Thu Thu được nhân viên công tác ôm đi thử camera trước, vào trong phòng chụp ảnh, đặt bé ở trên tấm thảm mềm mại màu trắng.
Thu Thu ngồi xuống không bao lâu, bỗng nhiên nhăn mặt lại, hắt hơi một cái, nhảy mũi có chút lợi hại, bé ngã ngửa ra sau, bị trận hắt hơi làm chấn động.
Sau đó tự mình bò dậy, trong lúc nhất thời còn không có phản ứng kịp, bé ngơ ngác, qua chốc lát, mới như gặp phải chuyện gì đó thú vị lắm, tự mình cười lên.
Toàn bộ người trong trường quay đều cười theo, tiểu bảo bảo này thật dễ chịu.
Đạo diễn Hà nghĩ thầm, tiểu bảo bảo này thật may mắn, xem đi, bé vừa đến, công ty lập tức cho hắn thêm dự toán để quay quảng cáo, còn cam kết nếu quay tốt trừ thù lao còn cho thêm tiền thưởng. Tuy rằng không biết đang động kinh cái gì, nhưng chẳng lẽ hắn nói không cần sao? Tiền nhiều hơn nữa cũng không thừa a.
Lận Diễm Trần vừa nhìn Thu Thu, vừa nói chuyện với Sở Tấn ở bên cạnh.
Bên người bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông tướng mạo hình thường, gầy gò hơi thấp, cũng không đáng chú ý, đúng lúc hỏi hắn: “Cầm cái túi này có mệt không, có thể đặt ở trên cái bàn bên kia, để tôi cầm đi giúp anh.”
Thật khéo Lận Diễm Trần cũng muốn ở bên này nhìn Thu Thu quay quảng cáo, không muốn đi qua, hắn thuận miệng cảm ơn.
Đối phương còn nói với Sở Tấn: “Vị tiên sinh này, ngài có cần để đồ không? Không cần lo lắng, tuyệt đối sẽ không có người lấy loạn.”
Sở Tấn lấy ra vài thứ sẽ dùng đến, núm vú cao su, kẹo, chó bông, còn lại cũng giao cho người nhân viên này đi cất.
Lận Diễm Trần nói năng hùng hồn khích lệ: “A Tấn, anh thấy Thu Thu nhà chúng ta không giống người thường, mà có phong độ của một đại tướng. Lần đầu tiên đối diện với ánh đèn, bị ống kính nhắm thẳng vào người, cũng không hoảng loạn một chút nào.”
Sở Tấn cân nhắc: “Lần này đúng là anh không có nói lung tung, ngày hôm nay biểu hiện của Thu Thu xác thực rất tốt, con lại không sợ ống kính a. Em vốn lo lắng con có thể bị doạ khóc hay không...”
Nói xong, anh nhìn sang, đừng nói dọa khóc, vật nhỏ này lại rất tự tại, bò tới bò lui, còn cười híp mắt.
Nhưng bởi vì quá tự tại, ống kính không thể bắt giữ được bóng dáng bé, đạo diễn và trợ lý đều gọi tên bé “Thu Thu, Thu Thu”, nỗ lực để cho bé nhìn vào ống kính, tiếng gọi liên tiếp, phảng phất như đang cổ động.
Phu phu bọn họ đang thảo luận, người nhân viên vừa rồi lại tới đây, còn dẫn theo một người khác, mang đến một cái bàn tròn nhỏ và hai cái ghế, ghế dựa còn có cái đệm, khi ngồi lên sẽ không lạnh đến cái mông.
“Lận tiên sinh, đứng rất mệt mỏi, ngài và bạn của ngài ngồi xuống xem đi.”
Sở Tấn khẽ cau mày, lòng sinh ra nghi ngờ, nhưng có lẽ là anh quá đa nghi thôi.
Lận Diễm Trần ngồi xuống, nói: “Nhân viên công tác nơi này rất tỉ mỉ săn sóc a.”
Sở Tấn: “Nhưng cả đạo diễn cũng không có ngồi...”
Bọn họ chưa nói vài câu, người kia lại tới nữa rồi, lần này là cầm một bình nước chanh mật ong trà đen đến, còn có một đĩa điểm tâm, là bánh bích quy kiểu tây, tám cái, mỗi cái khác nhau.
Sở Tấn: “...”
Những nhân viên khác bên cạnh đều đang len lén liếc bọn họ, hiển nhiên đó cũng không phải là thái độ chuẩn mực trong ngành.
