Lũ Mùa Xuân

Chương 33: Chương 33




Adrian tất nhiên không thừa nhận, y không hề lộ ra kẽ hở, bình tĩnh mà nói: “Các người đều là khách nhân tôn quý của tôi.”

Sở Tấn hiểu rõ cách làm của y, đổi thành bản thân mình cũng sẽ không dễ dàng thừa nhận.

Sở Tấn chẳng cần Adrian nhất định phải thừa nhận, anh không tỏ rõ ý kiến khẽ mỉm cười một cái, thấp giọng nói: “Tôi không xứng với hắn, có đúng hay không?”

Adrian nhíu nhíu mày nhỏ đến mức khó thấy, nhìn Sở Tấn liếc mắt một cái, nói: “Ngài là một người thân sĩ.”

Y không tự chủ được nói bổ sung: “Tôi rất lâu chưa thấy cậu ấy cao hứng như vậy.”

Nói xong y lập tức cảm thấy mình lỡ lời, mím chặt đôi môi, phảng phất biến thành người đeo mặt nạ.

Sở Tấn cũng không ngại, anh nói: “Tôi vừa nhìn đã biết anh là một người rất kín miệng, cho nên tôi mới tới tìm anh nói.”

“Tôi đã đặt vé máy bay về nước, sáng sớm hơn sáu giờ, có thể sắp xếp xe đưa tôi ra sân bay không?”

Adrian gật đầu: “Được, tiên sinh, tài xế sẽ đưa các người ra sân bay đúng giờ.”

Sở Tấn sửa lại lời y: “Không phải “Chúng tôi”, là “Tôi”, chỉ có tôi trở lại, hắn không biết, đừng nói với hắn.”

Cuối cùng mắt Adrian nhìn thẳng Sở Tấn, bọn họ đối diện tầm mắt. Sở Tấn nhìn thấy tràn đầy khó hiểu ở trong con mắt của y, y hiển nhiên không thể hiểu nổi cách làm của Sở Tấn, lăn qua lộn lại mà thay đổi, mấy ngày trước mới vừa trở về, bây giờ lại muốn rời khỏi, vẫn gạt Lận Diễm Trần, theo lý thuyết, anh khẳng định nên nói với thiếu gia.

Sở Tấn: “Không quan tâm tôi rời đi thế nào, anh đều sẽ biết, cho nên tôi đến nói với anh.”

Adrian im lặng một lúc, hỏi: “Tại sao? Cậu ấy rất yêu thích ngài.... Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy yêu thích một người như vậy.”

Sở Tấn bình tĩnh nghiêm túc nhìn vào mắt của y, nhẹ giọng nói: “Lần trước đến sân bay tôi nên rời đi, nhưng tôi nhất thời mềm lòng, rất không lý trí. Tôi nên rời khỏi hắn, tôi không muốn để cho hắn quá mức thương tâm.”

Adrian hỏi vặn lại: “Cậu rời đi mới có thể khiến cậu ấy đau lòng.”

Sở Tấn khẽ lắc đầu một cái, nói: “Tôi sắp chết rồi.”

Adrian: “...”

Quả bom này ném ra không khỏi quá tùy ý.

Sở Tấn như là đang nói chuyện của người khác: “Hơn một tháng trước, tôi bị chẩn đoán mắc phải bệnh nan y, sinh mạng chỉ còn dư lại mấy tháng, tôi không đồng ý tiếp thu trị liệu, bây giờ thời gian còn lại của tôi đã ngắn hơn... Tôi cảm thấy bệnh của tôi đã bắt đầu phát tác, không có cách nào tiếp tục giấu giếm.”

Sở Tấn nở nụ cười: “Có phải là nghe rất hoang đường? Nhưng tôi thật sự không có gạt anh.”

“Tôi biết mẹ của hắn sinh bệnh rồi qua đời khi hắn còn bé, hắn trơ mắt nhìn mẹ mình chết đi, tôi không nên làm cho hắn trải nghiệm thêm một lần đau khổ như thế.”

“Tôi sẽ cố gắng không làm anh khó xử, tôi sẽ viết cho hắn một phong thư, giải thích ngọn nguồn.”

Adrian muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Tôi cảm thấy tiếc cho ngài, tiên sinh... Sáng sớm ngày mai sẽ có người đưa ngài đi sân bay.”

Sở Tấn kìm nén khẽ mỉm cười: “Cảm ơn.”

Sở Tấn trở lại nhà bếp, Lận Diễm Trần còn đang lao lực nhồi bột, hỏi anh: “Như vậy được không?”

Sở Tấn chỉ đạo hắn: “Phải vò thành sáng bóng trơn trượt nha.”

