Lũ Mùa Xuân

Chương 2: Chương 2




Sở Tấn sáng sớm ngày hôm sau gọi điện thoại cho Trang Hãn Học: “Mời ngài hôm nay cần phải chuẩn bị thời giờ để đến công ty.”

Trang Hãn Học ngáp một cái thuận miệng đáp lại, nhưng kết quả vẫn đến muộn một giờ, mới vừa ngồi xuống, Sở Tấn đã tiến vào tìm hắn.

Trang Hãn Học cho là sẽ bị mắng, lập tức bày ra thái độ cợt nhả, dự định lừa dối qua ải, Sở Tấn không nói một lời, trịnh trọng đưa lên một phong thư chỉnh tề.

Trang Hãn Học không rõ vì sao, nhận lấy, mở ra, bốn chữ to tướng đập vào mi mắt, nhìn thấy mà giật mình —— Đơn Xin Từ Chức.

Hắn không cười được, sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Trang Hãn Học đương nhiên không đồng ý: “Anh Sở, anh đừng làm tôi sợ.”

Sở Tấn kiên định nói: “Tôi đang nghiêm túc.”

Trang Hãn Học cùng Sở Tấn ở chung hơn nửa năm, biết rõ tính cách Sở Tấn, cần lao nghiêm chỉnh như người đời trước, nghiêm túc thận trọng, sẽ không lấy chuyện từ chức ra đùa giỡn.

Sở Tấn còn nói: “Ngày hôm nay tôi cũng không chuẩn bị công tác, trong ngày hôm nay hãy trả lời ý kiến, cảm ơn.”

Trang Hãn Học không thể bàn luận nói: “Đến tháng sau là có thể lấy tiền thưởng cuối năm, anh không muốn? Anh đột nhiên từ chức như vậy, cả tiền nghỉ việc cũng không lấy được.”

Sở Tấn chết lặng nói: “Không cần.” Có tiền cũng không mua được mạng.

Trang Hãn Học xoắn xuýt: “Đột ngột như vậy... Coi như tôi lập tức tìm người thay anh, chuyển giao công việc cũng mất ít nhất một tháng.”

Sở Tấn: “Tại sao cậu không thể tự làm?”

Trang Hãn Học suy sụp tinh thần khổ não: “Tôi không có học thức, tôi không được.”

Sở Tấn nhìn dáng dấp kia của hắn lại căm tức, tặng hắn một câu trung ngôn, dường như trào phúng: “Tiểu Trang, cậu chẳng hề dốt nát, cậu chỉ là không thích dụng tâm. Cậu thỉnh thoảng nguyện ý nghe tôi dạy, học một lần sẽ biết, cậu không cần phải tự hạ thấp chính mình, cậu rất thông minh.”

Trang Hãn Học sững sờ một hồi.

Sở Tấn bổ sung: “Là tôi lắm miệng, có khi sẽ có người nguyện ý giúp cậu chạy việc.”

Trang Hãn Học: “...”

Sở Tấn vứt lại cục diện hỗn loạn rồi bỏ đi, đây là lần đầu tiên trong đời anh không có lòng trách nhiệm như thế.

Anh sinh ra ở trong một gia đình bậc trung, không giàu có cũng không túng quẫn, anh là con trai, cha mẹ từ nhỏ giáo dục anh phải biết chịu đựng gian khổ, cần lao độc lập. Chưa tới mười tuổi anh đã dám tự bắt xe buýt đi học, thư pháp đoan chính, bài tập không dám lười biếng, thầy giáo đều nói rất ít nhìn thấy một đứa nhỏ nào ngoan như vậy, khi ở trường không phải làm lớp trưởng chính là phó học tập.

