Còn ba dặm nữa mới về đến lữ quán. Nếu linh mục nói đúng thì còn gì vui
hơn! Kỷ nguyên của bọn đánh đắm tàu chấm dứt. Họ sẽ biến mất theo bóng đêm. Tàu bè đến Anh quốc sẽ không sợ hãi gì nữa. Người ta yên lòng mà du lịch. Mọi người sẽ quên những chuyện kinh hoàng. Trên đồng hoang
nông dân sẽ đến trồng trọt, khai khẩn, chả ai sợ lữ quán Giao Mai...
Nàng và Jean sẽ...
Bỗng Mary giật mình: qua cửa sổ xe nàng thấy có tia lửa xẹt và hình
như cả tiếng súng, tiếng hú vang xa. Rồi tiếng chân và tiếng người quát tháo. Nàng nghiêng người, chồm ra nhìn, mưa tạt vào mặt nàng, bác phu
xe rú lên một tiếng, toan quay xe lại nhưng không kịp nữa. Đoàn người
tiến đến sát xe, tên đi đầu có cầm đèn lồng, chúng nhảy tới chứ không
phải đi. Đoàng một tiếng, bác phu xe gục tức thời; tiếng kêu cứu tắt
nghẽn trong cổ họng. Xe chao qua, đảo lại dễ sợ.
Mũi súng còn bốc khói, Joss dí vào cháu vợ và khi nhận ra nàng, hắn gầm lên:
- A! Mày trở về đó hở? Con chó cúp đuôi !
Cả bọn xúm lại nhìn nàng chỉ trỏ, cười vang. Mary lặng im. Joss tát nàng một cái:
- Mày câm hả? Mày đi đâu cả ngày?
Mary đưa tay đỡ, má nàng như bỏng. Lão bẻ quặt tay nàng ra sau và đẩy nàng. Mary hét:
- Chú không có quyền đụng tới tôi. Chú là kẻ sát nhân! Tôi đi tố cáo chú, nghe chưa? Tôi đến Lauceston...
Cả bọn giật mình, nhao lên, nhưng Joss quát:
- Tụi ngốc! Lui ra, nó đi sao nổi! Coi cặp giò nó kìa! Thôi, sửa
soạn công chuyện. Để nó cho tao! Gió lên rồi đó. Đừng mất thì giờ.
Harry! Lên xe ngay, xe này chở được 6 đứa lận!
Trong chớp mắt, cả bọn lên xe: Joss và bốn năm tên. Hắn đẩy mạnh
Marry vô trong, giục ngựa chạy nhanh. Lữ quán Giao Mai sáng rỡ phía
trước.
- Mày định tố cáo tao, hử? Tao sẽ treo cổ mày lên như con mèo...
như... mà chưa đâu. Tao cho mày thấy đã, rồi sẽ treo sau, không vội gì.
Lữ quán mất dạng, Mary bị bịt kín miệng ú ớ không ra tiếng. Không
khí trong xe sặc sụa khói thuốc và rượu. Cả bọn nói chuyện ầm ỹ, thỉnh
thoảng có tên nhìn xem Mary có xấu hổ, sợ hãi chi không? Nhưng nàng
kiệt lực, rũ ra như đống giẻ rách.
Joss lấy cùi tay thúc vào bụng nàng làm nàng đau nhói. Mắt Mary nổ đom đóm, nàng chỉ ao ước được mê thiếp đi, mặc tất cả.
Bọn chúng rút cỗ bài ra trong lúc xe tiến trong bóng đêm, tiến đến bờ biển.
Bỗng xe ngừng lại, gió lạnh và mặn thốc vào mặt Mary. Vắng hoe,
chúng xuống xe mang theo cả đèn lồng. Mary đau ê cả toàn thân.
Có tiếng rì rào quen thuộc, tiếng sóng bể. Mary sợ quá đến rúm ró cả người. Nàng rùng mình: Joss và đồng lõa nấp đâu đó, đợi nước lên. Giá nghe tiếng họ hò hét, nàng lại đỡ sợ hơn.
Cửa khóa, nhưng biết đâu nàng không thoát ra được bằng cửa sổ? Mạng
sống nàng có nghĩa gì? Nàng không thể để mặc chúng gây thêm tội ác. Có thể nàng chưa làm được đã bị treo cổ, nhưng Mary không cần. Nàng thấy
phải hành động.
