- Tên điên... à nhầm, nhầm, hội trưởng, anh gọi tôi có việc gì không?
Nhóc e dè hỏi. Gã ngẩng mặt lên, nhìn nhóc. Gã lại nhớ tới ánh mắt xa lạ của nhóc lúc giờ ra chơi, gã lại cảm thấy đau nhói. Gã tự trấn an, cậu ta không phải là Vũ Khánh Phương mà gã từng quen biết. Nhưng, ngoài màu tóc và kiểu tóc khác ra thì thực sự, nhìn người này rất giống với Khánh Phương. Nhóc mất hết kiên nhẫn, cái gọi là dè chừng kia đã bị quẳng ra sau đầu. Nhóc tức giận:
- Này này, gọi tôi đến đây rồi lại im lặng thế hả? Có tin tôi đánh anh vỡ mõm luôn không?
Gã đơ người. Ủa ủa, vừa hồi nãy ngoan lắm cơ mà? Í khoan, hồi nãy do gã nhất thời nóng vội mà kêu giáo viên gọi nhóc đến, chứ thực sự gã chẳng có gì để nói với cậu ta cả
Thấy gã im lặng, nhóc điên tiết, liền bỏ về lớp. Gã ngồi nhìn theo bóng dáng của nhóc, mãi tới khi nhóc đi ra đến cửa thì mới lên tiếng:
- Cậu thật sự... không nhớ ra tôi?
Nhóc nhíu mày khó hiểu, rồi cũng không quay đầu lại, không trả lời mà đi thẳng, để lại mình gã ngồi thẫn thờ một mình trong căn phòng rộng lớn.
Gã khẽ thở dài đầy não ruột
....
Nhóc không quay về lớp mà mặt cứ hằm hằm đi ra gốc cây ngồi chơi. Xong rồi nhóc ngủ quên mất tiêu luôn! Lát sau, đang ngủ ngon thì có bàn tay vô duyên nào đó vỗ vỗ mặt nhóc, gọi:
- Này Phương, dậy đi dậy đi!
Nhóc tỉnh ngủ, chau mày nhìn người vừa phá giấc ngủ ngon của nhóc mà nhóc lại không có chút phòng bị. À, hóa ra là nó. Nhóc cười:
- Sao?
- Đi chơi không? Lát bọn tao tới tiết Văn!
- Ờm...
Nhóc cúi đầu xuống xem thời khóa biểu được cài trong thẻ học sinh rồi lại ngẩng đầu lên, đứng dậy:
- Chơi luôn! Bọn tao tiết sau là Anh!
Hai đứa kéo nhau chạy đi. Ra tới cửa thì có tên nào đó chạy theo nó, gọi:
- Tiểu Lạp Lạp, đợi anh với!
Nó quay đầu lại. Ơ hơ, là hắn – Hàn Dịch Phong. Hắn chạy tới, nhìn nhóc với vẻ đề phòng, rồi lại khó chịu nhìn nhóc đang nắm chặt bàn tay của nó, hắn kéo nó về phía mình.
Nhóc cũng chẳng chịu, kéo nó về phía nhóc, ôm chặt nó lại. Hắn tức giận, tra khảo nhóc:
- Cậu là ai? Sao lại động và Tiểu Lạp Lạp của tôi?
Nó vội lên tiếng, tính hóa giải:
- À, cậu ấy là...
Chưa để nó nói hết câu, nhóc đã bịt miệng nó lại, nhìn hắn một cách đề phòng, lên tiếng:
- Tôi là Vũ Phong Khánh. Cậu là ai, ai cho nói Tiểu Lạp là của cậu?
Vũ Phong Khánh là nhóc thường dùng với những người ở ngoài, lần này ngoại lệ nói với hắn. Hắn chau mày, nhìn nó. Nó cũng hùa theo nhóc, nói:
- Tôi và anh chẳng là gì của nhau, sao anh lại ngang nhiên nói tôi là của anh?
Hắn im bặt, nhìn nhóc đầy hận thì, chua xót nói:
- Vậy đây là bạn trai của em?
Nó thấy hắn đau lòng như vậy thì cũng thương, muốn lên tiếng giải thích thì nhóc lại cắt ngang:
- Hừm, tuy giờ chưa phải như vậy, nhưng rồi cũng sẽ trở thành như vậy!
Nhóc thả nó ra nhưng vẫn khư khư bắt nhóc ở cạnh mình. Hắn vui vẻ lên tiếng:
- Giờ chưa phải? Vậy thì tôi sẽ không bao giờ để cậu có cơ hội có được!
Nhóc nhếch môi, nhìn hắn sắc lạnh:
- Ha, còn ngây thơ quá đấy! Nếu Tiểu Lạp không yêu cậu thì cả đời cậu cũng không có được cô ấy đâu!
Nói xong, nhóc kéo tay nó rời đi. Đi khỏi trường, nó mới giằng tay ra, hỏi nhóc:
- Này con kia, mày sao lại làm vậy? Rốt cuộc mày có phải con gái không đấy??
Nhóc nhìn nó, nhướng mày
- Không được hả??
- Tất nhiên là không!
- Ơ, thế vừa nãy đứa nào còn hùa vào với tao thế?
- Ờm... ờ...
Nó lúng túng. Nhóc vui vẻ kéo tay nó đi chơi, chuyện hồi nãy đã quẳng ra sau đầu từ tám đời rồi.