{Truyện được edit bởi Huỳnh JJ. Được post duy nhất tại Wattpad: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị không đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad: HuynhJJ}

Sở Tấn nhớ tới, thời điểm anh hai mươi bốn tuổi cha mẹ nhiều lần tìm người coi mắt, anh không muốn lừa dối con gái nhà người ta, tìm hết cách mượn cớ, cuối cùng đành thẳng thắn thừa nhận xu hướng anh chỉ thích đàn ông, sau đó là một hồi đại chiến gia đình. Mẹ nói: “Mẹ còn từng khoe với người ta con ngoan từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có kì phản nghịch, hóa ra chỉ là tới muộn.”

Sở Tấn cảm thấy, chuyện đó mà là kì phản nghịch gì chứ, anh cảm thấy chính mình hiện tại mới vào kì phản nghịch đây!

Anh sắp chết rồi, dù đi theo khuôn phép cũ cũng sẽ chết thôi!!

Dựa vào cái gì còn muốn anh phải ôn nhu tha thứ, nhẫn nhịn người khác?

Sở Tấn nhớ chính mình từng xem qua một vở kịch ngắn:

Nhân viên dò hỏi ông chủ tại sao không tăng tiền lương. Ông chủ nói: Câu không thể ham tiền như vậy, lẽ nào cậu đi làm chỉ là vì tiền sao? Cậu hãy nhớ lại giấc mơ của mình. Nhân viên trả lời: Giấc mơ của tôi là không cần đi làm.

Trong chớp mắt, Sở Tấn cảm thấy chính mình có thể lý giải Trang Hãn Học, anh khổ cực nhiều năm như vậy, tích góp để dành một khoản cũng không đủ mua một cái đồng hồ trên tay Trang Hãn Học, thiệt thòi anh còn kiêu ngạo như vậy xem thường Trang Hãn Học, anh có tư cách gì giáo huấn Trang Hãn Học đây?

Sở Tấn đập đơn từ chức lên trên bàn Trang Hãn Học xong, anh đi phòng làm việc của mình thu dọn đồ, anh không quan tâm Trang Hãn Học có đồng ý hay không, ngược lại anh không muốn làm nữa!

Sở Tấn tùy tiện tìm một thùng giấy đựng mấy món đồ riêng tư của mình, chỉ xếp vào nửa thùng, ôm đi ra văn phòng.

Căn phòng làm việc chia ra từng ô vuông yên tĩnh đến nghe được cả tiếng kim rơi, các công nhân viên đều đứng lên, một mảnh chú mục, dọa Sở Tấn sợ hết hồn, ngừng nửa bước. Cấp dưới anh thích nhất trong công ty, cô gái gọi Đoạn Hiểu Trân ngăn cản anh, nước mắt lưng tròng nói: “Sư phụ, sao anh lại đột nhiên muốn đi?”

Sở Tấn không muốn nói với người ta là bởi vì mình mắc bệnh nan y, anh chán ghét bị người thương hại, im lặng trong chốc lát, ngữ khí ôn hòa một chút, nói: “Sau này em cẩn thận nhiều hơn, anh đi rồi, không ai giúp em chắn rượu. Em xinh đẹp như vậy, muốn học người xấu lá mặt lá trái, cần phải bảo vệ tốt bản thân. Đặc biệt là ông chủ Vương kia, tình nguyện đắc tội ông ta cũng đừng đi xã giao với ổng, ổng chính là tên lão già khốn kiếp.”

Đoạn Hiểu Trân là học trò anh đã chỉ dẫn ba năm, rất tin cậy anh, biểu cảm vẻ mặt “Dù anh đổi nghề cũng có thể dẫn em đi hay không”, là cấp dưới trung thành nhất của Sở Tấn.

Trang Hãn Học đứng bên cạnh, như chó con nhìn anh.

Sở Tấn đẩy Đoạn Hiểu Trân lên trước mặt Trang Hãn Học, nói: “Ông chủ, tôi đi rồi, cậu có thể để cho Hiểu Trân thay vị trí của tôi, cô ấy rất có khả năng, ngoại trừ tửu lượng không tốt cậu phải giúp đỡ thêm.”

Đoạn Hiểu Trân bị hù dọa, không dám nói lời nào.

