Lũ Mùa Xuân

Chương 106: Chương 106




Lận Diễm Trần vẫn biết cha vợ đang làm blog ẩm thực, dĩ nhiên hắn không phản đối, ông lão trong nhà đã nhọc nhằn khổ sở giúp bọn họ trông con, dù sao cũng phải khiến người có ít thú vui, không phải trải qua cuộc sống mệt mỏi, trưởng bối giúp trông con cháu vì tình cảm, chứ không phải là nghĩa vụ.

Tuy nhiên chuyện quay quảng cáo, xuất hiện trên chương trình truyền hình thì không bàn tới, lần trước quay quảng cáo, chỉ vì để lại cho Thu Thu những hồi ức về tuổi ấu thơ, cũng không phải thật sự muốn bồi dưỡng bé thanh ngôi sao nhí để hái tiền.

Lận gia hắn thiếu chút tiền đó sao? Không hề thiếu.

Trong lòng thầy Sở cũng nghĩ như vậy, cho ông đóng quảng cáo, ông cũng không muốn, ông tình cờ đăng lên vài video nấu ăn, bức ảnh sinh hoạt, đơn giản chỉ vì nhàm chán, nhưng ông cũng không hy vọng gây sự chú ý. Thế giới giải trí đó, xem trên ti vi là tốt rồi, dính vào không được. Lúc trước Triển Hồng Vũ đến nhà bọn họ ăn cơm, còn nói đừng để cho đứa nhỏ vào giới giải trí.

Trước đây có mười mấy, hai chục người bình luận khen ngợi, thầy Sở rất vui vẻ, nhưng lên tới hàng ngàn, hàng vạn, ông càng hốt hoảng, hơn nữa còn có vài người nhìn cảnh vật chung quanh, bắt đầu đoán bọn họ đang ở thành phố nào tiểu khu nào.

Thầy Sở lo âu hỏi bạn già: “Khiến Thu Thu hấp thụ ánh sáng quá nhiều, tôi rất lo lắng, có phải là tôi không nên quay Thu Thu không, tôi rất sợ những người có ý xấu, muốn bắt cóc Thu Thu... Không phải người có tiền hay gặp những chuyện như vậy sao?”

Lâm nữ sĩ mắng ông: “Sao ông nói chuyện xui xẻo quá vậy! Cả ngày suy nghĩ tiêu cực? Nếu ông lo lắng vậy gần đây ông ít dẫn Thu Thu ra ngoài, xem chừng cẩn thận, cũng không nên luôn đăng Thu Thu lên trên mạng.”

Thầy Sở vội vàng xóa video đi, những bức ảnh lúc trước có Thu Thu cũng xóa không ít, cuối cùng trong lòng mới an ổn hơn nhiều.

Sở Tấn tan tầm trở về, nhìn thấy Thu Thu đang ngồi ở trên ghế nhỏ, vùi đầu xuống bàn nhỏ, vẽ vời.

Sở Tấn đi tới nhìn coi bé vẽ cái gì, một vệt màu xám, thực sự không nhận ra bức tranh này vẽ gì: “Thu Thu, con đang vẽ cái gì a?”

Thu Thu nghiêm túc nói: “Vẽ mập mạp!”

Sở Tiểu Béo nằm nhoài phía trước làm chó mẫu cho bé vẽ, nó nằm úp sấp rất là lâu, muốn đổi tư thế khác, đang muốn đứng dậy, lại bị Thu Thu nhìn thấy, Thu Thu nói: “Chưa có vẽ xong đâu! Mập mạp.”

Sở Tiểu Béo như là nghe hiểu, oan ức lóng ngóng nằm xuống lại, đầu đặt ở trên móng vuốt.

Sở Tấn buồn cười nói với mẹ anh: “Mẹ, mẹ có thấy Thu Thu vẽ không? Nó còn nói là đang vẽ Sở Tiểu Béo, không di truyền được chút xíu thiên phú hội họa nào của mẹ, ha ha ha ha.”

Thu Thu kỳ quái nhìn ba ba, hình như bé nghe hiểu ba ba đang cười nhạo bé.

Bà nội giận đùng đùng đi tới: “Cười cái gì! Thu Thu của chúng ta vẽ rất đẹp! Thu Thu là một hoạ sĩ nhí. Con còn có mặt mũi cười Thu Thu, nói giống như con kế thừa được tài năng hội họa của mẹ vậy.”

Sở Tấn: “...”

Thầy Sở nghiêm túc phê bình anh: “Tật xấu của con nhất định phải sửa đổi biết chưa, Thu Thu còn nhỏ, con phải cổ vũ nó thật nhiều.”

Sở Tấn: “Khi còn bé con lại chưa từng nghe cha cổ vũ con a.”

Thầy Sở: “...”

Lận Diễm Trần về đến nhà trễ một chút, trên người hắn còn mang theo cảm giác vui vẻ, hắn về đến nhà, cởi áo khoác, cởi cà vạt, buông cặp trong tay xuống.

Sở Tấn tò mò hỏi: “Ngày hôm nay gặp chuyện vui gì vậy?”