Mary cố chui qua cửa sổ, vai và lưng ê ẩm nên thật khó khăn. Mui xe
lại ướt, trơn tuột khó bám víu. Tay, hông cô gái bị mảnh kính ở cửa sổ
cứa đứt... Nàng mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất. Mary nằm một chút
cho khoẻ rồi mò mẫm đứng lên. Máu ri rỉ chảy sau lưng, may không nhiều
lắm. Nàng ngược dốc bò lên. Tiếng sóng bây giờ tăng theo gió, biển
động mạnh gần đâu đây. Bây giờ nàng đứng thẳng bước mau. Quen với bóng tối, một chốc sau, Mary thấy chúng tụ tập dưới chân một mỏm đá. Im
lặng một cách đáng sợ. Mary không dám tiến tới nữa, sợ lộ mất.
Bọt sóng tung vào các mỏm đá, trắng xóa giữa đêm đen mịt. Sương mù tan dần.
Bờ bể cao và dốc lên, đá nhô ra nhiều hơn mặt nước rộng như vô tận.
Phía tay phải, xa xa, chỗ dốc đá nguy hiểm nhất, Mary thấy một đốm sáng. Ban đầu, cô ngỡ là một ngôi sao, nhưng sau, cô biết không phải: sao
đâu có lung linh theo cơn gió bão? Y như một con mắt trắng trong đêm
tối, đốm sáng nhảy múa theo cơn gió.
Bọn người họp nhau trên bãi nhìn ánh sáng rồi lại nhìn bóng đen ngoài khơi. Cô gái chợt hiểu: ánh sáng kia tưởng như một chỉ dẫn, hóa ra là
hình ảnh của tử thần do Joss và đồng lõa đặt ra để lừa tàu đến. Có
người canh giữ cho ánh sáng khỏi tắt thì phải, vì Mary thấy có bóng đen
qua lại trước đó, rồi thình lình, hắn lấy tay làm loa gọi đồng bọn, cả
bọn xôn xao lên. Sự im lặng bị phá tan.
Trông chúng nhốn nháo, không như lúc đầu, cho đến khi Joss ra hiệu
bảo im, cả bọn lại tuân răm rắp. Mary nhận ra Joss nhờ đôi vai rộng và
những bước chân sãi dài trên bãi.
Một lát sau, cả bọn đứng im chờ đợi, sắp hàng trên bãi như một bầy
quạ. Mary nhìn theo hướng họ. Một ánh sáng khác vừa hiện ra , không
nhảy nhót, lung linh, từ từ tiến lên rồi biến mất sau cồn đá, một chốc
lại hiện ra. Cứ thế nó tiến lại ánh sáng đầu tiên như được mời gọi, như bị cuốn hút. Mary đã phân biệt đuợc sườn tàu và các cột buồm như những ngón tay chỉ lên trời. Biển đầy sóng trắng, đèn mắc trên cột buồm càng lúc càng gần ánh sáng trên cồn, giống như con thiêu thân ngu dại xáp
vào lửa đỏ.
Mary không thể im được nữa. Nàng đứng lên, liều lĩnh chạy càn xuống
bãi, vừa kêu khóc, hai tay giơ khỏi đầu... nhưng gió và sóng át lời
nàng. Lại có ai xô nàng quị xuống.
Bọn bất lương xúm lại, đè cứng và trói nghiến cô gái lại, dùng chân
đá vào nàng, dùng giẻ nhét vào miệng nàng. Hai tay bị bẻ quặt ra sau,
cô gái can đảm đáng thương giống như con lợn sắp mang vào lò sát sinh.
Mary vẫn nhìn bóng đen to lớn của con tàu tiến tới, trong lúc tiếng
hò hét man rợ của bọn sát nhân át cả tiếng sóng vỗ vào gành đá. Có
tiếng gãy răng rắc, đổ ào ào, tiếng ầm ỹ của khối to lớn va vào cồn đá,
tàu nghiêng lại như một con rùa khổng lồ bị lật, các cột buồm ngả
nghiêng, gãy gập. Phía mạn tàu nghiêng chổng lên trời, Mary phân biệt
được vô số chấm đen bám vào, nhưng khi sóng dậy lên, những chấm đen rơi
lả tả, mạn tàu tách đôi, bọt sóng trắng xóa tan, quét sạch...