Lận Diễm Trần vẫn luôn nhận được đãi ngộ, nhưng hắn biết, mình chỉ là một người gia trưởng dẫn con trai tới quay quảng cáo, theo lý thuyết sẽ không nhận được ưu đãi như khách quý.
Lận Diễm Trần nhấp ngụm trà, nở nụ cười, hỏi: “Tôi biết anh sao?”
Rõ ràng trong nháy mắt đối phương có vẻ hết sức kích động, nhưng rất nhanh lại kiềm chế được, nói: “Năm ngoái tôi đi theo cấp trên họp thường niên, may mắn được nghe Lận tổng ngài diễn thuyết...”
Lận Diễm Trần vẫn không biết rõ: “Hả? Họp thường niên cái gì?”
“Họp thường niên tổng bộ, công ty chúng tôi trực thuộc công ty con AA...”
Lúc này Lận Diễm Trần, mới phản ứng kịp, hóa ra chính là công ty con trực thuộc nhà mình. Lúc đó hắn chỉ cho thư ký Hoài đi điều tra, hỏi xem có vấn đề hay không, thư ký Hoài nói không thành vấn đề, có thể quay, lúc đó hắn còn bận chuyện khác, tài liệu thư ký đưa hắn cũng không có xem kỹ.
Sở Tấn khẽ cười nhẹ: “Còn kiếm tiền nữa, vậy không phải là tiền từ túi bên trái của anh đi vào túi bên phải? Tiểu Lận tổng, anh còn dạy dỗ con trai phải chăm chỉ làm việc, chính anh hình như không quá nghiêm túc nha. Còn có thể qua loa như vậy.”
Lận Diễm Trần rất ngại ngùng: “Sản nghiệp nhà anh nhiều như vậy, công ty này không thuộc quyền quản lý của anh, anh không nhớ rõ mà.”
Sở Tấn đã hiểu, hờ hững vậy nha, bởi vì quá nhiều tiền nên nhớ không rõ.
Nhân viên A: “...” Hóa ra chỉ là sự trùng hợp a!
Thật ra y nghe nói con trai độc nhất của Lận gia đã kết hôn sinh con, hơn nữa hắn còn rất cưng chiều con trai, cưng như châu như bảo, hận không thể bỏ vào trong túi mang theo.
Đánh chết y cũng không nghĩ ra, đạo diễn Hà nói hắn tìm một người mẫu nhí lại là con ruột của Tiểu Lận tổng.
Thực sự là quá may mắn.
Lúc bị phái tới đây trông coi trong lòng y còn không thoải mái, bây giờ đã không còn, cũng may nhờ y nhanh nhẹn hơn nữa trí nhớ tốt, liếc mắt một cái lập tức nhận ra thái tử gia.
Y kích động đến mức tay đều phát run a, lúc nãy đi liên lạc với cấp trên, lúc mới bắt đầu cấp trên còn có vẻ không tin, sau nhiều lần xác nhận, trực tiếp quyết định tăng mức dự toán.
Quảng cáo này quay thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là... Nhất định phải quay “Tiểu thái tôn” cho tốt a! Đồng thời, phải phục vụ chu đáo, khiến Tiểu Lận tổng vui vẻ, thoả mãn, cuối cùng lại xem được quảng cáo đẹp đẽ, nhiệm vụ coi như hoàn thành.
Cho dù người đàn ông bên cạnh Tiểu Lận tổng này, y nghĩ thế nào cũng không nhận ra người này là ai, chẳng qua nhìn dáng vẻ Tiểu Lận tổng thân mật với anh, tuyệt đối không phải trợ lý, trước tiên cũng nịnh hót rồi nói.
Y cắn răng một cái, đưa danh thiếp của mình lên.
Lận Diễm Trần liếc mắt nhìn, y còn tưởng rằng tấm danh thiếp này sẽ không được nhận, Lận Diễm Trần lại nhận lấy danh thiếp, từ tốn nói một câu: “Cám ơn anh.”
Y hài lòng nói: “Không quấy rầy ngài.”
Nhưng hai người họ không ngồi quá lâu, bởi vì Thu Thu thực sự không tập trung vào ống kính, đạo diễn Hà đành phải nhờ sự trợ giúp của bọn họ.
Sở Tấn suy nghĩ biện pháp, anh đứng ở bên cạnh ống kính, cầm chó bông quơ quơ.