Sở Tấn lại điểm danh: “Còn có Mậu Tuấn Kiệt bên kia nữa.”

Một chàng trai đứng lên, cho là Sở Tấn muốn khích lệ mình.

Sở Tấn nói: “Cậu ta làm việc sai phạm hết lần này tới lần khác, dạy mãi không sửa, ở sau lưng mắng tôi không cẩn thận trượt tay còn gửi cho tôi, làm việc quá không nghiêm cẩn, tốt nhất sớm ngày sa thải.”

Sở Tấn sắc bén mà châm chọc: “Cho dù cha cậu ta là nhân viên kỳ cựu cũng không nên để người như thế đi vào từ cửa sau, những người trẻ tuổi khác sẽ học theo răm rắp, làm hỏng toàn bộ công ty.”

Trang Hãn Học lúng túng cực độ, nghe lời này không biết là đang mắng ai —— hắn cũng dựa vào cha mình.

Vẻ mặt Mậu Tuấn Kiệt lúc đỏ lúc trắng.

Sở Tấn chém một đao, lại khen cậu ta một câu: “Không phải cậu ở sau lưng nói với người ta tôi lòng dạ chật hẹp sao, cậu nói không sai.”

Sở Tấn quả thực muốn cười, thực sự là vui sướng, chẳng trách trên thế giới có nhiều người không lễ phép như vậy, mắng người thật là vui quá đi.

Ha ha, ha ha ha ha ha.

Đổi thành trước đây, anh nhất định phải kiêng kỵ đến mặt mũi của đồng nghiệp lớn tuổi, phải kiêng kỵ tự tôn người trẻ tuổi, kiêng kỵ này, kiêng kỵ kia, mạnh mẽ làm mình nghẹn ra bệnh. A. Lấy lớn ép nhỏ thì đã làm sao? Bắt nạt bạn nhỏ thật thú vị!

Hơn nữa, ngoại trừ Đoạn Hiểu Trân, nhân viên công ty cũng không phải là không có ai yêu thích anh, còn có rất nhiều người không muốn anh đi, Sở Tấn cảm thấy rất có mặt mũi.

Hóa ra anh làm người cũng không có quá thất bại.

Tâm trạng của Sở Tấn hiện tại rất là kích động, tối hôm qua anh đã suy nghĩ cả một đêm, đem tiền gửi ngân hàng 30 vạn của mình ra tính, ngoại trừ còn 1 triệu rưỡi tiền nhà còn chưa trả xong, cũng còn dư lại hơn một triệu tiền mặt.

Anh rất tiết kiệm, trước kia dành tiền là mong muốn sau này có thể cùng chung sống với Quý Thiên Trạch, hai người, không có con, vì dự định tương lai dưỡng già, phải làm việc cho giỏi, nỗ lực tích cóp.

Số tiền này không đủ chữa bệnh, còn phải bán nhà, tiêu hết khoản để dành, nhận hết thống khổ, tỷ lệ sống sót vẫn rất thấp, như vậy có ý nghĩa sao? Sở Tấn cảm thấy không hề!

Tối qua Sở Tấn còn xem lại bộ phim << The wish list>>, vai chính trong phim mắc phải bệnh nan y không còn sống được bao lâu nữa nói thế này: Mắc tiểu đừng nhịn, cứng rồi thì thượng, muốn đánh rắm phải thả.

Lời nói nói bừa nhưng cũng có lý, Sở Tấn thấy cảm động lây, anh sông mệt mỏi như vậy, từng tuổi này, có được cái gì đâu? Nếu cho anh trước khi chết một giây để tay lên ngực tự hỏi đời này sống có vui không, anh có thể nói mình sống vui sao?

Không, không vui vẻ.

Bây giờ anh muốn đi tìm niềm vui.