Lận Diễm Trần nói một cách hiển nhiên: “Ngày mai nghĩ lễ giáng sinh a.”

Lúc này Sở Tấn mới nhớ ra, nha, hình như là vậy, nhưng công ty bọn anh không cho nghĩ, cho nên anh không chú ý lắm.

Lận Diễm Trần lớn lên ở nước ngoài, thường trải qua lễ dương dịch, hắn móc từ trong cặp ra một bộ quần áo nai con: “Đây, cho Thu Thu mặc.”

Người nhà họ Sở cũng không ăn lễ dương lịch, Sở Tấn nhớ đến lúc mình trẻ tuổi, vẫn còn đang đi học, trường học không cho nghỉ lễ giáng sinh. Nhưng học sinh cảm thấy giáng sinh phải nghĩ, mọi người lén lút chuẩn bị kỹ càng một ít tiền, xin bạn học đóng góp, mỗi người góp một chút, được một số tiền, bọn họ đến cửa hàng gần cửa trường học mua dây ruy băng màu đỏ, tổ chức hoạt động chung.

Sở Tấn nói với Lận Diễm Trần, nghĩ đến thuở thiếu thời ngu ngốc như vậy, ngược lại cảm thấy hoài niệm: “Em không có bao nhiêu bạn bè, chỉ tham gia có một năm, nên đều trực tiếp dùng tiền mua.”

Lận Diễm Trần nói: “Tại sao em lại không có bạn?”

Sở Tấn suy nghĩ rồi nói: “Ừm... Có lẽ, bởi vì em lòng dạ hẹp hòi? Bọn họ nói em quá âm trầm.”

Điểm ấy Lận Diễm Trần đặc biệt không nghĩ ra, hắn nói: “Anh cảm thấy em là người rộng rãi nhất anh từng gặp.”

Sở Tấn cười rộ lên, nắm mặt của hắn: “Đừng nghĩ tốt về em như vậy. Bởi vì anh thích em, mới phát giác em tốt thôi.”

Lận Diễm Trần lén lút nắm tay anh ở dưới đáy bàn, nhẹ giọng nói bên tai anh: “A Tấn, em có nhớ hay không hai ngày nữa chính là ngày đó?”

Sao không nhớ rõ chứ?

Sở Tấn đỏ mặt, ngày hôm nay của hai năm trước, anh mới vừa nhận được chẩn đoán sai mình mắc bệnh nan y, cho rằng không còn sống lâu nữa, nên buông thả bản thân.

Sau đó gặp Lận Diễm Trần... Tính toán thời gian, vừa gặp phải hắn mấy ngày đầu đã làm ra mạng người.

Sở Tấn suy nghĩ lại khi đó mình và Lận Diễm Trần ở trên giường nói rất nhiều lời, đều cảm thấy mặt nóng bừng, cho dù sắp chết, cũng không thể không biết xấu hổ như vậy a.

Hai người ba ba này, lúc ăn cơm không biết đang làm chuyện mờ ám gì, cũng không quan tâm tới con trai.

Thầy Sở hỏi: “Hai đứa đang làm gì?”

Lận Diễm Trần cười nói: “Ngày mốt con và A Tấn kỷ niệm hai năm quen nhau, cha, ngài có thể giúp con coi chừng Thu Thu hay không, con muốn dẫn A Tấn, hai người chúng con ra ngoài chơi.”

Lúc trước Lận Diễm Trần còn cổ vũ hai ông bà già bọn họ đi Châu Âu chơi, lúc đó Lận Diễm Trần đã xem như rất tẫn tâm tẫn trách, vừa tới nước ngoài, đã có người hướng dẫn bọn họ du ngoạn, có lái xe đưa đón, bọn họ căn bản không hề mệt mỏi, chơi vô cùng hài lòng, vô cùng thuận lợi. Thầy Sở dĩ nhiên hiểu đạo lý có qua có lại: “Được a, hai đứa đi đi. Chơi vui vẻ.”

Nói đến đây, thầy Sở chợt nhớ tới, có chuyện vẫn luôn không có hỏi tới.

Thầy Sở suy nghĩ đã lâu, không nhớ ra, ngày hôm nay lại nhớ đến, dứt khoát hỏi: “Đúng rồi, hai đứa xưa nay đều chưa từng nói các con tại sao biết a. Ngày mốt của hai năm trước hai đứa quen nhau? Cuối cùng là tại sao biết a?”

Sở Tấn và Lận Diễm Trần hai mặt nhìn nhau, rất là chột dạ.

Sở Tấn sờ mũi một cái. Ừm, vì mua xuân nên quen nhau.

Lận Diễm Trần uyển chuyển nói: “Chúng con chơi trò chơi rồi quen biết?”

Thầy Sở ngạc nhiên: “Quân Quân cũng chơi trò chơi a? Trò gì?”

Sở Tấn liếc mắt, tên này thực sự dám nói ra, làm sao anh nói tiếp a? Đó không phải là gạt người sao? Còn chơi trò chơi nữa... Chơi loại trò đó sao?

Lận Diễm Trần thong dong bình tĩnh: “Trò đóng vai nhân vật.”

Mặt Sở Tấn hồng thấu: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.