Thu Thu nhìn thấy con chó bông, rất vui vẻ mà bò qua bên này, còn vừa nói: “Mập mạp, mập mạp.”
Đạo diễn Hà cuối cùng cũng thuận lợi quay được một đoạn bé nhìn ống kính.
Toàn thể nhân viên mới vừa thở phào nhẹ nhõm.
Thu Thu đã ngồi xuống, duỗi tay nhỏ, mở rộng vòng tay, ra hiệu muốn ôm một cái: “Ba ba, ôm.”
Hắn cho cái người tên Lận tiên sinh cao hơn kia sẽ đi qua, kết quả người đàn ông đeo kính, lại đi tới bên người Thu Thu, sờ sờ cái đầu nhỏ của bé, ôn nhu nói: “Không được nha, phải chờ lúc công việc kết thúc mới có thể đi.”
Thu Thu kéo quần áo của anh, cầu xin: “Ba ba, ba ba...”
Lận Diễm Trần hỏi đạo diễn: “Chắc quay một cảnh bú sữa nữa là được rồi chứ?”
Đạo diễn Hà đột ngột chú ý tới, vị Lận tiên sinh này và người đàn ông đeo kính mắt, vị tiên sinh không biết họ tên gì kia, trên ngón tay đeo nhẫn đều mang nhẫn kết hôn, hắn chỉ nhìn mấy lần, nên không phân biệt rõ ràng lắm, hình như là cùng một kiểu... Một cặp đồng tính sao? Phu phu bọn họ đã kết hôn? Nhưng nếu như vậy, đứa nhỏ tới từ đâu a? Xem tướng mạo lại giống con ruột a, quá mơ hồ hắn không có cách nào đoán ra Thu Thu là con ai trong hai người họ, bởi vì hình dáng đều giống hai người họ.
Người tên Lận tiên sinh này có lai lịch gì a? Lại khiến phó quản lý Trần cao ngạo cung kính ân cần như vậy...
Có ba ba giúp đỡ, quay chụp đơn giản hơn rất nhiều.
Đặc biệt là quay cảnh Thu Thu bú sữa, sự lo lắng của bọn họ đều là dư thừa, Thu Thu ôm bình sữa, uống hết sức vui vẻ, ngồi uống, dựa vào đồ chơi uống, lúc bé ăn đồ ăn rất nghiêm túc. Đạo diễn Hà thiết kế một tình tiết, trong lúc bé uống sữa cho người lấy đồ chơi dời đi sự chú ý của bé, kết quả bé hoàn toàn không phản ứng, một lòng chỉ cần bú sữa.
Sau khi uống hết, Thu Thu bập bập miệng nhỏ, vẻ mặt rất hạnh phúc.
Chỉ cần một lần đã quay thành công.
Vốn thành phẩm cuối cùng cũng chỉ có nửa phút mà thôi, bé con này dung mạo xinh đẹp, không hề có góc chết, từ góc độ nào cũng rất đáng yêu, thứ duy nhất làm cho hắn phát sầu chính là lấy một cái tốt nhất từ trong đó.
Buổi quay kết thúc, công ty mời bọn họ ăn cơm, dẫn theo tất cả mọi người đến phòng riêng trong khách sạn 5 sao, chọn một bàn đồ ăn xa hoa.
Quả thực gặp quỷ... Lúc trước mời hắn tới quay không hề được ăn ngon như vậy.
Đợi đến lúc hai người ba ba dẫn đứa nhỏ rời khỏi, đạo diễn Hà nghe thấy có một người thanh niên đang thảo luận: “Tôi nhớ ra rồi, người ba ba này dung mạo rất giống vị công tử nhà giàu trước kia từng lên hot search a...”
Đạo diễn Hà mê man một lát, đột nhiên nhớ ra, đúng, đúng là rất giống người thừa kế tập đoàn Lận thị a!
Đạo diễn Hà lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm một chút, trong tin tức tài chính và kinh tế nhìn thấy ảnh Lận Diễm Trần, càng xem càng cảm thấy giống.
Thợ chụp ảnh ngượng ngùng nói: “Chắc là không phải đâu? Sao lại có thể như thế nhỉ...”
Đạo diễn Hà ha ha cười: “Đúng vậy, không thể nào.”
Nhưng hắn lại nghĩ tới người kia cũng tự xưng là họ Lận... Cũng không thể trùng hợp đến mức này.
Đờ mờ!