Sở Tấn dựa vào lan can bên bờ sông Thames, chờ Lận Diễm Trần mua hai ly cà phê nóng ấm trở về, lẳng lặng mà nhìn mặt sông, gió thổi tóc của anh bay lên, anh đã hơn hai tháng không cắt tóc, tóc dài ra không ít.
Lận Diễm Trần cầm hai ly cà phê trở về, dường như chạy không dừng chân, còn xin lỗi: “Để cho em chờ lâu.”
Sở Tấn nhận một ly cà phê, nhiệt độ từ lòng bàn tay ngấm vào thân thể, anh nói: “Có mệt hay không? Chúng ta ngồi xuống bên kia nghỉ ngơi một chút, rồi trò chuyện.”
Lận Diễm Trần lấy giấy ăn ra ân cần lau chùi ghế dài nơi công cộng, mới để cho Sở Tấn ngồi xuống, nói: “Buổi chiều tôi dẫn em đi bắn cung? Chơi bắn cung không? Có muốn thử một lần hay không, rất là thú vị.”
Sở Tấn hứng thú giảm đi, có cũng được mà không có cũng được gật gật đầu, hai người câu có câu không mà tán gẫu.
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Trên trời bay xuống những bông tuyết nhỏ vụn.
Lận Diễm Trần nhìn thấy Sở Tấn ngẩng đầu lên, hoa tuyết rơi vào chóp mũi ửng đỏ của anh, trong nháy mắt bị hòa tan, biến thành một giọt nước óng ánh.
Sở Tấn nói: “Lần này không có cách nào đi bắn cung.”
Lận Diễm Trần nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Bọn họ đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Một người đàn ông mang mũ len cầm một tờ giấy chạy chậm đến trước mặt anh, không, là một bức họa.
Tranh phác họa bằng bút chì, vẽ chính là Sở Tấn.
Vẽ lên góc nghiêng gò má anh, khi đang cười nói chuyện với Lận Diễm Trần, Sở Tấn ngẩn người, thời điểm anh đang nhìn Tiểu Lận, hóa ra là vẻ mặt như vậy sao?
Ôn nhu như thế sao?
Chính anh cũng không biết.
Tác giả bức họa nói: “Năm mươi bảng.”
Sở Tấn trả bức họa lại cho hắn: “Quá mắc, anh đang ép mua ép bán.”
Người vẽ bức họa bước đi nửa đường bị chặn lại, Lận Diễm Trần nói: “Tôi mua.”
Sở Tấn nhìn về phía hắn.
Lận Diễm Trần nói: “Không thể chụp ảnh, để tôi giữ một bức họa có thể chứ? Tôi sẽ tự bỏ tiền ra.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Lận Diễm Trần vẫn lo lắng Sở Tấn sẽ không đồng ý, Sở Tấn nhìn hắn một chút, lại nhìn bức họa kia một chút. Nếu như chỉ là tấm hình, thì ấn nút xóa bỏ là xong, không có cảm giác thật, còn đây là bức họa, là đồ vật tồn tại, nếu như muốn phá hủy chỉ có thể làm hỏng... Anh không đành lòng.
Vậy mua đi.
Nhưng là, không thể dễ dàng mua lại như vậy, rất mất mặt, Sở Tấn cò kè mặc cả nói: “Năm mươi bảng quá đắt, ba mươi bảng.”
Hoạ sĩ lắc đầu, dựa vào lí lẽ tranh luận: “Không, năm mươi bảng, tôi cảm thấy bức họa này vẽ rất khá, anh xem, thời điểm anh nhìn người anh yêu đầy cõi lòng yêu thương lại mang theo thần sắc phiền muộn lo được lo mất từng chi tiết nhỏ tôi đều vẽ rất khá, chẳng lẽ không có giá trị năm mươi bảng sao? Tôi còn cảm thấy rất rẻ.”
Sở Tấn đột nhiên đỏ mặt lên, cái gì gọi là “Cõi lòng chứa chan yêu thương”? Anh lập tức trở mặt: “Không mua.”
Lận Diễm Trần vội vàng nói: “Mua mua.”
Nói thật, đời này hắn còn chưa từng mua thứ gì rẻ như bức họa này, dưới cái nhìn của hắn, giá cả con số phía sau cho thêm ba bốn số không hắn cũng nguyện ý bỏ tiền.
