Lận Diễm Trần ngồi ở trong nhà Sở Tấn, bên trái bàn ăn, sát bên người Sở Tấn, đối diện là cha vợ.
Nửa ngày trước, hắn đối diện với nhiều ông lão cáo già cũng không sợ, hiện tại hai đùi lại run rẩy.
Lận Diễm Trần nghĩ, hắn có phải thật sự nên đi tìm một ông thầy bói hay không? Hai ngày nay quá xui xẻo? Hay là do cuối tuần trước vợ con trở về quá may mắn, bởi vì vận may quá lớn, hiện tại lại bắt đầu xui xẻo rồi?
Thầy Sở dùng ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm hắn, giỡn hả, ông đã luyện suốt hai mươi mấy năm, mỗi ngày không ngừng trừng học sinh của mình mà ra, trước đây học sinh dù phản nghịch cỡ nào, bị ông liếc mắt nhìn lập tức ngoan ngoãn như dê con.
Ông đánh giá Lận Diễm Trần từ trên xuống dưới: Đầu tiên, mặt mày cũng không tệ lắm, khá đẹp trai, chính là vành mắt có hơi đen. Ngược lại có vẻ còn rất trẻ, năm nay khoảng hai mươi lăm thôi. Quần áo tuy rằng nhìn rất mắc, thế nhưng có hơi nhăn nhúm, không quá gọn gàng...
Hừng đông hai giờ rưỡi, người cả nhà bọn họ đều ngồi ở phòng khách.
Giống như đang thẩm vấn phạm nhân, bầu không khí nặng nề nghiêm túc.
Thầy Sở hỏi hắn: “Sao ban ngày cậu không đến đây, hơn nửa đêm tới làm chi? Còn bị người coi là ăn trộm.”
Lận Diễm Trần há miệng run rẩy nói: “Con vừa xong công việc nên chạy về nước, mới xuống máy bay thì tới. Con... Con nhớ A Tấn.”
Thầy Sở trêu chọc: “A Tấn cũng gọi rồi? Cậu tự đặt?”
Lận Diễm Trần: “...”
Sở Tấn lên tiếng: “Thầy Sở cha không cần quá phận a, sao cha thích chọc người như thế, ngày mai con mua cá cho cha làm, cho cha vui vẻ.”
Thầy Sở: “...”
Thầy Sở hầm hừ hỏi: “Năm nay mấy tuổi.”
Lận Diễm Trần ngồi nghiêm túc: “Tròn hai mươi sáu tuổi.”
Thầy Sở lại hỏi: “Làm công việc gì?”
Lận Diễm Trần: “Con làm về mậu dịch, có liên quan đến rất nhiều ngành nghề, coi như là làm đầu tư.”
Hắn đem hộp danh thiếp ra, lấy một tấm danh thiếp, cầm hai tay đưa cho cha vợ: “Người xem ạ.”
Thầy Sở nhìn tấm danh thiếp màu trắng thiếp vàng này, phía trên viết chức vụ là tổng tài gì đó, nghe có vẻ rất lợi hại, ông hỏi: “Cậu còn là tổng tài a? Tuổi còn trẻ lại làm đến tổng tài?”
Lận Diễm Trần đột nhiên cảm thấy có chút đỏ mặt, vị trí tổng tài này chủ yếu vẫn là do ba hắn.
Thầy Sở còn nói: “Địa chỉ công ty của cậu là ở B thành a. Cách chỗ chúng tôi rất xa. Các người ở cùng nhau, là muốn Sở Tấn và Thu Thu dọn qua đó ở chung sao?”
Lận Diễm Trần thần kinh căng thẳng: “Chuyện này con sẽ nghĩ biện pháp?”
Thầy Sở suy nghĩ một chút, hỏi một vấn đề khác trước: “Trong nhà của cậu làm cái gì? Tình huống ba mẹ thế nào?”
Lận Diễm Trần nói: “Mẹ con đã qua đời khi con còn bé... Con lớn lên trong gia đình đơn thân, ba ba con... Ba ba con cũng mở công ty.”
Thầy Sở nói chung cũng hiểu hắn còn trẻ như vậy đã làm tổng tài là xảy ra chuyện gì, phú nhị đại a. Trước đây ông chủ công ty Quân Quân từng công tác không phải cũng là phú nhị đại sao, tốt nghiệp một cái lập tức được ba ba nhét vào trong công ty làm tổng tài, chắc là giống như người kia rồi.
