Bởi vì chơi cờ vây sẽ phải ngồi một chỗ, Sở Tấn bọn họ lo lắng Thu Thu ít vận động, nên muốn cho bé phát triển thêm một sở thích khác như cưỡi ngựa, bắn cung, đấu kiếm, bóng đá, bóng rổ,... không phải trường hợp cá biệt. Thu Thu cũng không cảm thấy quá hứng thú, thích chơi cờ, ngoài ra, chỉ có ăn cơm.
Sau một phen cố gắng của Sở Tấn và Lận Diễm Trần, không thể không từ bỏ, nhưng ít ra tình cờ cũng khiến tế bào vận động của đứa nhỏ trỗi dậy.
Ba ba đành phải lấy mình làm gương, mỗi ngày hai người sáng sớm rời giường, gọi Thu Thu dậy, chạy bộ, đánh tennis, cầu lông, mỗi ngày hoạt động ít nhất nửa giờ.
Thu Thu cần cù chăm chỉ cùng bọn họ, sau đó bé rất hiểu ý mà nói với bạn của mình: “Lúc thường tớ đi học, về nhà lại phải làm bài tập chơi cờ, ba ba tớ quá cô quạnh, mỗi ngày đều muốn tớ chơi với bọn họ, hết cách rồi, tớ không thể làm gì khác hơn đành chơi cùng với bọn họ.”
Đàm Tu Minh thường xuyên đón Thu Thu đi ăn đồ ngon, nếu như ở gần sẽ chạy về nhà, không ở gần, sẽ qua đêm ở bên ngoài, khi đó sẽ mang máy tính bảng theo, bé có thể lên mạng chơi cờ.
Hai người một lớn một nhỏ bọn họ, thậm chí còn từng ngồi xổm ở ven đường ăn quán vỉa hè, may là Lận Diễm Trần cũng là một phụ huynh văn minh, có rất nhiều phụ huynh không chấp nhận đứa nhỏ ăn quán vỉa hè không vệ sinh, hắn nghĩ ngược lại đã có lão Đàm thử độc trước.
Nhưng lần này Thu Thu phát hiện tình huống có chút không giống, có nhiều người, còn có vài chú cầm camera.
Thu Thu cũng không hề thẹn thùng, từ nhỏ bé đã đóng phim điện ảnh, có gì để sợ? Thu Thu hỏi ba nuôi: “Tại sao có người quay video?”
Đàm Tu Minh nói sự thật với bé: “Ba nuôi đang làm một chương trình về mỹ thực, nói chung chính là chúng ta đi tìm kiếm mỹ thực, ăn thử, rồi nói xem có ăn ngon hay không, ăn ngon như thế nào?”
Thu Thu “Nga” một tiếng, bình tĩnh gật gật đầu, bày tỏ bé đã hiểu, hỏi: “Sẽ phát trên ti vi sao?”
Đàm Tu Minh nói: “Không chắc lắm, có thể sẽ đăng ở trên website.”
Trước đó anh đã được sự đồng ý của Lận Diễm Trần và Sở Tấn.
Lúc đó Lận Diễm Trần và Sở Tấn cũng không nghĩ tới tiết mục này sẽ gây được chú ý.
Chương trình này mang tên là <Hành trình mỹ thực của lão Đàm và Thu Thu>, lúc Đàm Tu Minh chưa phát tướng cũng được xem như là một chàng đẹp trai, sau khi phát tướng vẫn còn mấy phần sắc đẹp, anh mang một gương mặt trẻ trung, tướng mạo thân thiết hòa ái, Thu Thu thì càng không cần nói, là một bé con rất đáng yêu, chỉ cần ăn được đồ ngon vẻ mặt sẽ rất hạnh phúc.
Một lớn một nhỏ ăn khắp phố lớn ngõ nhỏ, đi hết các thành phố lớn trong nước.
Đàm Tu Minh nghiễm nhiên là một nhà ẩm thực chuyên nghiệp, mỗi lần ăn xong đều sẽ bình phẩm một phen, mùi vị như thế nào, món nào món nào ăn cực kỳ ngon, còn có chỗ nào chỗ nào chưa ngon cần phải cải thiện, nguồn gốc truyền thống của món ăn, vân vân.
Sau đó hỏi sang Thu Thu, Thu Thu ngẩng đầu lên, chẹp chẹp miệng, cười cười: “Ăn rất ngon nha.”