Lận Diễm Trần vẫn là tốn năm mươi bảng Anh mua lại bức họa, hắn rất hài lòng, còn thuận tiện dùng mấy bảng mua ống tranh cũ, dùng để bảo vệ bức họa này, ôm vào trong ngực.
Sở Tấn nhìn như thế lại ngượng ngùng, không được tự nhiên mà nói: “Cậu thực sự là xài tiền bậy bạ, rất ngốc, bị người lừa gạt.”
Lận Diễm Trần bỗng nhiên hôn anh một chút: “Tôi rất thích.”
Sở Tấn không có phòng bị, bị hôn xong, mới nói: “Đã nói không muốn làm như vậy ở trên đường cái.”
Lận Diễm Trần ngoan ngoãn nghe lời: “Há, vậy chúng ta trở về tôi sẽ hôn lại, hôn cho đủ.”
Sáng sớm hôm sau.
Sở Tấn dậy sớm, lau sương trắng trên cửa sổ, nhìn thấy màu xanh biếc trước sân lúc trước trong một đêm đã khoác lên áo bạc.
Sau khi anh tỉnh lại sờ tới cũng không thấy Lận Diễm Trần nằm ở bên người.
Lận Diễm Trần đi đâu?
Sở Tấn thay đổi quần áo, rời khỏi phòng ngủ.
Nhưng căn nhà này lớn đến đáng sợ, anh không biết nên đi nơi nào tìm Lận Diễm Trần.
Sở Tấn mờ mịt bồi hồi đi trên hành lang, bên ngoài là đất trời ngập tràn băng tuyết, trong phòng ấm áp trên bàn lại bày hoa tươi, đây là cảnh tượng thập phần kỳ dị, Sở Tấn dừng bước lại.
Sở Tấn do dự, thậm chí đang nghĩ, gặp phải Lận Diễm Trần có phải là anh đang mơ một giấc mơ hay không, có lẽ chỉ là một giấc mộng đẹp trong giây phút bệnh tình của anh nguy kịch, chỉ có trong mộng mới có một người đàn ông đáng yêu còn tuổi trẻ như vậy yêu anh, mà giấc mộng và hiện thực khác nhau một trời một vực? Nhưng người sống trong thế giới hiện thực, giả như người đó vẫn luôn không tỉnh lại, sinh hoạt ở trong giấc mộng này, vậy giấc mộng có trở thành hiện thực hay không?
Sở Tấn còn đang thất thần, bên người bất thình lình xuất hiện một người.
Quản gia Adrian như cái bóng, bay tới bên cạnh anh: “Xin chào, Sở tiên sinh. Mời đi theo tôi.”
Sở Tấn hỏi: “Đi đâu?”
Adrian cung kính mà nói: “Ngài đi theo tôi là biết ngay.”
Sở Tấn đi cùng Adrian, Adrian đưa cho anh một cái áo khoác và bao tay, rồi ngay lập tức đẩy cửa ra cho anh: “Lận tiên sinh đang đợi ngài.”
Sở Tấn mặc chỉnh tề, không rõ vì sao, hơi nhíu mày, đi ra bên ngoài, tuyết rơi không sâu, mới không quá mắt cá chân.
Sở Tấn nhìn chung quanh, đừng nói là thân ảnh Lận Diễm Trần, chung quanh đây anh cũng chẳng thấy ai, kỳ quái. Tiểu Lận đâu? Nhưng người quản gia nghiêm túc như mặt nạ kia thoạt nhìn không giống như là đang gạt người a.
Lúc này, Sở Tấn cuối cùng cũng nghe thấy được một chút giống như tiếng vang.
Thịch thịch thịch, thịch thịch thịch, thịch thịch thịch.
Rất giống như đã nghe được ở đâu? Sở Tấn nghĩ một hồi, mới nghĩ ra, là tiếng vó ngựa.
Sở Tấn quay đầu lại, nhìn thấy xa xa có một cái bóng đen nho nhỏ đang đến gần, Lận Diễm Trần cưỡi một con ngựa trắng, đạp tuyết mà đến, trên người hắn mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen, như là một đốm lửa cháy.
Lận Diễm Trần ghìm ngựa dừng lại ở trước mặt anh, nở nụ cười xán lạn: “A Tấn!”
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Đẹp trai thì rất đẹp, nhưng, Sở Tấn nhăn chặt mày lại, nghi hoặc mà hỏi: “Cậu... Trời rơi tuyết lớn sáng sớm còn chạy đi cưỡi ngựa?”