Cô gái kinh hoàng úp mặt xuống cát, thôi nhìn. Nàng đau hơn bị đánh đập, hành hạ, hơn cả khi ngồi nhìn mẹ đợi tử thần.
Bọn đàn ông ùa xuống bãi, vừa chạy vừa hò hét, nước tận thắt lưng
chúng. Chúng bập bềnh giữa những mảnh ván gãy nát, rồi lội ra sâu hơn. Chúng bơi theo những vật bị nước cuốn trôi trên tàu. Có tên cởi hết áo quần cho đỡ vướng. Chúng tranh nhau các vật tìm được. Một tên đốt lửa bên mỏm đá, ngọn lửa tỏa ánh sáng vàng vọt ma quái dưới bầu trời đen
kịt, lấm tấm mưa.
Khi các xác chết tấp vào bờ, bọn chúng xúm lại lục lọi: tháo từng cái nhẫn trong các ngón tay sưng vù, lột những vòng vàng, đồng hồ, nữ
trang, tóm lại tất cả những gì đáng giá. Các túi áo, quần được xét kỹ.
Cuối cùng, chúng bỏ xác chết nằm lật úp, hay ngửa giữa bọt sóng, bập
bềnh cùng với những mảnh gỗ...
Tuy kinh hãi, Mary lại ngẩng nhìn, nàng thấy chúng làm việc lộn xộn:
mạnh ai vét được gì cứ vét cho riêng mình. Joss ướt sũng, mình trần,
nổi bật giữa bọn thủ hạ.
Thủy triều bắt đầu rút. Không khí lạnh rợi, ánh sáng thôi nhảy nhót, tàn dần. Nước trở mầu xám cũng như bầu trời. Chúng vẫn hăng hái trong lúc bóng tối nhường cho ánh sáng, Joss kêu to chỉ cho đồng lõa thấy
khung trời ngả sang mầu chì. Ai nấy đều tiếc rẻ những đám đồ đạc trôi
lềnh bềnh trên nước. Chúng như không để ý đến thời gian qua mau. Chúng giật mình, vội vã hơn, sợ bình minh đến, bóng tối rút lui không che chở cho chúng nữa.
Joss mở trói cho cô gái. Lão chửi thề ầm ỹ khi thấy cô gái không đứng nổi, lão vác Mary lên vai như một gói hàng, các vết thương làm nàng đau đớn thêm.
Bọn cướp hối hả chất đồ đạc lên xe, vội vã cho đến nỗi sơ ý, bánh xe
lọt vào hố và gãy bánh đánh rắc một tiếng. Chúng càng rối loạn thêm, cả bọn tranh nhau cái xe còn lại. Một tên tuân lệnh Joss đốt chiếc xe gãy để phi tang.
Lúc bấy giờ, tên nào có súng thì có lợi thế hơn hết. Joss cùng tên
thủ hạ trung thành bắn bừa vào các tên khác đang xông tới để leo lên xe. Phát thứ nhất bị hụt, Joss bị bọn kia trả đũa bằng những viên đá nhọn, một viên trúng mắt Joss, phun máu, Joss gầm lên, bắn bồi hai phát tiếp, một tên trúng đạn, rú lên, ngã lăn xuống bùn. Harry bắn trúng cổ họng
tên nữa, máu phun có vòi. Thấy hai bạn bị ngã, cả mấy tên còn lại sợ
hãi rút lui, mạnh ai nấy chạy.
Joss và Harry gấp rút chất đồ đạc lên xe, cạnh Mary. Còn rất nhiều
món có giá trị dưới bãi. Tuy vậy, chúng không dám xuống lấy vì sợ lộ.
Không biết hai tên bị bắn chết hay sống, Harry lôi chúng lại, vứt vào ngọn lửa thiêu xe. Merlyn lặng im cột ngựa rồi ra roi cho ngựa chạy.
Nằm trong xe, cô gái nghe tiếng sóng biển xa dần, gió cũng lặng. Cỏ
ven đường không lay động. Trời xám sáng, mưa lất phất tạt vào mặt Mary. Xe chạy đều trên đường vắng. Bỗng một hồi chuông vọng lại ròn rã nhắc Mary nhớ ra: Hôm nay lễ Giáng Sinh!