Bọn họ dùng tay cán da sủi cảo, trộn bắp thịt tươi làm nhân bánh, ngồi cùng một chỗ làm sủi cảo, đây là lần đầu tiên trong đời Lận Diễm Trần làm sủi cảo, hắn am hiểu những môn thể thao, nhưng không am hiểu những thứ tỉ mỉ như vậy, Sở Tấn tay cầm tay dạy hắn nhiều lần hắn vẫn bao méo mó vặn vẹo.

Sở Tấn thực sự kỳ quái: “Cậu cố ý sao? Lẽ nào đây là tình thú của cậu? Muốn tôi dạy cậu nhiều thêm mấy lần?”

Lận Diễm Trần dở khóc dở cười, đàng hoàng nói: “Tôi thật sự không học được, tay tôi dốt nát.”

Sở Tấn không thể không cho hắn làm, hắn nhất định phải gói đầy hai cái hộp giữ tươi hình chữ nhật to. Hắn làm một hồi, từ từ cũng có chút bộ dáng, hai người vừa làm sủi cảo vừa tán gẫu.

Sở Tấn nói: “Tôi biết làm sủi cảo là do cha tôi dạy, tay nghề ông ấy rất tốt, gói đủ loại hình dáng sủi cảo xinh đẹp. Khi còn bé trong nhà ông ấy nghèo, ông ấy là con cả trong nhà, còn chưa tới mười tuổi đã bắt đầu làm việc, ở nhà giúp làm việc nhà, vừa chăm sóc em trai em gái vừa đọc sách làm bài tập, ông ấy là sinh viên đại học duy nhất trong thôn của bọn họ.”

Sở Tấn từ nhỏ đã nghe nói lịch sử phấn đấu của cha, trước kia anh rất sùng bái cha, vì ông có thể từ nghèo rớt mùng tơi phấn đấu lên. Sau đó anh cảm thấy, có thể là cha mình khi còn bé đều không được ba mẹ để ý tới, cho nên ông ấy cũng không am hiểu quan tâm con. Hoàn cảnh cha lớn lên, không thể tiếp thu anh yêu thích đàn ông cũng có thể hiểu, nhưng anh vẫn sẽ cảm thấy thương tâm.

Lận Diễm Trần muốn đáp lại anh, nói một chút đề tài liên quan với “Ba ba”, nhưng vắt hết óc suy nghĩ một chút, phát hiện mình giống như căn bản không biết rõ ba ba.

Sở Tấn hỏi hắn: “Nếu như ba ba cậu biết cậu và một người đàn ông ở cùng nhau, ông ấy sẽ như thế nào?”

Lận Diễm Trần sửng sốt một chút, lập tức mừng rỡ như điên: “Em nguyện ý cùng đi gặp ba ba với tôi sao a? Được a, vậy tôi đi thông báo với ông ấy. Ông ấy hẳn là sẽ không phản đối.”

Lận Diễm Trần nhớ lại nói: “Trước đây lúc tôi học cao trung... Có lần ông ấy không hiểu ra sao hỏi tôi có phải là đồng tính luyến ái, còn cho rằng tôi hẹn hò với một người bạn trong nhóm nhạc, nói coi như tôi như vậy ổng cũng có thể tiếp thu. Không biết ông ấy cả ngày nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì, có lẽ cảm thấy tôi từ sớm đến tối mỗi giờ mỗi khắc đều xằng bậy.”

“Chẳng qua tôi nói chuyện yêu đương cũng không có liên quan gì với ông ấy, cũng không nhất định phải báo cho ổng?”

Sở Tấn nở nụ cười, cảm khái nói: “Kỳ thực tôi đang nghĩ, nói không chừng ba ba cậu rất tốt. Cậu rảnh rỗi nên thường tán gẫu với ông ấy một chút.”

Lận Diễm Trần bĩu môi, từ chối như chém đinh chặt sắt: “Không muốn, ổng không tốt đẹp gì, cả tóc tai của tôi ổng cũng muốn ràng buộc. Ổng cũng chỉ muốn quản tôi mới nói ra mấy lời đó.”

Sở Tấn không khuyên bảo thêm nữa, cứ thuận theo tự nhiên, cuộc đời Lận Diễm Trần vẫn còn dài, hắn sớm muộn cũng sẽ phát hiện ai mới là người đối tốt với hắn.

Mọi người nấu sủi cảo ăn.

Sở Tấn và Lận Diễm Trần gói đương nhiên không giống nhau, liếc mắt một cái cũng có thể thấy được cái nào đẹp hơn.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Lận Diễm Trần nói: “Sủi cảo tôi gói vừa luộc đã nát, em bao vừa rắn chắc vừa đẹp. Em làm thế nào gói giỏi như vậy?”

