Thu Thu thức dậy rất sớm, bé ngáp một cái, dụi mắt rồi đến phòng rửa mặt với ông nội.
Bởi vì bệ rửa mặt quá cao, ông nội ôm bé lên, để cho bé đứng ở trên cái băng ghế, như vậy mới với tới. Ông nội chỉnh nước rửa mặt cho ấm, bé nghiêm túc ấn khăn lông nhỏ vào trong nước. Thu Thu có một chiếc khăn lông nhỏ của riêng mình, phía trên có con ếch nhỏ màu xanh, bé lấy khăn mặt đã thấm ướt ra, vắt một chút, lao lực mà nắm chặt, nhưng chiếc khăn lông vẫn ẩm ướt, bé lau lau khuôn mặt nhỏ, xoa lên tay nhỏ, rồi mới giặt lại khăn lông, để ông nội treo khăn lông lên móc cho bé.
Thu Thu cho rằng sáng hôm nay mình sẽ đi theo ông nội bà nội ra ngoài, mấy ngày nay ông nội bà nội đều dẫn bé ra ngoài chơi, đi xem khiêu vũ, còn có đánh quyền, múa kiếm, hoặc là ngồi ở trong ngực của ông nội nhìn ông nội chơi cờ, vui hơn nhiều so với ở nhà.
Thu Thu mặc quần áo tử tế, xức phấn gôm thơm phức, ông nội ôm bé đi ăn cơm, Thu Thu lập tức hỏi: “Chơi ở đâu?”
Ông nội nói: “Hôm nay không đi ra ngoài chơi, hôm nay ba ba con sẽ trở về.”
Thu Thu nghe nói ba ba sắp trở về, mới nhớ lại mình còn hai người ba ba, hình như đã rất nhiều ngày không gặp rồi. Bé đang ăn bánh trứng ông nội làm, ăn đồ ăn xong trước rồi nói, qua chốc lát, Thu Thu mới phản ứng kịp, ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên, cười nói: “Ba ba trở về.”
Thu Thu nhớ rõ ba ba sắp quay về, sau khi ăn xong điểm tâm thì chờ ba ba, bé hỏi ông nội: “Ba ba đâu?”
Ông nội nói: “Vẫn chưa, buổi trưa sẽ về đến nhà.”
Qua nửa giờ sau, Thu Thu lại hỏi: “Ba ba đâu?”
Ông nội dở khóc dở cười: “Không có nhanh như vậy nha.”
Thu Thu nhíu mày, bé không hiểu tại sao buổi trưa lại lâu đến như vậy.
Ông nội ôm bé, cho bé xem đồng hồ treo trên tường, ông chỉ vào kim giờ, rồi nói với Thu Thu: “Thu Thu nhìn chỗ này, cây này gọi là kim giờ, khi kim giờ đi tới đây, đến con số 1, ba ba sẽ lập tức về nhà.”
Có mục tiêu rồi, Thu Thu lại nhìn chằm chằm đồng hồ chờ, vẫn luôn đợi đến mức bụng nhỏ đói meo, ăn cơm trưa, bụng lấp đầy lại buồn ngủ, bé dựa vào Sở Tiểu Béo ngủ say sưa.
Không biết qua bao lâu, Thu Thu cảm giác có người ôm bé lên, bé từ từ tỉnh lại, nỗ lực mở đôi mắt buồn ngủ nặng nề, không cần nhìn thấy, bé đã ngửi được hương vị quen thuộc lập tức nhận ra ngay: “Ba ba.”
Ba ba nhẹ nhàng trấn an bé, bé an tâm ngủ tiếp giấc trưa.
Lúc Thu Thu tỉnh lại lần nữa, nhìn thấy ba ba và daddy đều ở nhà, họ đang ở cách đó không xa, hai người bọn họ xa như vậy, không nghe rõ đang nói cái gì, chỉ thấy daddy hôn ba ba một cái.
Thu Thu trợn mắt lên, bé còn quá nhỏ, cũng không thể hiểu được các loại tình cảm vốn có giữa người với người, nhưng bé nhìn thấy ba ba như vậy làm bé cảm thấy rất vui sướng.
Còn lại nửa ngày.
Họ cũng không đi ra ngoài, chỉ ở trong nhà, người một nhà cùng quây quần bên nhau.
Sở Tấn chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu làm bánh táo, Thu Thu chỉ vào táo tây nói: “Quả táo.”
Lại nhìn Lận Diễm Trần, rồi nói: “Apple.”
Lận Diễm Trần cười rộ lên: “Em còn nói Thu Thu chậm hiểu, là một nhóc ngốc, nhưng anh cảm thấy Thu Thu rất thông minh.”
Sở Tấn chọn từ trong túi ra một quả táo tây đưa cho Thu Thu: “Thu Thu ăn đi, con ngồi ở trên ghế nhỏ chờ ba ba làm đồ ngon, có được hay không?”
Thu Thu cầm quả táo lớn, gật gật đầu.
Phòng bếp nhà bọn họ là kiểu nhà bếp mở, bé nhìn thấy daddy và ba ba cùng nhau chuẩn bị làm cơm, thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu, đưa đồ vật cho nhau, hoặc là lau chút bột dính trên mặt nhau, rồi mỉm cười, bé nhìn trái, nhìn phải, nhìn chằm chằm không chớp mắt, rồi rơi vào suy tư.
Thu Thu gặm gặm quả táo lớn của bé, hiện tại bé đã có mười mấy cái răng nhỏ như hạt gạo, vẫn chưa mọc đủ răng, gặm táo có chút mất công tốn sức.