Để cho bé bình luận, điểm môn ngữ văn của bé không giỏi, lời bình cũng chỉ có thể nói đơn giản mấy câu như “Ăn ngon” “Ăn rất ngon” “Ăn cực kỳ ngon“.
Thu Thu bưng một chén lớn, ăn đến sạch sành sanh.
Đàm Tu Minh bị bé chọc cười, rất giống như Thu Thu không có món nào không thể ăn, cũng có lẽ vì anh dẫn Thu Thu đi thưởng thức món ngon ở những cửa tiệm khá có tiếng, trên căn bản sẽ không giẫm phải hố.
Chỉ có vài lần cá biệt, anh đi đến một cửa tiệm mới mở được cư dân mạng thổi phồng rất lợi hại, anh đưa ra lời nhận xét một cách uyển chuyển giá không cao, mùi vị cũng giống tệ.
Còn Thu Thu trực tiếp le lưỡi, không khách sáo chút nào mà nói: “Con không muốn ăn.”
Thu Thu vừa giận dỗi vừa khó hiểu: “Tại sao ông ấy có thể làm xương sườn đến khó ăn như vậy chứ? Có rất nhiều heo bị chết oan a?”
Đàm Tu Minh: “Ha ha ha ha.”
Liên tục quay năm, sáu tập.
Thu Thu phải đi học, chỉ cuối tuần mới rảnh rỗi, Đàm Tu Minh sẽ dẫn bé đi ăn một bữa.
Mấy tập quay trước đó đã chế tác sắp xong.
Đàm Tu Minh mang tiết mục đi tìm nhà tài trợ, nhưng không tìm được nhà quảng cáo, anh và Thu Thu đều không có tiếng tăm, loại tiết mục này vẫn chưa từng nổi, vừa nhìn đã biết sẽ không kiếm được tiền a.
Đàm Tu Minh đang nghĩ ngợi hay dứt khoát quyết định tự mình bỏ vốn tài trợ, cuối cùng Lữ Hạo đứng ra làm người đầu tư, cũng không phải anh không có tiền, nhưng mà không ai tài trợ có vẻ như anh làm rất tệ.
Đàm Tu Minh tự xem cảm thấy khá là thú vị, tuy rằng quay chẳng hề cầu kỳ tỉ mỉ, nhưng rất chân thực, khiến người xem lập tức muốn ăn cơm! Thu Thu còn rất đáng yêu a!
Chương trình lặng yên không một tiếng động phát sóng trên internet, một tuần sẽ phát một tập.
Sau khi tập đầu tiên được phát sóng tựa như không có chút bọt nước nào nổi lên, dù sao cũng không có tuyên truyền, nhưng bởi vì đề tài mới mẻ độc đáo, vẫn có một nhóm khán giả, sôi nổi giới thiệu với người nhà bạn học, nhiệt độ trên internet thẳng tắp tăng lên, đợi đến trước khi phát sóng tập hai, Thu Thu lập tức hồng.
Sở Tấn vạn vạn không nghĩ tới, bọn họ không hề bồi dưỡng Thu Thu làm minh tinh, vốn chỉ cho là giúp Đàm Tu Minh quay một tiết mục trên ti vi, cũng sẽ không ra sao, nhìn dáng vẻ cũng không giống sẽ hồng. Hơn nữa cho dù gây sự chú ý, vai chính trong tiết mục này là Đàm Tu Minh, Thu Thu chỉ đảm nhiệm vai phụ.
Không nghĩ tới lại nổi...
Hồng không phải là Đàm Tu Minh, mà là Thu Thu.
Mấy ngày nay Thu Thu ở trong trường học bị quấy rầy, các bạn học đều tới hỏi bé tại sao lại xuất hiện trong tiết mục đó.
Bạn nhỏ học cùng bé từ nhà trẻ nói: “Thực sự là chuyện bé xé ra to, ba nuôi Thu Thu là Triển Hồng Vũ, có nghe nói không? Tham gia tiết mục đã là gì, Sở Ngọc còn từng đóng phim điện ảnh nữa kìa!”
Thu Thu: “...”
Lần trước các bạn học gọi cậu là sao nhí, cũng chỉ có ý định trêu đùa, khi đó sao có thể gọi là minh tinh chứ?
Lúc này ngược lại thật sự hồng rồi.