Sở Tấn nói: “Tôi thích làm sủi cảo a, lúc thường tôi cũng không làm nhiều... Thời điểm tâm tình không tốt, tôi lại bầm nhân bánh, đem tâm tình khong tốt bao vào bên trong sủi cảo.”

Anh gấp lên một cái sủi cảo, cười híp mắt giơ tới bên môi Lận Diễm Trần, Lận Diễm Trần ngoan ngoãn hé miệng, “A nha” ăn vào, quai hàm một cổ một cổ nghiền ngẫm, mơ hồ không rõ nói ra: “An on (ăn ngon).”

Sở Tấn cười nói: “Sau đó đem tâm tình không tốt một hơi ăn mất, cũng chỉ còn sót lại niềm vui nha.”

Ăn uống no đủ, Sở Tấn lén lút tìm Adrian, nói: “Tiểu Lận làm mấy hộp, gửi một hộp sủi cảo Tiểu Lận tự mình làm cho ba ba hắn, nói là quà năm mới. Tôi không thể làm gì nhiều cho hắn.”

Adrian đồng ý: “Được.... Cảm ơn.”

Hai người không phận sự cơm nước xong, không chuyện gì làm, lại chơi game.

Tâm trạng Lận Diễm Trần ngày hôm nay không tốt lắm, đánh trận nào thua trận đó, Sở Tấn hỏi hắn: “Làm sao vậy?”

Lận Diễm Trần thả xuống máy chơi game trong tay, trầm giọng nói: “Tôi kỳ thực không nghĩ như vậy.”

Sở Tấn đầu óc mơ hồ: “Không nghĩ như thế nào?”

Lận Diễm Trần hàm hồ nói: “Tôi muốn hỏi em một chuyện, ngày hôm qua tôi đã muốn hỏi, nhưng hỏi ra, tôi giống như lòng dạ rất hẹp hòi.”

Sở Tấn ngửa đầu ra sau, dựa vào trên bả vai Lận Diễm Trần: “Nói một chút coi.”

Lận Diễm Trần ứng tiếng ồm ồm nói: “Em luôn nhìn Adrian, còn đơn độc một mình nói chuyện với anh ta, em cảm thấy anh ta rất anh tuấn sao? Nhưng là, anh ta không có trẻ tuổi như tôi?”

Sở Tấn run lên, nở nụ cười, đưa tay nặn nặn gò má của hắn: “Đó cũng không có liên quan với tuổi tác? Sao cậu lại đáng yêu như vậy?”

Lận Diễm Trần nói: “Không nên gạt tôi.”

Sở Tấn không thể làm gì khác hơn là nghiêm túc trả lời: “Tốt thôi, tôi cảm thấy Adrian rất đẹp trai.” Chuyện đó cũng không cần phải nói dối.

Lận Diễm Trần thiếu chút nữa bùng nổ.

Sở Tấn còn nói: “Lần đầu tiên trong đời tôi gặp được một quản gia tài hoa như vậy, quần áo của anh ta cũng rất dễ nhìn, lúc đó tôi nhìn thấy lại suy nghĩ...”

Lận Diễm Trần nín giận, chua xót hỏi: “Suy nghĩ gì? Anh ta không cung cấp loại phục vụ kia.”

Lận Diễm Trần cực kỳ hối hận, sớm biết đã không dẫn theo Sở Tấn lại đây, hắn biết rõ Sở Tấn háo sắc.

Sở Tấn không biết xấu hổ, chậm rì rì nói: “Tôi lập tức suy nghĩ, nếu cậu mặc quần áo đó trên người, nhất định còn đẹp trai hơn so với anh ta.”

Lận Diễm Trần: “.....!”

Lận Diễm Trần tắm xong lập tức đi ra ngoài, Sở Tấn đổi áo ngủ, ngồi ở trên ghế salon đơn chờ đợi.

Chỉ chốc lát sau, Lận Diễm Trần lén lén lút lút trở lại, hắn không chỉ đổi lại bộ quần áo quản gia, còn xịt keo, thay đổi một kiểu tóc, chải tóc bốn, sáu, nhìn rất giống người mẫu.

Trên cái bàn tròn nhỏ bên người Sở Tấn để một chiếc đèn bàn lưu ly, tản ra ánh sáng màu sương mù nhu hòa, ánh sáng như rút vào bên cạnh anh.

