa là bé con vừa được dùng để chỉ giống đực.
Nguyễn Miên: "..." Biết ngay mà.
Lư Dương chỉ ngây người ở bộ đội Thanh Lang chừng nửa tháng ngắn ngủi, nhưng anh lại rất được hoan nghênh. Nghe tin anh rời đi, có một đám người chạy tới tiễn, cuối cùng vẫn phải để cho đội trưởng Tống đuổi về thì bọn họ mới lưu luyến rời khỏi.
Trên đường trở về, Lư Dương và Nguyễn Miên ngồi ở trong xe cực kì hưng phấn, cứ ríu rít nói không ngừng, như thể mấy trăm năm rồi không gặp nhau.
Ông nội Lư bị hai đứa làm cho đau cả đầu, nhưng cũng có chút vui mừng. Cứ tiếp tục như thế này, xem ra ông sắp uống được trà của cháu dâu rồi.
Con cháu tự có phúc của con cháu, ông vẫn không nên bắt ép.
Trở lại nhà họ Lư, sau khi xuống xe, Lư Dương đứng ở cửa nhà, hít một hơi thật sau.
"Đây chính là hương vị của nhà, ấm áp, thơm ngát, đáng yêu..."
Nguyễn Miên đứng cạnh cũng mặt mày cong cong, cúi đầu lục túi nửa ngày mới tìm được một bình nước hoa chưa bóc. Cạch một tiếng mở nắp ra, cậu ra sức xịt hai lần nước hoa lên người Lư Dương.
"Lư cục cưng, từ hôm nay trở đi, cậu lại là cục cưng thơm ngát của nhà họ Lư!"
Trong mắt Lư Dương ngập tràn kích động, một tay ôm vai Nguyễn Miên, anh kiêu ngạo hất cằm: "Thỏ con, vị hôn phu của cậu có đẹp trai không? Có phải là Alpha đẹp trai nhất thế giới không?"
"Đương nhiên rồi!"
Hai người một bộ dáng cấu kết với nhau làm việc xấu, một người kiêu ngạo coi trời bằng vung, một người mù quáng khen ngợi không ngừng, dính với nhau cùng tỏa mùi thơm ngát, cùng nhau bước vào nhà họ Lư.
Ông nội Lư đi sau hai đứa, ngửi được mùi thơm nồng nặc, không nhịn được hắt xì một cái rất to.
Ông đưa tay xoa mũi, có hơi muốn đưa Lư Dương quay lại quân đội.
Lư Dương và Nguyễn Miên đi vào nhà, lúc đổi dép lê, động tác của Lư Dương hơi khựng lại, cầm đôi dép lê hình con mèo lên, đột nhiên thở dài một tiếng.
"Sao vậy?" Nguyễn Miên vừa thay giày vừa hỏi.
Lư Dương nhíu mày, mất mát khôn cùng: "Dưới sự hun đúc của đám con trai xấu xí trong quân đội kia, bây giờ ngay cả dép lê hình con mèo tớ cũng không thích nữa."
Nguyễn Miên nghe vậy thì hơi sửng sốt, mang dép lê vui vẻ chạy đến bên tủ giày, lục lọi một lát rồi lấy từ trong tủ ra một đôi dép lê mới tinh, vui vẻ chạy lại.
Cậu đưa dép lê cho Lư Dương. Đây là một đôi dép lê hình con thỏ lông mềm, mũi dép còn đính hai cái tai thỏ xù xù, trông cực kì đáng yêu.
Nguyễn Miên có hơi căng thẳng nhìn Lư Dương, nhỏ giọng hỏi: "Cái này cậu cũng không thích sao? Lúc đầu tớ định đợi cậu trở về sẽ cho cậu một bất ngờ."
Nguyễn Miên cúi đầu nhìn đôi dép lê của mình, rũ mắt nói: "Tớ còn tự mua cho mình một đôi dép lê hình sói con nữa."
"Đương nhiên là thích rồi." Từ lúc nhìn thấy dép lê hình con thỏ, hai mắt Lư Dương đã sáng lên, anh vội vàng xỏ dép lê vào chân, đi thử hai bước.
Nguyễn Miên cũng đi theo anh, tiếng dép lê vang lên lạch bạch, cậu vui sướng nói: "Tớ cũng rất thích dép lê hình sói con này."
Lư Dương nhìn dép lê hình con sói dưới chân Nguyễn Miên, rồi cúi đầu nhìn dép lê hình con thỏ của mình, không nhịn được nở nụ cười dịu dàng, ngẩng đầu nói với Nguyễn Miên: "Thỏ vĩnh viễn là con vật tớ thích nhất, nhất là thỏ tai cụp. Trên thế giới này, không có thứ gì có thể đáng yêu hơn thỏ tai cụp."
Nguyễn Miên dùng sức gật đầu: "Tớ cũng thích sói trắng nhất, sói trắng là đẹp trai nhất!"
Ông nội Lư vừa vào cửa đã nghe được đoạn đối thoại này, chỉ biết im lặng.
Cháu trai và cháu dâu cả ngày cứ khen tới khen lui, ông nội thật cô đơn mà.
_____________
Thương ông nội *chấm nước mắt* =))))))))))))))))))
Buồn ngủ quá nên chỉ có chương này thôi, tôi hứa tuần sau sẽ đăng nhiều hơn.
Đã đi được gần nửa chặng đường rồi đó mọi người~