{Truyện được edit bởi Huỳnh JJ. Được post duy nhất tại Wattpad: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị ngừng đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad: HuynhJJ}

Sở Tấn ở trên đường trực tiếp đến ngân hàng, ngày hôm qua đã hẹn trước rồi, anh lấy ra hết tất cả ba mươi vạn tiền mặt trong thẻ ngân hàng, chứa đầy một bao nhỏ, mang về nhà.

Rút ra làm gì?

Rút ra đếm chơi!!

Chờ anh sửa sang lại hành lý, ngày mai anh sẽ lấy ra xài, muốn đi chơi chỗ nào, thì đi chỗ đó chơi!

Tối nay anh còn chuẩn bị đi ăn bữa tiệc lớn.

Sở Tấn còn chưa có ra cửa, đã có người tìm tới nhà.

Là Trang Hãn Học.

Hắn nghiêm mặt đến van cầu Sở Tấn: “Anh Sở, là em mắt chó không biết lòng người tốt, chọc anh tức giận, giận đến từ chức.”

“Em nghiêm túc xin lỗi ngài.”

“Sau này em sẽ không đến muộn, em sẽ nỗ lực học tập.”

“Em còn cần ngài dạy dỗ, chỉ có ngài thật tâm đối tốt với em.”

“Công ty không có anh không được.”

Sở Tấn vẻ mặt lạnh lùng, đóng cửa.

Trang Hãn Học khóc lóc van nài chen vào trong nhà: “Anh! Chúng ta phải nói chuyện rõ ràng!”

Trang Hãn Học dáng người cao lớn, lại thích đánh tennis, một thân sức lực trâu bò, khí lực Sở Tấn không sánh bằng hắn, bị hắn chen vào cửa.

Sở Tấn thở hồng hộc nhìn hắn chằm chằm: “Liên quan gì đến tôi! Tôi cần gì phải quản! Công ty bể nợ mẹ nó cũng không có quan hệ gì tới tôi!”

Trang Hãn Học trợn mắt ngoác mồm: “Anh nói tục!!!”

Sở Tấn hừ hừ nói: “Không phải cậu mỗi ngày đều nói?”

Trang Hãn Học như chuyện đương nhiên: “Em là một tên khốn nạn nên có thể nói, anh sao có thể nói? Anh nói tục sẽ phá hoại hình tượng!”

Sở Tấn bị chọc cười: “Tôi có hình tượng gì?”

Trang Hãn Học ân cần khen tặng anh: “Anh ở trong lòng em là bồ tát sống, cứu khổ cứu nạn, công đức vô lượng. Thật sự, anh à, em không có anh không được.”

Sở Tấn cười nói: “Tôi làm việc nhiều năm như vậy, mới hiểu được một câu chân lý.”

Trang Hãn Học nghiêng tai cung kính nghe: “Câu gì?”

Sở Tấn: “Không có bất kỳ công việc gì chức vị nào là không thể thay thế, ông chủ giữ lại anh, chỉ là bởi vì anh là người thích hợp nhất.”

Trang Hãn Học: “...”

Trang Hãn Học lấy ra sức lực vô lại thời điểm trước đây từ chối đọc sách làm tức chết thầy giáo, liều chết không chịu đi, vờ đáng thương để Sở Tấn nguyện ý về công ty làm việc, ưng thuận chỗ tốt các loại: “Đến cùng tại sao anh từ chức a?”

“Giờ em tăng lương cho anh vẫn không được sao? Một năm thêm hai mươi vạn, không phải ba mươi vạn? Bốn mươi vạn?”

“Em đưa chiếc Mercedes của em cho anh luôn!”

Hai người đang lằng nhà lằng nhằng, lại thêm một vị nam sĩ gia nhập trò khôi hài.

Quý Thiên Trạch mặt mày tối sầm đứng ở cửa, cầm trong tay hộp quà, tức giận đến phát run: “Được, tốt lắm.”

“Sở Tấn, bản thân tôi còn ngẫm lại là do tôi làm sai chỗ nào.”

“Thì ra là cậu đã tìm được người mới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.