Không biết là thay đổi bộ quần áo quản gia làm cho hắn cảm thấy mất thể diện, hay là khí chất ngày hôm nay của Sở Tấn nhìn qua không giống trước, tựa hồ so với lúc thường càng dụ người, Lận Diễm Trần cảm thấy hai má nóng lên.

Lận Diễm Trần đi tới trước mặt anh, cúi đầu: “Chủ nhân thân mến, có, có gì muốn dặn dò tôi.”

Sở Tấn so với hắn diễn còn tốt hơn, bình tĩnh mà nói: “Cậu mới tới sao? Nói chuyện còn lắp bắp, cậu như vậy không thể được a, không có tiến bộ, tôi cũng không thể cho cậu ở lại.”

Lận Diễm Trần nửa quỳ xuống, ngẩng đầu lên, như con Gâu Đần ngồi xuống: “Xin lỗi, chủ nhân, tôi nhất định sẽ cố gắng học tập, xin ngài cho tôi một cơ hội.”

Sở Tấn đưa tay nhấc cằm của hắn: “Vậy thế này đi, tối hôm nay, nếu cậu có thể lấy lòng tôi, tôi lập tức tha thứ cậu.”

Từ góc độ này, Lận Diễm Trần nhìn thấy đường nét từ cằm đến cái cổ và vai Sở Tấn, đặc biệt đẹp đẽ, cổ áo ngủ của anh có chút lỏng ra, lộ ra một chút xương quai xanh, tóc tai còn chưa có sấy khô, cuối sợi tóc đen có giọt nước từ trên nhỏ xuống, từ một bên tóc mai anh trượt tới cái cổ, rồi rơi vào trong xương quai xanh như ẩn như hiện.

Lận Diễm Trần miệng khô lưỡi khô.

Sở Tấn lấy kính mắt xuống, mái tóc đen hơi ướt bị kính mắt che khuất, làm cho màu da như bạch ngọc của anh, bị ánh sáng che khuất.

Sở Tấn nhẹ giọng nói: “Lại đây.”

...

...

Sở Tấn mặt mày ửng đỏ, hai con mắt rưng rưng, không biết là khóc hay là cười, đưa tay ra: “Tiểu Lận, cậu ôm tôi.”

Lận Diễm Trần cúi người ôm lấy anh.

Sở Tấn chôn mặt ở trên bả vai của hắn, chặt chẽ ôm lấy hắn, phảng phất thời khắc này chính là thiên trường địa cửu của bọn họ.

Sau khi làm xong, bọn họ vẫn ôm lấy nhau như cũ, Sở Tấn còn đang sợ run trầm thấp khóc nức nở, Lận Diễm Trần vuốt ve lưng của anh: “A Tấn, tôi làm đau em sao?”

Sở Tấn bình tĩnh một chút sau đó, nói: “Tôi còn muốn cậu hát cho tôi nghe.”

Nam nhân lúc ở trên giường cái gì cũng có thể đáp ứng, Lận Diễm Trần tất nhiên cũng vậy: “Em muốn nghe cái gì?”

Sở Tấn nói: “Cậu hát Scarborough Fair cho tôi nghe đi.”

Trước khi Sarah Brightman hát bài này bằng phiên bản giọng nữ thanh tao, bài hát này lúc trước là một bản ballad xuất xứ từ Anh không ai biết, nổi tiếng nhất phiên bản là phiên bản do Paul Simon cải biên, năm đó đột nhiên xuất hiện thậm chí lượng tiêu thụ vượt qua cả Beatles, giọng nam trầm thấp khàn khàn kéo dài ưu thương.

Sở Tấn nói: “Đổi she thành he.”

Lận Diễm Trần hơi hơi thay đổi ca từ, ôm anh nhẹ nhàng hát cho anh nghe:

“Are you going to Scarborough Fair (Có phải em muốn đi đến Scarborough Fair?)

Parsley, sage, rosemary and thyme ( Thoảng mùi ngò tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương)

Remember me to one who one who lives there (Tôi nhớ về một người đã từng ở đó)

He once was a true love of mine (Chàng trai ấy đã từng là tình yêu rất chân thành của tôi) “

Bài hát này nói về một người lính trẻ tuổi ra tiền tuyến nhưng luôn tưởng nhớ về quê hương, người yêu, ngò tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương, những loài thảo dược chứng tỏ sự thiện lương, sức mạnh, ôn nhu và dũng khí, nhưng ở thời cổ cũng dùng để chống đỡ với Tử thần.

“Tell him to make me a cambric shirt (Hãy nói với anh ấy làm cho tôi một chiếc áo vải lạnh)

Parsley, sage, rosemary and thyme (Dệt bởi mùi ngò tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương)

without no seams nor needlework (không có dù chỉ một đường kim mũi chỉ nào)

...

