Lũ Mùa Xuân

Chương 67: Chương 67




Sở Tấn và Triển Hồng Vũ trò chuyện vui vẻ, có thể xưng là vừa gặp mà như đã quen.

Sở Tấn suy nghĩ một chút, bỗng nói: “Không đúng, tuổi cậu còn nhỏ, tôi không thể gọi cậu “Lão Triển” được, phải gọi cậu là “Tiểu Triển” mới đúng.”

Triển Hồng Vũ hỏi: “Vậy anh gọi Lận Diễm Trần bằng gì?”

Sở Tấn nói: “ “Tiểu Lận” a.”

Triển Hồng Vũ “Ồ” một tiếng, ý cười nơi khóe miệng bỗng nhiên nhiều hơn mấy phần giảo hoạt: “Anh không biết nhũ danh của Lận Diễm Trần sao?”

Sở Tấn thật sự không biết: “Là gì?”

Chuông cảnh báo trong lòng Lận Diễm Trần rung mãnh liệt, vội vàng ngăn cản: “Ông đừng nói bừa! Im miệng!”

Sở Tấn vốn không có hứng thú, đột nhiên cũng cảm thấy hứng thú: “Là cái gì?”

Nhũ danh của hắn là “Diễm Diễm” —— đây là sự sỉ nhục của Lận Diễm Trần, bình thường hắn không cho người khác gọi cái tên này, dù là bạn tốt cũng không được, nhất định sẽ trở mặt, mười ngày nửa tháng cũng không dỗ được.

Lận Diễm Trần dữ tợn mà uy hiếp: “Ông dám nói?”

Triển Hồng Vũ cười rộ lên: “Không dám không dám... Vậy hay là chờ sau này Lận Diễm Trần tự mình nói cho anh đi.”

Sở Tấn không miễn cưỡng, còn nói: “Cậu có thể gọi tôi là “anh Sở” hoặc là “Lão Sở”, vậy mới thân thiết. Tuổi tôi lớn hơn cậu rất nhiều.”

Triển Hồng Vũ không tin được: “Lớn hơn nhiều nhất cũng chỉ vài tuổi? Tôi thấy anh nhiều nhất chỉ lớn hơn so với chúng tôi hai tuổi thôi.”

Sở Tấn thản nhiên nói: “Bây giờ tôi đã ba mươi mốt, lớn hơn các cậu năm sáu tuổi đấy.”

Triển Hồng Vũ rất bất ngờ: “Thật sự nhìn không ra...”

Lận Diễm Trần thấy bọn họ trò chuyện, không thể không xen mồm: “Lão Triển cuối cùng ông tới làm chi? Tới tán gẫu với Sở Tấn sao?”

Triển Hồng Vũ bị hắn nhắc nhở, cuối cùng nhớ lại mục đích ban đầu của mình: “Há, đúng, tôi vốn muốn cho ông xem ca khúc tôi mới viết.”

Lận Diễm Trần cũng không khách sáo với cậu: “Đem ra đi, chúng ta thảo luận một chút, chỉnh sửa xong ông có thể đi.”

Sở Tấn tò mò hỏi: “Lận Diễm Trần còn có thể viết nhạc sao?”

Triển Hồng Vũ gật đầu nói: “Biết. Trước đây chúng tôi còn cùng nhau lập một ban nhạc, trong album debut của tôi có hai bài hát do chính cậu ta viết năm đó.”

Nói đến chuyện này cậu khá là thổn thức: “Ban đầu mục đích của tôi thật ra là làm ca sĩ, nhưng không nổi được, không thể làm gì khác hơn là đi đóng phim kiếm sống. Ngược lại là Đông phương không sáng Tây phương lại sáng.”

Sở Tấn đột nhiên nhớ lại, trước đây Lận Diễm Trần đã nói lúc hắn tuổi nhỏ từng chơi nhạc, còn có người thăm dò lôi kéo hắn gia nhập giới giải trí, lúc đó anh hoàn toàn không để ở trong lòng, cho rằng Lận Diễm Trần đang chọc cười mình, bây giờ suy nghĩ lại hẳn là không phải giả?

Sở Tấn bán tín bán nghi hỏi Lận Diễm Trần: “Đừng nói trước đây thật sự có người thăm dò muốn mang cậu xuất đạo a?”

Lận Diễm Trần cây ngay không sợ chết đứng nói: “Lời khi đó tôi nói với em không có nửa câu giả dối a.”

Triển Hồng Vũ chứng minh cho hắn: “Ừm, người đại diện lúc trước của tôi thật ra cũng từng lôi kéo lão Lận, nhưng cậu ta không vui, cuối cùng chỉ có tôi ra mắt. Cậu ta hiện đang giúp tôi viết lời soạn nhạc tôi có ghi tên của cậu ta, chẳng qua cậu ta dùng tên giả thôi.”

Lận Diễm Trần cầm đàn ghi ta ra, gảy thử bản nhạc của Triển Hồng Vũ, hắn vốn ôm mấy phần qua loa cho xong, ngẩng đầu lại thấy Sở Tấn nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái hiếm thấy, còn quay video.

Lòng hư vinh của Lận Diễm Trần đột nhiên tăng cao, nghiêm túc biểu diễn, rơi xuống một nốt nhạc cuối cùng.

Sở Tấn vỗ tay ba ba ba cho hắn: “Tiểu Lận thật là lợi hại!” Video anh chuẩn bị mang về cho Thu Thu xem, cho bé nhìn một chút để biết ba nhỏ rất lợi hại, còn biết đánh đàn ca hát.

Triển Hồng Vũ lấy lại đoạn nhạc phổ Lận Diễm Trần đã cho ý kiến, cuối cùng cũng rời đi.