Nghĩ lại cũng đúng, Quân Quân nhà bọn họ trước đây cũng ở công ty làm Phó tổng tài, xã giao chính là như vậy, đẳng cấp của những người quen biết cũng sẽ không quá thấp, đoán chừng là như vậy nên quen nhau.
Thầy Sở gật đầu, không tệ lắm, vẫn coi như môn đăng hộ đối.
Thầy Sở người này chưa bao giờ mua hàng xa xỉ, một chút mánh lới cũng không hiểu, nếu như ông có thể nhận ra quần áo đồng hồ đeo tay giày trên người Lận Diễm Trần là nhãn hiệu gì, có lẽ ông sẽ không cảm thấy Lận Diễm Trần chỉ là một tên phú nhị đại nho nhỏ.
Sở Tấn thấy Lận Diễm Trần vẫn rất hoảng loạn.
Ở phía dưới bàn, nắm chặt tay Lận Diễm Trần, hai người mười ngón đan vào nhau.
Thầy Sở cuối cùng hỏi: “Cậu rất thích Sở Tấn sao? Nếu như cậu thích nó, tại sao lúc trước không đến tìm nó?”
Lận Diễm Trần nghĩ đến ngày trước cứ cho là Sở Tấn chết rồi, đáy mắt không khỏi có nước mắt tràn lan.
Sở Tấn trước tiên giúp hắn giải thích: “Không phải con đã nói rồi sao? Là con nghĩ mình sắp chết, nên mới rời đi, xóa bỏ cách thức liên lạc, cậu ấy mới không tìm được con.”
Lận Diễm Trần nói: “Phải trách con, do con không tìm kĩ... Chú, lúc trước con có gọi cho ngài một cú điện thoại, ngài có nhớ không? Con hỏi ngài Sở Tấn ngã bệnh nằm viện ở đâu...”
Thầy Sở sửng sốt một chút.
Sở Tấn cũng sửng sốt, anh hoàn toàn không biết còn có chuyện này.
Sở Tấn nhìn về phía cha mình.
Thầy Sở cau mày, suy nghĩ một phút chốc, từ từ mới nhớ lại, ôi, hình như là có chuyện như thế thật...
Sở Tấn: “Cha?”
Thầy Sở: “Lúc đó không phải con nói tuyệt đối không được để cho bạn bè con biết sao? Mỗi người gọi tới hỏi, cha đều nói từ chối như thế.”
Sở Tấn: “...”
Lận Diễm Trần không chút do dự nịnh bợ cha vợ: “Đúng, không thể trách ngài, ngài cũng vì muốn tốt cho A Tấn. Là con không tốt, con cần phải tìm cách kiểm chứng nhiều hơn một chút nữa.”
Thầy Sở thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lận Diễm Trần một chút, thằng nhóc này vẫn biết chút lý lẽ.
Được lắm, được lắm.
Tình cảnh trong lúc nhất thời rơi vào lúng túng.
Lúng túng hơn chính là, bụng Lận Diễm Trần vang lên, trước đó hắn gấp đến độ không cảm thấy đói bụng, chứ thật ra bụng đã đói cồn cào.
Ùng ục ùng ục.
Thầy Sở hỏi: “Không ăn cơm à?”
Lận Diễm Trần đỏ cả mặt, hắn thật sự quá mất mặt, xấu hổ gật đầu.
Thầy Sở nói: “Ngày hôm nay còn lại một ít cơm, tôi làm cho cậu một bát cơm chiên, cái khác không có, nếu cậu ghét bỏ thì thôi.”
Lận Diễm Trần run lên, vội vàng nói tạ ơn: “Cảm ơn, cảm ơn!”
Thầy Sở không được tự nhiên mà nói: “Tôi chỉ không muốn thấy người khác đói bụng thôi a, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”
Lận Diễm Trần ân cần mà nói: “Con làm phụ ngài.”
Thầy Sở nói: “Làm cơm chiên có gì phải phụ, không phải cậu đi công tác về mệt lắm sao? Nghỉ ngơi đi.”
Thầy Sở mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn làm cơm.
Lận Diễm Trần tiến thối lưỡng nan, cầu cứu Sở Tấn: “Tôi thật sự không cần vào nhà bếp hỗ trợ sao?”