Bé nhìn thấy ba ba và daddy thân mật như vậy, nên rất vui vẻ, bé ôm quả táo lớn đi tới, lóng ngóng mà nói: “Thu Thu muốn giúp đỡ.”
Sở Tấn cười rộ lên, ôm bé lên, hôn bé một cái: “Chờ Thu Thu cao đến cái bàn này, Thu Thu hãy đến giúp ba ba có được hay không?”
Thu Thu gật đầu, nhớ rõ ước hẹn với ba ba. Nhưng chờ đến lúc bé cao bằng cái bàn phải mất bao lâu nữa?
Sở Tấn ôm bé đến bên cạnh Lận Diễm Trần, Lận Diễm Trần đang nhồi bột, nói: “Daddy cũng hôn một cái đi.”
Lận Diễm Trần hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bé trơn bóng của bé, má phải má trái Thu Thu đều được hôn qua, hai má đỏ bừng bừng.
Bé víu lưng ghế sô pha, nhìn ba ba và daddy làm cơm, daddy nhồi bột, ba ba gọt táo tây, còn vừa nói vừa cười.
Sở Tấn ở trước mặt con trai, nhẹ giọng nói bên tai Lận Diễm Trần: “Tiểu Lận, em làm bánh táo chỉ cho anh ăn, không cho người khác ăn, cũng không cho Thu Thu, có được hay không?”
Lận Diễm Trần bỗng đỏ cả mặt, hắn không chịu nổi như vậy, giống như một con chó bự tràn ngập mong đợi nhìn Sở Tấn, rõ ràng rất muốn ừm một tiếng, nhưng vẫn chần chờ: “Như vậy không tốt đâu?”
Sở Tấn nói: “Trên đời chỉ có một Tiểu Lận, có gì mà không tốt?”
Giữa phu phu bọn họ, vẫn nên có chút bí mật xem như tình thú giữa hai người bọn họ, ngay cả con trai cũng không thể tham gia vào thế giới nhỏ đó.
Thu Thu mơ hồ có chút cảm giác, có lúc chỉ cần ba ba và daddy đứng cùng một chỗ, dắt tay nhau, hình như hai người đang lén lút chơi đùa nhưng lại không dẫn bé theo chơi cùng.
Nhưng bé vẫn rất thích thấy bọn họ như vậy.
Thu Thu quay đầu lại, bên ngoài cửa sổ trong suốt, trong vườn hoa, ông nội và bà nội đang ở đó.
Thu Thu leo xuống ghế sô pha, đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy bà nội cầm theo vòi nước tưới nước cho hoa, ông nội thì bung dù cho bà.
Bà nội nói: “Thầy Sở, bây giờ là mùa đông, chạng vạng tối rồi ông còn che dù làm gì?”
Ông nội nói: “Tôi cảm thấy gió có hơi mạnh, lạnh lắm, chắn gió cho bà. Để tôi tưới nước cho, nước rất lạnh, không phải hai ngày trước bà còn nói bởi vì vẽ vời nên tay đau sao? Còn mang bệnh cũ.”
Bà nội nói: “Tôi cũng chỉ có chút sở thích đó, làm sao vậy?”
Ông nội nói: “Được được được. Bà thích làm thì cứ làm.”
Ông nội bà nội trở lại trong phòng ấm áp, Thu Thu lập tức bước lên đón, cầm khăn tay nhỏ: “Bà nội lau đi.”
Bà nội đầu óc mơ hồ, ôm bé lên: “Lau cái gì? Thu Thu bảo bối.”
Thu Thu học cách ba ba lau mặt cho daddy, lấy khăn tay nhỏ chạm chạm lên mặt của bà nội.
Bà nội cười rộ lên: “Cảm ơn Thu Thu nha, con học từ đâu vậy a?”
Thu Thu ngượng ngùng nói: “Ba ba lau.”
Bà nội đã hiểu ra: “Ha ha ha ha.”
Chắc chắn là hai ba ba show ân ái bị Thu Thu nhìn thấy, rồi học theo.
Sở Tấn nghe thấy tiếng cười, hiếu kỳ: “Bọn họ đang cười cái gì vậy?”
Lận Diễm Trần lắc đầu một cái: “Không biết.”
Hắn còn đang khổ não, A Tấn làm bánh táo hắn làm sao có thể ăn một mình đây? Cha mẹ đều ở đây. Làm xong lập tức giấu đi? Nhưng chắc chắn là có mùi thơm? Bị phát hiện thì giải thích thế nào đây?
Trên bàn ăn, tất cả đều được giải quyết dễ dàng.
Cha mẹ Sở Tấn đều không ăn điểm tâm ngọt, răng Thu Thu vẫn chưa mọc đủ, với lý do ăn ngọt sâu răng, nên bé chỉ có thể chảy nước bọt mà nhìn, chứ không được ăn, cuối cùng Lận Diễm Trần quang minh chính đại ăn hết một cái bánh táo.
Bọn họ lặng lẽ liếc nhau một cái, rồi khẽ mỉm cười.
Sở Tấn hỏi: “Ngọt hay không a?”
Lận Diễm Trần sờ sờ cái bụng no nê: “Ngọt.”
Qua mấy ngày, Trác Lâm Huy đưa cho bọn họ mấy bản thiết kế —— Là trang phục cưới của bọn họ.
Quần áo Thu Thu mang phong cách hoa đồng nhí, rất đáng yêu, Sở Tấn còn đưa ra ý kiến, làm cho Thu Thu thêm một chiếc mũ bê rê nhỏ. Gần đây anh cảm thấy Thu Thu đội mũ quả dưa nhỏ rất là đáng yêu.