Chờ chương trình phát đến tập thứ tư, tỉ lệ người xem từng bước thăng cấp, quét sạch hết các chương trình truyền hình có tỉ lệ người xem cao nhất trong năm nay, trong ba năm, rồi năm năm, đừng nói là bạn học cùng trường, đứa bé đi trên đường, bác gái bác trai gặp phải đều biết bé.
Dân dĩ thực vi thiên*, tiết mục không kể già trẻ, thích hợp để mọi người cùng nhau xem.
(*) 民以食为天 Dân Lấy Cái Ăn Làm Trọng. Có nghĩa là: bách tính xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn. Biểu thị tính trọng yếu của lương thực đối với dân chúng.
Có rất nhiều phụ huynh bày tỏ sự biết ơn với Thu Thu trên internet, nói đứa nhỏ nhà bọn họ rất thích xem tiết mục này, rất thích nhìn Thu Thu ăn cơm, mỗi ngày đều muốn vừa ăn cơm vừa xem Thu Thu ăn cơm.
Nhưng mà không chắc chắn chỉ có những phản hồi tích cực.
Không có gì bất ngờ xảy ra trên internet xuất hiện một ít phản ứng trái ngược:
“Phụ huynh của đứa bé này có chuyện gì vậy? Tại sao lại cho một đứa bé trai nuôi tóc dài?”
“Vậy không phải là nương pháo (nữ tính hóa) sao?”
“Dạy con thế nào không biết? Chẳng lẽ không khiến đứa nhỏ có suy nghĩ sai lệch về giới tính? Chẳng qua là cảm thấy chơi vui thú vị hay sao vậy, không có trách nhiệm gì cả?”
“Nhìn đứa nhỏ đó ăn cơm chóp chép chóp chép, cũng không biết dạy a, không bằng đứa nhỏ nhà tôi.”
Cư dân mạng lúc này hóa thân thành chuyên gia giáo dục, tiến hành nghiêm khắc khiển trách hai người cha mẹ không biết tên của Sở Ngọc.
Sau đó quảng cáo sữa bột Thu Thu quay khi còn bé, video clip bé học hát thanh vần từng nổi ở trên mạng, còn có cảnh quay tham gia trong phim điện ảnh, toàn bộ bị cư dân mạng bới ra.
Cha mẹ của đứa bé càng bị mắng thảm hại hơn, hết thảy đều thành tỉ mỉ bày kế để bé vào giới giải trí.
“Có thể vắt óc tìm mưu kế để con mình tham gia tiết mục, cha mẹ yêu con ở chỗ nào?”
“Chỉ là muốn bồi dưỡng đứa nhỏ thành cây hái ra tiền thôi.”
“Còn cố ý cho một đứa bé trai để tóc dài, không biết dạy con, bị lợi ích làm mê muội a.”
Lận Diễm Trần và Sở Tấn cũng không thể đứng ở trước mặt công chúng phản bác.
Quay lưng lại Lận Diễm Trần chửi mắng lão Đàm một trận: “Có phải nên trách ông hay không? Tại sao tiết mục này lại hồng?”
Đàm Tu Minh: “Con trai ông đáng yêu, còn trách tôi a? Không phải do ông sinh ra bé quá đáng yêu sao?”
Sở Tấn: “...”
Trác Lâm Huy: “Lão Lận, tôi nói với ông, sau khi Thu Thu nổi, việc làm ăn của lão Đàm và lão Lữ tốt lên không nói... Thu Thu không phải đều mặc quần áo tôi thiết kế sao? Trên internet có người nhái lại, tôi không thể làm gì khác hơn là làm đồ thật, bán khá đắt. Lúc trước Tiểu Vũ quay phim điện ảnh không phải cũng cháy vé sao? Tôi thấy Thu Thu chính là mang mệnh hồng. Mấy người ba nuôi chúng ta đều dựa vào nó để hồng a.”
Thu Thu học chơi cờ, chuyện bé thi đấu cờ vây được quán quân cũng có người biết đến.
Trong lúc nhất thời rất nhiều phụ huynh đều ghi danh cho con đi học cờ vây, Lận Diễm Trần vốn nghĩ mở trường dạy cờ sẽ chẳng hề có lợi nhuận cũng tràn đầy vui mừng.
Hắn bỗng nhiên nghĩ, hay là ngày nào đó dẫn Thu Thu đi xem bói thôi?