Lửa Băng Để Bản Cô Nương Tự Chọn

Chương 52: Chương 52: Bâts ngờ chạm mặt.




“ Tít……tít……tít…tít…tít…” Sau khi cuộc phẩu thuật kết thúc, cả căn phòng chìm trong yên lặng có chăng cũng là tiếng tít của máy điện tâm đồ.

“ Bác sĩ Phạm, tình hình bệnh nhân đã ổn định.” Đến khi nhịp tim bệnh nhân đã gần ổn định, trợ lý phẩu thuật mới lên tiếng thông báo.

“ Ừ, đưa sang phòng quan sát. Nếu tỉnh lại trong vòng hai mươi giờ thì sẽ hết nguy hiểm. Trông chừng bệnh nhân cẩn thận, tối nay có thể sẽ sốt, sử lý cho tốt nếu không sẽ để lại không ít di chứng đâu.” Du Nhiên khẽ gật đầu, mắt nhìn gương mặt tái nhợt của cô gái vừa mới được phẩu thuật.

Đây là một trong những cuộc phẩu thuật khó mà ko đảm nhận, khi cô tiếp nhận bệnh nhân này tình trạng bện đã rất nguy kịch, thậm trí trong lúc phẩu thuật có mấy lần tim đã ngừng đập, nếu không phải cô xử lý tốt thì có lẽ hiện tại nằm đó đã là một cái xác.

Du Nhiên thở ra một hơi, tháo bao tay trên tay ra xoay người bước ra khỏi cửa phòng. Không phải cô không tự tin vào tay nghề của mình mà là đối diện với sinh tử chỉ trong chớt mắt như vậy khiến cô có chút căng thẳng.

“ Vâng.”

“ Cạch…ào…” Cánh cửa phòng phẩu thuật vừa mở, Du Nhiên liền cảm thấy bầu không khí căng thẳng cùng ồn ào phía bên ngoài, điều nay khiến cô có chút nhăn mày…cô thích một bầu không khí yên tĩnh.

“ Bác sĩ, bác sĩ…con gái/ em gái tôi sao rồi.” Ba người đang đứng ngồi không yên trước cửa thấy Du Nhiên bước ra liền tiến tới nắm tay hỏi thăm tình hình bên trong. Nhìn sáu đôi tay đang nắm chặc lấy mình, Du Nhiên bỗng dưng muốn đem mấy người này đá ra xa, cô ngoài tiểu Hiên cô chưa bao giờ muốn tiếp xúc gần với người khác.

Trợ lý vốn đã đi theo Du Nhiên đương nhiên hiểu rõ Du Nhiên ghét gì liền tiến tới khéo léo đem mấy cánh tay kia tránh xa cô một chút, sau đó thông báo một tiếng cho họ yên tâm.

“ Tình hình bệnh nhân đã ổn định, qua hai mươi giờ nữa thì có thể khẳng định đã qua khỏi.”

“ Vậy hiện tại chúng tôi có thể vào thăm hay không?” Lên tiếng là người phụ nữ đã trung niên, tuy nhiên nhan sắc được chăm sóc kỹ càng cho nên vẫn như mới ngoài ba mươi. Cả tiều tụy, tóc tai lọn xộn, hốc mắt đỏ ửng có lẽ đã khóc rất nhiều, hiện tại cả người đều run rẩy hỏi nhỏ cứ như chuyện con gái bà được cứu chỉ là một giấc mơ đẹp.

“ Được. Nhưng người nhà phải giữ im lặng cho bệnh nhân nghỉ ngơi.” Trợ lý khẽ liếc mắt qua nhìn Du Nhiên thấy cô gật gật đầu mới đáp ứng.

“ Được, được, được.” Người mẹ xúc động không ngừng gật đầu, nước mắt theo sóng mũi mà tuôn ra. Bà quay sang nhìn Du Nhiên, ánh mắt đầy cảm kích cùng biết ơn, chỉ thấy bà cúi đầu thật sâu luôn miệng cảm ơn Du Nhiên, còn có xu hướng muốn quỳ xuống.

Du Nhiên cho trợ lý đỡ bà lên, nhìn thẳng vào mắt bà kẽ gật đầu, môi nở nụ cười nhẹ chấn an, sau đó cô quay người bước đi.