Lận Diễm Trần sửng sốt một chút, hỏi ngược lại: “Tôi cưỡi không tốt sao? Tuyết trắng cưỡi ngựa trắng không đẹp trai sao?”
Sở Tấn cuối cùng cũng hiểu rõ ràng, nở nụ cười: “Cậu đừng nói với tôi, cậu chính là đặc biệt muốn giở trò giả vờ đẹp trai, lén lút rời giường sớm như vậy đi cưỡi ngựa tới đây để cho tôi niềm vui bất ngờ. Cậu là con nít sao?”
Lận Diễm Trần bị chọt trúng tâm tư, không có tức giận, còn thẳng thắn mà nói: “Con nít cưỡi mới không được như tôi.”
Lại hỏi: “Em muốn ngồi không?”
Sở Tấn không chút do dự từ chối: “Không muốn, khí trời lạnh như thế, tuyết rơi đường trơn, rất nguy hiểm, tôi mới không chơi, tôi phải trở về bếp lò sưởi ấm.”
Lận Diễm Trần tung người xuống ngựa, Sở Tấn đi tới, gỡ một vái bao tay, dùng bàn tay được ủ nóng nhéo mặt của hắn: “Cậu xem mặt của mình, đã lạnh như băng.”
Lận Diễm Trần được Sở Tấn nắm tay trở về nhà lớn.
Sắp tới buổi trưa, bọn họ ăn cơm trưa, Lận Diễm Trần hỏi: “Tuyết ngừng, còn đi chơi bắn cung không?”
Sở Tấn vẫn là nói: “Lạnh, không đi. Cậu làm bạn với tôi là tốt rồi.”
Lận Diễm Trần suy nghĩ lại cũng đúng, vì vậy nói: “Được, vậy chúng ta chơi game.”
Sở Tấn cảm thấy khoảng thời gian này cùng Lận Diễm Trần cùng nhau cũng là những ngày anh chơi điện tử nhiều nhất, khi anh còn bé internet còn chưa phát triển, các bạn học sẽ thường đi quán Net và tiệm game chơi game, đừng thấy anh như vậy, kỳ thực thời điểm vị thành niên anh cũng từng lén lút chạy đi chơi mấy lần, anh làm việc cẩn thận, khống chế xong thời gian, chưa bao giờ bị cha mẹ thầy giáo phát hiện qua, mọi người vẫn cho rằng anh là con ngoan trò giỏi như cũ. Bây giờ suy nghĩ lại, kỳ thực trong thân thể của anh vẫn luôn chôn giấu một mầm mống phản nghịch, chỉ là trước đây không có cơ hội bộc phát thôi. Thời điểm mười mấy hai mươi tuổi anh cũng thích chơi game, nhưng sau đó công tác bận quá, đâu còn rảnh rỗi để chơi game.
Mấy ngày trước còn dưỡng thương ở chân, anh cùng Tiểu Lận chơi game cả một ngày một đêm. Cho dù không ra khỏi cửa, cùng Tiểu Lận ở nơi nào cũng cực kỳ vui vẻ.
Nhưng ngày hôm nay, Sở Tấn thật sự là không có cách nào cao hứng.
Chơi mấy màn trò chơi, Lận Diễm Trần từ từ nhận ra được tâm tình Sở Tấn ngày hôm nay không tốt, không hăng hái lắm, không biết là tại sao anh không vui, hắn hỏi: “Em làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”
Sở Tấn miễn cưỡng lên tinh thần, miễn cưỡng cười cười với hắn: “Không có, không phải cậu sai. Đầu tôi có hơi choáng, tôi muốn đi ngủ trưa.”
Sở Tấn cảm thấy mình như vậy cũng không tốt.
Nghe đâu người không có cách nào đối mặt không thể giải quyết nan đề thì sẽ trở nên buồn ngủ, đây là bản năng thân thể khi muốn trốn tránh hiện thực.
Anh vốn hay ngủ thẳng tới mười một giờ, mới qua hai, ba tiếng, dĩ nhiên lại buồn ngủ, ngã đầu một cái là ngủ đến năm giờ, sắc trời bên ngoài dần dần lại bắt đầu ảm đạm.