Triển Hồng Vũ vừa đi, Lận Diễm Trần trở tay khoá cửa lại, mắt lom lom nhìn chằm chằm Sở Tấn.

Sở Tấn: “Làm gì?”

Lận Diễm Trần giống như hổ xuống núi, vồ tới ôm lấy anh: “Tôi mới biết thì ra em thích Triển Hồng Vũ như vậy! Ngày hôm nay em nhìn cậu ta một, hai ba, bốn năm, sáu bảy, tám vô số lần, tôi thì sao? Em bỏ quên tôi ở một bên, em đối xử với tôi vậy sao?”

Sở Tấn cười nói: “Thường xuyên gặp cậu có gì mà ngạc nhiên? Tiểu Triển khó gặp, dĩ nhiên tôi phải nhìn thêm vài lần.”

Lận Diễm Trần chua xót mà nói: “Đã gọi cả “Tiểu Triển” rồi a? Em cảm thấy được ư? Tôi là “Tiểu Lận”, cậu ta là “Tiểu Triển”, không có gì khác nhau.”

Sở Tấn nói: “Tôi gọi cậu “Tiểu Lận” cũng không phải độc nhất vô nhị a, tôi còn có rất nhiều, nào là Tiểu Trân, Tiểu Trang, Tiểu Lâm, nhiều rất nhiều, tôi thường xưng hô như vậy với người quen.”

Lận Diễm Trần càng chua xót: “Tôi chỉ là một trong số nhiều người như vậy thôi sao?”

Sở Tấn cười: “Cậu là Tiểu Lận duy nhất của tôi.”

Lận Diễm Trần vẫn nói: “Em phải dùng hành động chứng minh!”

Sở Tấn hôn hắn một cái, Lận Diễm Trần hôn trả lại anh, trực tiếp đẩy ngã người.

...

Sáng sớm hôm sau.

Lận Diễm Trần ôm Sở Tấn vào trong ngực, thưởng thức tay anh, hỏi: “Ngày hôm nay tôi cũng nghỉ ngơi, em muốn đi chơi chỗ nào? Hay hai người chúng ta ở nhà chơi?”

Sở Tấn nói: “Tôi rất nhớ Thu Thu a, không biết ngày hôm nay nó có ăn cơm ngon hay không, ai...”

Lận Diễm Trần nói: “Mỗi tuần em có năm, sáu ngày thuộc về Thu Thu, dành chút thời gian còn lại cho tôi không được sao?”

Sở Tấn sửng sốt một chút, trả lời: “Đâu có, tôi đã dành năm, sáu ngày cho công việc rồi.”

Lận Diễm Trần hỏi: “Tôi và công việc cái nào quan trọng hơn.”

Sở Tấn hừ lạnh một tiếng, không chút do dự hỏi ngược lại: “Tôi và ba ba cậu rơi vào trong nước, cậu cứu ai trước?”

Lận Diễm Trần: “Cứu em, ba ba... tôi biết bơi.”

Sở Tấn: “...”

Cuối cùng Sở Tấn vẫn không định ra ngoài, ở trong nhà Lận Diễm Trần, làm một vài việc người yêu bình thường hay làm.

Lận Diễm Trần cũng cảm thấy chủ ý này hay, vốn hơn một năm nay, vất vả lắm Sở Tấn mới nguyện ý ngủ với hắn, thừa dịp này hắn phải bổ sung dinh dưỡng nhiều một chút. Khà khà.

Sau lần đầu nổi lên, Sở Tấn bị câu lên tình thú, ở phương diện này anh cực kỳ hòa hợp với Lận Diễm Trần, bọn họ ngược lại nên chơi đều đã chơi, không có gì để thẹn thùng cả.

Lận Diễm Trần sảng khoái ăn no nê, hỏi anh: “Tuần sau tôi đi tìm em, em chạy tới lui sẽ mệt lắm.”

Sở Tấn hỏi: “Vẫn là khách sạn? Cậu muốn tới, đừng chỉ nghĩ cùng với tôi a, vậy tôi nhất định phải dẫn Thu Thu tới, cậu và Thu Thu ở chung nhiều một chút, nếu không, nó cũng không nhận ra người ba ba cậu.”

Hai người đang nói chuyện, chuông cửa lại vang lên.

Lận Diễm Trần dùng chăn che hắn và Sở Tấn, quấn chăn thảo luận: “Chúng ta giả vờ không ở nhà.”

Sở Tấn nói: “Lỡ như là chuyện quan trọng thì sao? Hay là cậu xem một chút đi.”

Chuông cửa kiên nhẫn vang lên nhiều lần, leng keng leng keng keng.

Sở Tấn lại giục hắn, Lận Diễm Trần không thể làm gì khác hơn là rời giường mặc quần áo đi ra, Sở Tấn cũng ngồi dậy.

Lận Diễm Trần không lập tức mở cửa, mà nhìn xuống cảnh tượng của máy thu hình trên cửa trước, thấy một đám trai đẹp đứng cùng một chỗ.

Đờ mờ, đám bạn bè hắn mẹ nó đều đến đông đủ.

Lận Diễm Trần gọi điện thoại mắng bọn họ: “Các người tới làm chi?”

Nhóm bạn xấu nói: “Nghe nói ông làm gay, chúng tôi tổ chức thành đoàn thể tới thăm vợ ông.”

Lận Diễm Trần tức muốn nổ phổi: “Cờ hó Triển nói?”

Sở Tấn liếc mắt: “Cậu nói ai là chó?”

Lận Diễm Trần: “...”

Ngày hôm qua một tên kỳ đà cản mũi thì thôi, hôm nay tới cả một đám?!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.