Nhận được đáp ứng của Du Nhiên người mẹ có xu hướng khóc to hơn, một người thanh niên trẻ tuổi trong đám người tiến lên ôm bà khẽ vỗ về, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Du Nhiên tràn đều suy tư cùng ảm đạm. Bóng dáng ấy, đôi mắt ấy thật giống một người.

Cúi xuống nhìn người đang khóc run người trong lòng, chàng trai khẽ lên tiếng: “ Mẹ đừng khóc, không phải đi thăm em sao? Khóc như vậy sẽ ồn đến em nghỉ ngơi.”

“ Đúng, đúng. Nhật đi thăm em con thôi.” Lời nói của Nhật quả thật có tác dụng, người mẹ liền ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt rồi kéo tay hai người đàn ông vào phòng thăm con gái.

Trong phòng một cô gái tầm hai mươi tuổi đang bình thản nằm ngủ, tuy gương mặt vẫn còn tái nhợt sau cuộc phẩu thuật, nhưng là đã không còn vẻ đau đớn trước đây.

Người mẹ tiến tới hẽ giơ tay lên nhưng lại không dám đụng vào người cô gái, khe khẽ mở miệng cứ như sợ cô gái sẽ biến mts ngay tức khắc: “ Nhật, em con đã được cứu sống thật sao? Mẹ không mơ chứ, nhìn con bé này, đã bao lâu rồi nó không được ngủ ngon như vậy?”

“ Bà bình tĩnh, con bé đã ổn bà cũng đi nghỉ đi, còn có sức mà chăm con chứ.” Người đàn ông trung niên tiến đến ôm bà vào lòng, đau lòng nhìn hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình. Chỉ người từng trải mới hiểu được nổi bất lực khi chứng kiến con gái yêu đau đớn hằng ngày, vợ yêu mỗi ngày một tiều tụy mà bản thân chỉ biết đứng yên không làm được gì.

“ Chồng, em muốn ở đây với con.”

“ Được lại sa lon ngồi nghỉ đi.”

…………..

“ Alo, mẹ! Phẩu thuật thành công chứ?”

“ Tốt! Con đang ở đâu? Mấy giờ về?”

“ Mẹ con đang tham hội trợ máy tính, sáu giờ tối co về né.”

“ Được, cẩn thận.”

“ Mẹ, tối nay con muốn ăn sườn xào chua ngọt, lẩu thái cay, tôm om, vịt nấu chao…ừm một đĩa rau nửa nhé!”

“ Được, bye con.”

“ Bye mẹ. Yêu mẹ, chụt.”

Du nhiên ngồi trong chiếc ferrari màu bạc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc của con trai, môi khẽ nở ra nụ cười thật tâm, cất điện thoại vào giỏ, gạt số xoay xe vòng lại hướng siêu thị.

“ Tiểu Hiên, cái này tốt này chú đã kiểm tra qua. Cháu mới nói chuyện với ai thế.” Lập Hằng từ sau tiến lại đưa cho tiểu Hiên một chiếc máy tính tốt nhất hiện nay lại thấy cậu bé đang cầm điện thoại cúp đi.

“ Dạ mẹ cháu.” Tiểu Hiên cười với Lập Hằng một cái, cất điện thoại và túi nhỏ rồi xoay người qua nhìn cái máy tính Lập Hằng đang cầm trên tay, mỗi hơi bĩu lại.

“ Chú Hằng, mẹ cháu nói máy tính hãng này tuy so với thị trường là tốt nhất như không kết hợp được với các phần mền nâng cao mà mẹ cháu soạn. Vẫn là lấy cái này đi, nó kết hợp được tốt nhất.” Tiểu Hiên cười hơi áy náy nhìn Lập Hằng chỉ cái máy tính khá bình thường trước mặt.

Đó là một loại máy tính rất bình thường ko thể so được một góc với chính máy tính hàng đầu trên tay Lập Hằng. Lập Hằng ngạc nhiên với lời giải thích của tiểu Hiên cũng rất tò mò về người phụ nữ làm mẹ kia: “ Ồ, mẹ cháu cũng biết về máy tính sao?”

“ Biết chứ! Mẹ cháu rất rất là giỏi, cháu hiện tại mới chưa được hai phần của mẹ. Me chính là người dạy cháu sửu dụng máy tính a, còn dạy cháu tạo lập chương trình, cái này mà cháu lỡ thâm nhập vào công ty chú là phần mền thứ ba cháu làm ra, nhưng so với mẹ vẫn thu xa.” Nhắc đến mẹ hai mắt tiểu Hiên sáng lên như chú nai nhỏ khiến người khác yêu mến.