Lận Diễm Trần kêu anh dậy ăn cơm, anh mới vừa tỉnh ngủ, thân thể có chút nóng, Lận Diễm Trần lo lắng sờ trán của anh, nghi thần nghi quỷ mà nói: “Tôi cảm thấy em bị bệnh, tôi tìm bác sĩ cho em.”
Sở Tấn lại nói: “Tôi cảm thấy không có gì, tôi chỉ là có chút mệt mỏi, muốn ngủ mà thôi. Cậu tìm nhiệt kế đến, tôi đo nhiệt độ cơ thể.”
Nhiệt độ hơi cao hơn, nhưng ở trong phạm vi bình thường, Sở Tấn nói: “Xem đi, tôi không sinh bệnh.”
Lận Diễm Trần hoang mang nói: “Vậy xuống lầu ăn cơm cũng rất mệt, tôi kêu người mang cơm vào, ở trên giường ăn cơm.”
Vậy cũng quá lười biếng, Sở Tấn lắc đầu: “Không được, tôi rời giường.”
Sở Tấn cảm thấy khẩu vị không ngon, gần đây khẩu vị giống như cũng không quá tốt, mấy ngày trước anh tưởng nguyên do bởi vì ở trên đường bôn ba, nhưng anh đến trang viên đã ba ngày. Anh không say xe, cũng không say máy bay, rõ ràng mấy ngày vừa mới bắt đầu du lịch đó khẩu vị của anh đều rất tốt.
Linh cảm không lành nổi lên trong lòng... Đến cùng cũng tránh không khỏi.
Sở Tấn chỉ ăn một chút ít, anh cân nhắc ở trong lòng đến cùng nên mở miêng với Lận Diễm Trần như thế nào.
Hoặc là, vẫn là ngày mai rồi nói sau vậy.
Ngày mai đi, sáng mai lập tức nói.
Kết quả Lận Diễm Trần bất mãn ép hỏi anh: “A Tấn, đến cùng làm sao vậy? Em có gì gạt tôi?”
Sở Tấn do dự một chút, nói: “Không có gì... Ngày mai tôi sẽ nói với cậu.”
Lận Diễm Trần tức giận: “Bây giờ nói ngay đi! Không thì tôi ngủ không được.”
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ có tiếng gỗ cháy trong lò sưởi bên tường phát ra tiếng vang lùng bùng nho nhỏ.
Sở Tấn rũ mắt xuống lông mi, ánh sáng nhu hòa lồng vào bên mặt của anh, anh thở một hơi thật dài, bất đắc dĩ nói: “Cậu không chú ý sao? Tiểu Lận, hôm nay là ngày 23 tháng 1.”
Lận Diễm Trần nhất thời không phản ứng kịp: “Thì sao?”
Sở Tấn không nhanh không chậm nói: “Ngày 26 tháng trước, chúng ta nói cùng nhau một tháng... Nói chuẩn xác là còn bốn ngày.”
Anh cũng không biết khi mình đang nói lời này, vì sao lại cảm thấy tim như là bị ai nhéo rất khó chịu.
Lận Diễm Trần như bị đánh một đòn cảnh tỉnh, mấy ngày này hắn chơi vui đến quên cả trời đất, ngày tháng đều quên mất, nhất thời hoảng rồi: “Trong đó em bị thương dưỡng bệnh bốn ngày cũng tính luôn sao? Tôi cảm thấy không nên tính.”
Sở Tấn lại nói: “Làm sao không tính? Mấy ngày đó tôi cũng không thả cậu đi, cậu vẫn luôn cùng tôi, tôi rất hài lòng.”
Lận Diễm Trần nhíu mày lại: “Tôi cảm thấy không nên tính.”
Sở Tấn nghe hắn chơi xấu như vậy, lắc đầu cười: “Tiểu Lận, không cần làm như vậy.”
Anh dùng hết khí lực đứng lên, đi tới bên người Lận Diễm Trần, kéo tay Lận Diễm Trần, Lận Diễm Trần cúi đầu nhìn anh, Sở Tấn nhìn thấy trong đôi mắt kia phản chiếu dáng dấp của mình, đầu quả tim trở nên mềm mại.
Sở Tấn cười, ôn nhu cảm kích nói: “Tiểu Lận, mấy ngày này tôi trải qua rất vui vẻ.”
“Cám ơn cậu đã ở bên tôi, đã đến lúc, tôi phải đi.”
- Sắp ngược tới nơi rồi:(