Tell him to find me an acre of land (Hãy nói với anh ấy tìm kiếm cho tôi một mẫu đất)

Between the salt water and the sea (Ở giữa bờ biển và đại dương)

...

Tell him to reap it in a sickle of leather (Xin hãy nói với anh ấy, tìm cho tôi một chiếc liềm da)

Parsley, sage, rosemary and thyme (Dùng nó để gặt ngò tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương)

And to gather it all in a bunch of heather (Rồi thu gom tất cả lại thành một bó) “

Sở Tấn lẳng lặng nghe, binh lính khiến người yêu đi làm ba cái chuyện không thể nào làm được, ca từ tựa hồ không chút nào ăn khớp, có người nói kỳ thực ca từ đang ám chỉ binh lính đã sớm chết ở trong chiến tranh, hay là người yêu anh đã ốm chết ở quê hương, cho nên mới có nhiều lần hát lên những loài thảo dược liên quan với cái chêts như vậy. Bởi vì đã chết đi, cho nên mới hàm súc cầu xin Tử thần.

Lận Diễm Trần hát xong một lần, hỏi Sở Tấn: “Còn muốn tôi hát thêm một lần không?”

Sở Tấn không tiếng động thở dài, nói: “Được rồi.”

Lận Diễm Trần hỏi: “Sao em bỗng nhiên muốn nghe bài hát này?” Hắn luôn cảm thấy bây giờ hát bài này hơi quái quái.

“Chỉ là muốn nghe, không có tại sao.” Sở Tấn nói, “Người trong lời bài hát này thật là cố tình gây sự.”

Lận Diễm Trần nói: “Nói chuyện yêu đương chính là sẽ làm một ít chuyện cố tình gây sự mà.”

Sở Tấn nở nụ cười: “Vậy tôi cũng phải cố tình gây sự một chút, bây giờ tôi muốn uống nước táo ép, thêm chút mật ong, tôi muốn tự tay cậu làm cho tôi.”

Lận Diễm Trần không hỏi anh làm sao hơn nửa đêm còn muốn uống nước trái cây, ở trên mặt anh hôn một cái: “Được, tôi đi ép cho em ngay.”

Phòng ở quá xa, Lận Diễm Trần bưng về một ly nước táo, mới vừa bưng trở lại, Sở Tấn lại nói: “Tôi cảm thấy càng muốn uống nước chanh, cậu lại làm một ly đi.”

Lận Diễm Trần không chê phiền phức, lại chạy thật xa tự mình ép một ly nước chanh, dĩ nhiên, dụng cụ cắt gọt máy ép nước trái cây và cái thớt hắn cũng không rửa, vội bưng nước chanh trở về.

Sở Tấn lần này hài lòng, anh nói: “Nước táo ép không uống thật lãng phí, cậu uống đi.”

Lận Diễm Trần làm vận động, ca hát, còn chạy lên chạy xuống, có hơi khát, nước táo ép cũng chỉ còn nửa ly, hắn uống mấy ngụm là xong, nói: “Táo tây dễ dàng bị oxy hóa, lại có chút chát, tôi cần phải thêm chút chanh.”

Sở Tấn khích lệ hắn: “Cậu còn biết mấy mẹo nhỏ như vậy sao?”

Lận Diễm Trần nói: “Tôi ở ký túc xá trường nam sinh đọc sách, đại khái cũng biết tự mình chăm sóc bản thân, chỉ là không biết làm cơm mà thôi.”

Sở Tấn nói: “Lợi hại, lợi hại... được rồi, chúng ta rửa mặt một chút rồi ngủ thôi.”

Lận Diễm Trần đi thay áo ngủ, lau mặt, nằm lên giường sau đó không bao lâu lập tức bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, ngáp, nói: “Tắt đèn ngủ thôi.”

Sở Tấn tắt đèn, ánh trăng

xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, lại bị tấm lụa mỏng ngăn trở, ôn nhu che đậy lên trên người bọn họ.

Lận Diễm Trần đang ngủ, bên trong ly nước táo bị cho vào hai viên thuốc ngủ, có thể ngủ một giấc đến trời sáng.

Sở Tấn ôm Lận Diễm Trần, cúi đầu, kề sát khuôn mặt ở trên cái trán Lận Diễm Trần, thấp giọng từ từ hát lên, anh hát không êm tai một chút nào:

“Are you going to Scarborough Fair

Parsley, sage, rosemary and thyme

Remember me to one who one who lives there...

He once was a true love of mine...

He once was a ture love of mine...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.