Sở Tấn lặng lẽ nói với Lận Diễm Trần: “Không sao. Tính tình cha tôi chính là như vậy, cậu yên tâm. Ông ấy làm cơm chiên ăn rất ngon, còn ngon hơn tôi làm. Ông ấy không chán ghét cậu.”
“Tôi nói rồi thật ra ông ấy không phải người xấu? Tính cách ông ấy chỉ hơi biệt nữu.”
Thầy Sở nhanh chóng làm cho Lận Diễm Trần một đĩa cơm chiên thịt bò.
Còn lấy thêm một bát canh rong biển.
Tuy rằng không sánh bằng một bàn lớn phong phú, nhưng Lận Diễm Trần ăn rất ngon, hắn thật sự đói bụng, ăn như hùm như sói: “Chú, người làm rất ngon, so với đầu bếp chuyên nghiệp còn hoàn hảo hơn.”
Thầy Sở được khen tặng cảm thấy rất thoải mái, nhưng lại không muốn biểu lộ ra để Lận Diễm Trần biết được, biểu tình thoáng vặn vẹo: “Vẫn được chứ. Chỉ tùy tiện xào xào.”
Lận Diễm Trần cơm nước xong.
Sở Tấn nói: “Cha, cậu ấy rất mệt mỏi, để cho cậu ấy ngủ đi. Bắt đầu từ thứ sáu tới nay cậu ấy đã không ngủ.”
Lận Diễm Trần nhỏ giọng nói: “Trên đường về lúc trên máy bay có chợp mắt một phút chốc.”
Cũng bởi vì ở trên máy bay ngã đầu ngủ quên, vốn muốn tắm, cũng quên mất.
Thầy Sở nói: “Há, vậy tắm rửa rồi ngủ đi.”
Một lát sau.
Mẹ Sở Tấn cầm một chiếc chăn mới dép lê mới đem qua, còn có bàn chải đánh răng mới, bà nói: “Cha con nói với mẹ là đừng nói cho con biết ổng kêu mẹ lấy cho hai đứa.”
Sở Tấn: “Ha ha ha ha ha.”
Thầy Sở nghe thấy tiếng cười, xông ra cửa hỏi: “Các người đang nói xấu tôi gì đó?”
Lận Diễm Trần: “Không không không có.” Hắn không dám cười.
Lận Diễm Trần cuối cùng cũng có thể ngủ, ngủ cùng một phòng với Sở Tấn.
Sở Tấn hỏi hắn: “Sáng sớm ngày mai cậu phải về? Cần tôi gọi cậu rời giường không?”
Lận Diễm Trần: “Bây giờ không cần vội vã, chiều mai rồi trở về.”
Quá mệt mỏi, hắn nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, đánh răng rửa mặt, trở về nằm vào ổ chăn, hình như đầu vừa dính vào gối đã ngủ mê man. Hai nan đề khó khăn đều được giải quyết, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Lận Diễm Trần ngủ quá say, sáng sớm Sở Tấn rời giường đi làm cũng không biết.
Trước khi Sở Tấn đi còn nói với cha mẹ, Lận Diễm Trần rất mệt, nói bọn họ đừng làm ồn để Lận Diễm Trần ngủ, buổi trưa hãy gọi hắn dậy ăn cơm.
Thầy Sở tán gẫu với bạn già về Lận Diễm Trần.
Mẹ Sở Tấn nói: “Không phải là một thằng nhóc rất tốt sao?”
Thầy Sở nói: “Cứ như vậy đi.”
Còn nói: “Chờ một lát đi mua thêm thức ăn.” Một đĩa cơm chiên thật sự không thể hiện được công lực của ông, chờ sau khi Lận Diễm Trần dậy, phải làm cho hắn mở mang tầm mắt.
Thật ra ông ít nhiều cũng đã tiếp nhận Lận Diễm Trần, có thành ý hay không ông vẫn cảm nhận được, Lận Diễm Trần không phải là một người xấu.
Lúc này, ông “Rọat” một cái mở ra tờ báo sáng nay vừa đưa đến, ông liếc mắt lập tức thấy một tấm ảnh bìa to tướng, tiêu đề:
Hai công ty XX và XXX hợp tác một hạng mục xuyên quốc gia giá trị cả chục tỷ.
Chờ chút?
Thầy Sở chớp mắt, xem lại một lần nữa.
Sao ông cảm thấy... Bức ảnh người này rất giống Lận Diễm Trần vậy?