“ Vậy sao? Chú thật tò mò có thể cho chú lặp mặt một lần người mà tiểu Hiên ngưỡng mộ đến thế nào không?”

“…Cái này cháu phải hỏi mẹ đã. Chú đợi cháu chút.”

“ Được.”

Lại nói Du Nhiên bên này sau khi tính tiền liền bước ra chỗ mình đậu xe liền thấy một người đàn ông cao lớn quay lưng về phía cô nhưng lại đứng ngay cửa xe của cô, một tai nhấn chìa khóa một tay cố kéo cửa của cô.

“ Này anh kia, anh làm gì với xe của tôi vậy chứ.” Du Nhiên ghét nhất là người khác đụng vào đồ của mình…đặc biệt là những bảo bối của cô.

“ Ai nói đây là xe của cô, đây là của tôi…” Nghiêm Phong vốn đang bực với cánh cửa bị kẹt lại nghe có người đối với mình hô to gọi nhỏ. Từ năm anh mười bảy tuổi còn ai dám đối với anh lớn tiếng mà toàn mạng chứ.

Nghiêm Phong xoay người lập tức ngẩn người sau đó trong lòng thoáng tức giận, đã cố không nghĩ tới cô ta sao lại đụng mặt ở đây…

“ Bít.”

“ À nó mở được rồi.” Cánh cửa đang khẹt cứng lại được mở ra một cánh dễ dàng khiến Nghiêm Phong ngạc nhiên nhìn cahwmf chằm cánh cửa đã đưcọ mở.

Du Nhiên tiến lên chen giữ cánh cửa và Nghiêm Phong khoảng cánh hai người rất gần đến nổi có thể cảm nhận được hơi thở cảu người kia. Cô cũng không để ý đến tư thế hai người hiện tại mập mờ thế nào chỉ cố dùng tấm lưng đẩy mạnh đóng cánh cửa lại …

Đột nhiên cánh cửa đóng lại làm cho cánh tay Nghiêm Phong đang nắm cũng bị kéo theo, khoảng cách hai người vốn rất gần hiện tại lại dính sát nhau không một tia hở.

Một loạt hành động diễn ra rất nhanh khiến hai người ngẩng ra thì đã dính nhau sát dạt. Tim Du Nhiên đột nhiên nảy lên một cái khiến cô bối rối…đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với người đàn ông khác ngoài tiểu Hiên sau cuộc hồi phục bốn năm trước. Trí nhớ của cô về trước kia cô hoàn toàn không hề có ấn tượng, ngay cả ba ba của tiểu Hiên là ai cũng không ấn tượng được. Vậy mà giờ đây, người đàn ông lại gần như ôm cô, nhưng lạ là cô không hề có chút chán ghét nào.

Nghiêm Phong cũng rất giật mình, từ trước giờ ngoài Thiên Đình ra anh chưa từng gần gũi với bất kỳ người nào… khoảng cách gần như vậy khiến anh có thể ngửi thấy được một mùi hương rất quen thuộc, đó không phải là một mùi nước hoa mà là mùi hương toát ra từ chính cơ thể, giống như Thiên Đình. Đáng ghét sao cô ta có thể giống Thiên Đình đến vậy, người này…

Nghiêm Phong nâng cánh tay còn lại lên tính nắm lấy cánh tay lôi cô ra khỏi của xe để mình nhanh chóng rời khỏi nơi này nhưng là tay chưa đụng trúng thì Du Nhiên đã xoay người né sang một bên đồng thời quét chân một cái làm Nghiêm Phong không phòng bị kịp ngã người sang chiếc xe bên cạnh.

Trong giây lát mọi thứ yên lắng lại, không chỉ Nghiêm Phong ngẩn người mà Du Nhiên cũng giật mình. Cô cũng không rõ sao mình lại làm như vậy cứ như là ai nhập vào cô vậy. Nhìn thấy Nghiêm Phong đang kinh ngạc nhìn mình như thấy quỷ Du Nhiên bất giác tỉnh hồn.

“ Tôi…cái kia, anh muốn làm gì? Tôi đi trước…cái đó xin lỗi.”

Dứt lời liền xoay lại hô với chiếc xe “ mở khóa” rồi phóng lên xe chạy mất, bỏ mặc Nghiêm Phong vẫn trầm mặc đứng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.